DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn
Chương 51: Bạch liên vườn trường (thượng)

Tiếp nhận nhiệm vụ xong, Ngô Trăn Suất đơn giản sắp xếp đem vài thứ theo, sau đó mở chỉ dẫn kịch bản của thế giới ra xem.

Hắn phát hiện vấn đề hình như bắt đầu từ vở đam mỹ đầu tiên mình nhận diễn, bất quá cái thế giới kia phần diễn của hắn không nhiều lắm, hắn không thể nào nhớ rõ cụ thể nội dung vở kịch, chỉ nhớ hình như mình là công quân pháo hôi của quá khứ mà thôi!

Nghĩ như thế nào cũng không ra là chỗ nào sẽ xuất hiện vấn đề!

Ngô Trăn Suất ngổn ngang trăm mối, cũng chỉ có thể thẳng đầu tiến nhập thế giới này xem sao.



Muốn đi vào thế giới này lại, phải dùng một thân thể vừa mới chết, cho nên thật không biến hắn sẽ bị đưa vào cái thân thể kiểu gì.

Ngô Trăn Suất ôm tâm tình thấp thỏm mở mắt ra, lập tức nhìn khắp toàn thân mình, hoàn hảo, không phải là người già yếu, cũng không có thiếu cánh tay thiếu cái chân.

Hắn đi vào tiềm thức tìm hiểu, lần này xuyên vào thân thể là một sinh viên vốn dĩ con nhà giàu, tên là Thẩm Trầm. Nhưng bởi vì phụ thân phá sản không thể vực dậy nên tự sát, hắn bị người cho vay nặng lãi buộc phải trả nợ, trong nhất thời tâm lý không chịu nổi liền lựa chọn tự sát.

Ngô Trăn Suất nhìn quanh bốn phía, tựa hồ là ký túc xá đại học, lúc này cửa chính cửa sổ đóng chặt, trên bàn còn có lọ thuốc ngủ trống không.

Ngô Trăn Suất đối với thân thể này thực vừa lòng, thân phận đơn giản, hơn nữa cũng không còn người thân, khi hắn làm việc tránh khỏi không ít phiền toái.

Làm rõ tình cảnh của chính mình rồi, hắn mới bắt đầu xem xét nội dung vở kịch của thế giới này. Lúc này đã là năm năm sau khi hắn rời đi, theo lý thuyết, thời gian này phải là lúc nhân vật chính cùng hắc đạo thái tử tương ái tương sát rồi!

Bất quá, hắn mở bản đồ ra, điểm đỏ đại biểu cho nhân vật chính cư nhiên là màu xám!

Xem ra nhân vật chính của thế giới này đã chết rồi, không lâu nữa thế giới sẽ bị phá huỷ để trùng kiến lại.

Vì kịch bản thế giới vốn là xoay quanh nhân vật chính, nhân vật chính không tồn tại, thế giới này tồn tại cũng không có ý nghĩa.

Việc trước hết hắn cần làm là tìm được người mang số liệu xâm lấn để xử lý, sau đó thu số liệu đó mang về.



Chỉ dẫn đã cập nhật của kịch bản này rất nhanh giúp hắn tìm ra cái người mang số liệu đó.

Tuy rằng đã có chuẩn bị rồi, bất quá khi Ngô Trăn Suất nhìn thấy tên của người kia, hắn vẫn cảm thấy dạ dày lại đau! —— mẹ nó, chẳng lẽ Mạc Dật đã thật sự xâm chiếm toàn bộ mấy cái thế giới hắn đóng qua sao?

Vì sao trong thế giới này một chút ấn tượng về Mạc Dật hắn cũng không có? Lúc đó thật sự đã xuất hiện một người như thế này sao? … Ta ít đọc sách, người đừng có gạt ta =.=!

Chỉ dẫn kịch bản nhanh chóng bày ra một loạt hình ảnh —— bộ dáng ngượng ngùng của thiếu niên tuấn lãng khi tặng hoa, bộ dạng khẩn trương của thiếu niên băng sơn khi cường hôn, bộ dáng khóc rống khi ôm thi thể đối phương, bộ dáng quyết liệt khi thề sẽ báo thù, từng bước một trưởng thành rồi gia nhập hắc đạo, bộ dáng lãnh khốc khi cuối cùng tự tay giết tình nhân là thái tử của hắc đạo…

Ngô Trăn Suất: …

Con mẹ nó, cái này mà cũng được à!

