*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Vu Hướng Nam mặc bộ quân phục bộ binh màu Tùng Lâm (1), mang giày da, nên không nhìn ra là đang mang chân giả. Nguyên bộ trang phục này là do hai người sau khi tranh luận nghiên cứu nửa ngày mới ra được — dù sao cũng là đồng chí giải phóng quân, chí ít cũng phải có chút tự giác của người chuẩn bị bỏ mạng, hơn nữa phải mang tâm lý luôn sẵn sàng vượt qua mọi thử thách mới có thể ra tay thành công.
Trên thực tế, Lục phụ vừa nhìn thấy Vu Hướng Nam đứng thẳng người ở ngay cửa chẳng khác gì một cây bạch dương cao lớn, con mắt sáng trông suốt, nét mặt ôn hòa, trong lòng ông bỗng cảm thấy có chút không vững, giọng cũng bắt đầu lắp bắp.
“Cậu … cậu … cậu …” Cứ “cậu” nửa ngày mà chẳng ra được câu cú gì.
“Đây là Tiểu Vu, Vu Hướng Nam. Còn đây là cha mẹ em.” Lục Hạo lên tiếng giới thiệu hai bên.
“Tiểu Vu? Chính … là tiểu Vu đó sao?” Lục mẫu bừng tỉnh đại ngộ, dường như nhớ lại có một lần đã từng nghe Lục Hạo nói đang ở chung với một người bạn họ Vu. Lúc đầu cứ tưởng là hai thằng con trai thuê chung một phòng trọ, rốt cục là hai đứa nó mua nhà chung, còn ở cùng nhau nữa chứ.
Vu Hướng Nam nhìn nhìn tư thế của Lục phụ, hình như không muốn động thủ thì phải, hoặc ít nhất thì giờ cũng sẽ không động thủ với anh, vì vậy liền theo sự lôi kéo của Lục Hạo mà bước vào nhà.
“Tự nhiên, tự nhiên, ăn gì chưa?” Lục mẫu nhanh chóng lên tiếng, rồi mang thêm một cái ghế đến cho Vu Hướng Nam ngồi.
“Dạ, ăn rồi.” Trên thực tế là chưa ăn, nhưng khi Vu Hướng Nam thấy bàn cơm trước mặt, không biết thế nào lại thấy xấu hổ nên quyết định bịa chuyện, bỗng nhiên giờ này lại chạy tới nhà người ta ăn, chẳng khác gì đi ăn nhờ cả, sao trước đó không tính đến trường hợp này nhỉ?
Tiếp theo là khoảng thời gian tẻ ngắt.
“Này, anh mang gì theo vậy? Woa, thật xanh tốt nha, rất đẹp.” Lục Hạo cúi đầu bắt đầu ca ngợi chậu cây.
“Cái này là dưỡng tâm thảo (2), cũng không quý giá gì, được cái là trồng nó rất dễ, chỉ cần ít đất ít nước là được. Mà bản thân dưỡng tâm thảo nếu nấu chung với tim heo, pha chút mật ong thành canh thì có lợi cho bệnh tim của bác trai, đây là một phương thuốc cổ truyền của quê nhà con ạ.”
“À, đúng vậy, mấy lần trước Hạo Hạo cũng từng mang về, là do con tặng sao?” Lục mẫu hỏi.
Vu Hướng Nam liếc mắt nhìn Lục Hạo, rất muốn cười hai tiếng “Hạo Hạo” kia, nhưng lại không dám, vì vậy chỉ có thể ngại ngùng gật đầu y như bộ dáng của một người con dâu hiền ngoan. Bất quá bản thân anh chưa bao giờ nghĩ mình là người vợ cả, trong tâm lý luôn cho rằng mình là chàng rể, cho nên chỉ ngại ngùng một lúc thì Vu Hướng Nam liền lần lượt lấy ra các món quà khác, đầu tiên là nhân sâm Trường Bạch Sơn — đây là thứ mà lần đầu tiên anh đến Triều Tiên làm nhiệm vụ tự thân đào được! Sau đó là hai hộp trà, Lục Hạo ở bên cạnh làm người giải thích: “Đây là trà Long Tĩnh mà bạn Hướng Nam mang đến, còn cái kia là do một người bạn ở vùng núi tự tay hái, mỗi lần hái cũng chỉ được một lượng nhỏ, hàng năm luôn có người đến thu mua nhưng nghe nói là không bán, chỉ dùng làm lễ vật mà thôi. Thủ trưởng trong quân đội bọn họ phải đích thân đứng ra, nếu không phải cấp bậc lãnh đạo trung ương, sợ không có được trà này để pha đâu.”
