DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 8 - Chương 6

Tròn một năm trôi qua, tất cả thân thể của Truyền Sơn đều bị Canh Nhị đập nát vụn rồi tôi luyện lại lần nữa.

Thân thể nát như bùn trộn lẫn với các tài liệu khác, xếp thành đống trên mặt đất.

“Đây là tài liệu luyện chế thân thể ta?” Truyền Sơn suýt thì nôn ra. Hắn bắt đầu nghiêm túc suy xét có nên cướp một khối thân thể khác để sống lại hay không, một đống thoạt nhìn buồn nôn như thế có thể luyện ra được thân thể gì tốt cơ chứ?

Canh Nhị bề bộn nhiều việc, bận đến nỗi không có thời gian để ý tới độ oán giận của Truyền Sơn.

Chỉ thấy y đang quấy trộn đống bùn loãng sùi bọt máu với bột xương của Truyền Sơn vào với nhau, thỉnh thoảng còn nghiền nát mấy con đỉa thêm vào, thế vẫn chưa đủ, y còn đập từng khối Lục kim tủy thạch thành bột theo tỷ lệ trộn vào trong đống bùn loãng mùi cực kỳ tanh tưởi kia.

“Này! Ngươi còn muốn thêm bao nhiên con nhuyễn trùng vào nữa? Cẩn thận bị đại thanh trùng tìm tới cửa đấy.”

“Loại giun này chưa có trí tuệ, không sao đâu. Đây chính là thứ tốt để tẩm bổ máu thịt thân thể, đừng để lãng phí.”

Canh Nhị dùng tấm bùa chú bọc một cục đen đen ở bên bờ, cẩn thận nâng lên đặt trên đống bùn loãng trộn bột xương, vung tay lên bóc kết giới bùa chú ra, không đợi những con nhuyễn trùng nho nhỏ ấy bò ra khỏi đống bột xương, y đã giơ đại thiết chùy lên ‘hì hì’ đập liên tục một trận, chất lỏng màu đen, dính nhầy chảy ra.

Canh Nhị thấy vậy, vội vã lại móc ra một cái chày bằng ngọc giã lia lịa vào trong đống bùn bột xương, mãi cho đến khi chất lỏng màu đen, dính nhầy ấy trộn đều với bùn và bột xương. Quệt chút bột xương trộn bùn nếm thử vị, chậc chậc lưỡi, lập tức phun ‘phì phì’ ra hết.

Thiếu chút nước, còn phải là loại nước có sinh khí sung túc nhất nữa. Nhưng cái nơi khỉ ho cò gáy này thì tìm đâu ra nguồn nước có sinh khí đầy đủ, có thể tẩm bổ vạn vật chứ?

Bé rùa gãi đầu, lén nhìn ai kia một cái. Thực ra cũng không phải không có thứ để thay, cơ mà…

Truyền Sơn đang chuyên tâm tôi luyện tinh thần lực căn bản không thể tập trung tinh thần, bất kể là ai nhìn thấy cơ thể mình bị phá thành thế kia cũng không thể bình tĩnh được đúng không? Đặc biệt là hắn tùy thời tùy chỗ còn phải cảm nhận đau đớn cực độ vì luyện chế thân thể nữa.

Truyền Sơn hối hận lần thứ một vạn lẻ một lần vì quyết định khi đó. Lúc đó hắn sao lại điên thế chứ?

Buổi tối, Canh Nhị lại trộn bùn và xương thêm lần nữa, quay lại thấy Truyền Sơn đang tu luyện tinh thần lực không để ý bên này, lập tức lặng lẽ đẩy mai rùa ra, móc tiểu tước tước (=)) của quý), nhắm về phía đống bùn xương nát trên mặt đất, “Xì ───!”

“Canh Nhị cái đồ tiểu hỗn đản bất hiếu nhà ngươi! Lại dám tiểu vào xương cốt của lão tử!?” Truyền Sơn giận muốn điên.

Canh Nhị rụt tiểu tước tước lại nhanh chân bỏ chạy.

“Ngươi đứng lại đó cho ta! Hôm nay ta không bổ ngươi ra thì không được! Oa nha nha, tức chết ta mất thôi!”

Canh Nhị vừa chạy vừa lớn gan hô vọng lại: “Ngươi hiểu cái gì, đó là nước tiểu đồng tử, người khác muốn ta còn không cho đâu!”

“Cho cái đầu nhà ngươi! Xem lão tử không vặt tiểu điểu của ngươi xuống thì không được!” Lão tử tương lai có thân thể, nhất định phải X ngươi vô số lần a vô số lần!

Một trận gà bay chó sủa, cuối cùng Canh Nhị bị bức bách quá, lôi đại sát khí Luyện Long Chuy ra, đập loạn vào Truyền Sơn.

Truyền Sơn ôm nỗi hận khuất nhục. Ranh con, cứ chờ đó cho ca!

Hai ngày sau.

