“Xương khô ca ca, đáng ghét quá đi, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ ấy của người ta à.” Tên hề lắc mông cười xấu hổ.
“…” Truyền Sơn nhịn cơn muốn chém cho phát, bước sang bên cạnh một bước.
“Xương khô ca ca đừng đi mà, ngươi không muốn mua hoa sao? Ngươi xem, những bông hoa này đẹp biết bao, tươi biết bao.” Tên hề vội vã sải bước tới chắn đường hắn.
“Không cần, cảm ơn.” Truyền Sơn bình tĩnh từ chối, đổi sang phía khác nhấc chân muốn đi.
“Ai nha, vị xương khô ca ca này, đừng keo kiệt thế mà, mua hoa không cần nhiều ma thạch nha, không có ma thạch ngươi có thể lấy đồ đổi với người ta cũng được mà.”
“Không cần. Ta không cần hoa.”
“Ngươi thực sự không cần?” Tên hề chớp đôi mắt to trong veo, hỏi, hàng lông mi dài như quạt chớp chớp.
“Không cần.”
“Chỗ người ta có hoa để giữ thai an sản nha.”
Truyền Sơn vô thức nhìn bụng mình, hắc bào rất rộng, người không biết tuyệt đối không nhìn được ra điều gì khác lạ, dù có n hìn ra cũng sẽ không liên hệ được với bốn chữ giữ thai an sản.
Truyền Sơn nhìn tên hề với ánh mắt tìm tòi.
“Ai nha, ánh mắt của xương khô ca ca nhìn thật lạnh giá tà ác nha, người ta sợ lắm đó!”
“… Cách ta xa một chút.”
Tên hề sửng sốt, đột nhiên dùng hoa tươi che cái mặt lại: “Đáng quét! Xương khô ca ca sao ngươi lạnh lùng thế, giọng nói còn trầm như vậy, tim người ta đập rõ mau nga, ai nha, không được không được, người ta sắp ngất rồi.”
“…” Truyền Sơn không thể nhịn được nữa, người lóe một cái, phóng ra tên hề chạy thẳng một mạch hơn trăm trượng.
Lúc tên hề nhăn nhó đủ rồi, buông tay ngẩng đầu thì, “Ơ? Người đâu rồi? Đáng ghét! Cứ như thế đã bỏ người ta chạy. Đáng ghét đáng ghét!”
Các Ma tộc trên đường nhất tề nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nhân mỹ như thế bao giờ à! Một đấm ngu ngốc! Ngứa da hả?” Tên hề đột nhiên biến sắc mặt, xắn tay áo muốn đánh người.
Ma này là trùm chợ phiên, chúng Ma tộc đều biết sự lợi hại của hắn ta, thấy hắn ta biến sắc mặt, các Ma tộc đứng một bên xem náo nhiệt lập tức giải tán.
Tránh được tên hề dở người ấy, Truyền Sơn vụt qua bên sạp bán trứng chim.
Ack, hắn lại quên mất một chuyện rất quan trọng ─── trên người hắn ngay cả vụn ma thạch cũng không có!
Dù sao cũng không thể cướp trứng chim của người ta chứ? Đó chính là một ấu tử Ma tộc. Dù da mặt hắn chẳng có cả thịt, cũng không thể làm loại chuyện thiếu đạo đức thế chứ.
“Tuy bụng đói thì có thể đi săn thú, nhưng trên người cũng không thể không có đồng nào được, nghĩ muốn mua cái gì cũng không mua được, kể cũng mất mặt nam nhân quá, ngươi nói đúng không?” Đại nam nhân La Truyền Sơn, sau khi rời xa cố hướng, lại một lần nữa khắc sâu cảm nhận được hàm nghĩa thiết thực của lời “Nhất tiễn nan tử anh hùng hán”. (Một đồng tiền làm khó anh hùng)
Bụng không phản ứng, không biết là đói rã rồi hay chỉ không muốn trả lời vấn đề ấy.
Truyền Sơn cũng không trông cậy Canh Nhị có thể phản ứng từng vấn đề với hắn, ngay lúc hắn nhìn chằm chằm các sạp hàng, nghĩ có phương pháp nào có thể nhanh chóng kiếm được ma thạch thì trong một căn lều cách đó không xa bỗng nhiên phát ra tiếng ồn ào.
“Con mịa nó chứ! Lại thất bại rồi.”
“Chiến sĩ tộc Sừng Xà sao lại giỏi như thế? Trước kia không phải đều đánh lùi họ sao? Sao lại trở lại rồi? Còn trở nên kiêu ngạo như thế?”
“Là vũ khí.”
“Cái gì?”
“Nghe nói khoảng thời gian trước tộc Sừng Xà chiếm lĩnh Lưu Kim Cốc, đào ra được khoáng thạch kim loại cứng nhất, mất nhiều ma thạch nhờ Tiễn tộc chế tạo vũ khí, đấy, mấy hôm trước những vũ khí này đã được lục tục đưa tới chiến trường.”
