DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 60

Lý Quang Tông chưa từng nghĩ rằng, tuổi tác mình cũng không nhỏ, còn lén trốn ở góc phòng chảy nước mắt.

Bình thường ba Thiệu là một người rất kiên cường, sao loại thời điểm này lại chuyên chọn những lời chọt tim người ta mà nói chứ.

Hắn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, run rẩy đưa tay châm lên, trong đầu hiện ra một đoạn ngắn khi Tề Minh tìm hắn nói chuyện.

“Bộ phim của Thiệu Tư, qua vài ngày liền đóng máy nhỉ.” Tề Minh vòng qua bàn hội nghị, đi thẳng đến chỗ hắn, trong tay còn mang theo bút, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, sau đó buông tay ra, cây bút kia liền ‘bộp’ một tiếng rơi xuống.

Lúc gã nói chuyện, trên mặt luôn mang theo vài phần thương xót gần như châm chọc, ánh mắt như băng, bị thấu kính che đi: “Sau khi đóng máy, tất cả công tác của hắn bàn giao cho tôi, về phần cậu, liền trở về dẫn dắt mấy nghệ nhân kia cho tốt đi… Nói thực ra, tôi còn rất kinh ngạc, cậu lại buông tay sảng khoái đến như vậy.”

Tốt xấu gì Thiệu Tư cũng là một minh tinh đang hot, phóng mắt toàn bộ giới diễn nghệ, trừ Cố Duyên Chu, chỉ có hắn là giá trị con người cao nhất, một cục thịt béo to như vậy, nói nhường là nhường.

Cho nên mặc kệ Tề Minh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, thói quen nghề nghiệp khiến gã cảm giác được vài phần nguy hiểm. Thứ quá dễ dàng tới tay… đều nguy hiểm.

“Khuyên các cậu đừng mơ ở sau lưng làm cái quỷ gì, các cậu đấu không lại tôi.” Tề Minh cười cười, “Thiệu Tư này, tôi là vừa yêu vừa hận, nếu hắn không thể yên ổn ở trong tay tôi, tôi tình nguyện hủy hắn.”

“Vì sao?”

Tề Minh cười nhạo: “Nói cho cùng còn không phải là bởi vì cậu và Thiệu Tư, hai người các cậu quá vướng bận… trong ngắn hạn tôi không bồi dưỡng ra được người có thể vượt qua được Thiệu Tư, trước đó tôi một lòng một dạ nâng đỡ Dương Trạch, nhưng thằng nhóc này hiện tại xong đời rồi. Vương Sơn vào tù, chuyện giữa hắn và Vương Sơn, đã bị truyền thông phanh phui nát.”

Sau khi gã nói xong, hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Huống hồ, Thiệu Tư vốn chính là người dưới tay tôi.”

“Tôi không cần cầu xin cái gì, nhưng anh phải đáp ứng tôi vài chuyện.” Lý Quang Tông cũng đứng lên, hắn lùn hơn Tề Minh một đoạn, thân hình hơi mập, bộ dạng cũng tương đối dễ ức hiếp, nhưng mà lời nói ra lại vô cùng kiên định, “Một, anh không thể bảo hắn làm chuyện hắn không thích làm. Hai, anh phải chăm sóc tốt cho hắn.”

Đột nhiên, phía sau truyền đến hai tiếng gõ vách tường.

Lý Quang Tông quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Duyên Chu dựa vào trên tường nhìn hắn, ngón tay gấp lại, còn chưa có buông xuống.

“Sao một mình ở chỗ này?” Cố Duyên Chu đi qua, cũng ngồi xổm xuống. Biết hắn xấu hổ, Cố Duyên Chu cũng không có nhìn hắn, mà là nhìn thẳng phía trước, chờ Lý Quang Tông lén lút lau khô nước mắt, mới làm bộ như cái gì cũng không có nhìn thấy, nghiêng đầu nhìn hắn.

