Hai người đều vô cùng lo lắng, đây chính là khó khăn đầu tiên trong cuộc đời cả hai, hơn nữa còn liên quan đến an nguy của dân chúng, tính mạng của họ đều do hai người nắm giữ, có thể thấy gánh nặng của hai người lớn như thế nào, đang phải gánh trên vai sinh mệnh của bao người, không thể có chút sai lầm nào, nếu không sự tình sẽ chỉ càng thêm tồi tệ.
Bắc Ly Tê nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, đành phải cùng Bắc Ly Nguyệt lần nữa đi tìm tên Chu Tâm kia nói chuyện rồi.
Bước vào đại sảnh, thấy Chu Tâm đang nhàn nhã uống trà, trong ngực ôm ấp tiểu thiếp, ngày thường sống vô cùng nhàn nhã đủ đầy.
“Xem ra, cuộc sống hàng ngày của Chu Tri huyện không tệ chút nào nha, còn có mỹ nhân để ôm ấp mà.” Trông thấy Chu Tâm như thế, Bắc Ly Nguyệt càng phẫn nộ, TMD*, đúng là, mặc kệ sống chết của dân chúng còn bản thân lại cùng tiểu thiếp vui vẻ như thế, nhìn lướt qua tiểu thiếp kia ăn mặc lẳng lơ như thế thật khiến người buồn nôn mà.
*TMD: con mẹ nó
Chu Tâm vừa thấy hai người Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly Nguyệt liền vội vàng đẩy ngã tiểu thiếp trên người xuống đất, ‘cung kính’ hành lễ: “Thần tham kiến Đại hoàng tử Bát hoàng tử.”
Lúc này, Bắc Ly Tê mở miệng: “Không nghĩ tới, Chu Tri huyện sinh hoạt đời tư hàng ngày rất không tồi nha, còn nói với ta vì dân chúng ăn không vô cũng ngủ không được, xem ra là đang gạt người mà.”
“A...cái này..cái này hạ quan nào dám chứ, chẳng qua dù gì cũng đều là nam nhân.” Chu Tâm ý tứ rõ ràng là đang nói bọn hắn nam nhân luôn sẽ có một chút nhu cầu thôi.
“A ~~~~~, như vậy ta cùng Đại hoàng huynh không có nữ nhân ngày qua ngày không phải vẫn đều rất tốt đấy sao, cái nhu cầu của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu thế, muốn cũng phải chịu đựng cho ta, xảy ra chuyện lớn như thế này rồi còn có thời gian ở đó đùa giỡn tiểu thiếp, còn ra thể thống gì.”
“A... Bát hoàng tử thứ tội, Đại hoàng tử thứ tội, hạ quan...hạ quan sẽ không tái phạm nữa.” Chu Tâm vội vàng ôm lấy chân Bắc Ly Nguyệt cầu xin tha thứ, đáng giận, lại dám khiến ta phải khom lưng khuỵu gối như thế này, chờ khi vị đại nhân kia ra lệnh, các ngươi cứ chống mắt lên mà xem cho rõ, đến lúc đó chính các ngươi mới là người phải quỳ xuống cầu xin ta.
Bắc Ly Nguyệt vừa thấy Chu tâm ôm lấy chân mình, liền thấy buồn nôn, đồng thời cảm giác rõ ràng cái móng heo kia đang nắm lấy đùi mình, “Cút, không có lệnh của ta, đừng đụng vào chân ta.”
Chu Tâm bị dọa sợ vội vàng buông ra, “Vâng...vâng, hạ quan biết sai rồi, không biết hai vị hoàng tử đến tìm bổn quan là có chuyện gì?”
“Ngươi đi phân phát lương thực cho dân chúng, nhớ kỹ ngươi phải tự mình đi.” Bắc Ly Tê ngẫm lại hắn đã rảnh rỗi như vậy…, không bằng để hắn đi phân phát lương thực cho dân chúng cũng không tồi.
“Nhưng mà...nhưng mà cái đó…số lương thực kia, cũng chỉ đủ để người trong phủ chúng ta ăn thôi.” Chu Tâm tựa hồ có chút chột dạ.
Bắc Ly Nguyệt cũng không tức giận, “Chu Tri huyện này, làm người đó mà thì phải thành thật, ngươi đừng cho là ta không biết kho lúa kia của ngươi bên trong còn rất nhiều gạo, ra lệnh cho người trong nhà bếp làm chút cháo, phân cho dân chúng điền đầy bụng đi.”
“Vâng, hạ quan tuân mệnh, bay đâu, còn chưa nghe thấy à, y theo lời Bát hoàng tử mà làm.” Lương thực của ta đều để các ngươi lấy sạch rồi, đáng giận, Chu tâm khóc không ra nước mắt.
“Vâng.”
——————————————————————————-
“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ, Chu Tâm vậy mà lại tự đi phân phát lương thực cho chúng ta kìa, có phải trời sắp đổ mưa không.” Một người phụ nữ nói cùng mấy người phụ nữ khác khác.
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Tới, tới, đừng chen lấn, từng người từng người thôi, thiệt là.” Đáng giận mà, ta đường đường là một tri huyện lại phải đi phát lương thực cho dân chúng, thiên lý ở đâu chứ, ta hiện tại hẳn nên ở trong phủ hưởng phúc mới đúng, biết làm sao nữa chứ, bên cạnh còn có hai con vật vô danh đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Chu Tâm, hắn không có cách nào phản kháng a.
“Yêu, không đến nỗi, không nghĩ tới Chu Tri huyện lúc làm việc lại rất được nha.”
Nói xong Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly Nguyệt cũng gia nhập đội ngũ phân phát lương thực, còn cùng dân chúng tán gẫu mấy câu, dân chúng đều vô cùng yêu mến cùng cảm kích hai vị hoàng tử này, cảm thấy Chu Tâm rốt cuộc cũng làm chút chuyện giống người nha.
Cộng thêm số lương thực Yến Ngọc Hàn phân phát đi dân chúng ít nhất đều có thể được ăn được cơm, sẽ không phải chịu đói rồi, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp dù sao lương thực cũng là có hạn, hơn nữa nhiều người như vậy, cũng kiên trì không được bao lâu, vấn đề này lại lần nữa khiến Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly Nguyệt đau đầu, không có nước, thật đúng là không dễ làm mà.
Hai người nhìn nhau một hồi, đều là không có biện pháp gì, sắc trời cũng dần dần tối lại, đêm nay nhất định là không bình thường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
Chương 37
Chương 37