Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dẫn Tham Tham tham quan nhà cũ một lần. Nhà lâu không có người ở, dù được quét dọn sạch sẽ vẫn có mùi ẩm mốc thoang thoảng.
Tham Tham ở trong sân đuổi bắt chuồn chuồn. Ngày thu mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, sự sống và cái chết dường như dung hợp một cách kỳ lạ. Triệu Thanh Cốc ôm lấy Quan Viễn từ phía sau, dường như biết cậu đang thương cảm điều gì. “Đừng nghĩ nhiều, nơi nào chúng ta ở bên nhau nơi đó chính là nhà!”
Quan Viễn cười khẽ một tiếng, dựa sát vào ngực Triệu Thanh Cốc, “Dạ. Đây từng là nhà của chúng ta.”
Hai người không hề biết ngoài cổng nhà mở rộng đang có một người giơ máy hình lên chụp, lưu giữ vĩnh viễn khoảnh khắc này. Người kia chỉ là một người thích đi du lịch, thăm thú núi non sông nước, lần này tình cờ đến thôn Quan Gia không ngờ vô tình bắt gặp khung cảnh hạnh phúc này. Người kia có nghe đồn về cặp đồng tính kết hôn đầu tiên trong nước, nhưng không biết đây chính là ‘cặp đôi thế kỷ’ nổi tiếng đó.
Người kia thấy cảnh Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn, bỗng có cảm giác ‘năm tháng yên bình’, nếu không giữ lại thì thật đáng tiếc, vốn rong ruổi du lịch một mình đã quen, tự nhiên lại nảy ra suy nghĩ: mình thật cô đơn, nếu gặp được một người có thể hiểu nhau, yêu nhau, ở bên nhau thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu!
Tham Tham bắt được một con chuồn chuồn, hưng phấn giơ cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc xem. Quan Viễn ngồi xổm xuống nghiêm túc nói với Tham Tham, “Tham Tham, chuồn chuồn là một con vật có ích. Nếu con bắt nó, nó sẽ không thể đi ăn các côn trùng gây hại, khiến bác nông dân thu hoạch không tốt, dẫn đến rất nhiều người không có cơm ăn. Tham Tham còn muốn bắt chuồn chuồn nữa sao?”
Dù Tham Tham thông minh, nhưng nhất thời cũng chẳng biết tại sao chỉ bắt một con chuồn chuồn nho nhỏ lại khiến rất nhiều người không có cơm ăn, kinh ngạc há miệng thật to, quên cả trả lời.
Triệu Thanh Cốc bật cười giải cứu Tham Tham, “Được rồi, làm gì nghiêm trọng như em nói chứ! Tham Tham, mau thả chuồn chuồn đi con! Để nó được tự do bay lượn không phải tốt hơn sao?”
Từ việc giáo dục con, có thể thấy được, trong cặp đôi này chỉ có Triệu Thanh Cốc là có tế bào lãng mạn trong người.
Tham Tham gật đầu, nhanh chóng thả chuồn chuồn đi, nhìn nó bay về phía xa, vỗ tay nói, “A, bay, bay!”
Quan Viễn bĩu môi nói, “Em kêu thả thì Tham Tha ngơ người, anh vừa nói thả lại thả ngay!”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Ai bảo em nói triết lý quá chi!”
Quan Viễn khom lưng cười to không ngừng, tới mức hụt hơi, không thở nổi. Triệu Thanh Cốc vừa vỗ lưng cho cậu vừa cưng chiều nói, “Được rồi. Buồn cười dữ vậy à? Anh nói có gì buồn cười đâu?”
Nào ngờ, Triệu Thanh Cốc càng nói, Quan Viễn càng cười dữ hơn.
Tham Tham thấy Quan Viễn cười tới mức run rẩy cả người, sốt ruột hỏi, “Cha, ba ba bị sao vậy?”
“Cha cũng không biết!”
Tham Tham nói với vẻ mặt ‘tự nhiên hiểu ra’, “Tham Tham biết rồi! Nhất định là ba ba đang bị giật kinh phong! Con đã thấy trên ti vi, người bị giật kinh phong cứ run run vậy đó!” din;ễn.đn";,";àl//q.úy."đôn dứt lời còn đung đưa thân hình nhỏ bé của mình làm mẫu.
Quan Viễn khó khăn lắm mới ngừng cười được, kéo Tham Tham nói, “Nhóc con, dám nói ba ba bị giật kinh phong, xem ba ba có cho mông con sưng lên không!”
“Cha, cứu mạng!”
Nhà cũ yên tĩnh nhiều năm, bỗng náo nhiệt hẳn.
Hôm sau, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dẫn Tham Tham đi thăm mộ ông bà. Mộ của Lý Nguyệt Hoa và nhà họ Triệu đã được sửa chữa lại từ lâu, mấy năm qua luôn có người trông nom.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dạy Tham Tham cùng dập đầu trước mộ ông nội Triệu Thanh Cốc.
Quan Viễn bảo Tham Tham kêu ông cố. Tham Tham ngạc nhiên hỏi, “Ông cố nằm ở đây ạ?”
“Ừ. Ông cố đã nằm ở đây rất lâu rồi.”
“Sao ông cố không đứng lên ạ? Nằm lâu như vậy không chán sao?!” Trẻ con quả là không hề có khái niệm gì về sống chết.
