Hai người không hề biết mình đã bị dòm ngó, đang định ở nốt đêm nay trong hang động bỏ hoang này, ngày hôm sau thì đi. Còn Xác Kết thì đã tìm tới cửa theo chỉ thị của Trùng mẫu.
“Thôi rồi! Có người chạm tới kết giới, đi mau!” Canh Nhị đột nhiên lên tiếng nhắc nhở quái vật đang ôm y không biết đang ngủ hay đang tu luyện.
Quái vật phản ứng rất nhanh, gần như Canh Nhị vừa nói dứt lời, hắn đã ôm Canh Nhị nhằm về phía lối ra hang động.
Thỏ khôn có ba hang, sau khi coi nơi đây là nơi đặt chân tạm thời, quái vật đã bố trí không dưới ba, bốn lối ra trước. Hắn có thể phân giải phần lớn vật chất, muốn làm ra mấy hang động bí mật là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Những con sâu bắt họ thật nhiều! Canh Nhị không dám liên hệ thần thức với quái vật đang bị hao tổn linh hồn, chỉ có thể lo lắng túm lấy hắn.
Quái vật vỗ lưng y, ý bảo y đừng lên tiếng.
Canh Nhị mặt nhăn mày nhó, chiếc áo bông trên người nhanh chóng biến thành mai rùa. Có mai rùa hộ thân, y đã có năng lực tự bảo vệ mình. Ít nhất sẽ không vướng chân của quái vật.
“Ơ?” Trùng mẫu khẽ kinh ngạc kêu lên.
“Nương nương có gì phân phó?” Kẻ hầu bên dưới hỏi.
“Lui ra!”
“Vâng.”
Trùng mẫu đặt một tay lên Khuy Thiên Kính (gương nhìn lén), tập trung thần thức tìm đứa trẻ nhân loại kia.
Nó có thể thấy nhân loại kỳ lạ kia, nhưng lại không phát hiện ra được đứa kia. Ban đầu nó còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của y, nhưng không lâu sau, đứa trẻ đã biến mất khỏi Khuy Thiên Kính.
“Lẽ nào đứa trẻ kia đã chết? Có khả năng lắm. Đứa trẻ thực lực thấp trong lúc lẩn trốn chỉ có tăng thêm gánh nặng, giết và vứt bỏ y mới là lựa chọn tốt nhất, nếu ta là nhân loại kỳ quái kia, ta cũng sẽ làm như thế.”
Trùng mẫu ra chỉ thị cho thần thức của Xác Kết: “Xác Kết, nhân loại kia có điểm kỳ lạ, đừng giết chết hắn, bắt sống cho ta. Họ đang chạy về phía nam thành ngầm.”
“Vâng!” Xác Kết đầu mang râu dài rung một đợt, ra lệnh cho thuộc hạ giới nghiêm thành nam.
Quái vật ôm Canh Nhị lướt như bay trong thành thị ngầm.
Canh Nhị cảm thấy điều này khang khác với Ngũ hành thổ độn thuật.
Quái vật đã đi lại trong thành ngầm nửa tháng, địa hình đại khái và những con đường chính đã ghi nhớ kỹ, thành nam có một chợ ngầm cực lớn, chỉ cần họ có thể chạy tới đó tạo ra một vài hỗn loạn, muốn thoát khỏi theo dõi của kẻ địch sẽ không khó cho lắm.
Kỳ lạ, Trùng tộc sao lại phát hiện ra họ? Quái vật thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ là trên đường hắn tìm cái ăn bất cẩn tiết lộ hành tung? Hay Trùng tộc vừa vặn lục soát tới đó?
Nhưng theo hắn quan sát, Trùng tộc lần này tới bắt hắn rõ ràng khác giống với Trùng binh mà Thanh chi Huyết trùng vương phái tới, Trùng tương đi đầu cũng không phải Thanh trùng.
“Bọn họ ở kia!” Vừa thò đầu ra đã bị Trùng tộc tóm được.
“Toi!” Quái vật nhanh chóng rụt người lại, ôm Canh Nhị lủi vào trong hẻm nhỏ.
“Không phải ngươi đã dán bùa ẩn thân cho ta rồi sao? Sao chúng còn phát hiện ra chúng ta được?”
Canh Nhị gãi đầu, “Ta cũng không biết. A! Những con sâu ấy hoặc là Trùng mẫu nhất định có các loại pháp bảo kiểu như Thiên lý nhãn, Khuy Thiên Kính, chỉ cần thần thức của chúng ta không tắt, họ có thể tìm thấy chúng ta. Chắc chắn là Trùng mẫu, chỉ có ý chí thần thức của nó mới có thể nhanh chóng nhắn nhủ cho những con sâu khác.”
“Bắt lấy họ! Đừng để nhân nô chạy thoát.”
Toàn bộ thành nam đại giới nghiêm, vô số binh sĩ bọ cánh cứng đen bao vây tất cả con đường của thành nam, thậm chí mỗi nhà mỗi họ đều có tộc bọ cánh cứng đen tiến vào tìm tòi.