Hắn đột nhiên áy náy với tổ trưởng vô hạn, tuy rằng hắn cảm thấy chính mình thật sự là một diễn viên tận chức tận trách ưu tú, duy trì nội dung vở kịch, thúc đẩy kịch tính dễ như trở bàn tay. Bất quá…

Nội dung vở kịch của thế giới này hỏng thành như vậy xét đến cùng hắn không phải là không có trách nhiệm! Nếu không phải cái số liệu điên khùng hồi hắn thực tập đến đây quấy rối, cái tên Mạc Dật này thật sự sẽ là một nhân vật chính đào hoa rồi!



Sau khi rõ ràng hết thảy, Ngô Trăn Suất bắt đầu tự hỏi, làm sao có thể khiến cho nhân vật bị dính số liệu —— Mạc Dật kia, cam tâm tình nguyện tự sát đây?

Y giết thái tử gia của hắc đạo, hiện tại hẳn là đang bị một đám người đuổi giết rồi, như vậy… Kết hợp thân phận của thân thể này, Ngô Trăn Suất thực nhanh đã có ý tưởng.

Cũng may, số liệu trên người của y chỉ là một chuỗi chấp niệm, cũng không có ký ức ban đầu của thế giới đó, nếu không Ngô Trăn Suất thật đúng là không có cách nào xuống tay.

********

Ngô Trăn Suất dựa theo ý tưởng của chính mình, nên nghỉ học, thuê một căn nhà nhỏ tiện nghi gần nơi Mạc Dật ẩn nấp.

Đồng thời vì ứng phó với mấy tên đi đòi nợ, hắn còn đi làm thêm vài chỗ, trên cơ bản phải chờ tới mười một hai giờ tối mới có thể về nhà.

Cứ như vậy đến vài ngày sau, hắn liền đạt được kết quả.



Tới gần nửa đêm, người trên phố ít ỏi đến đáng thương, ngõ nhỏ yên ắng, chỉ có ánh đèn đường mờ mịt kéo dài thân ảnh cô đơn của người đi về.

Đầu thu gió đêm thổi tới, có chút lạnh, Ngô Trăn Suất kéo chặt vành áo bành tô, cứ như ngày thường nện bước bình tĩnh đi về phía trước.

Đột nhiên, mũi hắn ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm, trong góc đường tựa hồ có thanh âm khe khẽ vang lên.

Hắn không khỏi dừng bước chân, nhìn về phía phát ra thanh âm đó, “Ai ở đó vậy?”

Tiếng nói du dương hơi ngắt quãng, tựa hồ bởi vì e ngại, còn ẩn ẩn thanh âm nuốt nước bọt.

Động tĩnh trong góc hẻm càng lúc càng vang, đáy mắt Ngô Trăn Suất ánh lên một loại nghi hoặc rồi lại nơm nớp lo sợ mà tới gần, cho đến khi hắn ở trên cao nhìn xuống nam nhân đang dựa vào vách tường.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là những con mắt đen láy sáng tỏ, chỉ là một đôi kinh ngạc, một đôi trầm lãnh. Ai cũng không nói, lại như là đã xác định cái gì.

Ngô Trăn Suất tỏ ra muốn chiếu cố đối phương, tuy rằng cách này có hơi cũ, nhưng lại là tuyệt chiêu tăng độ hảo cảm trong tiểu thuyết!

Đèn đường tù mù không thể chiếu hết toàn thân người kia, cho nên không thấy rõ nam nhân rốt cuộc bị thương như thế nào, nhưng mùi máu tươi mạnh mẽ đập vào làm Ngô Trăn Suất nhất thời gắt gao cau mày, vội vàng lên tiếng hỏi: “Đã có chuyện gì? Anh, anh không sao chứ? Tôi giúp anh gọi xe cứu thương.” Thanh âm kia thực sạch sẽ, không giấu giếm lo lắng khẩn trương.