Triệu Thanh Cốc vuốt ve mái tóc mềm mại của Tham Tham, trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười và giọng nói hiền lành của ông nội. “Nội, con đã kết hôn, cũng có con rồi. Bọn con nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.”
Quan Viễn thấy hốc mắt Triệu Thanh Cốc ửng hồng, vội kéo tay anh nói, “Nội, con và anh sẽ mãi mãi bên nhau. Đến khi già rồi sẽ cùng nhau ngồi bên lò sưởi đọc sách. Nội cứ yên tâm, bọn con sẽ cùng nhau đi tới cuối cùng, không ai bỏ ai đi trước hết!”
“Tiểu Viễn…” Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn thật chặt. Cám ơn ông trời đã cho em ở bên cạnh anh.
Sau đó, hai người lại dẫn Tham Tham tới mộ Lý Nguyệt Hoa bái tế.
Trừ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, xem như Lý Nguyệt Hoa chẳng còn người thân nào nữa, bởi vì bên nhà mẹ đẻ đã sớm mất hết, chỉ còn một người chị gái lại gả xa không biết ở đâu. Triệu Thanh Cốc vẫn nhớ như in, khi còn bé Lý Nguyệt Hoa sợ anh và Quan Viễn ăn không đủ no, luôn lén ra ruộng của đội sản xuất trộm khoai lang, có lần bị bắt đánh cả người là máu. din;ễn/ldn"al"lsuyl/,d.dl;nôn Nhiều năm qua, trừ Quan Viễn và ông nội, bao nhiêu tình thân Triệu Thanh Cốc nhận được đều từ Lý Nguyệt Hoa. Lý Nguyệt Hoa là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng lại rất có chủ kiến. Dù cuộc sống khó khăn, trong căn phòng nhỏ của bọn họ luôn tràn đầy tiếng cười, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tuy mặc cũ rách, nhưng quần áo vẫn luôn sạch sẽ.
“Anh, mẹ ở dưới chắc vẫn tốt đúng không?” Quan Viễn không có nhiều ký ức về Lý Nguyệt Hoa bởi vì khi đó cậu còn quá nhỏ. Có thể nói trong cuộc đời Quan Viễn, tất cả từ tình thân đến tình yêu đều nhận được từ Triệu Thanh Cốc.
“Ừ.”
Tham Tham ngoan ngoãn dập đầu kêu bà nội, kể từ khi biết ai nằm xuống đây là sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, dường như đã hiểu ý nghĩa của việc sống chết, bảo gì đều ngoan ngoãn làm theo.
Tham Tham thấy mắt Triệu Thanh Cốc còn đỏ, vội kéo anh ngồi xổm xuống, dùng đôi tay nhỏ bé vuốt ve mắt Triệu Thanh Cốc, “Cha đừng buồn, sau này Tham Tham và ba ba sẽ luôn ở bên cạnh cha!” dứt lời lại ngoắc tay với Quan Viễn, “Ba ba cũng ngồi xuống đi!” Tham Tham đợi Quan Viễn ngồi xuống rồi, vòng tay ôm cổ cả hai người.
Lý Anh thấy cảnh cả nhà Quan Viễn ôm nhau, không nén nổi nước mắt, nói với Quan Quốc, “Bọn nhỏ đã khổ nhiều, giờ thì tốt rồi!”
Bái tế xong, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa dẫn Tham Tham về tới cổng nhà Quan Quốc đã thấy có mười mấy người chờ ở đó từ sớm.
Người đứng đầu thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn trở lại, vội tiến lên đón, “Chào mừng anh Triệu về thăm quê! Tôi là chủ tịch huyện Vân Sơn, họ Triệu, năm trăm năm trước chúng ta là một nhà ha ha ha!”
Triệu Thanh Cốc lịch sự bắt tay với chủ tịch huyện.
Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc lại sắp phải đi xã giao. Quả nhiên chưa nói được mấy câu, chủ tịch huyện đã mời bọn họ ăn cơm.
Quan Viễn nói nhỏ với Triệu Thanh Cốc, “Em hơi mệt, không đi đâu. Anh cứ đi đi, nhớ đừng uống quá nhiều đó!” Triệu Thanh Cốc gật đầu hứa, sau đó quay sang nói với chủ tịch huyện, “Xin lỗi anh, nhà tôi không khỏe, e rằng chỉ mình tôi đi được.”
Chủ tịch huyện vội cười nói không sao. Ai cũng biết mặc dù Viễn Cốc là của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhưng tất cả đều do Triệu Thanh Cốc quản lý, nếu mời được chính chủ, Quan Viễn không đi cũng không sao. Có điều, ‘nhà tôi’?! Mặc dù hôn nhân của hai người được pháp luật bảo hộ, nhưng gọi đường hoàng như vậy vẫn khiến các vị nhân viên chính phủ thấy lạ lẫm. Thời đại biến hóa quá nhanh, có vài người còn không biết trên đời này có đồng tính luyến ái, chớ nói chi là kết hôn đồng tính.
Triệu Thanh Cốc đang chuẩn bị lên xe đi, thì một đám phá rối xuất hiện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Lại Những Năm 80
Chương 85: Tố cáo
Chương 85: Tố cáo