DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn
Chương 23: Song sinh dị mộng (9)

Mục Cận mấy ngày nay sống quá khổ, đêm hôm đó y trực tiếp bị người đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã thấy bị trói trong phòng này, cũng chưa từng gặp lại người nọ.

Điều duy nhất còn khiến y an lòng đó là, lúc ngủ y vẫn còn có thể gặp lại Mục Kỳ. Nhưng phần lớn thời gian đối phương đều ngủ, chắc là do đêm hôm đó tiêu hao tinh lực quá nhiều.

Bất đắc dĩ, y đành ở lại trong gian phòng yên tĩnh này.

Nếu không có Mục Kỳ, chỉ sợ y đã sớm hoá điên.



Ba ngày qua đi, Mục Kỳ rốt cuộc cũng nghỉ ngơi đầy đủ. Hắn đầu tiên là trấn an Mục Cận, sau đó mới thay thế đối phương xuất hiện.

Hắn đánh giá bốn phía, gian phòng này đúng là hoa mỹ, ánh sáng cũng vô cùng tốt, nếu tay chân của hắn không bị trói có lẽ sẽ còn tốt hơn.

Hắn không khỏi đen mặt nhìn dây trói trên tay.

“A Kỳ!”

Ngay sau giọng nói đó, Mạc Dật rất nhanh cũng đẩy cửa vào.

Y lắp thiết bị theo dõi phòng đó, ngay khi Mục Kỳ xuất hiện, y sẽ ngay lập tức có mặt.

“… Em đã trở lại.” tiếng nói trầm thấp của y mang theo bao nhiêu kinh hỉ, cảm giác tưởng như đã mất nhưng lại tìm thấy làm y muốn nổ tung, bèn kéo đầu Mục Kỳ ôm vào lòng ngực của mình, gắt gao ôm, như là sợ hãi nếu lại không cẩn thận, đối phương liền biến mất như không khí.

Nhưng mà động tác này lại xác thực gây sức ép cho Mục Kỳ, hắn nỗ lực trốn tránh, rầu rĩ nói: “… Anh là… Muốn… giết người sao?”

Mạc Dật ngẩn người, vội vàng buông tay ra.

“Khụ khụ…”

“Kỳ, không sao hết.” y hoang mang vỗ về lưng Mục Kỳ, gấp gáp nhìn chăm chú vào đối phương.

Mục Kỳ kìm cơn ho khan, giơ tay lên đen mặt nhìn y, “Đây là chuyện gì?”

“A, thiếu chút nữa quên, tôi lập tức cởi trói cho em.” Mạc Dật đầu tiên là sửng sốt, lập tức vội vội vàng vàng giúp hắn cởi trói. Còn dùng tay xoa xoa cho hắn, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Có đau lắm không?”

Mục Kỳ giật giật tay chân, phát hiện không vấn đề gì liền đứng lên. Hắn đánh giá toàn thân Mạc Dật, khẽ nâng cằm lạnh lùng nói: “Anh cũng biết?”

“… Ừ. Ngày đó em đột nhiên bất tỉnh, lúc tỉnh lại trở thành người khác.” Mạc Dật trầm mặc một lát sau giải thích.

Mục Kỳ gật gật đầu, không nói gì. Bởi vì… hắn thật sự không biết tình tiết tiếp theo sẽ ra sao, cái này kịch bản không có viết a!

Mạc Dật ngược lại mở miệng lần nữa, “A Kỳ, ngày đó thật sự là tôi không đúng, chưa hiểu chuyện đã tức giận.”

Mạc Dật lúc này chỉ cần nghĩ rằng Mục Kỳ không phải vì thích Tư Hàn mà tận lực giả trang thành Mục Cận, mà là bởi vì Mục Cận không thể đối mặt cùng Tư Hàn nên Mục Kỳ mới ra mặt, nghĩ thông suốt rồi, tâm tình Mạc Dật đột nhiên tốt hơn.

Mặc dù vì hôm đó y có làm điều bất nhã nên vẫn áy náy muốn đối phương tha thứ, nhưng tựu chung y vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mạc Dật thấy đối phương trầm mặc, liền cười tà: “A Kỳ, em không nên tức giận, tôi chỉ sợ người khác mang thân thể của em đi sẽ cùng những người khác làm chuyện không tốt, cho nên liền dùng cách này bảo vệ thân thể cho em.”

Mục Kỳ: … Sao nghe câu này thấy ghê quá vậy?

Cái gì gọi là cơ thể của ta? Sao có thể mặt dày nói thẳng như vậy nhỉ?

Mục Kỳ há miệng thở dốc, “Kỳ thật… Tôi mỗi ngày chỉ được xuất hiện nửa giờ, Mục Cận mới là chủ nhân của thân thể này …”

Mạc Dật lại như là hoàn toàn không có nghe thấy hắn nói, khẽ mỉm cười xen lời hắn: “Em yên tâm, a Kỳ, tôi nhất định đoạt lại cơ thể cho em.”

Đậu má! Hiện tại không phải là lúc đoạt thân thể mà! Ngươi phải giúp ta đoạt nam chính chứ! … A không đúng! Ý ta không phải thân thể… ý là cơ thể! Đâu phải cơ thể của ta, đoạt có thấy hợp tình hợp lý hay không mà đòi đoạt?