Canh Nhị đứng ở trước đống bùn xương, nghiêm trang nói:

“Tiếp theo chúng ta phải tiến hành một bước cực quan trọng. Bước này phải do chính ngươi làm, chỉ có ngươi mới hiểu rõ thân thể ngươi, xương cốt ngươi có gì thay đổi trong lò luyện, thần hồn của ngươi sẽ cảm nhận được ngay. Nhưng có một điểm, bởi vì quá mức thống khổ, có khả năng ngươi sẽ không thể chịu đựng được quá trình luyện chế, làm hỏa luyện thất bại lần đầu. Nếu có thất bại, nhớ bảo vệ hồn phách trước, sau đó mới bảo vệ thân thể. Thân thể biến thành cái gì thì cũng có thể sửa lại đúng được, nhưng hồn phách bị hao tổn sẽ rất phiền toái.”

Canh Nhị nói xong, từ trong lòng móc ra một cái vạc đồng ba chân nho nhỏ đen thui.

Vạc đồng rơi xuống mặt đất lập tức biến thành hai cái vạc lò to đùng.

Truyền Sơn dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Canh Nhị. Canh Nhị bị hắn nhìn làm hai cẳng chân con con cứ quắp lại.

“Khụ! Hiện tại tinh thần lực của ngươi còn rất yếu, dụng tâm luyện pháp luyện chế thân thể đối với ngươi là rất khó khăn, thôi thì cứ dùng vạc lò truyền thống nhất để luyện cho ổn thỏa đi.”

Thiết chùy đổi thành cái vá sắt (thứ dùng để xào nấu), Canh Nhị dùng bùa Phi hành để bay lên, thân ở giữa không trung múc từng thìa bùn loãng bột xương vào trong vạc, có lẽ là sợ để sót, Truyền Sơn tận mắt nhìn Canh Nhị xúc luôn cả ba phần đất hang động vào trong vạc.

Canh Nhị ghét vào mép vạc nhìn các vật bên trong, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ máu để dành vào trong, rồi lại móc ra một chiếc chày bằng ngọc khuấy, hài lòng gật đầu.

Truyền Sơn cũng bay tới, vẻ mặt chết lặng nhìn thân thể đã từng và sắp là của mình.

Phải hình dung cái nồi này thế nào đây?

Truyền Sơn phát hiện mình thực sự không tìm được từ để hình dung, hắn thấy chỉ là mùi thôi cũng có thể độc chết mấy trăm, mấy nghìn tu giả Nguyên Anh, dù Dương Quang Minh và Bạch Đồng tới cũng chỉ có nước mùi xông tới chết thôi.

Cái thứ gì mà đen sì sì, nát nhầy, thối. So với phân người ủ mười năm còn buồn nôn gấp bội lần.

“Họ La kia, tới phiên ngươi đấy. Ngươi cần chỉ huy ngọn lửa nguyên thủy khống chế độ lửa, đồng thời dùng chiếc chày ngọc khuấy, đến khi nào chày ngọc cũng hóa hết thành nước hòa vào với nguyên liệu, lúc ấy mới có thể thực hiện bước thứ ba, cô đọng.”

Canh Nhị xuống khỏi vạc, lấy ra một con nhuyễn trùng dẹp lép nhét vào miệng.

“Thật khó ăn! Ai, lúc nào ta mới có thể ăn được thức ăn thật sự chứ?” Canh Nhị ca thán.

Truyền Sơn lòng áy náy, nhưng trong hoàn cảnh này hắn cũng bó tay, không thể biến ra thứ gì ăn được, mỗi lần thấy Canh Nhị đói đến nỗi thấy sâu mà cũng chảy nước miếng được là lòng hắn lại thấy thương. Thôi, có tí nước tiểu đồng tử thôi mà, không chấp nhặt với y nữa.

“Thời gian hỏa luyện lần đầu chắc khá dài, tinh thần lực của ngươi tu luyện cũng được một năm rồi, nói không chừng sẽ gặp phải tâm ma kiếp trong lúc hỏa luyện đấy, ngươi phải cẩn thận.”

Truyền Sơn tỏ vẻ đã hiểu, không nói nhiều nữa, lập tức gọi ngọn lửa Tiểu Lam ra.

Dưới vạc đồng nổi lên ngọn lửa, ngọn lửa từ từ bọc lấy cả vạc đồng.

Nét mặt Truyền Sơn cực kỳ nghiêm túc. Một năm qua hắn đã nghiên cứu trình tự luyện chế thân thể do hắn và Canh Nhị nghiên cứu và thảo luận không biết bao nhiêu lần, đối với mỗi một quá trình, hắn đều rõ như lòng bàn tay, thầm suy tính các kiểu biến hóa và kết quả nhiều lần.

Hắn cho rằng hắn ít nhất cũng có thực lực khiêu chiến hỏa luyện lần đầu.

Vạc đồng dần tỏa hơi nóng, bột xương và bùn loãng phát ra tiếng vang ‘sùng sục sùng sục’. Vạc đồng thần kỳ, rõ ràng chưa đậy nắp, nhưng hơi nóng bốc lên không tan đi, mà từ từ hơi nóng ấy biến thành chất lỏng, nhỏ từng giọt trở lại vạc đồng.

Truyền Sơn bay bổng bên vạc đồng, sử dụng tinh thần lực bắt đầu toàn tâm toàn ý khuấy bùn loãng bột xương trong vạc đồng.