Thần tượng ngay ở bên cạnh, Lý Quang Tông có chút luống cuống chân tay, mu bàn tay ma xát trên quần hai cái, co quắp nói: “Tôi… tôi không sao.”

Hắn nói xong, giương mắt nhìn về phía Cố ảnh đế, lại sửng sốt: “Anh làm sao vậy?”

Khóe mắt Cố Duyên Chu rõ ràng in một vết đỏ!

Không biết là bị đụng phải hay là…

Cố Duyên Chu không quá để ý, đưa tay ấn trên khóe mắt: “Cậu nói cái này hả?”

Trong lòng Lý Quang Tông đã loáng thoáng có dự cảm: “Ừm…”

Cố Duyên Chu buông tay ra, nói: “Thiệu Tư nhà các cậu đánh.”

Lý Quang Tông: “!”

Thoạt nhìn Cố Duyên Chu không những không vì vậy mà tức giận, trái ngược, hiện tại tâm tình anh hình như rất tốt: “Tôi kéo khẩu trang cậu ấy xuống, cậu ấy nhảy dựng lên muốn chiến đấu đến cùng với tôi, chúng tôi liền đánh nhau.”

Lý Quang Tông nghĩ nghĩ, cảm thấy cho dù nghe vớ vẩn, nhưng đây hoàn toàn có khả năng là chuyện mà ba Thiệu nhà hắn sẽ làm.

“Thật sự là ngại quá, tôi trở về sẽ giáo huấn hắn thật tốt, quá đáng. Cái đó, nói một câu không hợp thời, con người Thiệu Tư là như vậy, đó cũng là do thân với anh, nếu đổi thành người khác…”

Lý Quang Tông vốn dĩ muốn giúp Thiệu Tư tẩy trắng, nhưng mà nói nói, hắn vô cùng bi ai mà ý thức được một sự thật: “Đổi thành người khác hắn cũng sẽ đánh.”

Vì thế hắn ta vội vàng cứu lại: “Có điều anh tin tưởng tôi, đổi thành người khác hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay nhẹ như vậy!”

Cố Duyên Chu cười khẽ ra tiếng: “Không có việc gì, cậu không cần để ý.”

Kỳ thật vừa rồi Cố Duyên Chu chưa nói hết.

Thiệu Tư quả thật giống như bao mìn nổ tung, mãnh liệt nhảy dựng lên. Có điều Cố Duyên Chu thuận thế nắm chặt cổ tay hắn, mà sức lực Thiệu Tư nhào về phía trước không có khống chế tốt, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực anh.

Cố Duyên Chu cúi đầu, ở trên gương mặt hắn —— nơi nổi sởi dày đặc nhất, nhẹ nhàng hôn một cái.

Thiệu Tư nhất thời cứng đờ, lại nghe Cố Duyên Chu giải thích: “Lễ kề mặt.”

“Tôi ít kiến thức anh đừng có lừa tôi, kề mặt cần hôn à?”

“Ở chỗ tôi thì cần.”

Sau đó Cố Duyên Chu buông tay ra, dùng ngón tay cọ cọ mặt hắn: “Đừng che, nhé? Tôi nhìn xem, vầy không phải là rất bảnh sao.”

—— Thiệu Tư muộn màng cho anh một quyền.

Cố Duyên Chu vừa nghĩ tới phản ứng phô trương thanh thế của Thiệu Tư, liền nhịn không được muốn cười. Lúc Cố Duyên Chu cười luôn nửa che nửa giấu, sau đó khẽ cong một bên khóe miệng, có chút gian gian.

Nụ cười này khiến Lý Quang Tông nhìn mà đầu quả tim run lên: mẹ ơi nam thần của tui toàn thân từ đầu đến chân đều tản ra một chữ bảnh.

