Hôm sau Bắc Ly Nguyệt tỉnh lại rất sớm, nhưng bên người lại không có ai, xem ra Phụ hoàng so với hắn còn thức sớm hơn.
Đi ra phòng trọ lại phát hiện kỳ thật mọi người sớm đã thức, cmình vẫn là người cuối cùng sao? Tối hôm qua cơ hồ không ngủ, không biết lúc nào ngủ quên đi mất, đến bây giờ còn cảm thấy mệt mỏi đây này.
“Nguyệt, tranh thủ thời gian đến ăn điểm tâm a.” Khó trách như thế nào cảm giác không khí có chút là lạ, nguyên lai là Liễu Tổ Huy đến rồi, trách không được trên bàn cơm có loại hào khí nói không nên lời.
Bắc Ly Nguyệt chỉ là gật gật đầu ngồi xuống không để ý những người khác tự mình một người cứ như vậy bắt đầu ăn, “Bát đệ, ngươi không sao chứ?” Bắc Ly Tê nhịn không được hỏi một câu, xem ra chuyện này vẫn chưa kết thúc. ( Nào lại nhanh như vậy a.)
“Ân, ta không sao, ta sao có thể có chuyện gì? Nhưng là mọi người, như thế nào đều không ăn cơm?”
“A.. Ăn, đương nhiên ăn á.” Dạ Vệ Khiêm nhanh chóng giảm bớt một chút không khí hiện tại.
Bắc Ly Nguyệt tiếp tục vùi đầu ăn.
Những người khác cũng không diễn trò quá đáng, căn bản ăn không được mấy ngụm, trông thấy như vậy làm sao có tâm tư ăn a.
“Nguyệt, ngươi như thế nào ăn nhanh như vậy? Ăn chậm một chút, bằng không thì sẽ đấy.”
Tiếp tục không để ý tới hắn, tiếp tục ăn.
“Ta ăn xong rồi, mọi người chậm rãi dùng bữa.” Bắc Ly Nguyệt thoát khỏi hiện trường. ( Tiểu Tuyết: Uy uy, chính mình làm thì phải tự mình giải quyết, là một người nam tử còn như vậy. Bắc Ly Nguyệt: Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, ta đi chơi roài.)
Bắc Ly Mạc lập tức đuổi theo, lưu lại mọi người ở bên kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, được rồi, tùy bọn hắn đi, chuyện của bọn hắn chính bọn hắn giải quyết, ăn cơm mới là chuyện trọng yếu trước mắt.
“Nguyệt Nhi, ngươi chạy cái gì?” Bắc Ly Mạc một câu gọi lại Bắc Ly Nguyệt.
Bắc Ly Nguyệt xoay người lại, nhìn Bắc Ly Mạc thật sâu rồi quay người lại mà đi, nhưng lại bị Bắc Ly Mạc ôm vào trong ngực.”Nói, vì cái gì? Đêm qua không phải đã xong rồi sao? Tại sao lại còn như vậy?” Tâm nam nhân thật giống như kim dưới đáy biển a.
Bắc Ly Nguyệt căn bản là không có ý định đáp lại, liều mạng giãy dụa, nhưng hắn thủy chung vẫn tránh không được Bắc Ly Mạc, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Bắc Ly Mạc ôm vào trong lòng.
“Vì cái gì? Tại sao lại như vậy? Ngươi dựa vào cái gì mà hỏi ta?” Bắc Ly Nguyệt bộ dạng như nổi điên mà kêu to, nói xong liền chảy xuống nước mắt cố nén mấy ngày nay. ( Tiểu Tuyết: Nghe lời, little girl, cười một cái cho gia. Bắc Ly Nguyệt: ngươi cái này cần ăn đòn lại lâu không bị ăn đòn người, tranh thủ thời gian cút cho ta. Tiểu Tuyết: ủy khuất.)
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nguyệt Nhi, phụ thân đáp ứng ngươi về sau sẽ không phụ lòng ngươi rồi.” Bắc Ly Mạc trân ái đem Bắc Ly Nguyệt ôm thật chặt.
Bắc Ly Nguyệt khóc một hồi lâu mới xem như tương đối bình tĩnh, “Mỗi một lần ngươi đều như thế này, ta đã không muốn lại tin tưởng ngươi rồi, tại sao phải đối đãi ta như vậy?”
“Yên tâm, ta Bắc Ly Mạc phụ ai cũng không phụ ngươi.” Đúng là lời ít ý hay, nam nhân chính là như thế, đế vương càng phải như vậy.
“Lúc này đây ta tha thứ cho ngươi, nếu dám có lần sau…, ngươi vĩnh viễn đừng muốn đến trên giường của ta.” Bắc Ly Nguyệt quay người ôm ngược lại Bắc Ly Mạc.”Tuân mệnh, nương tử đại nhân.” “Không đúng, ta dạy cho ngươi một cách gọi bên thế giới của ta, phải gọi lão bà đại nhân, a, không đúng, ta lúc nào trở thành lão bà của ngươi rồi hả?” Đứa trẻ này sao lại phản ứng trì độn như vậy?
“Tuân mệnh, lão bà đại nhân.”
“Đợi một chút, không đúng, không được gọi lão bà đại nhân.”
“Vâng, lão bà đại nhân.”
Trời xanh a, ta bó tay rồi.
Ăn cơm ăn cơm, ăn cơm quả nhiên là trọng yếu nhất, cái gì cũng đều không liên quan đến ta, tiếp tục ăn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt
Chương 68
Chương 68