“Họ đã chiếm Lưu Kim Cốc? Không thể nào? Lưu Kim Cốc không phải địa bàn của tộc thỏ ba chân sao?”
“Không biết, có lẽ họ mua khoáng thạch kim loại của tộc thỏ ba chân?”
“Xí, thì ra là lời đồn, lời đồn sao có thể là thật.”
“Nhưng vũ khí của người ta tốt hơn chúng ta, đó luôn là sự thực đúng không?”
“Vũ khí tốt thì làm gì? Tộc Một Mắt không thể cung cấp vũ khí tương tự sao? Nếu tộc Sừng Xà có thể mua khoáng thạch của tộc thỏ ba chân, nhờ Tiễn tộc chế tạo vũ khí giùm thì tộc Một Mắt vì sao không thể?”
Tiếng ồn ào đột nhiên yên tĩnh trở lại, một lát sau mới có Ma tộc lầm bầm nói: “Cũng bởi vì…”
Bởi vì cái gì? Truyền Sơn cũng dỏng tai lắng nghe.
“Bởi vì tộc Một Mắt nghèo mà.”
“À ───.” Chúng Ma tộc bừng tỉnh đại ngộ.
Truyền Sơn cũng gật đầu vì thấy đúng, bạn khố rách áo ôm mà. Tộc Một Mắt nghèo hắn cũng biết, tốt xấu gì cũng đã sống với nhau lâu như thế cơ mà, không hiểu cũng phải hiểu.
“Cũng đúng, ngươi thấy dong binh tộc Một Mắt ít hơn tộc Sừng Xà, nghe nói chính là bởi vì sợ không trả nổi tiền thuê.”
“Đúng vậy, ta nghe nói tộc Một Mắt đã bắt đầu triệu tập trẻ Một Mắt vị thành niên rồi, dự định để chúng cũng lên chiến trường.”
“Cái gì? Thiệt hay giả vậy?”
Truyền Sơn sửng sốt. Tình huống của tộc Một Mắt đã nguy cấp thế rồi cơ à? Ngay cả trẻ vị thành niên cũng phải lên chiến trường?
Nhìn về phía lều da của dong binh triệu tập phía trước, Truyền Sơn vô thức sờ bụng mình.
“Ngươi muốn nhận nhiệm vụ?”
“Phải.” Truyền Sơn phát hiện người tộc Một Mắt phụ trách triệu tập dong binh thoạt nhìn rất xa lạ, có lẽ là chạy từ thôn trang khác tới.
“Ngươi là người từ ngoài tới?”
“Phải.”
Ma Một Mắt phụ trách quan sát hắn kỹ càng một phen rồi thầm thì với đồng bạn đằng sau một đợt. Hai người tựa hồ đã hiệp lực lại đưa ra quyết định.
“Là người từ ngoài tới, ngươi có thể tới được đây, chứng tỏ tu vi của ngươi không kém. Tụi tau cũng không phản đối người từ ngoài tới gia nhập, nhưng thù lao của người từ ngoài tới phải ít hơn các Ma tộc trong Huyết Hồn Hải tụi tau hai phần, ngươi có chịu không?”
Xem ra nơi nào cũng có chuyện kỳ thị, thế giới Ma tộc cũng không ngoại lệ, Truyền Sơn cười, “Có thể.”
“Ngươi đừng hiểu lầm, tộc Sừng Xà cũng trả thù lao cho người từ ngoài tới như bọn tau thôi, đây là quy củ ở chỗ bọn tau, không phải chỉ nhằm vào một mình ngươi.”
“Ta hiểu.”
“Vậy là tốt rồi.” Trên mặt Ma Một Mắt ấy cuối cùng cũng có nét cười, “Theo lệ, người từ ngoài tới tham gia một trận chiến đấu có thể nhận được tám viên ma thạch trung phẩm, chiến thắng một trận có thể nhận thêm mười sáu viên ma thạch trung phẩm khác. Ăn, ở tự lo, vũ khí tự chuẩn bị. Nếu ngươi cần vũ khí của bọn tau cũng được, nhưng chỉ có cung cấp gậy gộc và thân cung thôi, cung tên ngươi phải tự chuẩn bị. Nhưng thu hoạch trên chiến trường có thể do ngươi sở hữu, không cần giao cho tụi tau.”
Ma tộc Một Mắt ấy lại nói thêm vài chuyện lặt nhặt, kể cả tỷ lệ trao đổi giữa ma thạch của người từ ngoài tới và ma thạch của Huyết Hồn Hải.
Truyền Sơn gật đầu tỏ vẻ có thể tiếp nhận. Đồng thời trong lòng nhanh chóng tính toán, phát hiện tỷ lệ trao đổi ở Huyết Hồn Hải chắc là 1:100.
