DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 11 - Chương 7

“Cái gì?!”

Người giật mình không chỉ có mình Lận Ti Hạc, kể cả các trọng tài, chúng tu xem chiến đều không ngờ, đối thủ lớn nhất của đệ tử Hậu Thổ Môn vào lúc này lại đứng về phía hắn phản pháo Lận Ti Hạc.

“Tuy ta không biết họ La dùng thủ pháp ti tiện gì để dung hợp tài liệu thành Khí linh, nhưng thành chính là thành, bất kể quá trình ra sao, kết quả mới là quan trọng nhất. Nếu hắn không hoàn thành trong thời hạn thì cũng thôi, nếu hắn đã hoàn thành trong thời hạn quy định, đó chính là bản lĩnh của hắn, tính cả Lôi kiếp vào thời hạn đúng là nực cười!”

Khán đài đang yên tĩnh lập tức vang lên tiếng khen thưởng nhiệt liệt.

Ngươi mới ti tiện! Cả nhà ngươi đều ti tiện! Truyền Sơn cười rất thật thà, dường như không hề nghe thấy Ngô Chân ngầm hoài nghi và chỉ trích hắn. Chỉ có điều nét cười ấy hiện trên thân kim cương ma thú tràn ngập sức uy hiếp của hắn thật kỳ dị rùng mình.

Ngô Chân chắc chắn là một người biết nắm bắt cơ hội, sau khi thấy phản ứng của chúng tu, hắn cười ngạo nghễ nói:

“Ngô Chân ta mặc dù thua La Truyền Sơn trong đợt thi này, nhưng ta chỉ thua hắn vì không biết làm ra Khí linh, chứ không phải thủ pháp luyện khí của hắn cao siêu hơn ta. Cuối cùng ai mới là Luyện khí sư đệ nhất Hậu Thổ Tinh, chúng ta cứ từ từ xem đợt thi Luyện khí thứ ba đi!” Ta cũng không tin đợt thi thứ ba hắn còn làm ra được Khí linh nữa!

Lần nói này hiển nhiên rất có hiệu quả, đến ngay cả chúng tu Vạn Bảo Môn vốn có ấn tượng tồi về Ngô Chân cũng không khỏi sinh ra cảm giác anh hùng tiếc anh hùng với hắn, còn Lận Ti Hạc hẹp hòi thua mười mươi tự nhiên trở thành đối tượng phỉ nhổ của toàn bộ chúng tu.

Lận Ti Hạc nhìn mấy người dự thi lảng tránh ánh mắt hắn, rồi nhìn lại chúng tu xem chiến đang nghiêng về một phía, sắc mặt không những tái xanh mà người còn khẽ run lên… Hắn căn bản không dám ngẩng đầu nhìn khu vực trọng tài.

Hắn tiêu rồi!

Hắn cho rằng Ngô Chân và những tu giả dự thi nhất định sẽ đứng về phía hắn, không ngờ họ Ngô kia lại quật ngược vào lúc này. Hiện tại dù hắn có thể bước vào đợt thi thứ 3, nhưng đã làm mất mặt môn phái, sau này chỉ sợ đừng nghĩ tới việc nở mày nở mặt tại Thần Sa Môn nữa.

Lận Ti Hạc hắn dù có thiên phú, nhưng nếu không có tài liệu cho hắn luyện tập không ngừng, không có trưởng bối sư môn chỉ bảo tận tình, không có lượng lớn đan dược có thể giúp hắn tăng tiến tu vi, còn mất cơ hội quan sát bí kíp luyện khí và các loại cẩm nang tiền bối sư môn để lại thì hắn có khác gì với những đệ tử có thiên phú luyện khí khác đây?

Kẻ thèm muốn địa vị hiện tại của hắn cũng không chỉ có một người, trước đây hắn có thể ỷ vào sự ưu ái của sư môn, chèn ép hết những đệ tử tính bon chen xuống, nhưng sau này có thể sao? Đợi tới khi những đệ tử thiên phú tương đương hắn có cơ hội bò lên, kết cục của hắn gần như có thể tưởng tượng ra được.

“Khụ, hiện tại chúng tu xem chiến đã cho ra nhận định, không biết chư vị trọng tài thấy thế nào?” Chưởng môn Ngũ Âm Môn tuy không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn nói ra những lời này.

Dương Quang Minh nhắm mắt im lặng, Bạch Đồng vẫn khép hờ mắt như cũ, Minh đại vu tựa hồ đang giao lưu gì đó với chưởng môn Thần Sa Môn, hiển nhiên tâm tư cũng không ở đây. Trần Vong thì tươi cười, nhưng không mở lời, còn Giả Xuân Sinh nhìn về phía Tín Chân Nhân.