Vu Hướng Nam ngại cậu càng nói càng quá, nên lập tức chuyển qua nói đến tính lợi ích khoa học của chậu cây mà hồi nãy anh mang đến.
Ba người Lục gia cứ như vậy nhận một đợt phổ cập giáo dục về phương pháp nuôi trồng và hiệu quả trị liệu của dưỡng tâm thảo một phen, còn Vu Hướng Nam thì chỉ muốn chửu một tiếng, rốt cuộc sao lại thành ra bộ dạng này? Vì vậy khi anh đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Hạo, Lục Hạo mới nói: “Cha, trong sân thượng nhà Hướng Nam đều trồng rất nhiều dưỡng tâm thảo, anh ấy không ngại đường xa đích thân mình mang tới đây, cha xem anh ấy hiếu thảo không nè!”
Lục phụ nhìn Vu Hướng Nam, thật là một chàng trai tốt, nếu là con trai của mình thì quả thật rất tốt, thế nhưng nếu tự dưng kêu ông chấp nhận việc anh sẽ cùng con trai mình thành một cặp thì quả không thể. Hiện giờ ông chỉ hận không thể ngay lập tức cắt đứt JJ của Lục Hạo rồi cho tụi nó kết hôn (Kaori: Tội cho Lục Hạo ToT, tới cha đẻ mà cũng mong Hướng Nam là con rể chứ hổng phải con dâu), nhưng ông cố bảo trì bình tĩnh! Cho nên càng nhịn càng khó chịu, càng khó mà tiếp nhận.
Lục Hạo thấy vẻ mặt cha mình đang đầy vướng mắc, nhân tiện nói: “Cha, con cũng không có yêu cầu gì cả, chỉ là muốn ngày lễ ngày tết đến thăm cha mẹ, hy vọng cha mẹ sẽ không đánh chết anh ấy mà thôi. Vậy có được không?”
Vu Hướng Nam biết để hai người họ có thể trong thoáng chốc tiếp nhận anh là không có khả năng, hôm nay cứ tiến trước một bước đã, sau này còn nhiều thời gian. Cho nên khi thấy trời bắt đầu tối dần, anh liền đứng dậy cáo từ.
Lục Hạo đưa anh xuống dưới lầu, Vu Hướng Nam nói: “Cha mẹ em hiểu lý lẽ, cố gắng nói chuyện với họ đi.”
Lục Hạo ngẩng đầu nhìn đèn nhà mình, cười nói: “Hãy chờ xem, một lát lên nhà thế nào cũng bị chửi một tăng cho mà coi, cha em có được chỗ này tốt, là tới bây giờ dạy con đều đóng cửa nhà lại mới dạy, cho em chút mặt mũi.”
Vu Hướng Nam suy nghĩ, hôm nay bọn họ diễn ra cái màn này, giống như đưa tay tát mạnh vào mặt của người ta vậy, nếu như bọn họ một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi Lục Hạo kết hôn sinh con, haizzzz … anh cũng chẳng biết phải làm sao? Lục Hạo “Hừ” Một tiếng, “Thì em sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi ở bên anh.”
Lục Hạo đưa Vu Hướng Nam lên xe taxi, vốn định trở về cùng anh, nhưng bây giờ cục diện trong nhà rối rắm không thu xếp không được, nên cậu liền vui vẻ quay ngược vào nhà, nhưng mới tới cửa, liền bị Lục phụ đá mạnh vào chân cậu một cái, giơ chổi lông gà hét lớn một tiếng: “Tổ tông nhà mày, nhất định là mày không thèm để ý đến mặt mũi quấn lấy người ta phải không? Tao đánh chết cái đồ tai họa nhà mày.”(Kaori: Hạo ca ca, cha anh thật hiểu con ToT)
Lục Hạo mang cái thân tàn đầy vết chổi lông gà đánh suốt đêm chạy hơn phân nửa thành thị đến chỗ Vu Hướng Nam, vừa vào cửa cậu liền kéo quần áo lên cho Vu Hướng Nam xem thương tích, rồi quay lưng lại cho anh xem cái lưng đầy thương tích, cuối cùng mới vào phòng tắm, Vu Hướng Nam thấy toàn thân trên dưới của cậu đầy dấu lằn chổi tựa như con rắn quấn quanh người, có chút đau lòng.
