Cố Duyên Chu ở cửa chậm chạp không có phản ứng.
Thiệu Tư đang cân nhắc có phải lần này hắn nói không quá thỏa đáng hay không.
[Không quá thỏa đáng? Đâu chỉ là không quá thỏa đáng.] Hệ thống cũng nhìn không nổi, [nếu tôi mà là Cố ảnh đế thì tôi sẽ đánh chết cậu đó.]
Thiệu Tư: [làm sao hả, tao nói đều là thật mà.]
Hệ thống không có sức rủa xả nữa: [… Được, chịu phục, thực trâu bò.]
Nhưng mà đang lúc hệ thống muốn nói ‘cậu cứ chờ xem đi, là con người thì đều sẽ cho cậu một quyền’, Cố Duyên Chu đi về phía trước hai bước, hỏi hắn: “Em nghiêm túc sao?”
Thiệu Tư nắm nắm tóc, chăn chất đống trên đùi hầm đến phát nóng, hắn tùy tiện đạp hai cái đá văng chăn ra, sau đó do dự nói: “Ừm…?”
Hiện giờ hắn nhất thời nghèo từ ngữ, ‘ừm’ hai tiếng cũng không ừm ra được cái gì.
Cố Duyên Chu cũng không có cho hắn cơ hội ‘ừm’ tiếp, hai ba bước đi lên trước, trực tiếp đè Thiệu Tư ở trên giường.
“Không đánh em, sao lại đánh em được.”
Cố Duyên Chu hoàn hồn lại từ trạng thái vừa rồi, nhẹ nhàng cong khóe miệng, tâm trạng rõ ràng không tồi: “Em có nói thiếu đòn hơn chút nữa cũng được.”
Tùy hắn nói như thế nào.
Dù sao thì người cũng đã là của anh rồi.
Thiệu Tư từng nghĩ về phản ứng của Cố Duyên Chu, còn thật sự không ngờ tính tình anh sẽ tốt như vậy.
Trong khoảng thời gian này hắn và Cố Duyên Chu ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đối với tính cách và thói quen sinh hoạt của nhau đều tiến thêm một bước hiểu biết, hắn biết thật ra người này còn xa mới dễ nói chuyện như mặt ngoài thoạt nhìn.
Trần Dương thân là người đại diện của Cố Duyên Chu, dù mấy ngày nay Cố Duyên Chu đang nghỉ ngơi, có vài tư liệu hợp đồng cùng với kế hoạch công việc kế tiếp cũng phải lại đây báo cáo với anh, xin anh ký tên xem qua.
Lần đó Trần Dương nhìn trúng kịch bản xuyên không, nói cảm thấy hiện tại loại đề tài này tương đối hot, thậm chí còn trích dẫn rating của các phim cùng loại hình mấy năm nay, chứng cứ có sức thuyết phục.
Kết quả Trần Dương ở trong thư phòng nói với anh nửa ngày, Cố Duyên Chu lật sách, không chút để ý nghe xong, sau đó chỉ nói bốn chữ: “Rất tục, không nhận.”
Thiệu Tư bị anh đè xuống hôn vài cái, Cố Duyên Chu hôn tương đối khắc chế —— có thể là người suy nghĩ quá lâu hiện giờ rốt cuộc ở trong lòng mình, ngược lại không có tâm tư “xấu xa” khác, chỉ muốn ôm ôm hắn, hôn hôn hắn, cũng không dám dùng sức.
Anh từ trán Thiệu Tư một đường hôn xuống, nhẹ nhàng dừng trên mí mắt hắn, lại lướt qua cái mũi cao thẳng của hắn.
Thiệu Tư hơi khép mắt, lông mi giống như cây quạt, thường thường mở to mắt nhìn anh, Cố Duyên Chu liền dừng lại, đi cắn vành tai hắn.
“Vị trí hai chúng ta có phải ngược rồi không.” Thiệu Tư bị hôn đến choáng choáng váng váng, mơ hồ nhớ tới chuyện này, “… vì sao tôi ở bên dưới.”