“Ngươi thực sự định nhận nhiệm vụ chứ? Phải nói trước, bị thương, bị chết tụi tau cũng mặc kệ, sau khi báo danh sẽ trả tám viên ma thạch trung phẩm cho ngươi trước, đây là tiền trợ cấp đấy.”
“Được.”
Nghe Truyền Sơn đồng ý, Ma Một Mắt để đồng bạn lấy ra tám viên ma thạch trung phẩm.
“Dùng linh hồn của ngươi thề đi, chiến đấu vì tộc Một Mắt, không được phản bội, không được chạy trốn, lực lượng lời thề chỉ bó buộc một trận chiến, sau đó thì vô hiệu.”
Phương pháp ràng buộc này tuy đơn sơ, nhưng trong giới tu giả coi trọng lời thề linh hồn lại không có lời thề nào tốt hơn, thậm chí hữu hiệu hơn mà ngăn chặn được gian tế, kẻ phản bội và đào binh.
Truyền Sơn biết lợi hại trong đó, trịnh trọng thề lời thề linh hồn, nhận ma thạch đồng thời cũng nhận nhiệm vụ.
Vừa rồi ở ngoài lều, hắn đã suy nghĩ kỹ một phen.
Sau khi nghe thấy hiện trạng không lạc quan lắm của tộc Một Mắt, hắn đã rất muốn giúp tộc Một Mắt. Nhưng sức một mình hắn rõ ràng không giúp được tộc Một Mắt bao nhiêu. Nhưng nếu hắn cung cấp vũ khí và đồ bảo hộ có khắc trận pháp thì đó lại là một chuyện khác.
Từng là một binh sĩ, hắn biết rõ, vũ khí tốt, mạnh thường có thể đảo ngược kết quả của một trận chiến, lấy ít thắng nhiều cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vấn đề hiện tại là, tuy hắn có tri thức của Luyện Khí Kỳ và quyết tâm muốn Luyện Khí, nhưng không có kinh nghiệm luyện vũ khí, hơn nữa với tu vi của tộc Một Mắt và tộc Sừng Xà, nếu không thể luyện ra pháp khí thượng phẩm đánh được trên diện rộng, đối với tộc Một Mắt cũng không giúp được bao nhiêu.
Vì thế, hắn cần làm vài thực nghiệm. Trước khi thành công luyện ra được pháp khí thượng phẩm hữu hiệu, hắn cũng không muốn cho tộc Một Mắt biết sự tồn tại của hắn, miễn cho mọi người mừng hụt.
Cho nên hắn chọn cách trở thành dong binh của tộc Một Mắt chứ không phải tìm thẳng tới tộc Một Mắt. Làm dong binh tham chiến, thứ nhất có thể nhận được ma thạch, thứ hai có thể thông qua thực chiến tăng tiến tu vi bản thân.
Ma thạch có thể dùng để mua một vài tài liệu Luyện Khí, chẳng hạn các vật như chu sa, máu của ma thú,…
Tham chiến có thể tìm hiểu được ưu nhược điểm của kẻ địch, tiến tới chế tạo ra vũ khí hợp với nhược điểm của đối phương.
“Đây cũng coi như là một mũi tên trúng bốn đích chứ?” Truyền Sơn cùng Ma một mắt đổi một trăm viên ma thạch cấp thấp, đi tới trước sạp bán trứng chim, cười hỏi cái bụng mình.
Cái bụng bị hắc bào che khuất hơi nhúc nhích.
Tiểu Ma tộc bán trứng chim hiếu kỳ nhìn người từ ngoài tới quây kín bằng hắc bào. Mặc như vậy chắc chắn là người từ ngoài tới, Ma tộc trong Huyết Hồn Hải không có ai mặc thế cả.
“Cho ta hai mươi quả trứng chim, luộc rồi ấy nhé.”
“Được, hai mươi quả trứng chim chín tổng cộng…” Tiểu Ma tộc lùn béo ục ịch giơ bàn tay chỉ có ba ngón ra đếm, “Bốn viên ma thạch cấp thấp.”
Truyền Sơn cho nó năm viên.
Nhóc ấy lập tức cười nhe hàm răng nhỏ. Cố ý chọn cái túi cỏ to để đựng rồi đưa cho Truyền Sơn, “Ca ca lần sau trở lại!”
“Được.” Chỉ cần con trai rùa nhà ta còn muốn ăn.
Truyền Sơn bỗng nhiên cười to, cười đến nỗi nhóc bán trứng chim không biết sao cũng tự dưng cười theo.
Truyền Sơn xách trứng chim vừa cười vừa đi.