Lục Hạo thấy chưa đủ còn thêm mắm thêm muối: “Chổi lông gà lại trụi lơ trụi lắc chẳng khác gì cây trúc côn cả. Sớm biết vậy em mặc thêm cái áo khoác jean, để chịu đòn cho dễ.”
Tắm rửa xong cùng nhau trở lại trên giường, Vu Hướng Nam vừa thoa thuốc cho cậu vừa nói: “Hai ngày sau em quay về nhà thử đi, xem bọn họ hết giận hay chưa.”
“Em đau lòng, kỳ thực bọn họ cũng đau lòng lắm, muốn giải quyết vấn đề phải làm ngay khi nó còn nóng hổi, lúc đó mới nhanh chóng giải quyết triệt để, lúc đó mọi người mới có thể hòa giải.”
“Nếu không … em thử qua bên đó sống với cha mẹ đi?”
Lục Hạo mất hứng, “Anh nói vậy là có ý gì? Qua hai ngày bọn họ mang đến cho em một cô gái, đừng nói với em là anh kêu em kết hôn với cô ta, sau đó sinh một đứa con nhé. Em nói cho anh biết, em nhất định sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi sống chung với anh, nếu anh dám tự mình đi tìm đối tượng kết hôn, em sẽ cắt cái chân giữa của anh đấy.”
Vu Hướng Nam nghe câu nói đầy sự lưu manh của cậu, cũng không muốn chống đối lại, “Anh không sợ em bị cha em đánh, càng không tin em sẽ thắt cổ, thế nhưng nếu vì vậy mà khiến cho cha mẹ em tức giận đến sinh bệnh, thì giữa chúng ta sẽ xuất hiện vết nứt đó.”
“Không có việc gì, chậu cây dưỡng tâm thảo mà anh tặng cũng đã ăn hơn nửa năm rồi, sức khỏe giờ rất tốt, sợ đánh người còn được đó, toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào không tốt cả.”
Vu Hướng Nam xoa thuốc lên lưng cậu xong, sau đó dùng đèn hồng ngoại sưởi khô thuốc, rồi mới mặc áo ngủ cho cậu.
“Hai người muốn ở bên nhau, chẳng lẽ lại không có khó khăn hay sao? Trước đây tuy em đặc biệt ghét tên họ Lâm kia, nhưng hiện tại suy nghĩ lại, nếu không có hắn quấy nhiễu, thì làm sao tình cảm hai ta lại sâu đậm thế này, phải không? Ngẫm lại cha mẹ cũng là vì chúng ta mà nghĩ thôi, nếu không thì cũng đâu đau lòng đến vậy. Nếu như bọn họ chỉ quan tâm đến mặt mũi chính bọn họ, thì sẽ không thèm để ý tới chúng ta luôn đó. Nói ngắn gọn, đây là một cửa mà chúng ta không thể không qua.”
“Anh sợ chính là nếu không có khó khăn nào, cứ vậy mà sống, em sẽ thấy chán đó. Giống nhau vợ chồng lâu năm mà không có kích tình vậy, nhưng người ta thì còn có cái gọi là trách nhiệm gia đình, còn chúng ta, không có hôn nhân, không có con, làm sao mà lâu dài được. Bản thân chúng ta cũng chưa từng trải qua nhiều vấn đề, nên cũng không biết được thực chất vấn đề thế nào.”
“Vậy giờ anh thấy chán sao?”
Vu Hướng Nam ngẫm lại Lục Hạo suốt ngày cứ điên điên tửng tửng, cảm thấy giữa hai người bọn họ sẽ không có khả năng thấy chán, suy nghĩ bản thân mình, thời gian rảnh thì thích trồng cây, chơi hoa, đã từng bị đồng nghiệp chọc là giống như đang về hưu non vậy. Toàn bộ sự kích thích mạo hiểm và yêu cầu cá nhân đều đặt hết vào công việc, thậm chí ngay cả trong công việc cũng không làm lòng anh gợn lên con sóng nào, tính tình của anh trời sinh chính là thích cuộc sống điềm đạm sự yên lặng, ngoài công việc ra, anh ghét sự thay đổi, thà rằng sống 1 cuộc sống bình đạm qua ngày là được rồi.
Lục Hạo thấy anh suy nghĩ đến xuất thần, liền kéo mặt anh qua: “Có hay là không?”
Vu Hướng Nam lắc đầu: “Anh chưa từng có mối quan hệ nghiêm túc với 1 cô gái nào cả, ngoại trừ công việc ra, chỉ đơn giản là quen biết mà thôi, hơn phân nửa việc liên hệ có khi cũng không kéo dài được lâu. Sau này mới phát hiện bản thân đối với hắn …”
“Không có việc gì, anh cứ nói đi, em không ngại.”