Con ngươi của nam nhân vốn dĩ thâm trầm lại có vẻ như nhíu lại, nhìn người trước mặt mình thon dài sạch sẽ, nhất thời đề phòng cùng tín nhiệm giao phong, làm cho y gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Ngô Trăn Suất có thể cảm giác được ánh mắt lợi hại của đối phương đang không ngừng đánh giá mình, hắn như là hoàn toàn không có chú ý tới sự hoài nghi đó, chỉ lấy điện thoại di động ra, nghiêng người đón ánh đèn đường để nhấn phím gọi cấp cứu.

Ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên bên mặt của hắn, khuôn mặt chỉ đơn giản là thanh khiết cùng đôi mắt chính trực

Nam nhân ngồi đó không nói lời nào, đôi mắt đột nhiên mở to kinh ngạc, sau đó lập tức lại trầm lãnh tối tăm. Y rốt cục lên tiếng nói, “Không cần đi bệnh viện.”

“A?” Ngô Trăn Suất dừng tay bấm phím, không hiểu gì cả mà nhìn y.

Bất quá, y cũng không muốn giải thích gì, sau khi nói xong liền trầm mặc.

Ngô Trăn Suất khó xử nhìn nhìn di động trong tay, lại nhìn khuôn mặt trầm tĩnh kiên quyết của y, khẽ thở dài, “Vậy anh muốn đi đâu?”

Nam nhân lắc lắc đầu, vẫn im lặng nhìn hắn.

“Anh không có chỗ để đi?” Ngô Trăn Suất nhẹ nhàng suy đoán, giống như bởi vì đối phương trầm mặc mà nghĩ tới điều gì bi thương cho nên đồng cảm nhìn y, chần chờ mở miệng nói: “… Nhà của tôi có vài loại thuốc trị thương, nếu không thì anh đến nhà của tôi băng bó vết thương rồi tính…”

“Được.”

… Hả, cứ như vậy mà đáp ứng? Trong lòng Ngô Trăn Suất thoáng cảm thấy có chút quái dị, mệt hắn còn chuẩn bị tuyệt chiêu nữa!

Nam nhân nhìn đối phương rõ ràng kinh ngạc thoáng trừng lớn ánh mắt, cũng hiểu được y tựa hồ đáp ứng quá nhanh, có lẽ đối phương chỉ là lịch sự đề nghị như vậy mà thôi. Nghĩ thế, y mím môi không nói nữa.

Ngô Trăn Suất thực nhanh phản ứng lại, nhìn biểu tình nam nhân, hắn vội vàng nói: “Anh, anh không cần hiểu lầm, tôi vừa rồi không phải là nói lời khách sáo… Chỉ là kinh ngạc, anh sao lại chịu đến nhà người lạ, cũng không sợ gặp người xấu…” Nói xong, hắn ngại ngùng mỉm cười.

“Vậy sao cậu lại giúp người lạ? Cậu không lo lắng tôi là người xấu à?” Nam nhân nhíu mày, sau khi nói xong không khỏi nhăn mi, đau đến hít vài hơi lãnh khí. Đây là lần đầu tiên y nói dài như vậy, bởi vì nói nhiều sẽ phải dùng sức, vết thương lại đau.

Ngô Trăn Suất như bị y chọc cười, nụ cười trên mặt càng tươi, “Vậy giới thiệu sơ một chút, tôi là Tống Thần.”

Người kia bình tĩnh nhìn hắn một giây, sau đó mới thản nhiên mở miệng nói, “Mạc Dật.”

“Vậy nói xem, vết thương của anh có nặng lắm không? Tôi đỡ anh về băng bó.” Nói xong, Ngô Trăn Suất lúc này mới ngồi xổm xuống, vòng tay y qua cổ hắn, sau đó một tay đỡ eo đối phương mà đứng lên.

Lúc này, hắn mới phát hiện y chỉ mặc một bộ đồ thuần đen bạc màu, quần áo đã bị máu tươi tẩm ướt, khó trách mùi máu lại nồng như vậy. Mà đối lập là sắc mặt của y cũng lại càng trắng bệch hơn. Lúc nãy cố gắng lắm mới không bị bất tỉnh, bây giờ thả lỏng tâm thần, trong nháy mắt thân thể liền mệt mỏi lã đi.