Tộc bọ cánh cứng đen cầm Trùng mẫu lệnh trong tay tựa như bước vào cảnh giới cao, mỗi một con dám dây vào họ, kể cả Trùng tộc thân là quý tộc bị Trùng mẫu lệnh đe dọa cũng phải tiếp nhận lục soát thô bạo của bọn tộc bọ cánh cứng đen.
“Ầm!” Quái vật vừa trốn vào một căn nhà lầu bằng trúc thấp bé, căn nhà ấy đã bị nổ tan tác.
“Hắc Giáp đại nhân, họ ở kia kìa!” Một Ma tu nhân loại chân đạp phi kiếm truy sát theo sau quái vật và Canh Nhị.
“Hậu kỳ Phân Thần?” Canh Nhị liếc mắt đã nhìn ra tu vi đối phương, sợ đến nỗi vỗ quái vật như điên, “Chạy mau chạy mau!”
Các loại công kích trong đầu quái vật nườm nượp kéo tới, nhất thời không biết phải dùng cái nào, hất luôn mảnh vỡ của căn nhà trúc, tuồn ma lực vào đó, nhắm ngay Ma tu nhân loại vung tới.
“Chút tài mọn, ngươi cũng dám!” Một đường kiếm sáng sắc hiện lên, toàn bộ mảnh nhà trúc biến mất dạng, trên mặt đất có thêm một vết kiếm dài sâu. Đây còn là kết quả Ma tu kia đã khống chế, nếu gã không khống chế, muốn hủy diệt nửa tòa thành cũng dễ dàng.
“Mọi nhân nô nghe lệnh!”
“Có!” Ma tu nhân loại có dấu hiệu nô lệ tộc bọ cánh cứng đen trên trán đều tiến lên, số lượng ít nhất cũng phải năm trăm tên.
“Ta mặc kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì, lệnh cho các ngươi bắt hai nhân loại kia trong vòng ba canh giờ! Phải bắt sống! Nếu không làm được, các ngươi tới Hồn cốc mà báo danh đi!”
“Vâng!” Vừa nghe tên Hồn cốc, chúng Ma tu sợ mất mật.
“Sao lại có Ma tu cấp cao như thế bị Trùng tộc khống chế chứ?” Quái vật đang lên cơn giận dữ.
“Má ơi! Đây chính là một đám Phân Thần Kỳ! Cao thủ Phân Thần Kỳ khi nào thì xuất hiện như bầy đàn thế này?”
Canh Nhị an ủi vỗ vai hắn, “Ngươi không ngẫm lại xem Huyết Hồn Hải đến nay đã có lịch sử bao nhiêu năm. Ma tu chết và mất tích ở Huyết Hồn Hải không biết bao nhiêu, đây chỉ là một phần trong đó. Nếu ngươi may mắn bước tới sau cửa tám mươi, nói không chừng sẽ gặp phải cả bầy Độ Kiếp Kỳ ấy chứ.”
Lời lẽ khó nghe cực kỳ liên tiếp tuôn ra từ miệng quái vật.
Với tu vi hiện giờ của hắn, một tu giả Phân Thần Kỳ thôi cũng có thể chặt hắn làm tám mảnh, Trùng tộc lại còn phái ra ít nhất năm trăm cao thủ Phân Thần Kỳ đuổi bắt hắn nữa chứ?!
“Lẽ nào không ai có thể chống lại được trứng sâu quy phục sao?”
“Có chứ. Kẻ có thể chống lại được cũng không ở đây, ở cửa tiếp theo cơ. Thực ra đối với những Ma tu đã bị trứng sâu quy phục khống chế rồi, đây cũng là một cửa, nếu thần hồn của họ có thể tự động chống lại sự khống chế của trứng sâu quy phục trong thời gian hai lần kéo dài thì có cơ hội chạy ra khỏi Trùng thành, có thể chạy khỏi Huyết Hồn Hải. Nếu không thể, họ cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây, trở thành một phần của Huyết Hồn Hải.”
“Ta thao tổ tông Huyết Hồn Hải! Chủ giới ở đây nhất định là biến thái trong biến thái!” Quái vật chửi ầm lên.
Canh Nhị… rất muốn gật đầu phụ họa.
Từng nóc nhà và động phủ bị nổ tanh bành đằng sau quái vật.
Nếu không phải chúng Ma tu nhận được lệnh chỉ có thể bắt sống thì hiện giờ quái vật và Canh Nhị đã luân hồi được mấy lần rồi.
Quái vật không biết, chúng Ma tu Phân Thần Kỳ đã thầm kinh ngạc vạn phần. Quái vật trông như là người này rõ ràng tu vi chẳng ra làm sao, tuy họ không nhìn ra được, nhưng xem chiêu thức phản kích nghèo nàn của hắn, rõ ràng chưa trải qua tu luyện một cách hệ thống. Thủ đoạn công kích ấu trĩ kia vừa nhìn đã biết là một Ma tu non tay rồi.
Nhưng chỉ một Ma tu non tay ấy thôi, lại khiến bọn họ đuổi theo mấy con đường liền?
Tiểu quái vật này bản lĩnh không mạnh, nhưng lại có thể đồng hóa cùng đại đa số vật chất quanh người, khiến cuộc tìm kiếm của họ vạn phần trắc trở, nếu không phải đứa trẻ trong lòng hắn khó ẩn thân, nói không chừng đã để hắn dễ dàng chạy thoát rồi.