Buổi chiều Cố Duyên Chu phải quay một cảnh tượng khá lớn, anh dẫn theo thủ hạ từ một đầu đường khác giết qua, đối diện đường là thế lực của bác cả Tưởng gia. Hai nhóm người chém giết một trận, Cố Duyên Chu tự nhiên là thất bại, anh trúng hai súng, quỳ trên mặt đất.

Đến một lần ngẩng đầu cuối cùng, anh nhìn thấy trên lầu hai trà lâu, Diệp Tuyên ngồi ở bên cửa sổ, an an tĩnh tĩnh nhìn anh.

Cảnh ngẩng đầu này, chồng lên cảnh hai người gặp mặt nhau lần đầu tiên.

Khi đó Cố Duyên Chu uống say, đi dạo đến khu bình dân.

Anh giẫm trên nền đá, xách theo bình rượu, chưa đi được hai bước, đột nhiên muốn nhìn ánh trăng một chút. Vì thế anh liền dừng bước, thấy được một bóng hình xinh đẹp trên lầu đối diện.

Lý Quang Tông dời ánh mắt khỏi thân quân trang tiêu chuẩn của Cố Duyên Chu —— anh mặc bộ quân trang này khiến người ta có chút cầm giữ không đậu, Lý Quang Tông sợ ánh mắt trần trùi trụi của mình quá rõ ràng, nói sang chuyện khác: “Ngay từ đầu tôi cảm thấy bộ phim này chỉ là tình với yêu, nhưng xem đến phía sau thì càng ngày càng cảm thấy… giữa ba nhân vật chính căn bản là không tồn tại tình yêu.”

“Bọn họ lấy tình yêu làm ký thác, đổi cho mình một phần can đảm, đi phản kháng vận mệnh khác nhau của từng người.” Cố Duyên Chu nói xong, lại chuyển lời nói, “Cậu thì sao? Luyến tiếc, không an tâm, vậy liền tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy đi.”

Lý Quang Tông gục đầu xuống, không nói chuyện.

“Có điều, có một việc, tôi muốn hỏi anh một chút.” Dưới sự đồng ý ngầm của Cố Duyên Chu, Lý Quang Tông cố lấy dũng khí há há mồm, “Anh với…”

Cái chữ “với” này kéo thật dài.

Cố Duyên Chu sửa sang lại cổ tay áo, nghiêng đầu hỏi: “Hửm?”

“Không có gì, ” Lý Quang Tông mím mím môi, ánh mắt lóe lên hai cái, lại lặp lại, “Không có gì, thật sự không có gì.”

Cố Duyên Chu chỉnh lý xong cổ tay, cũng không truy vấn tiếp, anh vỗ vỗ vai Lý Quang Tông, nói: “Lúc tôi vừa mới vào giới giải trí, đạo diễn dắt tôi vào giới chỉ nói một câu, ông ấy nói ‘cậu không thích hợp với cái giới này, cậu không đảm đương nổi nghệ nhân’. Lúc ấy tôi ở mặt ngoài cái gì cũng chưa nói, nhưng tôi không tin. Vốn dĩ không tính toán làm nghề này, lời của ông ấy xem như đẩy tôi một phen.”

“Tôi quả thật không quá thích hợp làm nghệ nhân, làm việc sẽ không suy xét đến người khác, tuy rằng ở mặt ngoài thoạt nhìn chuyện gì cũng làm được rất viên mãn, kỳ thật căn bản không phải như vậy.” Cố Duyên Chu nói xong, nhìn đồng hồ một chút, “Về phương diện này, Thiệu Tư nhà cậu vừa vặn trái ngược với tôi, nhìn cả người đều là gai, kỳ thật cực mềm lòng. Cho nên đừng vội phủ định chính mình, không thử làm sao biết được đúng không?”

Lý Quang Tông nghe mà có chút nước mắt lưng tròng: “Cám, cám ơn.”