“Anh phát hiện anh có cảm giác với hắn, liền lặp tức cắt đứt toàn bộ quan hệ với các cô gái, anh chưa từng nghĩ đến việc ở bên 1 cô gái sẽ như thế nào, cũng từng nghĩ đến việc sống độc thân suốt đời, sống 1 mình cũng không có gì khó, cho nên em không cần lo phần tình cảm của anh. Chỉ có điều, anh rất hiếu kỳ, trước đây em có nhiều bạn gái như vậy, sao lại có tình cảm với anh được chứ?”
Lục Hạo nở nụ cười: “Chưa từng nghe người đời nói sao? — Trong lòng mỗi người đều có một ngọn núi Brokeback Mountain (*), em qua lại với mấy cô gái đó cũng vì muốn giống mọi người thôi, mọi người đi tìm gái, thì em cũng tìm, ôm 1 cô gái xinh đẹp đi dạo bên đường, có mặt mũi lắm đó nha. Còn nếu kết hôn, thì em thấy mình còn khá trẻ, muốn chờ thêm khoảng thời gian nữa, chờ một người chân chính có thể khiến mình yêu thương. Kết quả anh lại xuất hiện, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh đang chạy vượt tốc độ bị em chặn lại, lúc đó em chỉ cảm thấy anh đang bị cảnh sát chặn phạt mà sao vẫn bình tĩnh đến vậy, rõ ràng hồi nãy trông như đang gấp gáp vô cùng mà, quả thực đẹp trai cực kỳ, khiến em động tâm. Đương nhiên chỉ thật sự biết mình yêu anh khi phát hiện anh cùng tên họ Lâm kia có ám muội, mà hắn lại không xứng với anh, bên này thì vừa đối tốt với anh, bên kia thì đi tìm đối tượng kết hôn, đáng trách. Sau đó phát hiện ngay cả khi anh thất tình nhìn cũng rất đẹp, ý em là, về phong độ đó, dù tan nát cõi lòng vẫn giống như 1 mặt kính thủy tinh trong suốt, rất đẹp, rất sắc bén, nhưng lại không làm ai bị thương cả, người như anh khó mà tìm được thấy mồ, em cảm thấy sao em lại có thể bỏ qua người như vậy được chứ?”
Vu Hướng Nam nghe nghiêm túc, sau đó cười rộ lên: “Cái gọi là tình thánh, đại khái phải có một cái miệng khéo nói.”
“Ai nói chứ? Em lại thấy tình thánh là như Romeo vậy đó, liều chết vì Juliet.”
Vu Hướng Nam nhắc nhở cậu: “Romeo mà không có một cái miệng giỏi dỗ ngon dỗ ngọt thì làm sao Juliet mê như điếu đổ.”
“Sai rồi, anh cho rằng Romeo leo lên cửa sổ là để đọc thơ sao? Đọc thơ dưới cửa sổ cũng được mà, quan trọng không phải là đọc thơ mà là dám leo lên cửa sổ, dám hành động đó.” Nói đến đây, Lục Hạo nhìn xuống phần người dưới của Vu Hướng Nam, kỳ thực hai người họ đắp chăn kín mít, nhìn cũng chẳng thấy gì, nhưng ánh mắt tràn đầy ý tứ lưu manh thì không hề che giấu.
“Em bị đánh đến nỗi này mà còn có tâm tư đó à?” Vu Hướng Nam ngạc nhiên.
Lục Hạo nghiêng người đè anh, cười nói: “Nhưng em đâu có bị đánh chỗ này.”
Vu Hướng Nam đang nằm trong chăn, cậu liền đưa một tay vói vào trong chăn cởi bỏ quần anh, nhanh chóng lột sạch người anh ra. Lục Hạo chui đầu vào trong chăn hoạt động 1 chút, sau đó chui đầu ra lấy BCS trong tủ đầu giường mang vào người mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Vu Hướng Nam đã xoay người nằm sấp rồi.
“Không phải anh nói tư thế này làm mệt hay sao, phối hợp không được tốt mà.” Lục Hạo tuy nói vậy, nhưng vẫn đưa ngón tay có bôi trơn vẽ loạn trong người anh.
“Cả người em đều toàn sẹo, anh nhìn thấy sẽ sợ”
Lục Hạo hì hì: “Vậy em không cởi áo là được chứ gì?”