Đứa bé đã ra oai, ném một lá bùa không đáng tiền về sau.
Những lá bùa ấy tăng độ khó cho các Ma tu đuổi bắt phía sau, nhưng năm trăm Ma tu Phân Thần Kỳ liên thủ lại là khái niệm gì? Dù một cao thủ Hợp Thể Kỳ cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra khi họ liên thủ công kích, trừ phi quái vật và đứa trẻ có ai có thể đạt tới Độ Kiếp Kỳ, như vậy đừng nói năm trăm Phân Thần Kỳ, kể cả năm trăm Hợp Thể Kỳ cộng lại, họ cũng không cần sợ.
Mà nếu tu vi của quái vật và đứa bé có thể đạt tới Độ Kiếp Kỳ thì họ cũng không bị vây hãm ở nơi đây.
Kiểu mệnh đề này không thể thành lập, quái vật cũng chỉ thầm nghĩ xa xỉ chút rồi vùi đầu chạy thôi. Lúc này mưu kế, tính toán gì cũng không dùng được. Khi thực lực bị áp chế tuyệt đối, hắn chỉ sơ suất tí ti thôi là lập tức rơi vào vòng vây.
Bùa chú của đứa bé có thể có được bao nhiêu?
Có lẽ Canh Nhị cũng cảm thấy xuất hiện sẽ thành trói buộc, sờ mai rùa trên người.
Trong lòng quái vật cũng hiểu, nếu hắn bỏ đứa trẻ lại, chỉ có một mình hắn chạy, nói không chừng còn một hai phần cơ hội. Mang đứa trẻ chạy cùng, bị bắt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Ngươi thả ta xuống đi.”
Quái vật không để ý tới đứa bé.
Canh Nhị vội la lên: “Chỉ khi ngươi chạy thoát được, ta mới có thể thoát khỏi Huyết Hồn Hải cùng ngươi. Chờ ngươi chạy thoát rồi, tìm một chỗ trốn trước, tu luyện cho tốt vào. Chờ ngươi hoàn thành việc tu bổ thần hồn bị hư tổn, tu vi cũng đạt tới Phân Thần Kỳ, ngươi trở ra tìm ta. Ngươi có ngọn lửa nguyên thủy trong người, dù bị bức ăn trứng sâu quy phục cũng không cần sợ. Nhớ rõ, bảo ngọn lửa đừng thiêu chết trứng sâu quy phục, chỉ bọc lấy nó, Trùng mẫu sẽ không thể phát hiện, thần hồn của ngươi cũng sẽ không bị Trùng tộc khống chế.”
“Trên người ngươi có lá bùa nào có uy lực mạnh không? Chẳng hạn như lá bùa có thể nổ chết cả đám Phân Thần Kỳ đằng sau kia ấy?”
“Có.”
Quái vật quát to một tiếng, suýt thí nhảy cẫng lên. “Có sao ngươi không dùng? Bây giờ là lúc bủn xỉn à? Lẽ nào ngươi muốn bị Trùng tộc bắt nấu canh ba ba?”
“Ngươi mới là đồ ba ba!” Canh Nhị tức quá tát bụp lên cái mặt bằng phẳng của quái vật. “Có cũng phải xem đủ tu vi mà dùng hay không? Ngươi cho là bùa chú nào cũng lấy ra dùng được à? Ta cho ngươi một tấm bùa có uy lực hủy thiên diệt địa, ngươi có thể dùng được sao?”
“Vì sao không thể dùng?”
“Vì sao không thể dùng?!” Canh Nhị gân cổ kêu lên, “Dù là một tu giả mới độ kiếp thành công, thuận lợi trở thành Ma binh tiến vào Ma giới thì một tấm bùa có uy lực cỡ hủy thiên diệt địa cũng sẽ vắt kiệt toàn bộ Ma lực của hắn! Ngươi có muốn thử không? Ta đảm bảo bùa chú của ngươi còn chưa khởi động, ngươi đã biến thành tro bụi rồi ấy.”
“Ta sẽ không bỏ ngươi.”
“Ngu ngốc! Ta không bảo ngươi bỏ ta, phi phi phi! Ai thèm chứ! Cũng không biết rốt cuộc là ai dựa vào ai? Nếu không có ta, ngươi đã sớm chết hơn mười lần ở Huyết Hồn Hải này rồi. Thả ta xuống! Ngươi là cái đồ quỷ xui xẻo, ta không cần theo ngươi. Ngươi để ta đi một mình, nói không chừng ta chẳng bị làm sao hết.”
Quái vật ôm càng chặt.
“Hết rồi.” Mặt Canh Nhị nhăn như nhó như bánh bao chiều.
“Cái gì hết rồi.” Quái vật quơ một cái làm đám Trùng tộc tiến lên muốn vớ bở bay ra xa, đụng phải một hộ nhà giàu xa hoa.
“Lá bùa có thể ngăn cản họ hết rồi.” Canh Nhị nước mắt lưng tròng, y lần đầu tiên dùng hết bùa chú có tính công kích thấp.
“Đừng khóc, có ta ở đây, sẽ không để ngươi làm sao cả.”