Không đúng, tiếng cười quàng quạc của Truyền Sơn ngưng lại. Canh Nhị là con trai rùa thế ta là gì? (tự mình chửi mình mà lị)
“Nha! Xương khô ca ca ngươi có phải tới tìm người ta? Ngươi muốn mua hoa phải không? Này này! Đừng mà! Ngươi thấy đắt, người ta có thể tính rẻ một chút mà, ai bảo ngươi đặc biệt như thế. Xương khô ca ca, chúng ta tâm sự đi… Ơ? Người đâu rồi? Đừng mà, xương khô ca ca ngươi quay lại đi a ───!”
Truyền Sơn sợ bị quấn lần nữa, chẳng dám quay đầu lại, chỉ lo vùi đầu chạy ra ngoài chợ, ngay cả các vật như chu sa muốn mua để khắc trận pháp cũng mặc kệ.
Tên hề thấy người chạy trốn chỉ còn lại bóng lưng đen, tức quá ôm hoa giậm chân mắng to: “Đệt! Xương khô chết tiệt, chạy chạy chạy đi, chạy chết ngươi đi! Một chút tiêu chuẩn thưởng thức cũng không có, người ta mỹ nhân mỹ thế này mà cũng chướng mắt, thế mà còn coi con rùa thối ấy là bảo bối. Ta nguyền rùa ngươi chạy bị sinh non ───!”
Miệng của tên hề khi thốt ra chữ cuối cùng đột nhiên trở nên to đùng đỏ lòm, làm các ma tộc ở trên đường sợ quá đều tránh né.
Tên hề lé mắt nhìn về phía chúng Ma tộc, đảo tay lấy ra một chiếc gương đồng, vuốt tóc soi gương mãi rồi dẩu môi khó chịu nói: “Đáng ghét, làm cái miệng của người ta giận quá hóa lớn. Người ta có đáng sợ thế sao? Đáng ghét đáng ghét!”
Truyền Sơn chạy một mạch vào tít trong thảo nguyên, thật là đáng sợ.
Cái bụng hở ra rất yên tĩnh, không biết có phải bị dọa quá mà ngất rồi không.
Truyền Sơn vuốt bụng lo lắng, tiểu tử Canh Nhị vốn đã nhát gan, thấy một Ma tộc đáng sợ như thế, nếu bị dọa xảy ra chuyện không hay thì hắn phải vác cái bụng này tới lúc nào?
“Nhị à, ngươi rốt cuộc tới lúc nào mới chui ra a?”
Cái bụng yên tĩnh một hồi rồi bỗng nhiên nhẹ nhàng húc lên tay hắn một cái.
Truyền Sơn mang trái tim sắt đá thoáng cái đã cởi mở, “Được rồi được rồi, ngươi muốn đợi bao lâu thì đợi, ai bảo ta nợ tiểu tử nhà ngươi.’
Trước khi lên chiến trường, Truyền Sơn tự an ủi mình rất nhiều lần, thậm chí còn nghĩ cách làm thế nào để phát huy được ưu thế của mình lớn nhất, giúp đỡ cho tộc Một Mắt được nhiều nhất, chẳng hạn như sử dụng binh pháp các kiểu.
Nhưng ngày đầu tiên lên chiến trường, Truyền Sơn đã câm luôn.
Từ khi hắn tới thế giới này, hắn đã nhìn thấy, tiếp xúc, phá bỏ các loại thường thức. Hiện tại chiến tranh ở nơi đây cũng khác với kiểu chiến tranh hắn từng quen thuộc.
Chiến tranh của Ma tộc nơi đây khác xa so với chiến tranh trên Lam tinh cố hương cua hắn, chỉ cần nhìn bầu không khí thôi cũng đã kém xa vạn dặm. Chiến thuật, binh pháp hắn học ban đầu cũng không phải là không thể dùng, nhưng tuyệt đối không thể sử dụng theo khuôn mẫu.
Chiến tranh nơi đây nói là chiến tranh, chi bằng nói là kéo bè kéo lũ chiến tranh. Rất nhiều Ma tộc đều tự là trận, mỗi ngày đều có đầu mục đi lĩnh nhiệm vụ, chỉ cần họ hoàn thành nhiệm vụ cùng ngày là có thể lấy được ma thạch, tất cả phí dụng đều kết toán trong ngày. Cũng có nghĩa là, ngày thứ hai ngươi không muốn đánh thì không tới cũng được.
Còn về lương thảo, quân nhu gì đó, vậy càng bừa bãi hơn, toàn bộ yêu cầu các dong binh phải tự phụ trách. Vì thế, hậu phương chiến trường mới hình thành một khu chợ, từ cái ăn tới vũ khí, cái gì cần có đều có, ngươi thậm chí có thể tìm được lều chuyên bán thịt, bì như con người.