Một tay Cố Duyên Chu chống cạnh đầu Thiệu Tư, một tay khác vốn là nắm cổ tay hắn, nắm nắm liền trượt xuống, biến thành tư thế mười ngón giao nhau, anh nhẹ nhàng cắn một chút trên môi Thiệu Tư, nói có lệ: “Lần sau lại nói… lần sau cho em ở trên.”
Thiệu Tư rầm rì hai tiếng, nghĩ dù sao hiện tại cũng rất thích, vì thế nhả ra: “Cũng được.”
Lúc này hắn còn chưa biết, cái ‘lần sau’ đó trên cơ bản sẽ không xuất hiện. Không phải Cố Duyên Chu sinh ra nhận thức lệch lạc với chính mình, mà là việc hắn luôn thực tự tin cho là mình ép nổi người ta xảy ra vấn đề.
Kỹ thuật hôn của Thiệu Tư luôn luôn không tốt, sự thật này đã từng được đạo diễn chứng thực, gần như mỗi lần hợp tác xong một bộ phim hắn đều sẽ bị rủa một lần: “Chưa từng yêu đương hả? Diễn xuất thì rất tốt, chỉ là kỹ thuật hôn… hừm… một lời khó nói hết.”
Đối với chuyện kỹ thuật hôn, chính Thiệu Tư không rõ lắm, hắn tự cảm giác vẫn thấy rất tốt.
Nhưng về việc kỹ thuật hôn của Cố Duyên Chu rất tốt, hắn vẫn cảm giác ra.
Cố Duyên Chu dẫn dắt hắn, dỗ hắn há mồm… sau đó ôm lấy đầu lưỡi hắn.
Hai người hôn hôn động tác càng ngày càng kịch liệt, Cố Duyên Chu vốn dĩ sợ đè nặng Thiệu Tư, cái tay tận lực chống lên cũng thả lỏng sức lực. Sửa lại phương hướng, trực tiếp cắm vào trong tóc hắn. Vì thế hai người liền dán vào nhau.
Mấy ngày nay tóc Thiệu Tư lại dài hơn chút, lại mới vừa tắm không được mấy tiếng, sờ vào rất mềm mại, xuyên qua đầu ngón tay Cố Duyên Chu.
Cố Duyên Chu nhịn không được, hơi hơi cong ngón tay, tay dùng thêm sức.
Ngay khi tình thế càng ngày càng không thể khống chế, di động vang lên hai tiếng. Âm lượng tiếng chuông từ từ tăng lớn, di động lại vừa lúc ở bên tay Thiệu Tư, tận đến cuối cùng âm thanh kia gần như muốn chui vào trong lỗ tai hai người.
“…”
Thiệu Tư nửa mở mắt, giọng nói mang vài phần biếng nhác, hỏi: “Ai vậy?”
Cố Duyên Chu nhìn cũng không nhìn, vươn tay muốn trực tiếp ấn từ chối: “Không biết, kỳ đà.”
Thiệu Tư nghiêng đầu nhìn thoáng qua, hai chữ “Vương Bình” láo liên không ngừng trên màn hình điện thoại.
Hắn lập tức đẩy Cố Duyên Chu ra: “Anh đương nhiên không biết… Đây là người đại diện của An Ân. Tôi phắc, anh đừng ngắt, tôi thật vất vả mới thuyết phục được đó.”
Ngày đầu tiên yêu đương, còn chưa vượt qua mười phút, Cố Duyên Chu đã cảm thấy mình hết thời trong lòng Thiệu Tư.
Cố Duyên Chu chống tay nhìn hắn hai phát, nhận thua: “Em nhận đi, tôi đi tắm rửa một cái, hạ nhiệt.”
Thiệu Tư nhìn ra biểu tình anh không tốt lắm, nghe vậy hơi hơi nâng dậy nửa người trên, vươn tay ôm lấy cổ Cố Duyên Chu, ấn cả người anh xuống, xáp vào trên miệng anh ‘bẹp’ một cái: “Ngoan.”