Canh Nhị mặt khổ qua, “… Ta chẳng cảm động chút nào.”
Quái vật cười ha ha, đợi đám Trùng tộc xông lên lại quơ phát nữa.
“Nhân nô! Dám xông vào phủ đệ của ta!”
“Phù ───!” Màn sương màu hồng phấn nhanh chóng bao phủ quái vật và Canh Nhị đang chạy đông lủi tây.
“Độc!” Canh Nhị ngậm miệng lại, nhanh chóng cúi đầu lục lọi tìm thuốc giải, tìm được rồi thì nhét vào miệng quái vật.
Quái vật không há miệng, hắn cảm thấy những khói độc này không thương tổn được hắn.
“Ầm!”
Quái vật ngã xuống.
Hào quang ba màu chợt lóe, một gã Ma tu nhân loại thu hồi pháp bảo của mình, sắc mặt tái nhợt đi tới phía sau quái vật, thấp giọng mắng: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi, tưởng chạy được à!”
Canh Nhị đang quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
“Các ngươi là ai? Vì sao xông vào phủ đệ của ta.”
“Độc công đại vương, tộc Hắc Giáp phụng mệnh nương nương bắt nhân nô, nếu có quấy nhiễu, xin ngài thứ cho!” Từ xa truyền tới tiếng la của Xác Kết.
Ma tu nhân loại đánh ngã quái vật đầu tiên khom lưng bắt quái vật dậy, “Chậc, tiểu quái vật này nặng ghê.”
“Trông hắn không giống người, mà giống Thiên sinh ma vật hơn.” Một gã Ma tu vóc người gầy gò khác thuận thế nhấc Canh Nhị trên mặt đất lên.
“Thiên sinh ma vật à…” Trên khuôn mặt của Ma tu sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ tham lam, nhưng khi nhìn tới tộc bọ cánh cứng đen đuổi tới thì thu lại ngay.
“Nguyên Khanh, tiểu quỷ này biết phóng bùa đấy, cẩn thận một chút.” Ma tu sắc mặt tái nhợt nhắc nhở.
Ma tu gầy gò và Ma tu sắc mặt tái nhợt có vẻ quan hệ tốt, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ma tu sắc mặt tái nhợt xách quái vật xoay người, Ma tu gầy gò kẹp Canh Nhị vào nách.
Canh Nhị thừa dịp Ma tu gầy khom lưng, đột nhiên đưa tay, “bẹp” một phát dán bùa lên mặt Ma tu gầy.
Ma tu gầy gò hoảng hốt, cánh tay buông lỏng.
Canh Nhị ‘oạch’ một phát chuồn khỏi tay Ma tu gầy, cấp tốc dán một tấm bùa ẩn thân và bùa xuyên đất, dẫm chân một phát, biến mất tiêu. Y cũng không tin kiểu pháp bảo gì có thể so sánh được với mai rùa của hắn, chỉ cần y muốn trốn thật, đừng nói Khuy Thiên Kính, kể cả mắt thần cũng đừng nghĩ tìm được y.
Ta đã bảo ngươi bỏ ta chạy đi, ngươi không nghe thì cũng đừng trách ta. Ta đi trước một bước, ngươi ngàn vạn lần phải sống đó! Canh Nhị nhát gan dùng tốc độ nhanh nhất bỏ quái vật lại, bỏ trốn mất dạng.
Ma tu sắc mặt tái nhợt nghe tiếng xoay người, vừa vặn thấy Canh Nhị biến mất khỏi mặt đất.
“Ngươi…!” Ma tu sắc mặt tái nhợt càng tái nhợt hơn. Không ai muốn tới Hồn cốc, làm Nhân nô coi như còn mạng, làm Hồn nô…
Ma tu biết độn thổ lập tức chui xuống lòng đất, cũng có Ma tu dùng pháp bảo tiến vào lòng đất tìm kiếm, nhưng đứa trẻ vừa vào lòng đất đã biến mất rồi. Vì thế, họ sợ có tìm xuống sâu trăm thước cũng chưa chắc đã tìm được hành tung của đứa trẻ.
Tộc bọ cánh cứng đen không được Trùng mẫu gợi ý, cũng chỉ có thể trợn to mắt nhìn. Có Trùng tộc giỏi về chui rúc chui vào lòng đất, nhưng cũng chẳng phát hiện ra điều gì.
“Để một đứa nhỏ chạy thoát?” Xác Kết nhìn nhân nô quỳ gối trước mặt mình, cả người hừng hực lửa giận.
Mất nhiều nhân lực như thế, cuối cùng vẫn để một người chạy thoát? Giờ phải ăn nói với nương nương làm sao?
“Là ai thất thủ? Nói!”
Ma tu gầy gò yên lặng quỳ tiến lên một bước, “Là sơ suất của tiểu nhân…”
“Tha xuống dưới! Máu để chế thuốc, thịt cắt chia cho binh sĩ xuất động vây bắt hôm nay, Ma đan lấy ra trình lên nương nương, Ma anh đưa tới Hồn cốc!” Một câu nói của Xác Kết đã quyết định số phận của Ma tu này.