Ngay từ đầu hắn còn có thể cảm nhận tinh tế từng liên hệ giữa thần hồn và bột xương của mình trong lò, nhưng dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy cảm giác bị đốt cháy khi đặt mình trong lò lửa, chỉ chốc lát sau, ngay cả tư tưởng cũng bắt đầu mơ hồ.

“Chút nhiệt độ ấy chắc là không sao đâu, dù sao trước đó ngươi đã từng bị Tiểu Lam thiêu lâu như vậy, chắc là cũng quen rồi đúng không?” Canh Nhị thấy bóng Truyền Sơn trở nên mờ ảo thì lẩm bẩm như thế.

Mỗi ngày Canh Nhị đều kiểm tra hiện trạng của Truyền Sơn, mỗi lần nhìn đều lắc đầu.

Tư chất kém chính là tư chất kém, tư chất này cũng không chỉ bao gồm tố chất thân thể, còn tính cả trí tuệ đầu óc nữa. Họ La kia vô luận là điều kiện thân thể hay trí tuệ đầu óc thì kể cũng không tồi trong lớp người bình thường, nhưng trong giới tu giả, luận về tư chất tu luyện và năng lực lĩnh ngộ với tu luyện thì vẫn hơi kém.

La Truyền Sơn, đây là cơ duyên tu luyện của ngươi, cũng là kiếp nạn của ngươi. Nếu muốn hoàn toàn lột xác phải dựa vào năng lực của chính ngươi để lĩnh ngộ, thoát khỏi ràng buộc. Ngươi cần phải hăng hái tranh giành lên, đừng lãng phí mấy thứ kia của ta.

Canh Nhị vừa nghĩ, vừa lấy ngọc giản ra ghi thêm ‘gia vị’ lên. Những thứ này tương lai phải bắt ai kia trả hết, không thể cho không được.

Thì ra khi cơ thể hóa thành thể lỏng, sẽ là loại cảm giác này.

Thể hồn của Truyền Sơn tràn từng chút từng chút ra bên ngoài.

Loại đau đớn này đã không thể dùng ngôn tử để hình dung được nữa. Khi quả xương khô đem đến đau đớn cho hắn, hắn còn có thể dùng ý chí chống lại. Nhưng hôm nay, hắn lại liều mạng muốn chạy trốn.

Không, hắn ngay cả chạy trốn cũng không làm được. Chỉ có thể cố mà thừa nhận!

Hai tay hồn thể Truyền Sơn móc chặt vào miệng vạc đồng, tầng ‘da’ xung quanh mắt nứt ra từng chút một.

“A a a ───!!!”

“Chậc!” Nghe họ La kêu thảm thiết, Canh Nhị cẩn thận che lỗ tai mình lại.

Kẻ điên, đây là do chính ngươi muốn đem thân thể của mình thành pháp bảo để luyện chế, có bất luận hậu quả gì cũng không liên quan tới ta.

Trong mông lung, Truyền Sơn không biết bản thân là tỉnh hay là mơ dường như nghe thấy ai đó đang thở dài, còn dùng ánh mắt thương xót nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến sơ sẩy rớt vào hố lửa.

Ngươi không được, đừng giãy dụa nữa, cứ như vậy quên đi tất cả thôi. Chỉ cần ngươi không chống cự nữa thì rất nhanh, những đau đớn ấy sẽ rời xa ngươi thôi.

Cực khổ, cừu hận, buồn đau, thương tổn, tất cả tất cả đều sẽ biến mất.

Đừng giãy dụa nữa, buông tha đi, buông tha rồi ngươi có thể đạt được hạnh phúc và bình an chưa từng có…

Không…

Không! Ta không thể bỏ được. Người nhà ta còn đang chờ ta, bọn Vương đầu còn đang chờ ta quay lại báo thù, ta không thể bỏ như thế được, tuyệt đối không thể!

Đừng có ngốc thế, trên đời này thiếu ngươi cũng không ít đi, thêm ngươi cũng không nhiều hơn. Dù không có ngươi, người nhà ngươi còn cả bạn thân của ngươi đều không sống được sao?

Đừng quên đệ ngươi trời sinh là phúc tinh cao chiếu, hắn nhất định sẽ dẫn họ chạy khỏi cực khổ về phía hạnh phúc. Ngược lại là ngươi, chỉ bởi vì có ngươi, mới mang đến tai nạn cho họ, chỉ bởi vì có ngươi, họ mới bị họa sát thân! (:(()

Đây đều là do ngươi!

Nếu không có ngươi, nếu ngươi biến mất khỏi cõi đời này, toàn bộ tai nạn phủ trên người nhà ngươi đều sẽ tiêu tan thành mây khói, bằng hữu của ngươi cũng sẽ không còn chịu khổ lây, ngươi mới là đầu nguồn của tất cả tai nạn!

Không…

Không phải như thế. Ta không phải sao chổi, ta không mang đến tai họa cho mọi người, không phải ta, là tên đạo sĩ mù vô căn cứ kia!

Có phải vô căn cứ hay không ngươi tự hiểu.

Xem xem ngươi tòng quân được mấy năm đã hại chết bao nhiêu đồng bào?

Chỉ bởi vận xui của ngươi, mới dẫn tới bọn Vương đầu bị bắt, bị hãm hại! Chỉ bởi vì ngươi, Hi triều mới diệt vong!