“Chúng ta mau trở về.” Ngô Trăn Suất vẻ mặt biến thành lo lắng, khẩn trương dìu người từng bước một hướng về nhà mình.



Ngô Trăn Suất thuê nhà ở cách nơi này cũng không xa, cho nên tuy rằng dìu người kia có chút cố sức, nhưng hai người vẫn rất nhanh đến nơi.

Gian nhà kia thật sự đơn sơ nhỏ hẹp, trong nhà chỉ có vài vật dụng đơn giản, còn có một cái giường lớn, vậy mà đã gần như chật chội.

Ngô Trăn Suất đỡ người lên giường, “Anh trước hết cởi quần áo đi, tôi đi chuẩn bị nước ấm.”

Chờ hắn bưng nước ấm tiến vào, Mạc Dật đã cởi bỏ áo sơmi, cố sức dựa lên đầu giường, ánh mắt nửa mở nửa khép nhìn hắn, đang cố gắng không để bất tỉnh.

Đại khái là quần áo đã dính đầy máu, cho nên chỉ có thể xé bỏ ra. Điều này cũng khiến cho trên người y lúc này huyết nhục mơ hồ.

Ngô Trăn Suất nhìn y, sắc mặt trong nháy mắt biến đến tái nhợt.

“Làm sao vậy?”

Mạc Dật lúc này đau nhưng không còn sợ bất tỉnh nữa, chính là sắc mặt tái nhợt không thể tức giận, chỉ có một đôi mắt lãnh trầm còn chút sức sống. Y nhìn biểu tình lúc này của Ngô Trăn Suất, giật giật môi, cuối cùng vẫn là nói, “Chỉ là vết thương ngoài da, sẽ mau lành thôi.”

Ngô Trăn Suất không nói gì, chỉ vắt khăn, cắn răng kiềm chế hai tay run rẩy để lau máu trên vết thương của y.

Hắn cơ hồ chỉ muốn nhắm mắt lại … Má nó, lại lừa ông, thân thể này vậy mà có bệnh sợ máu à?

Nhìn động tác thật cẩn thận của Ngô Trăn Suất, còn run rẩy cau mày, Mạc Dật tuy rằng trên người đau dữ dội lại vẫn không hừ một tiếng, cả mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm người kia.

Ngô Trăn Suất tự nhiên chú ý tới ánh mắt đen láy vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, không còn âm trầm như lúc ban đầu nữa, thời gian này chỉ có thâm thúy ám quang, làm người xem không hiểu, cũng làm cho người không dám nhìn thẳng.

Ngô Trăn Suất thầm cảm thấy có chút quái quái … Hắn thấy, nhiệm vụ lần này dễ dàng đến mức có chút bất khả tư nghị!

Thật vất vả thoa xong thuốc, dùng băng gạc quấn kỹ, Ngô Trăn Suất mới nhẹ nhàng thở phào. Hắn đỡ người nằm xuống rồi cười thật tươi, “Được rồi đó, anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngô Trăn Suất vừa mới chuẩn bị xoay người, đã bị người kéo tay lại, “Cậu…” Mạc Dật nhìn hắn, không biết muốn nói gì, lúc Ngô Trăn Suất nhìn y đầy nghi hoặc, y cuối cùng vẫn buông tay, lại thản nhiên hỏi: “Cậu ngủ ở đâu?”

“Tôi ngủ trên ghế sôpha là được.”

“… Cùng ngủ, không thì cậu ngủ giường đi, tôi đi chỗ khác.”

Nói thật, giường này cũng không lớn, hai nam nhân ngủ sẽ chật, nhưng chắc chắn là thoải mái hơn ngủ ghế rồi.

Nhìn Mạc Dật tuy rằng không cường thế nhưng chắc chắn không cho hắn cãi lại, Ngô Trăn Suất do dự một chút, cuối cùng như là bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, để tôi đi tắm đã.”

… Dù sao, cùng ngủ chính là cách tốt nhất để tăng độ hảo cảm ha!

Đọc truyện chữ Full