Ma tu gầy không hề có ý nghĩ phản kháng trong đầu, cứ như thế bị mấy con bọ cánh cứng đen tha xuống phía dưới.
“Một đám ngu ngốc! Không phải các ngươi ở nhân giới rất giỏi sao? Năm trăm Phân Thần Kỳ mà cũng không bắt được hai thằng nhãi ranh, cần các ngươi làm qué gì! Đánh! Đánh mạnh vào cho ta! Ai dám dùng công lực chữa thương, liền cắt thịt hắn trải ra mà bán!”
Các Ma tu nhân loại bị trứng sâu quy phục khống chế cứ thành thật quỳ trên mặt đất, mặc cho Xác Kết lấy roi xả giận trên người họ, dù máu chảy khắp nơi, thịt văng tung tóe cũng không dám chữa thương cho mình.
“Trừ phần Ma thạch mười năm của họ, đưa tất cả vào mỏ làm việc!” Xác Kết huy động râu bảo thủ hạ mang Ma tu nhân loại đi.
“Mấy người các ngươi, theo ta cùng đem quái vật này vào cung dâng cho nương nương.”
“Vâng!” Mấy tên tộc Hắc Giáp bị điểm danh vui sướng. Đây là Xác Kết đại nhân cho họ cơ hội nở mày nở mặt mà!
“Đại nhân, lần này thành nam bị hủy hoại quá lớn, có nhiều nhà và tài sản còn…” Một gã tộc Hắc Giáp tiến lên bẩm báo với Xác Kết.
Râu Xác Kết rung lên, “Nương nwong có lời bảo ta chuyển tới Thanh chi đại vương, vừa vặn ngươi giúp ta đi một chuyến. Tộc Hắc Giáp ta đặc biệt truyền lời, cái giá của việc truyền lời này…”
“Thuộc hạ rõ. Thuộc hạ nghĩ Thanh chi đại vương cũng sẽ hiểu khổ tâm của ngài mà chủ động gánh chịu phí dụng trùng kiến thành nam.”
“Ừ, đúng vậy đấy. Ngươi rất giỏi, tương lai sẽ có cơ hội để lại con cháu cho mình, cố gắng lên.”
“Tạ ơn đại nhân!” Tên tộc Hắc Giáp ấy mừng rỡ như điên.
Thần thức quái vật chấn động, mạnh tỉnh táo lại.
Có thứ gì đang chui vào thức hải của hắn. Thức hải vốn bị hư tổn không chịu nổi áp lực, suýt thì bị phá hỏng.
“Trứng sâu quy phục!?”
Quái vật lập tức hô gọi ngọn lửa nguyên thủy trong biển thức hải, lệnh cho nó lập tức vây quanh con sâu chui vào trong thức hải.
Ngọn lửa Tiểu Lam dường như đã nghe lời hơn trước rất nhiều, nghe lệnh thì ngoan ngoãn vây bọc lấy con sâu xanh ngọc phá trứng ra.
Sợ trùng mẫu phát hiện, Tiểu Lam một đường hộ tống trứng sâu quy phục tiến vào thức hải của quái vật. Vừa tới thức hải, Tiểu Lam đã kéo trứng sâu quy phục vào giữa suối máu.
Quái vật cảm giác có ai đang mượn trứng sâu quy phục ra lệnh cho hắn.
“Tỉnh lại!”
Hắn đã tỉnh lại từ lâu. Quái vật thầm cười nhạo, bề ngoài thì nhẹ nhàng chấn động, đầu khẽ nhúc nhích.
“Ngươi là nhân loại hay Thiên sinh ma vật?”
Quái vật từ từ đứng dậy, có thứ gì đó bức linh hồn hắn thần phục người hỏi.
Quái vật không dám tùy ý quan sát tình cảnh xung quanh, thuận theo sự đè nén của linh hồn, quỳ một gối xuống đất, tận lực đờ đẫn trả lời: “Hồi bẩm nương nương, nô từng ăn một loại lạ nào đó, sau liền trở thành như vậy.”
Nhìn động tác hắn, nghe hắn nói ra hai chữ ‘nương nương, Trùng mẫu cười. Ma lực khống chế thần hồn của trứng sâu quy phục là số một số hai ở Huyết Hồn Hải, trừ phi Ma tu có tinh thần lực cực kỳ mạnh, hoặc là có pháp bảo đặc biệt nào đó để cứu hộ thần hồn, bằng không đừng ai nghĩ thoát được khống chế của trứng sâu quy phục.
“Ha hả, thú vị. Ta lại không nhìn ra được tu vi của ngươi, qua đây, đi về phía trước hai bước.”
Quái vật theo lời đi về phía trước hai bước. Lúc này mới phát hiện bây giờ đã ở trong một tòa cung điện cực kỳ rộng rãi, huy hoàng.
“Đứa trẻ ấy là gì của ngươi.”
“Huynh đệ.” Quái vật cảm thấy kỳ lạ vì đáp án mình thốt ra, vì sao không nói là con trai của mình?
“Ngươi biết bây giờ nó chạy đi đâu không?”
“Không biết.” Tiểu tử kia chạy thoát? Ha ha! Thật tốt quá! Tiểu tử thối, biết ngay là ngươi đầy bụng ý nghĩ xấu mà. Cũng may, không ngốc thật.