Không!

Không phải do ta! Không liên quan tới ta! Ngươi đang nói bậy! Câm miệng!

Nếu như nói vận xui của ngươi là nói bậy, vậy tâm tư của ngươi với y thì sao?

Hãy nhìn trái tim dơ bẩn ấy kìa!

Hãy xem ngươi đang suy nghĩ gì kìa, hy vọng xa vời gì kìa!

A, sao ngươi có thể vô sỉ tới mức độ ấy? Lại dám có ý nghĩ hạ lưu với huynh đệ mình như thế?

Truyền Sơn thở hổn hển, hai mắt đỏ lừ.

Ai? Đi ra!

Ta là ai? Ta chính là bản thân ngươi a.

Ta là mặt thiện của ngươi, là lương tri của ngươi.

Ngươi nhỏ yếu a, quả thực làm ta xấu hổ. Bởi vì ngươi, người nọ phải ở lại trong sơn động tối tăm, vô vọng, ngay cả điều kiện sinh tồn tối thiểu cũng không thể thỏa mãn.

Ngươi còn nói muốn che chở cho y ư? Nói phải nuôi y thật tốt ư? Không nói tới ngươi giấu diếm tâm tư xấu xa, ngươi… đã làm được chưa?

Nực cười, quá chi nực cười, mặc ngươi nói bậy ra sao, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào y.

Dựa vào một đứa trẻ nho nhỏ như vậy.

Ngươi không thể cho y cái ăn, ngươi không thể cho y nước uống, càng không thể làm y an toàn, còn có tâm tư đê tiện hạ lưu như vậy.

Ngươi! Chết tiệt!

Nếu không có ngươi, có lẽ y đã sớm có thể đi rồi!

Nếu không có ngươi… Không! Ngươi căn bản là không nên tồn tại trên cõi đời này!

“Tí tách.”

Chày ngọc cuối cùng hóa thành ngọc dịch dung nhập vào trong chất lỏng màu đỏ đen trong vạc đồng.

Truyền Sơn ngóng nhìn một giọt ngọc dịch nhỏ xuống, hai mắt đỏ lừ, khuôn mặt dữ tợn nứt toác đột nhiên cười một cái cực kỳ dị.

Luyện thể, luyện hồn. Luyện thể có thể nào không luyện hồn?

Hai tay Truyền Sơn móc chặt vào miệng vạc đồng, cả thần hồn đều đi vào trong vạc đồng.

“Ầm!” Nắp vạc tự động rơi xuống, đậy vạc đồng thật kín kẽ.

Canh Nhị bỗng nhiên quay đầu lại.

Hồn phách người nọ đã biến mất.

Vạc đồng yên ổn trên đất bỗng rung mạnh.

Đây là làm sao vậy?

Họ La đâu rồi?

Canh Nhị vung vẩy chân vọt tới trước vạc đồng, ai dè vạc đồng tỏa ra một luồng sáng cực kỳ chói mắt, bắn y văng ra ngoài.

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra này làm Canh Nhị mơ màng.

Y đã từng dự đoán tình cảnh các loại khả năng sẽ xảy ra, nhưng tuyệt không có loại ấy.

Người nọ gặp phải chuyện gì?

Vạc đồng vì sao xảy ra vấn đề? Có phải có liên quan tới những ‘gia vị’ y thêm vào không?

Ack, chắc là không có vấn đề gì đi? Tuy phương thuốc ấy chỉ là một ý tưởng…, nhưng cũng không nên xuất hiện hiện tượng nổ lò chứ.

Ngọn lửa Tiểu Lam tỏa ánh lam thuần bao chặt lấy cả vạc đồng.

Canh Nhị muốn bảo Tiểu Lam tắt lửa, nhưng Tiểu Lam dường như bị ai kích thích, điên cuồng tăng độ lửa.

Nhiệt độ cực hạn làm Canh Nhị phải lùi về sau một bước.

Toi rồi! Cứ tiếp tục như vậy nữa, không phải vạc đồng không thể khống chế phát ra vụ nổ lớn thì độ lửa của Tiểu Lam cũng làm nó hóa thành tro bụi.

Vạc đồng biến thành tro cũng không sao, nhưng cả khối thân thể của họ La đều ở bên trong.

Canh Nhị có thể cảm giác được hồn phách người nọ còn chưa biến mất, nhưng y lại không cảm nhận được hắn đang ở đâu?

Ánh mắt Canh Nhị đưa đến trên đỉnh vạc đồng, loại tình huống này chỉ có một khả năng, đó chính là…

Muốn hủy diệt ta? Muốn ta chết? Các ngươi thử xem!

Ha ha ha! Đến đây đi! Có bao nhiêu mánh khóe thì các ngươi cứ dùng hết ra đi!

Ba ngày, năm ngày, mười ngày… Bởi vì ngọn lửa phát uy trắng trợn, vách hang động đã bắt đầu có dấu hiệu hòa tan, thấy kết giới sắp khó giữ được, Canh Nhị bị buộc phải lấy hàng loạt bùa chú ra để tu bổ kết giới.