Đối với kẻ địch – chính là xử lý tù binh, cũng làm người ta dở khóc dở cười. Thế mà hết thảy đều treo biển bán đấu giá trong chợ, mặc kệ ngươi là bên kẻ địch hay là ai, chỉ cần ngươi trả ma thạch thì có thể mua tù binh lại. Vì thế, hầu như ngày nào Truyền Sơn cũng có thể thấy cảnh song phương trao đổi tù binh bắt được trên chiến trường, có mấy lần còn vì mấy viên ma thạch lẻ tẻ mà đánh nhau nữa.
Ngay từ đầu, Truyền Sơn thật rất muốn thu cả đám ô hợp lại đánh cho một trận, nhưng không được vài ngày hắn đã bỏ cái ý định đó đi. Bởi vì hắn phát hiện ra, các Ma tộc Huyết Hồn Hải rất thích thú với phương thức chiến tranh như vậy, họ không phải không biết làm lực lượng mình mạnh hơn, họ cũng không phải không hiểu binh pháp, trận pháp là điều tốt mà ngược lại, tộc Một Mắt hắn biết huấn luyện các chiến sĩ vô cùng nghiêm khắc và hữu hiệu.
Những Ma tộc này đối với chiến tranh tựa hồ có suy nghĩ và nhận thức riêng của bản thân họ, đó chính là: tuyệt đối không diệt sạch một chủng tộc, cũng không thể kéo dài thù hận tới đời kế tiếp.
Rất nhanh chóng, Truyền Sơn đã thích ứng được phương thức chiến tranh như vậy, cũng không phải cuộc sống khẩn trương quá, nên hắn cũng có đủ sức chia thời gian làm ba đoạn: thực chiến, lĩnh ngộ, học tập.
Mỗi ngày, hắn không cho mình có bất kỳ thời gian nào rảnh rỗi, hắn biết rõ tư chất mình bình thường, lại xui xẻo hơn người khác đôi chút. Với điều kiện tu luyện bất lợi như thế, nếu muốn mạnh hơn người khác, không bị người khác lăng nhục, bắt nạt thì hắn phải mạnh hơn người khác rất nhiều, phải cố gắng gian khổ hơn rất nhiều.
Cũng may con người hắn coi như chăm chỉ, ý chí cũng khá mạnh, chuyện đã quyết tâm thì dù có khổ có khó, hắn cũng có thể cắn răng tiếp tục. Nếu không phải mang thai Canh Nhị làm hắn ngày nào cũng có cảm giác đói bụng, có khả năng hắn đã bỏ qua cả bước ăn uống rồi.
Nhưng kể cũng hay, rõ ràng hắn đã bị Tiểu Lam đốt thành bộ xương khô, nhưng thứ hắn ăn vào chưa từng bị lòi ra, thật giống như khung xương khô của hắn vẫn giấu một bộ nội tạng mà hắn không nhìn thấy được. Còn về vấn đề bài tiết, có Tiểu Lam ở đây, đồ bỏ đi đều cho nó luyện hóa.
“Yo, xương khô huynh, tới rồi à.” Một gã Ma tộc đầu như đầu lừa nhưng lại có một cái mõm heo nhiệt tình chào hỏi Truyền Sơn.
Các ma tộc đầu lừa mõm heo đều có tu vi ở tầng đầu Ngưng Khí Kỳ, không dám đánh chính diện chủ lực, luôn đi theo Ma tộc và Ma tu lợi hại khác để kiếm chút đỉnh, cực kỳ thích nhặt đồ đáng giá trên người người chết.
Truyền Sơn cũng không phản cảm với kiểu nhặt nhạnh ấy, chỉ cần cứ đi theo sau hắn là được. Ma tộc đầu lừa mõm heo này tuy hơi ngốc, hơi nhát gan nhưng vẫn khá là phối hợp, còn rất biết nhìn người, ấn tượng của Truyền Sơn với họ coi như không tệ.
Truyền Sơn dương tay ném cho tên Ma tộc đầu lừa mõm heo kia một ma nhận (lưỡi dao) sắc bén. Nhiệm vụ hắn nhận lần này là phụ trách giải quyết một tiểu đội có cánh tộc Sừng Xà, một đám Thạch đầu má, không dễ đối phó lắm. Nhưng hắn có tam muội chân hỏa, lại có Tiểu Lam trợ giúp, vừa vặn lại là khắc tinh của Thạch đầu kia. Sau một hồi đốt lửa, đốt cho kỹ lại đập cho mấy nhát búa, đám Thạch đầu kia đã giải quyết gần hết.
“Đây là cho ta?” Ma tộc đầu lừa mõm heo lật qua lật lại n hìn chủy thủ trong tay, vẻ mặt kinh ngạc và thích thú.
“Ừ, cảm ơn ngươi lần trước đã bảo vệ sau lưng cho ta.” Truyền Sơn quay đầu cười, Ma tộc đầu lừa mõm heo coi trọng thanh ma nhận này, nhưng đối với hắn cũng chẳng là gì.