“Ngươi có biết trên người nó có bảo bối gì không?” Lại có thể chạy thoát được sự tìm kiếm của Khuy Thiên Kính.
“Có. Trên người y có hộ giáp hình rùa.”
“Ờ? Pháp bảo thượng phẩm?”
“Vâng.”
“Từ đâu tới.”
“Người lạ đưa.”
“Vì sao ngươi không lấy?” Điều này rất là khó hiểu đối với Trùng tộc. Pháp bảo uy lực mạnh đương nhiên phải đưa cho người có thực lực mạnh hơn. Kẻ yếu, sẽ không có được quyền lực cao hơn.
“Ta thích y.”
“Nực cười! Đợi ta bắt được ranh con ấy, ta liền ban máu thịt của nó cho ngươi ăn.”
“Tạ ân điển của nương nương.”
“Thân thể ngươi rất là lạ. Như kim chẳng phải kim, như đá chẳng phải đá, như gỗ chẳng phải gỗ, lại càng không phải hoàn toàn máu thịt của nhân loại, ta lại không nhìn ra được thành phần cơ thể ngươi, chắc là do công hiệu của quả lạ kia. Nhưng, hết cách. Do loại quả lạ kia, khiến máu thịt của ngươi tràn ngập khí hỗn độn, đây là nguyên nhân ta để mạng lại cho ngươi.
Trùng mẫu rất hài lòng, chỉ là buồn chán hạ lệnh thuộc hạ tùy ý bắt tiểu quái vật thôi mà đã làm nó kinh hỉ. Nếu như có thể lấy được loại quả lạ làm thay đổi thân thể nhân loại kia thì tốt rồi, để cho người này ăn quả lạ đó đúng là phí cả chí bảo thiên địa. Bảo bối có thể sinh ra khí hỗn độn a, tìm khắp thiên hạ này cũng không được bao nhiêu.
“Thân thể và linh hồn nô đều là của nương nương, tùy nương nương xử trí.” Thì ra máu thịt của hắn đã bị nếm rồi, quái vật cười. Không biết khối thân thể mới của hắn có ăn ngon không?”
“Ừ. Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ thành trợ thủ cho Ma trù trong cung ở phòng ăn, cứ ba ngày để Ma trù cắt một miếng thịt trên người ngươi xuống, nấu nướng thành món ăn trình lên cho ta.
“Tạ ân điển của nương nương.”
“Xuống dưới đi, sẽ có nhân nô mang ngươi tới phòng ăn.” Trùng mẫu búng ngón tay dài nhỏ. Tiếc là khí hỗn độn trong thân thể tiểu quái vật này còn chưa dồi dào, máu thịt cỡ đầu ngón tay cũng chỉ có thể chống đỡ được lượng hấp thu ma khí trong một tháng. Nhưng chỉ chút đỉnh đó thôi cũng hiệu quả hơn hấp thu ma khí đơn thuần nhiều.
Ừm, tốt lắm. Có Ma vật tự động sinh ra khí hỗn độn ở đây, tốc độ tu luyện của nó chắc chắn sẽ nhanh hơn.
Trùng mẫu phất tay để binh sĩ Trùng tộc dẫn quái vật xuống. Hứng thú của nó với quái vật cũng dừng ở đây, nếu không phải máu thịt của đối phương có thể không ngừng cung cấp khí hỗn độn thì quái vật này cũng chẳng còn.
Quái vật không cố gắng chạy trốn, hắn nghĩ đây là một cơ hội tốt.
Trùng mẫu tạm thời không có ý giết hắn, hắn ở lại vừa vặn có thể an tâm tu luyện, hỗn độn ma công mà hắn tu luyện có thể tu luyện trong bất luận điều kiện bất lợi gì, cũng không cần quan tâm có ma thạch hay Ma khí dồi dào hay không. Huống chi độ Ma khí ở thiên cung mà Trùng mẫu ở quả thực dồi dào tới mức quá thể đáng, căn bản là một trời một vực so với bên ngoài Trùng thành, Ma khí ở đây nhiều tới mức hình thành cả màn sương nữa.
Một đường đi tới, khắp nơi đều là sương vàng khè. Cả tòa cung điện tựa hồ lấp ó trong màn sương, khiến người ta không thể bao quát được toàn cảnh.
Đây không chỉ là Ma khí dày đặc, cũng có thể là một trận pháp hộ cung nào đó đi?
Quái vật cũng coi như không xa lạ gì với trận pháp, đi theo sát sao với Ma tu nhân loại đằng trước. Hai gã binh sĩ Trùng tộc vừa rồi giao hắn cho Ma tu nhân loại tuổi chừng trung tuần này, để hắn nghe theo người này sắp xếp.
Ma tu mặt chừng trung tuần rất an tĩnh, tiếp nhận quái vật đến nay cũng không nói câu nào, cứ yên lặng như thế đi ở đằng trước.
Quái vật không dám đi sai nhịp, trực giác tới từ linh hồn mách bảo hắn rằng, đây không phải nơi có thể đi loạn. Có lẽ chỉ nhầm một bước, tối nay hắn sẽ biến thành một bàn ăn bưng lên cho Trùng mẫu nương nương. Hơn nữa trên con đường này rõ ràng được bày trận pháp kiểu như súc địa thuật, không theo sát Ma tu đằng trước, muốn tìm được đích đến trong cung điện to oành như vậy, không phải là một chuyện dễ dàng.