“Bảo ngươi nhất định phải bảo vệ tốt hồn phách, ngươi lại nhảy luôn vào luyện cùng. Còn mắng ta ngốc nữa? Ngươi mới là kẻ ngu nhất thiên hạ! Ta xem ngươi đi ra rồi hồn phách còn được mấy phần!”

Ba mươi sáu ngày trôi qua.

“Ầm ầm ầm ───!” Tiếng rung của vạc đồng càng ngày càng ghê gớm.

Canh Nhị luôn tay ra thủ quyết với vạc đồng, nhưng cũng chỉ có thể khống chế một lát. Không tới một canh giờ, Canh Nhị nho nhỏ đã mệt đến mức ngón tay cũng không nâng nổi.

Nhưng vào lúc này, “Đoàng!”

“A! Ngươi đền lại ta Vạc Quan Thiên đi!” Canh Nhị đau lòng kêu gào, thoáng cái đã bị lực xung kích đẩy ngược va vào tảng đá đen chắn cửa đằng sau. ‘Kèn kẹt’ nham thạch dịch ra bên ngoài một chút.

Vạc đồng nứt toác ra, vỡ thành tửng mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi, Canh Nhị vì tránh ám tiễn (ở đây có thể hiểu là những mảnh vạc đồng vỡ tung tóe bắn phải người), phải rụt cả người vào trong mai rùa. Hang động rung chuyển, hàng loạt Lục kim tủy thạch rơi xuống từ trên vách hang.

Ngọn lửa Tiểu Lam không có ai trông coi, vui vẻ dạo quanh trong hang động, phàm là chỗ nó đi qua, dù là nham thạch cứng cỡ nào cũng bị hóa thành nóng chảy.

Vạc đồng bị nổ vẫn còn lại một nửa, bên trong có một thứ chất lỏng sền sệt, màu sắc như đen mà chẳng phải đen, như đỏ mà chẳng phải đỏ.

Trong chất lỏng bỗng nhiên nổi lên một cái bong bóng cỡ đầu người.

Ngọn lửa Tiểu Lam đột nhiên dừng lại, tiếp theo giống như là bị ai ép gọi lại, thoáng cái đã tới gần chất lỏng. ‘Vù’ một tiếng, Tiểu Lam đã chui vào trong bong bóng nổi lên kia. Kỳ lạ là nhiệt độ của Tiểu Lam cao như vậy, thế mà bong bóng kia cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

“Hay, lại bắt được một tên trộm khoáng thạch rồi! Các huynh đệ, lên! Bắt con rùa con kia cho ta!”

Canh Nhị lén lộ ra nửa cái đầu từ trong mai rùa, vẻ mặt lập tức chuyển sang vẻ đáng thương. Kết giới y bày coi như xong rồi, bọn đại thanh trùng cảm giác được hang động xảy ra sự thay đổi lớn nên đã chui ra từ trong những lỗ hang động của chúng. Cuộc sống tươi đẹp của họ đã hết rồi.

“Vâng!” Từ ba lỗ thủng chui ra ba con đại thanh trùng, xông tới phía Canh Nhị.

Thanh trùng lão đại ngóc đầu bò tới bên vạc đồng còn phân nửa, hiếu kỳ nhìn vào bên trong.

Bỗng nhiên, thanh trùng lão đại ngó nghiêng, bỗng gào lên một tiếng: “Được lắm! Con rùa nhà ngươi lại lấy con cháu đời sau của ta để nấu canh ăn à! Các huynh đệ, trói con rùa kia lại, mang về lột xác ra, rút hồn phách, thái thịt nấu canh đưa cho trùng mẫu nương nương bồi bổ thân thể!”

“Ô ô ô!” Các huynh đệ thanh trùng ầm ầm ủng hộ.

Canh Nhị lo lắng nhìn chất lỏng nửa cứng chỉ nổi lên một cái bong bóng rồi lại chìm xuống, không có chút phản kháng nào, ngoan ngoãn để bọn thanh trùng nhét một viên trứng sâu đỏ vào trong miệng y. Không lâu sau trên trán y đã xuất hiện một hình vẽ quái dị giống như sáu cái chân sâu có cánh.

Bọn thanh trùng có lẽ cảm thấy tu vi y thấp, căn bản không coi y ra gì.

Thanh trùng lão nhị bò tới, vây quanh vạc đồng mãi, “Lão đại, thế còn cái nồi canh này…!”

Thanh trùng lão nhị kích động cực kỳ, nó cảm thấy khí hỗn độn cực kỳ đậm đà.

Trời ơi! Đây chính là khí hỗn độn! Lực lượng khởi nguồn để vạn vật sinh ra. Nó đã bao lâu rồi không gặp được khí hỗn độn đậm và nhiều thế này? Nếu chúng nó có cơ hội chia nồi canh này ăn…

Thanh trùng lão đại ra hiệu bằng mắt cho nó, lão nhị có thể nhìn ra được, nó sao lại không nhìn ra được chứ? Thằng nhãi con nhân loại kia nó vốn không coi ra gì, để y lại ở đây kéo dài hơi tàn cũng chẳng làm sao, nhưng y có thể nấu ra được một nồi canh đại bổ giàu khí hỗn độn thế này, dù chỉ là trùng hợp thôi, chúng nó bất kể thế nào cũng phải bắt y về.