Đây là tốp sản phẩm thô đầu tiên hắn dùng tam muội chân hỏa luyện khí luyện ra thành công nhất, sắt thuần không chứa tạp chất. Có lẽ bởi vì không thêm kim loại nào khác nên mới thành công chăng? Truyền Sơn mới luyện khí nên cũng không thể khẳng định.
Thanh chủy thủ bằng sắt này cũng không tinh tế nên cũng không hao tổn nhiều tâm thần cho lắm, trận pháp khắc bên trên cũng khá đơn giản. Ba ngày trước Ma tộc đầu lừa mõm heo đã giúp hắn chắn địch sau lưng cho hắn, hắn không nghĩ ra được cách nào để báo đáp lại, thấy các Ma tộc thích vũ khí chế từ kim loại liền dứt khoát cầm thanh chủy thủ này đưa cho Ma tộc đầu lừa mõm heo.
“Ha hả, đều là huynh đệ, đó là chuyện nên làm nên làm thôi. Ha hả!” Đầu lừa mõm heo vui sướng lắm, hành động gọi là bảo vệ sau lưng vào ba ngày trước kia đối với hắn ta chẳng qua là một hành vi vô ý, cũng không gây tổn thương gì cho hắn, nào ngờ hôm nay lại nhận được lợi lộc thế này.
Ma tộc đầu lừa mõm heo cũng không có tu vi cao gì, nhưng kiến thức không thấp, chỉ hơi ước lượng đã phát hiện thanh chủy thủ này không những sắc bén, tựa hồ còn khắc trận pháp mà người từ ngoài tới am hiểu. Đây có phải chính là pháp khí có uy lực mạnh trong tay người từ ngoài tới không?”
“Trên chủy thủ này có khắc trận pháp, lúc ngươi dùng ma lực công kích kẻ địch thì có thể bùng lên ngọn lửa cao ba thước tổn thương địch. Ta đã tự thử nghiệm rồi, dưới Ngưng Khí 2 không thể dập được ngọn lửa này, chỉ có thể cắt phần bị thiêu thôi. Nếu không dùng ma lực sẽ không có lửa bùng lên đâu, nhưng lúc ngươi dùng vẫn cẩn thận một chút, tốt nhất là làm một cái bao cho nó.”
“A nha nha!” Qủa nhiên là pháp khí! Ma tộc đầu lừa mõm heo vui sướng, cũng mặc kệ có phải trước chiến trường không, vui vẻ rú một tiếng.
Pháp khí như vậy gần như không có mấy Ma tộc nguyên sinh nào trong Huyết Hồn Hải có cả, chỉ có một vài cái do người từ ngoài tới để lại. Bảo bối như vậy nhất định phải giấu kỹ, khi cần thiết thì có thể giữ mạng đây.
Sau khi Ma tộc đầu lừa mõm heo rú xong, lại nhanh chóng im bặt, cũng cẩn thận quay đầu nhìn bốn phía, sợ làm các Ma tộc khác chú ý, đồng thời dè dặt cất nó vào ngực.
“Đưa cho ngươi là để ngươi dùng, cất làm gì?” Truyền Sơn đứng ở chỗ cao quan sát tiểu đội ma Thạch đầu ở xa xa.
“Ha hả, ta sợ hỏng thôi, ha hả!” Ma tộc đầu lừa mõm heo cười khúc khích, ngại không nói là sợ bị cướp.
“Dùng hỏng? Chẳng qua là một pháp khí cấp thấp thôi mà, dùng hỏng thì ta giúp ngươi sửa là được.”
“Vậy thật tốt quá! Ha hả a.” Tuy chỉ là pháp khí cấp thấp, đầu lừa mõm heo vẫn rất vui. Có thanh ma nhận này rồi, sau này đối mặt với Ma tộc dưới Ngưng Khí Kỳ 2, hắn ta cũng có thể tung hoành rồi, oa ha ha!
“Này, các ngươi đang nói gì đấy? Nói chuyện vui thế. Cho gia môn (nghĩa đen là chồng, đàn ông) nghe với.” Một đám Ma tộc như đại tinh tinh rầm rầm đi tới, vừa đi vừa chỉ vào Truyền Sơn cười hí hí không ngừng.
Ma tộc đầu lừa mõm heo nhe hàm răng, gầm nhẹ uy hiếp các đại tinh tinh.
“Biến biến, đừng chắn đường của gia môn.” Ma tộc đại tinh tinh phất tay đuổi Ma tộc đầu lừa mõm heo, một gã đầu lĩnh trong đó đùa giỡn với Truyền Sơn: “Xương khô à, ngươi phải cẩn thận chút nhé, đừng sinh con trên chiến trường đấy. Ha ha ha!”