Mục Kỳ nuốt ngụm nước miếng, nói chuyện với tên này phí nước bọt quá, hắn hiện tại chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi này, bằng không thì với năng lực của hắn cũng không kiềm chế được kịch bản bắt đầu rối bời!

“Không cần, tôi đi trước.”

“Em muốn đi đâu?” Mạc Dật dễ dàng ngăn hắn lại, cười dị thường ôn nhu, “A Kỳ, em bây giờ vẫn không thể bỏ đi được. Chừng nào đoạt được cơ thể, em muốn đi đâu tôi cũng sẽ đưa đi, được không?”

… Ha hả, thân thể nhân vật chính mà bị cướp đi, cái thế giới này còn tồn tại làm cái cục cớt gì!

Mục Kỳ giật giật khóe miệng, cực lực làm ra một bộ mặt vô tư cùng yêu mến em trai, ngây thơ vô số tội nói: “Mục Cận kỳ thật mới là người thích hợp với cơ thể này.”

Nhìn Mạc Dật muốn nói gì đó, Mục Kỳ lập tức bỏ thêm một câu kèm theo, “Tất cả mọi người đều thích tính tình của Cận… tất cả mọi người xung quanh tôi đều như vậy, Tư Hàn hay Sở Đình đều như vậy.”

Mạc Dật vốn dĩ nghe xong có chút đau lòng, lời nói chuẩn bị thốt ra cứ thế nghẹn nơi cửa miệng, ánh mắt của y gắt gao tập trung nhìn về Mục Kỳ, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi, “Em để ý bọn họ?”

Mục Kỳ: … hả? Loại này cảm giác âm trầm này sao mà quen quá vậy?

Mạc Dật ngươi rốt cuộc có biết ngươi chỉ là nam thứ si tình hay không hả??? Sao cứ giành diễn vai bá đạo nam chủ hoài vậy!!!!

“Em ngoan ngoãn ở lại đây, không cần phải suy nghĩ xem người khác thấy thế nào.” Mạc Dật thấy đối phương không trả lời, tự cho là y đã đoán đúng, thần sắc càng lúc càng âm trầm hơn. Sắc mặt không tốt đến mức rõ ràng in chữ “giết hai thằng kia”.

Mục Kỳ: … Ngươi lại ảo tưởng cái con mẹ gì rồi …..

Ta giết, còn như vậy nữa kế hoạch của ta biết làm sao?! Cầm tù nhân vật chính như vậy anh mày biết sắp xếp cho hai thằng nó gặp nhau cách nào?

… Ha hả, đội trợ giúp nhân vật đâu????

“… Này, anh nghe tôi nói không, cướp đoạt thân thể này để làm gì, tôi cảm thấy như bây giờ đã rất tốt, thật sự tốt.” Mục Kỳ đặc biệt thành khẩn muốn dùng đôi mắt to tròn trong veo ngây thơ của mình để chứng minh độ thành khẩn.

… Mắt hắn trừng quá to, bắt đầu cảm thấy xót đến chảy nước rồi.

Mạc Dật buồn cười giúp hắn xoa mắt, trấn an: “Em yên tâm, tôi đã tìm được bác sĩ tâm lý rất giỏi, em sẽ không sao đâu.”

Mục Kỳ đột nhiên cảm thấy sống lưng ầm ầm đổ mồ hôi lạnh, thật sự muốn sao đây?

Hắn đẩy tay của đối phương ra, để hắn có thể thành công chảy nước mắt, kiệt lực dùng ánh mắt tuyệt đối chân thành để bày tỏ ý muốn chân thành của mình, “Ha hả, cái kia, Mạc Dật… Tôi cảm thấy, chuyện này chúng ta nên bàn bạc lại đi… Không bằng anh tìm bọn Tư Hàn Sở Đình cùng đến, chúng ta bỏ phiếu…”

Mục Kỳ nhìn Mạc Dật, nhìn lại ánh mắt chằm chằm của y, không khỏi lải nhải lảm nhảm ý muốn của mình, đối phương quả nhiên bị tác động, cuối cùng gật đầu…

… Cái mông í!

Y vậy mà nghiêng người hôn hắn!!

A a a… Muốn chết muốn chết muốn chết… Hôn cái mông í!

Ta nói đừng có tưởng địa bàn của ngươi là ta không dám cắn ngươi nha!

Mục Kỳ giận dữ nhìn đối phương, rối rắm đến mức cắn cũng chậm, người hôn cũng đã hôn xong…

Ý niệm cuối cùng trong đầu Mục Kỳ là… Đã hoàn toàn … quen với việc được hôn zồiiii ORZ



Những ngày kế tiếp, quả nhiên mỗi ngày đều có một lão nhân kỳ quái, mặc áo blouse trắng, đeo kính viền vàng chạy tới chạy lui xung quanh Mục Kỳ, rõ ràng đúng là bác sĩ tâm lý chuẩn mực.

Mục Kỳ: hãy nói cái vụ đoạt đi thân thể của nhân vật chính trong vở kịch này là do hắn nằm mơ đi…

… Ha hả, nằm mơ cái cục cớt! Đậu má, Mạc Dật ngươi suy nghĩ cái rắm gì vậy! Xử lý cả nhân vật chính là nghịch thiên nha!

Về phần nội dung vở kịch bây giờ làm sao xử lý đây…

Ha hả… Anh mày thiệt sự chỉ còn muốn tìm một chỗ đập đầu chết cho xong! Thật sự đó!

Đọc truyện chữ Full