“… Trông ngon lắm, hay là huynh đệ chúng ta chia nhau đê?” Thanh trùng lão nhị nhanh trí nhận.

“Ừ, khiêng đi! Cùng nhau mang nó về. Đừng để khí bên trong tràn ra ngoài.”

“Vâng!” Thất huynh đệ thanh trùng tâm ý tương thông, lão nhị, lão tam vui vẻ bò tới, lão tam ngóc nửa phần trên dậy, cõng vạc đồng nhìn như cực kỳ nặng lên trên lưng. Lão nhị thì bò lên vạc đồng luôn, quấn người nó quanh thân vạc, phun một hơi ra, giấu hết khí của vạc đồng lại.

Chỉ thấy bảy con đại thanh trùng ép tiểu Canh Nhị, lưng cõng nửa vạc đồng còn lại, vui vẻ bò về phía lỗ thủng tròn to nhất trong hang động.

Ha ha, quá tuyệt vời! Hôm nay vốn chỉ muốn ra xem có gì hay không, nào ngờ lại có thu hoạch lớn thế, hời rồi! May mà lão đại anh minh, đã cướp sự cực khổ của cửa nam.

Cái lỗ thủng tròn này nhìn thì trông có vẻ chỉ có thể cho một con thanh trùng đi qua, nhưng khi vạc đồng chạm tới vách hang, vách hang xuất hiện một một loạt gợn nước, nửa chiếc vạc đồng cao cỡ ba con sâu kia cứ như thế đi vào.

Đó cũng không phải là một con đường, là một cánh cửa.

Canh Nhị vừa chui ra đã cảm thấy thân thể nằng nặng.

Ơ? Ở đây lại có thể làm y đã đeo mai rùa mà vẫn cảm thấy nặng, trọng lực nơi này chắc là khác. Canh Nhị lặng lẽ sờ mai rùa, cảm giác nặng thoáng cái đã biến mất.

Vừa thoải mái đi được hai bước, Thanh trùng lão thất áp giải y bỗng nghiêng đầu nhìn y một cái.

Canh Nhị sửng sốt, nhanh chóng lén sờ mai rùa một cái, để trọng lực đè lên người lần nữa. Đi chưa được một lát, tiểu Canh Nhị chưa khôi phục lực lượng và tu chỉ có thể mệt nhoài lết đi.

Thanh trùng lão thất để ý y một hồi lâu, nhìn mãi cũng không phát hiện ra nhân loại nhỏ bé này có gì khác lạ, nghĩ thầm ban nãy có lẽ là ảo giác của nó, cũng không để ở trong lòng nữa.

Đi qua một con đường thật dài, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi.

Canh Nhị giật mình mở to hai mắt.

Y nhìn thấy cái gì?

Đây là… cánh đồng?

Cái giống xa xa bên phải là dưa hấu?

Thế còn bên trái? Biển hoa vô tận!

Hơn nữa, cánh đồng kia không phải cánh đồng bình thường của thế giới con người, mà là linh đồng có thể sinh ra linh thực.

“Chúng ta là côn trùng gây hại! Chúng ta là côn trùng gây hại! Trên trời dưới đất ta là lớn nhất…”

Bảy con đại thanh trùng mang theo tù binh và chiến lợi phẩm, một đường hát vang, men theo con đường thênh thang lát bằng Lục kim tủy thạch, có thể cho tám chiếc xe ngựa nhân loại đồng thời đi qua, tiến về phía trước.

Canh Nhị hoàn toàn ngây người.

Đây thì ra là một thế giới ngầm có bầu trời khổng lồ. Nhưng màu trời có phần kỳ lạ, hiện ra màu vàng xám như có chướng khí.

Canh Nhị bị Thanh trùng lão thất kéo theo, ngơ ngác nhìn nông phu canh tác trong linh điên.

Ack, người mặc đồ trắng kia không phải bạch y nam sao? (Ma tu xuất hiện đầu tiên sau khi Truyền Sơn tỉnh dậy)

Lão già râu bạc đang bón phân cho linh điền kia hình như có tu vi Hợp Thể Kỳ?

À, còn người đang bị quật roi kia hình có tu vi hậu kỳ Phân Thần.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Đi nhanh lên!” Thanh trùng lão thất lạnh giọng quát.

Canh Nhị lại càng hoảng sợ, không dám ngó nghiêng, vội vã rảo bước cố đi về phía trước.

Chất lỏng nửa cứng trong nửa đoạn vạc đồng được Thanh trùng lão nhị, lão tam cõng trên lưng bỗng nhúc nhích một cái.

Con đường thênh thang lát Lục kim tủy thạch này nhìn như rất dài, nhưng bọn Thanh trùng đi đường hình như đã dùng súc địa thuật (thuật làm phần đất co rụt lại), sau chừng một nén nhang, chúng đã tới một thành trì thật to, kim quang chói mắt, mây khói lượn lờ.

Canh Nhị nhìn năm chữ to tỏa sáng chói mắt trên cửa thành trì mà há hốc mồm lần nữa.

“Thiên cung nam đại môn”!