“Thời gian không còn sớm, tôi phải đi xuống chuẩn bị, cậu cố lên.” Cố Duyên Chu nói xong, đi đến cuối chỗ ngoặt, lại dừng lại nói, “Cậu ấy rất cần cậu ở bên cạnh.”

Lý Quang Tông nhìn Cố Duyên Chu đi xuống lầu.

“Tôi cũng rất muốn mà, chỉ là…” Lý Quang Tông tự nhủ, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào màn hình.

Màn hình vốn đã tối đi tức khắc sáng lên, chính giữa rõ ràng là một tấm ảnh chụp!

Hẳn là một quán bar, tất cả đèn đuốc đều tụ tập tại một chỗ, rọi hai người đàn ông bên quầy bar rõ đến một năm một mười. Hai người nhìn bộ dạng đều không tầm thường, dáng người lại càng không cần phải nói.

Nhất là người đàn ông cưỡi ở phía trên, chân dài vừa thon vừa thẳng, hắn đang cúi đầu hôn môi đối phương —— cái áo lông cổ chữ V trên người hắn, đốt thành tro Lý Quang Tông cũng sẽ không nhận sai.

Lúc trước Lisa muốn chết muốn sống cầu xin Thiệu Tư mặc Thiệu Tư cũng không đồng ý, nói là quá sexy hay là cái gì đó, cuối cùng áp đáy hòm, vẫn không thấy hắn mặc.

Phía dưới ảnh chụp, là một câu Tề Minh gửi tới: tôi nói rồi, tôi có năng lực hủy diệt hắn.

Lý Quang Tông hít một hơi với ảnh chụp: cậu thật đúng là ba của tôi, yêu đương với Cố ảnh đế cũng không biết kiềm chế chút.

Hắn muốn tắt di động, kết quả lại nhịn không được, phóng to ảnh lên nhìn vài lần:… Thật mẹ nó kích thích, hai người này.

Vài ngày quay phim cuối cùng đều thuận lợi, tiến trình còn nhanh hơn dự đoán, chủ yếu là diễn xuất của Diệp Tuyên tiến bộ nhiều, rút ngắn thời gian quay phim dự tính của Âu đạo trên mức độ cực lớn. Buổi chiều hôm nay, theo một cảnh tượng cuối cùng chấm dứt, cả đoàn phim đóng máy.

Tương đối ngạc nhiên chính là hai ngày này mặt mũi Thiệu Tư nổi sởi đỏ, lại không có đeo khẩu trang, Lý Quang Tông cả kinh liên tục hỏi hắn có phải là trúng tà hay không.

Thiệu Tư lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Cậu mới trúng tà, chỉ là buổi sáng dậy tôi không tìm ra khẩu trang thôi.”

Lý Quang Tông: “Loại thời điểm này không phải cậu đều kêu tôi giúp cậu đi mua sao, không thì đánh chết cũng không ra khỏi cửa.”

“…”

Thiệu Tư mặt không đổi sắc: “A, tôi quên.”

Tuy rằng nói là quên, nhưng mà sau khi Thiệu Tư “nhớ ra” cũng không có tỏ vẻ gì khác.

Chỉ có Cố Duyên Chu mỗi lần thoáng qua, đều sẽ ôm lấy cổ hắn, ý tứ hàm súc nói một câu: “Thật ngoan.”

Lý Quang Tông chỉ xem như mình vừa điếc vừa mù, yên lặng đi ra ngoài.

Có thể chú ý hình tượng một chút hay không!

Sợ người khác nhìn không ra hai người không ổn sao!

Lý Quang Tông nghĩ, lại quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy ba Thiệu nhà hắn cũng trở tay siết cổ Cố ảnh đế, không chút nào yếu thế: “Ngoan cái cục cớt, tôi chỉ là buổi sáng ra cửa quên —— anh đừng có cười!”

Lý Quang Tông thu hồi tầm mắt.

Thói đời ngày nay.

… Thật sự là thói đời ngày nay.

Đọc truyện chữ Full