Mất chừng một nén nhang, một cánh cửa cung điện bằng đá xuất hiện trước mặt họ.
Ma tu mặt ngọc trung tuần quay đầu lại, “Con đường vừa rồi chúng ta đi qua là nô đạo (đường dành cho nô lệ), ngươi phải nhớ kỹ lần sau đừng đi nhầm đường.”
Quái vật không hỏi hậu quả đi nhầm đường là gì, Ma tu trung tuần cũng không hề nói.
“Đây chính là phòng ăn chuyên cung cấp đồ ăn cho nương nương, sau này ngươi sẽ làm việc ở đây, không được phân phó thì không được rời khỏi phòng ăn một bước.”
“Vâng.” Trùng tộc có quan niệm cấp trên cấp dưới rất rõ ràng, dù cho cùng là nô lệ cũng có phân chia cấp trên cấp dưới nghiêm ngặt. Quái vật thuận theo lệnh trứng sâu quy phục ra, hành lễ thuộc hạ với Ma tu trung tuần.
“Tên của ngươi.” Quái vật nói khỏi cần nghĩ.
“Nô – Trình Thiên Án dẫn tân nhân nô – Canh Đại tới phòng ăn nhận mệnh.”
Theo tiếng bẩm báo của Trình Thiên Án, cửa đá bên cạnh mở ra một lỗ nhỏ.
“Vào đi. Chúng ta đã nhận được ý chỉ của nương nương, ngươi có thể đi.”
“Vâng. Nô xin cáo lui.” Ma tu trung niên – Trình Thiên Án lui ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong màn sương.
Quái vật nhìn lỗ chó bên cạnh cửa đá… Hắn nghĩ đây chính là lỗ chó.
“Vào đi! Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Bò từ trong lỗ vào, xuẩn nô!”
Qủa nhiên là dùng cho nhân nô ra vào. Quái vật không hề do dự, tứ chi quỳ xuống đất, nhanh chóng bò vào lỗ chó.
Vừa bò vào trong đã bị một bàn chân vàng nhỏ đạp ngã.
“Xuẩn nô! Đánh hắn một trận trước, dạy hắn quy củ trong phòng ăn, rồi đem hắn xuống dưới tắm rửa sạch sẽ, hắn dùng để làm món ăn đấy.” Một giọng nói nho nhỏ the thé, nho nhỏ vang lên, giọng nói ấy chói tai vô cùng, như muốn đâm thẳng vào màng tai của người ta.
Quái vật vừa định ngẩng đầu nhìn con sâu đang nói hình dạng ra làm sao thì đã bị mấy con sâu xông lên hành hung một trận.
Cũng may hắn da thô thịt dày, kể cả một đám Phân Thần Kỳ đi theo đằng sau hắn cũng không làm hắn da tróc thịt bong, quyền cước của những Trùng tộc tu vi chừng Ngưng Khí Kỳ này chỉ như gãi ngứa cho hắn thôi.
“Ôi! Tên này rốt cuộc có phải người không? Mặt thì không có, da thịt trên người cũng cứng như thế nữa, đã sắp bằng binh sĩ tộc Hắc Giáp rồi đấy.” Một gã Trùng tộc đánh mãi thấy đau cả tay kêu lên.
“Ngu ngốc, ngươi không biết dùng gậy đánh à? Chỗ kia không phải có cây gậy đánh chó chuyên đánh nhân nô Phân Thần Kỳ sao? Cứ dùng nó đi!”
“Ha ha! Được!, cứ dùng nó dạy cho nhân nô này một trận! Để sau này hắn ngoan ngoãn đừng quấy rầy chúng ta.”
“Nhân nô nào ở đây mà không ngoan chứ? Họ đều đã ăn trứng sâu quy phục, tại sao ngươi phải sợ bọn họ gây chuyện?”
Trùng tộc thân mềm chân nhỏ thân vàng, có sáu chi chạy đến cạnh cửa, cầm một cây gậy đánh cho cổ quái, nhắm quái vật đánh đập một trận.
Quái vật ôm đầu, im lặng vận ma công hỗn độn mặc cho họ đánh. Gậy gộc tốt đấy, chắc là pháp bảo trung phẩm do vị Ma tu nhân loại nào đó để lại, nên mới có thể đánh được Phân Thần Kỳ, may mà những Trùng tộc này không có khẩu quyết sai khiến, không thì có mà ngay cả một cây gậy hắn cũng không chịu được.
Quái vật vừa chịu đòn, vừa thông qua thần thức thẩm tra nguyên vật liệu cấu thành lên cây gậy. Hắn phát hiện trong gậy có hai loại vật chất hữu ích với thân thể hắn, điều này làm quái vật thèm nhỏ dãi, thề rằng có cơ hội nhất định phải hấp thu cây gậy ấy.
Mấy con Trùng tộc vừa đánh vừa làm ầm ĩ.
“Được rồi được rồi, đánh xong thì tha nhân nô xuống, đừng vướng bận ở đây.