Truyền Sơn mặc kệ những Ma tộc tinh tinh không có đầu óc kia, chỉ chăm chỉ ghi nhớ phân bố hành động của những Thạch đầu ma và vị trí chủ tướng của họ. Dựa theo hai lần kinh nghiệm qua cửa trước đó, đạt được yêu cầu nhiệm vụ hôm nay hắn đã lại có thể tiến vào cửa tiếp theo.
“Này, xương khô ma, hôm nay chúng ta có cần so không? Xem ai giết nhiều hơn?” Có lẽ các đại tinh tinh quá buồn chán, cố gắng khơi gợi chú ý của Truyền Sơn.
Truyền Sơn ra hiệu với Ma tộc đầu lừa mõm heo bên cạnh, người nhoáng lên một cái, biến mất trên doanh địa.
Các đại tinh tinh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cùng nhau cười hi hi ha ha.
“Ôi, xấu hổ rồi, chạy mất rồi! Ha ha!”
“Các ngươi đừng làm loạn, nghe nói xương khô ma bụng to kia rất lợi hại đấy, cẩn thận hắn trả thù chúng ta.” Người có đầu óc đứng bên khuyên nhủ.
“Sợ gì hắn? Một bộ xương khô vác bụng bầu có gì phải sợ? Ha…. A!” Đại tinh tinh cười to nhất, cũng là kẻ đùa giỡn Truyền Sơn đột nhiên ngửa mặt lên trời rồi ngã quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi, răng hàm trong miệng cũng bật ra vài cái.
Truyền Sơn xuất hiện, dẫm một phát lên bụng đại tinh tinh, cười âm hiểm với các tinh tinh khác, nắm chặt tay lại thành đấm để ra oai, giơ lên, nện mạnh xuống!
“Rầm” một tiếng, đầu của đại tinh tinh bị thụt xuống hố, lõm vào.
Mãi đến khi Truyền Sơn biến mất lần nữa, những tinh tinh khác mới phản ứng được lại, vội vã tiến lên.
Đại tinh tinh bị móp đầu giãy dụa bò lên, lắc lắc đầu, thất tha thất thểu đi được vài bước như kẻ say rượu rồi lại đặt mông ngồi xuống đất.
Những tinh tinh khác nhìn, đầu tiên là im lìm, rồi bỗng nhiên cười vang, vây lại đại tinh tinh bị đánh bẹp vừa cười vừa mắng, tất cả đều là cười nhạo con đại tinh tinh ấy.
“Ngươi nhìn đầu hắn kìa, ha ha, thành cái bánh rồi.”
“Xẹp lép thành như vậy, xem ra ít nhất phải ba năm mới khôi phục như ban đầu được.” Thì ra đám Ma tộc dáng dấp như tinh tinh này xương cốt cực kỳ mềm mại, sức khôi phục cũng mạnh, chỉ cần không chém đứt dầu, vết thương nặng cỡ nào cũng có thể khôi phục dần dần được, đây cũng là duyên cớ Truyền Sơn có gan ra tay nặng.
“Ta đã bảo các ngươi đừng chọc hắn mà lị, giờ thì hay chưa, không ăn đấm một lần thì không nghe lời.” Người có ý nghĩ tỉnh táo đứng bên lắc đầu.
“Ai nha, chơi hay ghê, ngày mai chúng ta lại tới tiếp.” Đây là tên còn chưa từ bỏ ý định còn muốn tìm phiền toái.
“Đừng làm loạn, bên kia đã đấu võ rồi, bên này chúng ta cũng nên lên thôi, cẩn thận tài vật để người khác nhặt mất!”
“Ờ! Đi phát tài đi phát tài thôi!” Một trận nổ vang, một đoàn tinh tinh Ma tộc hô lớn khẩu hiệu phát tài, kéo gậy gỗ thô to chạy ầm ầm về phía chiến trường.
Truyền Sơn đứng giữa không trung, bất đắc dĩ nhìn những tên đó. Xem ra sinh vật nơi này đều na ná nhau, không phải tìm cái ăn thì cũng kiếm tiền thôi. Có đám này ở đằng sau quấy rối, hắn muốn kiếm chút đỉnh của người chết cũng khó. Đám này còn biết cướp đoạt hơn cả hắn!
Truyền Sơn nhìn chằm chằm chiến trường nơi xa, có chút đỏ mắt nói thầm: “Đó đều là tiền a. Ngươi xem những Ma tộc cướp đoạt tài vật trên thi thể này sung sướng chưa? Thảo nào thù lao rẻ mạt như vậy cũng có nhiều Ma tộc tới tham chiến, quân đội như vậy cũng không khác chỗ ta là mấy.”