Dù gọi là ‘cung’, cũng có thể là ‘địa cung’ đi? Lại nhớ tới Trùng mẫu nương nương trong lời bọn Thanh trùng nói trước đó, Canh Nhị im bặt luôn. Trong Huyết Hồn Hải quả nhiên không có Ma tộc nào bình thường…

Lối vào Nam đại môn có tất cả mười sáu con bọ cánh cứng đen trông coi, mười sáu con bọ cánh cứng đen này có hình thể bự con, đôi kiềm sắc bén, giáp xác trên người càng cứng chắc, chính là khôi giáp (giáp sắt) trời sinh, chính là binh sĩ được chọn lửa kỹ càng trong các loại sâu bọ giun dế.

Thấy Thất huynh đệ Thanh trùng trở về, bọ cánh cứng đen dẫn đầu hơi cúi đầu, sợi râu dài trên trán hất lên, mười sáu con bọ cánh cứng đen tránh đường ra, Thất huynh đệ Thanh trùng thuận lợi vào thành.

Vừa vào cửa thành, các loại tiếng kêu ‘xì xèo chít chít’ vang lên lập tức rót vào hai tai Canh Nhị, điều này làm Canh Nhị đã rời khỏi nơi náo nhiệt từ lâu không thích ứng được.

Đủ loại sâu và kiến trúc kỳ quái hiếm lạ, Canh Nhị nhìn mà không chớp mắt được.

Bề ngoài thành trì của giống sâu và linh điền vùng ngoại ô đều giống của con người, nhưng vừa vào thành đã phát hiện một đặc sắc của Trùng tộc.

Nếu có người cho rằng thành trị của Trùng tộc không bằng con người, vậy thì sai tè le rồi.

Cả tòa thành náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng phân chia rõ ràng, cực kỳ sạch sẽ, trước chia cấp độ, sau chia công năng. Khu dân cư là khu dân cư, khu buôn bán là khu buôn bán, đến ngay cả đường đi cũng phân chia rất rõ ràng.

“Thanh chi đại nhân!”

“Xin chào Thanh chi đại nhân!”

Thất huynh đệ Thanh trùng ngẩng đầu ưỡn ngực, thi thoảng mới gật đầu ra hiệu đôi chút.

Canh Nhị cũng thấy có con người xuất hiện trong thành trì, nhưng họ hình như chỉ có thể đi bên đường, trên trán còn có vài dấu hiệu kỳ lạ, thoạt nhìn giống như loại mặt vân thân phận nào đó.

Có vài nhân loại phát hiện ra y sẽ hiếu kỳ nhìn mấy cái, hoặc mắt lộ vẻ thương hại, hoặc có người nhìn y với vẻ hả hê, nhưng không có bất luận kẻ nào có dũng khí dừng chân nhìn cả, càng đừng nói tới lên tiếng hỏi han.

Nhưng lại có một vài loại sâu sẽ chỉ trỏ y, có con thì có thể lên tiếng, có con thì dùng râu, sừng trên đầu tiếp xúc với nhau, đủ loại phương thức nói chuyện, thanh âm cũng có sự khác biệt.

“Sao lần này đại nhân lại bắt về một đứa trẻ nhân loại thế nhỉ? Thoạt nhìn cũng không giống với những nhân loại khác cho lắm.”

“Ngốc! Đây là trẻ nhân loại, cái đồ chả biết gì sất!” Một con sâu thoạt nhìn giống như giầy cỏ lớn tiếng cười nhạo cùng đồng bọn châu đầu ghé tai cười khúc khích.

“Ta còn chưa ăn trẻ nhân loại bao giờ, ăn ngon không?”

“Trông mềm như thế, chắc là cũng ngon. Thanh chi đại nhân, đứa trẻ nhân loại này ngươi có bán không? Ta trả hai mươi viên ma thạch trung phẩm!”

“Trẻ con nhân loại chính là mặt hàng khan hiếm, hai mươi viên ma thạch trung phẩm mà đã muốn mua được á? Hừ! Đại nhân, ta trả năm mươi viên ma thạch trung phẩm.”

“Đều là một lũ ngu cả! Năm mươi viên ma thạch trung phẩm mua hộ giáp hình rùa trên người đứa trẻ kia cũng không đủ ấy! Đứa trẻ kia không đáng tiền, thứ đáng giá chính là hộ giáp trên người nó. Lý Nghĩa, ngươi không phải là luyện khí đại sư gì sao, ngươi thấy hộ giáp trên người đứa trẻ kia thuộc cấp thứ mấy trong pháp bảo?”

Một gã Ma tu nhân loại trên trán có hình vẽ sâu vàng bốn cánh cúi đầu khom người, dùng giọng nói khàn khàn trả lời: “Hồi bẩm chủ nhân, ít nhất cũng phải là pháp bảo thượng phẩm.”

“Có nghe thấy không? Đó chính là pháp bảo thượng phẩm mà chỉ có nhân loại mới chế ra được đó!”

“Thanh chi đại nhân, ta không cần đứa trẻ, ngươi ăn đứa trẻ rồi thì bán hộ giáp kia cho ta đi. Ta trả một trăm viên ma thạch thượng phẩm!”

“Lục Giác Trùng sao ngươi dám cướp lời ta! Đại nhân, ta trả hai trăm viên!” (Lục giác trùng = sâu sáu râu/sừng)

“Hai trăm năm mươi viên! Thanh chi đại nhân…”

“Đều tản ra! Tản ra hết đi! Toàn bộ tù binh đều cần dâng cho nương nương trước, các ngươi đã quên rồi sao!” Thanh trùng lão đại cao giọng gầm lên.