Giọng nói nho nhỏ the thé vang lên lần nữa, hình như con sâu này là con đứng đầu ở đây, con sâu khác nghe nó lên tiếng, lập tức làm theo.
Mấy con sâu kéo Canh Đại vòng vèo đi tới một rìa tường đá. Dưới tường đá có một cái lỗ, kích cỡ vừa vặn đủ cho người trưởng thành bò vào.
“Gian nô ốc (*) này vừa vặn có một cái giường trống, sau này ngươi cứ ở đây.” Trùng tộc thân mềm có sáu chi chỉ vào cái lỗ ấy nói với quái vật.
(*) Nô ốc: nhà dành cho nhân nô, thực không biết nên dùng từ gì, lỗ chó mà cũng là nhà sao.
“Vâng.”
“Sẽ có nhân nô dạy ngươi cách bò vào, mới vừa bò vào, cái miệng lỗ đằng sau hắn liền biến mất.
Tình cảnh bên trong tốt hơn hắn tưởng, sắc mặt quái vật không đổi, lặng lẽ quan sát gian nhà đá rộng chừng năm mươi thước, sâu mười thước, độ cao cũng chỉ có mười thước ấy.
Trên mặt đất sát vách tường căn nhà đá đối diện xếp một loạt phiến đá. Đây chính giường của nhân nô?
Trên giường hiện chẳng có gì, vắng tanh, ngoại trừ phiến đá, đến cả một cái đệm cói cũng không thấy bóng dáng.
Hai bên nhà đá đều có một loạt các lỗ, chỉ là không biết hướng đi đâu thôi.
“Ngươi là kẻ mới tới à?”
Quái vật chậm rãi xoay người.
Một gã Ma tu đang đứng đằng sau hắn.
Đây là một gã Ma tu không nhìn ra được tuổi tác, trán hằn nếp nhăn sâu như thể lão nhân già cả, da mặt thì mềm mại hồng nhuận như thể thiếu niên, hai tròng mắt không có ánh sáng như thể người chết, mái tóc dài màu xanh lam lại tràn đầy sinh lực.
“Phiến đá thứ hai bên trái ngươi chính là giường ngủ của ngươi.”
“Vâng.”
“Ta là Ma trù, sau này sẽ phụ trách ngươi. Ngươi thành thật làm việc thì sẽ không bị khổ.”
“Vâng.”
“Nếu trên người ngươi có pháp bảo thì giấu kỹ đi, bảo những người khác phát hiện thì không bị cướp cũng bị báo cáo lên trên. Nhất là pháp bảo kiểu trữ vật, ngươi phải cất đi.”
“Trên người thuộc hạ không có bất luận pháp bảo gì.”
Ma tu cười, “Cũng phải. Cho dù ngươi có pháp bảo cũng sẽ dâng cho Trùng tộc đại nhân.
“Vâng.”
“Ta là Vệ Tử Hải, đầu kỳ Hợp Thể.”
Ồ, quái vật càng cẩn thận hơn, “Thuộc hạ Canh Đại, Ngưng Khí Kỳ 3, ra mắt Vệ đại nhân.”
“Ngưng Khí Kỳ 3?!” Con mắt của Vệ Tử Hải bỗng lóe sáng.
Trong nháy mắt, Canh Đại cảm giác mình như tiểu cô nương bị cởi sạch quần áo, có bí mật gì muốn giấu cũng không được.
“Lạ thật! Ta lại không nhìn thấu được ngươi. Hình dạng của ngươi cũng không giống người, ta còn tưởng ngươi đã tu luyện công pháp đặc thù, trên mặt đeo mặt nạ. Lẽ nào…”
“Thuộc hạ từng ăn một loại quả lạ, sau đó thì thành như bây giờ.”
“Ừm.” Vệ Tử Hải đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, “… Có mạch đập, quả nhiên thân thể ngươi có máu thịt.”
Vệ Tử Hai buông cổ tay Canh Đại xuống, tia sáng trong mắt biến mất, cả người lại trở nên tử khí âm trầm, “Theo ta được biết, trong Thiên cung này không có Ma tu dưới kỳ Nguyên Anh, ngươi là…. tu vi của ngươi thế nào ta mặc kệ, chỉ cần ngươi làm tốt là được rồi. Có sai lầm, cẩn thận tính mạng.”
Một gã Ma tu bò từ cái lỗ bên trái ra.
Tên Ma tu kia tới cũng không nhìn hai người một cái, ngồi vào trên giường của mình bắt đầu tu luyện.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ gọi ngươi tới phòng ăn làm việc.” Vệ Tử Hải nói xong câu ấy rồi xoay người đi.
Canh Đại khom người đưa tiễn.
Qua hai canh giờ, Canh Đại thấy các Ma tu cùng phòng khác lục tục xuất hiện, nhưng không có một Ma tu nào tiếp lời với hắn, người nào người này về là ngồi luôn lên giường mình rồi khoanh chân tu luyện.
Canh Đại lo để lộ nội tình, thấy không có ai tiếp lời với hắn, cũng vui vẻ không cần che giấu.
Một đêm yên tĩnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 8 - Chương 8
Quyển 8 - Chương 8