Nói tới đây, ánh mắt Truyền Sơn có phần buồn bã, “Nhớ năm ấy, toàn quân chỉ có quân kỷ của quân đội Vương đầu thống lĩnh là nghiêm nhất. Tiền tài trên chiến trường bình thường không được tự lấy, đánh vào địch doanh cũng không cho tùy ý cướp đoạt, không giống đội quân khác, mấy binh sĩ có thể đánh nhau vì một cái vòng vàng.”
Lắc đầu, Truyền Sơn giấu nỗi lòng bi thương, phấn chấn tinh thần cười quái dị, nói: “Huynh đệ, ta cũng rất nghèo, tất cả ma thạch lại đều ở trên người ngươi, muốn kiếm tiền vẫn phải lên chiến trường. Này, chúng ta tính thế này nhé, chờ lão đại ta lên chiến trường rồi, ngươi cũng không thể gây sự đâu đấy, muốn ra cũng phải cố nhịn cho ta, có nghe thấy không.
Cái bụng cao ngất lần này lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Tộc Một Mắt và tộc Sừng Xà đã đánh nhau tới độ căng thẳng nhất, nhìn từ biểu hiện mà xem, tộc Sừng Xà dùng vũ khí sắc bén chiếm lợi thế, nhưng tộc Một Mắt da thô thịt dày thương võng cũng không lớn lắm.
Mùa mưa sắp qua rồi, nhiều ngày nay cũng không thấy trời đổ mưa, không giống quãng thời gian trước, trời cứ như bị dột, mưa suốt cả ngày.
Truyền Sơn tham gia chiến sự cũng đã được hai tháng rưỡi. Trong hai tháng này hắn chỉ tham gia mười một trận chiến cả thảy, mỗi trận chiến đều là một trạm kiểm soát, đến bây giờ mới thôi, tính thêm hai cửa trước đó, hắn đã qua được mười ba cửa.
Đối với ứng dụng lực lượng trong cơ thể, hắn cũng từ từ trở nên thuận buồm xuôi gió, nhất là lợi dụng tam muội chân hỏa, càng có phần tâm đắc. Khi lần đầu tiên hắn dùng thành công tam muội chân hỏa, ngưng tụ được các loại nguyên tố kim loại rồi dung hợp theo tỷ lệ, hắn quyết định chính thức bắt đầu luyện pháp khí.
Dựa vào tính bảo mật và an toàn, Truyền Sơn vẫn về huyệt động trên gò đất cũ, chẳng qua hắn đào sâu vào huyệt động hơn, đào to ra rất nhiều.
Ở đây coi như sào huyệt tạm thời của hắn, ở đây chính là nơi hắn luyện ra tốp vũ khí có khắc trận pháp thứ hai trong cuộc đời hắn.
Khi Truyền Sơn vội vàng nhận nhiệm vụ, tu luyện và học tập luyện khí là khi tai tiếng của hắn ở bên ngoài đã trôi nổi khắp nơi.
Không sai, truyện kể mới về bộ xương khô mang thai lại xuất hiện.
Một bộ xương khô có ý thức, còn biết khống chế kim loại nghĩ không nổi danh cũng khó. Đặc biệt là bộ xương khô này cao to đen thui này còn có thể đánh đấm, chứ nói chi tới hắn còn đang mang thai. Hắc bào kia dù có thể che thân, nhưng lâu dần cũng có thể nhìn ra điều kỳ lạ trong đó.
Trong lúc Truyền Sơn đang không biết gì thì tự dưng có một biệt hiệu, xương khô ma bụng to. Ngươi xem, biệt hiệu này thật hay, đơn giản dễ hiểu mà rõ ràng, nói tới xương khô ma bụng to, tất cả mọi người liền biết đó là ai, tuyệt đối chỉ có tên ấy, không thể là ai khác.
Mà truyện kể về cái bụng của hắn, càng bị chúng Ma tộc buồn chán bốc phét biên ra đủ loại tình tiết không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa đều có liên quan tới ái tình, không ngoại lệ chút nào.
Các Ma tộc xuất phát từ tâm lý bà tám đều nghị luận về xương khô ma bụng to xuất hiện trên chiến trường, còn một vài Ma tu ngoại lai nhận nhiệm vụ thì có suy nghĩ hoàn toàn khác, người cười nhạo tuy nhiều, nhưng kẻ có ý xấu cũng không ít.
Bộ xương khô sinh con ư? Có phải âm thai hay quỷ thai bẩm sinh không?
Nếu như thực sự là thứ ấy… Thứ tốt như vậy đối với các Ma tu chính là có thể gặp chứ không thể cầu.
Bất kể xương khô ma này sinh ra là thai nhi chí âm do âm khí kết thành hay quỷ thai dời bụng, nếu có thể đạt được, luyện đan cũng tốt, làm đỉnh lô cũng hay, đều là tài liệu cực phẩm.
Dần dần, một vài Ma tu bắt đầu cố ý vô ý tiếp cận Truyền Sơn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 7 - Chương 3
Quyển 7 - Chương 3