Các Trùng tộc im bặt, lập tức cùng nhau dập đầu lia lịa về phía trung tâm thành. Họ cũng không dám tranh cãi, nói là không biết Thất huynh đệ Thanh trùng mới từ ngoài thành trở lại. Đều do thằng ngu mở miệng nói mua đầu tiên!

Cũng có vài con sâu thầm mắng, lần nào ra đại nhân ra khỏi thành mà chẳng lục soát hết bảo bối trên người Ma tu nhân loại rồi mới vào thành? Họ thấy hộ giáp đứa trẻ mặt trên người, còn tưởng Thanh chi đại nhân định mang đứa trẻ và hộ giáp trên người nó tới khu giao dịch bán, cho nên mới làm ra chuyện đại bất kính như thế.

Canh Nhị lau mồ hôi, dựa vào bùa chú trên người của y, hiện tại y không phải là không thể chạy được. Nhưng dựa theo quy củ của Huyết Hồn Hải, y không phải người qua cửa trực tiếp, nếu muốn rời khỏi Huyết Hồn Hải chỉ có cách đi ra theo La Truyền Sơn.

Nếu La Truyền Sơn chết ở Huyết Hồn Hải, y sợ phải trả cái giá rất lớn, cực kỳ lớn mới ra khỏi được.

Vừa nghĩ tới việc y phải cùng cái đồ tham lam, vô sỉ, không nói lý kia bàn điều kiện, y thà sống trong uy hiếp mỗi ngày bị nấu thành canh còn hơn.

Thất huynh đệ Thanh trùng kéo Canh Nhị một đường rêu rao khắp nơi.

Canh Nhị còn phát hiện tòa thành trì này hình như không chỉ có chút diện tích như y trông thấy, y đã phát hiện trận pháp không gian kiểu Tu di trận trên mặt đất và hàng loạt các kiến trúc. Đặc biệt, y còn thấy có con sâu bò ra từ trong đường ngầm, điều này chứng tỏ tòa thành thị này chắc chắn không chỉ có một tầng thôi.

“Coi thử đi! Coi thử đi nào! Nô lệ nhân loại mới vận chuyển tới, có nam có nữ, có già có trẻ, thân thể hoàn chỉnh, hồn phách đầy đủ, kim đan và nguyên anh chưa bị lấy. Nhân loại tươi sống, bán cả bộ, tuyệt không làm giả, có thể nghiệm hàng ngay tại chỗ! Bất kể ngài mua về làm khuân vác hay làm món ăn đều là lựa chon tốt nhất.

“Bán thịt bán thịt! Đủ loại thịt tươi sống! Có thịt ma thú, có thịt con người, giết và bán tại chỗ! Giết sống ăn sống! Béo gầy dai mềm, tùy ngài chọn lựa đây!!”

Mùi thịt quay truyền vào mũi Canh Nhị, lại làm Canh Nhị thèm rồi.

Đồ ăn a! Đây chính là đồ ăn thật sự. Đối với kẻ tham ăn như y, mùi thịt gì y vừa ngửi là biết liền. Heo Vân Cẩm! Đây tuyệt đối là heo Vân Cẩm, còn là con heo đã trưởng thành kết ra ma thú tinh.

Loại heo Vân Cẩm kết ra ma thú tinh quay lên tuy không mềm thơm như heo sữa, nhưng Ma lực ẩn chứa trong cơ thể nó đủ để bổ sung chút đỉnh.

Đáng tiếc, tay nghề của Ma trù (đầu bếp ma giới) quay con heo Vân Cẩm này còn chưa được cho lắm, Ma lực của con heo Vân Cẩm này đã lãng phí một nửa. Nhưng đây là việc nhỏ thôi! Nếu có thể để y cắn một miếng, chỉ cần cắn một miếng nhỏ thôi…

Canh Nhị cũng ngửi thấy mùi thịt giống khác, chẳng hạn như thịt người. Nhưng y tự động quên đi. Giống như con người ăn súc vật vậy, loài sâu ở đây ăn thịt người, nhưng chẳng qua là mạnh được yếu thua mà thôi, chỉ cần không làm giống nòi bị diệt sạch thì ngay cả thần tiên cũng không quản được.

Thanh trùng lão thất ghét bỏ nhìn lướt qua trẻ nhân loại, đã chảy nước miếng rồi cơ? Đứa trẻ như vậy thật sự biết nấu được nồi canh đại bổ chứa khí hỗn độn sao? Hay là đa nương y làm? Nhưng đa nương y đi đâu rồi? Lẽ nào bởi vì có ý với gốc cây hoa đào kia nên bị cây hoa đào tiêu diệt rồi?

Ừ, có khả năng lắm!

Thân phận của Thanh trùng thất huynh đệ ở trong thành trùng tựa hồ khá cao, một đường đi tới, thi thoảng lại có bọn sâu nhường đường cho chúng. Mà chúng tới gần chỗ trung tâm thành thị, giống như cung điện thì càng chứng tỏ điểm ấy.

Đọc truyện chữ Full