Cố Duyên Chu: “Muốn chết à.”
Còn ôm anh nữa, thì cuộc điện thoại này hắn đừng mơ nhận.
Thiệu Tư buông tay ra, nhìn theo anh đi ra ngoài, lực chú ý nhanh chóng tập trung trên điện thoại: “Chị Bình.”
Hiện tại trong lòng Vương Bình rất hoảng, chị đáp ứng giúp Thiệu Tư, cũng là bởi vì Thiệu Tư đã hứa hẹn, dù lần này hắn không chơi lại Tề Minh, cũng sẽ bảo toàn danh dự của An Ân. Vụ mua bán này có lời, an toàn hơn là treo cổ trên một thân cây nhiều lắm.
Chị nắm giữ tình báo hai bên, không dễ để chỉ lo thân mình.
“Không khác với dự đoán của chúng ta cho lắm, hiện tại bọn họ tính toán mua thuỷ quân phản hắc.” Vương Bình đứng ở phía trước cửa sổ, lúc nói chuyện một tay kéo bức màn lại, ngăn cản bóng đêm bên ngoài, “Chỉ là có một việc, Tề Minh còn tàn nhẫn hơn xa chúng ta tưởng tượng.”
Không chỉ là Tề Minh, Dương Vũ cũng không phải thứ tốt gì, hiện tại hai người này xáp tới cùng nhau, là quyết tâm muốn kéo Thiệu Tư xuống nước.
Nếu nói trước đó Vương Bình từng nghĩ đến việc hợp tác với Tề Minh, thì sau khi tham dự cuộc ‘hội nghị’ nội bộ của bọn họ, chị rút lui.
Loại quái vật ăn thịt người không chớp mắt này, chẳng sợ đứng trên cùng chiếc thuyền, cũng không quá an toàn.
Vương Bình đem nội dung mà Tề Minh nói, thuật lại từng câu từng chữ cho Thiệu Tư nghe: “Bọn họ tính bịa đặt là lúc ấy cậu muốn nhân vật kia, cuối cùng không cướp được, mới dùng phương thức này cắn ngược lại bọn họ một cái.”
Thiệu Tư: “…”
Vương Bình lại nói: “Tấm ảnh chụp chung lúc cậu và Tề Hạ Dương cùng ăn cơm, hắn tính lấy ra nói một chút. Nói công ty và hắn vốn dĩ không tán thành cậu đóng bộ phim này, nhưng cậu vẫn cố ý gặp mặt Tề Hạ Dương, tranh thủ nhân vật. Còn có Dương Vũ, hắn làm nhân chứng, đứng ra chống đỡ. Bên Âu Dương Ngạo Vũ hẳn là cũng đã bị thuyết phục —— dù sao thì năm nay hắn ta chỉ dựa vào bộ phim này chờ bùng nổ, hiện tại đoàn phim lại bị cậu quậy đến trực tiếp đình công.”
“Đầu óc bọn họ bị hỏng hả, ” Thiệu Tư ngồi xếp bằng, tuy rằng biết đợt phản hắc này có bao nhiêu vớ vẩn, vẫn cảm thấy không quá thoải mái, trực tiếp đá chăn xuống đất, “Loại lí do này, sẽ có người tin à?”
Vương Bình im lặng hai giây, tuy rằng cảm thấy nói ra quá tàn khốc, nhưng vẫn như đinh đóng cột hồi đáp: “Có.”
“Chỉ cần mới mẻ kích thích, cư dân mạng sẽ bằng lòng tin tưởng —— đây là thật. Hơn nữa, bọn họ bắt lấy một trọng điểm ám thị tâm lý quan trọng nhất của cư dân mạng, chính là trên thế giới không có ai ngốc như vậy, vì chút chuyện kia mà hy sinh lớn thế.”
“Chuyện không ai có thể làm được, cậu làm, phản ứng đầu tiên của mọi người luôn là… nghi ngờ.”