Vu Hướng Nam muốn quay người lại thì chợt Lục Hạo đưa tay đặt lên hông anh: “Nếu cuộc sống này đã định sẵn sẽ bình yên, thì em sẽ làm cho nó đa dạng hơn, tăng tình thú cho chúng ta vậy.” Cậu lấy gối đầu nhét xuống bụng Vu Hướng Nam, rồi lấy thêm gối nhét vào chỗ chân gãy của anh để làm điểm chống, sau đó động thân, thong thả kiên định tiến nhập.
Trong nháy mắt Vu Hướng Nam cắn chặt góc chăn, sự thâm nhập phía sau lưng không ngừng gia tăng, hơn nữa đến từ nhiều góc độ, như đang muốn mở rộng toàn bộ từng tế bào trong cơ thể của anh ra, khoái cảm cuộn trào mãnh liệt ập đến. Anh nghe thấy tiếng Lục Hạo nhẹ nhàng vang lên từ phía sau như đang dụ dỗ: “Đừng cắn, kêu lên cho thoải mái”
Ngay khi Vu Hướng Nam thả góc chăn ra, trong cổ họng vang lên 1 tiếng kêu khiến Lục Hạo nhảy dựng, không chỉ có chút vang, mà là có chút thảm liệt.
Chính Vu Hướng Nam cũng hơi sợ, thế nhưng tiết tấu của Lục Hạo khiến anh không có chút thời gian suy nghĩ nữa, cậu bé của cậu dao động bên trong anh quả thực khiến anh muốn khóc, nhưng không phải vì đau, mà là vì sướng. Anh thấy anh xong rồi, trước đây còn nghĩ đến việc muốn tu thân dưỡng tính, giống như mấy đạo sĩ trong chùa miểu cứ vậy cả đời thanh tâm quả dục cũng không có gì bất mãn, thế nhưng giờ anh biết là anh không thể làm được điều đó, anh rất thích cảm giác làm với cậu. Lục Hạo chính là khắc tinh lớn trong cuộc đời an tĩnh này của anh mà.
“Sao anh kêu thảm vậy, đau lắm à? Quả thật em rất muốn làm chết anh mà.” Lục Hạo lấy khăn giấy chùi cho cả hai xong, liền quăng nó xuống sàn, quay đầu lại quan tâm nhìn Vu Hướng Nam.
Vu Hướng Nam cũng có chút xấu hổ, anh không muốn mở mắt, cứ như vậy mà nằm sấp, tức giận “Hừ” một tiếng: “Nhưng cũng đâu thấy em có ý định dừng lại đâu.”
“Chủ yếu là do nghe thấy rồi nhiệt huyết càng sôi trào, không dừng lại được.” Cậu suy nghĩ một chút nói. “Hiện tại em phát hiện, ra mấy bộ phim GV kia khi kêu đều là giả.”
Vu Hướng Nam khách quan lắc đầu: “Mỗi người đều có tiếng kêu khác nhau, khi em kêu lên cũng sẽ khác anh thôi.”
“Vì anh đâu có đè em.”
Vu Hướng Nam không ngờ cậu lại nghĩ tới hướng này, anh chỉ nghĩ đàn ông nằm ở trên cũng có lúc rên rỉ hai ba tiếng chứ? Đột nhiên anh đặc biệt muốn biết Lục Hạo sẽ rên rỉ như thế nào, lòng càng lúc càng hiếu kỳ, còn về chuyện khác, “Lúc đó, có phải …. tiếng của anh rất khó nghe không?”
“Không có, nói thật, em nghe xong nhiệt huyết sôi trào, không dừng lại nỗi! Lão Vu, tiếng kêu của anh thật sự rất tiêu hồn.”
Vu Hướng Nam nghe được hai chữ “Tiêu hồn”, đột nhiên rùng mình một cái, anh chửi thầm, cậu mới tiêu hồn, toàn nhà cậu đều tiêu hồn cả!HẾT CHƯƠNG 23
(1)
(2)
(3)
(*) Kaori: Brokeback mountain là một bộ phim của đạo diễn Lý An về đồng tính, câu này ý nói là trong lòng mỗi người đều có khả năng thích người đồng tính một cách tiềm ẩn nhưng do xã hội cần sinh sản để phát triển nên đa phần hành động theo số đông, lực chọn lấy vợ có con chứ không yêu đồng tính. Cái này hình như na na như tâm lý học gì đó mà Cao Kiến Quân có nhắc tới trong Xuân phong trầm túy
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quải
Chương 23: Tai họa
Chương 23: Tai họa