“Ha ha, không phải đều bị bổn đại tiểu thư thu thập sao, các ngươi hẳn nên cảm tạ ta nha.”.Thiên Giai Tuệ lại khôi phục bộ dáng như trước, tất cả mọi người đã có kinh nghiệm, cũng không rảnh đi nói lý với nàng.
“Hừ, dám lơ ta sao.”
“Được rồi, Giai Tuệ ngươi nháo cũng đủ rồi, chỉ sợ hiện tại đã kinh động đến người trong bóng tối kia rồi, tiếp theo phải càng cẩn thận hơn mới được.” Yến Ngọc Hàn cảnh cáo lần thứ n.
Lần này Thiên Giai Tuệ đã có kinh nghiệm, “Vâng, chủ tử.”
Nhìn đôi chủ tớ này, Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly Nguyệt hai người không nói gì, nhưng trong Bắc Ly Nguyệt là: may mắn Tử Nguyệt so với nàng tốt hơn nhiều, nếu không ta cũng không chịu không nổi rồi. Trong cung Tử Nguyệt sau lưng đột nhiên lạnh đi, kỳ quái bị cảm lạnh rồi sao?
“Hiện tại trong tay chúng ta không có địa đồ, không tiện hành động, chỉ có thể tùy tiện đi loạn mà thôi.”
“Không phải thủ hạ Hàn huynh từng đến đây sao? Tại sao lại không có địa đồ chứ?” Điều này khiến Bắc Ly Nguyệt khó hiểu.
“Ai, lúc ấy mấy người bị đuổi giết có thể còn sống trở về cũng đã rất tốt, hơn nữa địa thế nơi đây phức tạp, muốn nhớ rõ cũng phải tốn chút thời gian, đúng là rảnh tỗi không gì làm mới gây ra chuyện này để người một phen nhức đầu mà.” Yến Ngọc Hàn cũng không khỏi oán trách.
( Tiểu Tuyết: gần đây trời lạnh, có chút lười càng văn, cho nên tốc độ viết sẽ rất chậm, thời tiết dần lạnh mọi người cũng nên chú ý thân thể nhiều hơn.)
“Đáng chết tại sao lại là lối rẽ nữa, còn nhiều như vậy chứ.” Bắc Ly Nguyệt cũng nhanh nổi điên rồi, đã qua mấy lối rẽ, nhưng vẫn chưa hết, so với hoàng cung còn khó nhớ hơn nữa.
Bắc Ly Tê nghĩ nghĩ, nói “Thử đi bên phải xem, hiện tại chỉ có thể tùy tiện đi nhìn một chút, thử thời vận xem sao.”
Không biết đi bao lâu, vẫn chưa tới, “Ô ô, bổn đại tiểu thư không đi nữa, đi lâu như vậy vẫn chưa ra khỏi đây là cái địa phương quỷ quái gì vậy chứ, ta cần nghỉ ngơi.” Thiên Giai Tuệ ở trong phủ Yến Ngọc Hàn, suốt ngày phóng túng, đã lâu không phải chịu khổ sở như này, nên cũng không thích ứng được.
Bắc ly Nguyệt trong lòng hò hét: Ê ê, vị tiểu thư này, ngươi tốt xấu gì còn có võ công, ta không có võ công, ta còn chưa dám kêu, ngươi còn dám ở bên cạnh than thân, mặt mũi có phải bị ngươi ném hết rồi không, tuy nhiên bản thân ta cũng rất mệt rồi nha.
Yến Ngọc Hàn bị cái này làm cho tức chết rồi, nhưng vì lo cho Bắc Ly Nguyệt, cũng đành ngồi xuống ăn chút lương khô.
Ra cửa tất nhiên không thể thiếu lương thực, vì vậy lương khô mang theo cũng rất nhiều, mỗi người trên thân đều có, để tránh đến lúc đó mọi người bị tách ra, ít nhất còn có đồ để ăn.
Bắc Ly Nguyệt nhìn tướng ăn của Thiên Giai Tuệ, nhắc nhở một phen, “Vị tiểu thư này, xin ngươi chú ý một chút hình tượng của bản thân được không? Ngươi là thục nữ, nên giữ tốt hình tượng.” Chờ Bắc Ly Nguyệt vừa nói xong, Thiên Giai Tuệ đột nhiên cảm giác được bản thân quả thật có chút không đủ thục nữ, lập tức sửa lại tướng ăn của mình, lộ ra thập phần....thục nữ.
(Tiểu Tuyết: thục nữ hử? Ta… cũng không thấy thế nào.)
“Nhìn xem, ta như vậy đủ thục nữ chưa?” Thiên Giai Tuệ lập tức bày ra tư thế đoan chính.
Bắc Ly Nguyệt khóe miệng co rút, “Đủ....đủ thục nữ.”
“A há há, bổn đại tiểu thư biết ngay, ta rất thục nữ mà.” Mọi người vùi đầu chăm chú ăn, Thiên Giai Tuệ như vậy lại cho mấy người chuyện để xua tan nỗi buồn, hóa giải không khí khẩn trương. (Thiên Giai Tuệ không để ý hình tượng thục nữ kêu to: uy uy, từ lúc nào bổn đại tiểu thư lại trở thành công cụ hử. Tiểu Tuyết: khục khục, chú ý hình tượng.)
“Tốt rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi đủ, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Lại là một đoạn đường dài, cuối cùng cũng nhìn thấy đường ra, không nghĩ tới lại là rất nhiều hắc y nhân đang đợi bọn họ.
“Đáng chết, số lượng này cũng không giỡn được.” Yến Ngọc Hàn cuối cùng cũng hiểu, lúc trước thủ hạ của mình để lấy được tin tức này khó khăn thế nào, chính là phải ôm quyết tâm tử vì đạo a.
“Thần Dạ Thần Khê bảo hộ chủ tử các ngươi, những ám vệ khác gia nhập chiến đấu.” Bắc Ly Tê vừa nói xong đã có mười hắc y nhân gia nhập chiến đấu. (Tiểu Tuyết: tuy đều là hắc y nhân, nhưng trang phục có chút bất đồng đấy.)
“Những người khác cũng đi ra cho ta.” Yến Ngọc Hàn cũng đem thủ hạ của mình kêu ra.
Yến Ngọc Hàn mang theo người cũng tương đối nhiều, vì để phòng ngừa vạn nhất nên dẫn theo hai mươi người, một số bản thân tự đi chọn, người có võ công tương đối cao, người thường xuyên bị phái đi làm nhiệm vụ.
Nhưng cho dù như vậy vẫn không kịp số lượng quân địch, quân địch nhìn ra ít nhất cũng hơn 50 người, hơn nữa võ công so với vừa rồi lại cao hơn hẳn, xem ra sẽ là một cuộc chiến dài a.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
Chương 42
Chương 42