Thiệu Tư không nói gì.
Dù sao thì thời gian Vương Bình ở trong giới tương đối lâu, cái gọi là gừng càng già càng cay, chị nhìn sự việc càng rõ ràng, cũng càng thực tế: “Cậu đừng xem thường chiêu này, tự mình cẩn thận chút. Hiện nay tôi biết cũng chỉ nhiêu đó.”
“Tôi sẽ không để cho An Ân lập tức tỏ thái độ, tôi bảo bọn họ cho tôi một chút thời gian suy xét kỹ lưỡng, hẳn là bọn họ sẽ không nghi ngờ tôi, hoặc là sẽ chắc chắn rằng sau khi tôi nhìn thấy bọn họ đều đứng ra thì cũng sẽ để An Ân đứng ra giúp bọn họ nói chuyện.” Vương Bình nói xong, im lặng hai giây, lại nói, “… Kỳ thật tôi rất bội phục cậu.”
Chị đi hai bước tới phòng khách, phòng khách có một bức tường, treo rất nhiều ảnh chụp để trang trí, trong ảnh phần lớn đều là chị và con trai chị, xen lẫn một hai tấm ảnh năm trước An Ân lên sân khấu lĩnh thưởng. Chị yên lặng nhìn chốc lát, nói: “Còn con bé An Ân kia, tuy rằng tôi giận cô ấy không quả quyết, nhưng trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút vui mừng, vui mừng cô ấy ở vào địa vị hiện giờ, không có thay đổi thành bộ dạng cô ấy đã từng ghét nhất.”
Thiệu Tư nghe ra trong lời nói của chị có thâm ý, vừa tìm dép lê, vừa hỏi: “Lời này, là đang nói cô ấy hay là đang nói chính chị?”
Vương Bình cười cười.
Đúng vậy, chị còn không phải vậy sao, cuối cùng sống thành bộ dạng mình đã từng ghét nhất.
Mà ngay cả phần ngẫm nghĩ hiếm có này, cũng chỉ có thể thừa dịp đêm khuya vắng người, cảm xúc tự dưng lên men, cảm tính chiến thắng lý tính tự hỏi, mới có thể phá tan vỏ ngoài cứng rắn.
Rốt cuộc là vì sao, chị lại sống thành bộ dạng “vô tình” như vậy, chỉ là để dùng phương thức sinh tồn nhẹ nhàng nhất không tổn thương đến chính mình nhất ư?
Thiệu Tư: “Cái đó…”
Vương Bình tập trung tinh thần lắng nghe: “Cậu nói đi.”
Thiệu Tư rốt cuộc tìm được dép lê, xuống giường, nói: “Tôi có hơi đói, đi xuống ăn cơm trước nha.”
Vương Bình: “…”
Thiệu Tư lại nói: “Quá muộn rồi, chị đi ngủ sớm một chút đi, không cần lo lắng.”
Đợt phản hắc của Tề Minh không nghẹn bao lâu, nhanh chóng phát ra. Nhìn ra được gã cũng là thật sự nóng nảy, sau khi vội vàng bố trí, liền rống rống tiến hành phản kích.
Nhân viên chủ chốt có gã, Tề Hạ Dương, Dương Vũ và nam chính Âu Dương Ngạo Vũ.
Hiện giờ tuy rằng quan hệ giữa Tề Minh và Tề Hạ Dương rất căng, lòng dạ bọn họ không cùng một chỗ, nhưng tiền quăng vào vẫn đang cột lấy nhau.
Thiệu Tư chỉ xuống lầu ăn một bữa cơm, trên mạng đã ồn ào huyên náo.
Weibo Tề Minh chỉ viết một câu: về việc cá nhân tôi cùng với công ty bị tổn thất danh dự, ở đây tôi thành khẩn công bố sự thật với các vị, đồng thời cũng là hy vọng mọi người đừng bị tin tức giả dối của người nào đó mê hoặc.
Cú xoay ngược này, gây ra sóng to gió lớn trên internet.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 85
Chương 85