Tín Chân Nhân sửng sốt, lúc này mới nhớ tới vừa nãy hắn còn chưa nói xong, vội vàng bổ sung:

“Vừa rồi bần đạo còn chưa nói hết. Liên quan tới thi luyện khí ở hai cấp cuối Đại hội Thử Linh, thực ra Lôi kiếp cũng không tính vào trong thời gian thi, bởi vì tu giả cũng không thể kiểm soát được Lôi kiếp, có lúc nó tới sớm, có lúc thì bởi vì uy thế, thời gian nó tới cũng lâu hơn.”

“Cho nên dựa theo quy tắc thi trước kia của Đại hội, chỉ cần La Truyền Sơn dung hợp tài liệu trong thời gian quy định, bất kể sau đó hắn có ứng kiếp hay không thì tài liệu dung hợp ấy vẫn có tư cách tham gia bình xét như tài liệu của những người dự thi khác. Đương nhiên, nếu thành quả của hắn bị lôi kiếp hủy, vậy chỉ có thể coi như hắn xui xẻo rồi.”

Nói tới nước này, sau khi hỏi qua các trọng tài khác thấy không có ý kiến gì, thấy tất cả mọi người đều đồng ý La Truyền Sơn không vi phạm quy định, chưởng môn Ngũ Âm Môn cho chiếu lại màn La Truyền Sơn hoàn thành dung hợp tài liệu trên màn nước, xác định là hoàn thành trong thời gian quy định xong, liền tuyên bố rằng: “Đợt thi luyện khí thứ hai, bình xét kết quả dung hợp tài liệu bắt đầu!”

Nói xong còn chen thêm một câu: “Đợt bán đấu giá sản phảm dung hợp luyện khí sẽ tiến hành sau khi tuyên bố kết quả thi, xin chư vị kiên trì chờ đợi, chớ có sốt ruột.”

Lời vừa dứt, trong khu vực thi đấu của những người dự thi lập tức trồi lên một cái đĩa ngọc. Ngoại trừ Truyền Sơn ra, những người dự thi khác đều đặt tác phẩm của mình lên đĩa ngọc trước mặt mọi người, kể cả Lận Ti Hạc mặt mày cau có. Còn một vài người không có tác phẩm để nộp lên thì chỉ có thể yên lặng đứng đợi kết quả thi.

Khán đài vốn ồn ào nhốn nháo đã yên tĩnh lại, tu giả vừa hô giá cũng tạm thời ngậm miệng.

Lục Vựng Tinh người tộc Đậu Nha đầu to như đậu, chân như cuống hoa ôm một con trông giống chó, xuất hiện trên sân thi đấu. Lông con vật ấy màu hoa râm, người ngắn nhỏ, trông rất vụng về ngây ngốc, làm Truyền Sơn lập tức đoán ra nòi của chú chó này ──── một chú chó ta quê. (nguyên văn: thổ cẩu)

Chó ta lắc cái đầu nhảy ra khỏi lòng người tộc Đậu Nha, “áu ú” một tiếng nuốt vật phẩm dung hợp ở gần nó nhất vào bụng.

Yêu tu Hùng Tiểu Hoán giật mình kêu lên một tiếng, tác phẩm chú chó ta này nuốt chính là tác phẩm của hắn.

Truyền Sơn kinh ngạc, quay đầu thấy các trọng tài không có gì khác lạ, có lẽ chú chó ta này cũng không đơn giản như bề ngoài của nó.

Chú chó nhai nhai vài cái, rồi nói bằng tiếng người: “Dung hợp hợp lệ, tài liệu dung hợp này có thể làm ra một pháp bảo bậc thấp cấp cao trở lên(*).”

(*) từ trước tới h mọi người có hiểu cách nói này không nhỉ, kiểu như có ba cấp bậc, bậc thấp, trung, cao. Trong mỗi bậc thấp, trung, cao này còn chia ra làm ba cấp nữa cũng thấp trung cao. Vậy đó.

Lẽ nào đây là máy nhận biết pháp bảo? Ánh mắt của Truyền Sơn hoàn toàn dính lên người chú chó ta kia. Đại hội Thử Linh đã mang tới rất nhiều điều làm hắn kinh ngạc, cũng cho hắn rất nhiều suy nghĩ mới lạ kỳ diệu.

Truyền Sơn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm con chó ta, liên tục suy nghĩ tài liệu và trận pháp cấu thành nên nó, thấy nó không những có thể nhận biết tài liệu, còn có thể nói tiếng người, lúc này lòng dạ ngứa ngáy hận không thể lột da phân thây chú chó ta ngay tại chỗ, nghiên cứu kỹ càng nó một phen.

Chú chó cảnh giác ngẩng đầu nhìn, vừa rồi cảm giác ác ý tham lam ấy chiếu thẳng vào người nó, nhưng khi nó ngẩng đầu nhìn, cảm giác ác ý ấy đã biết mất.

Chú chó nhìn theo phía ác ý vừa chiếu tới, nhìn chằm chằm tất cả những người dự thi một lượt, ừm, trông có vẻ đều bình thường cả?

Chó ta lắc đầu nhả tác phẩm của Hùng Tiểu Hoán lại đĩa ngọc, quyết định hoàn thành nhiệm vụ trước đã.

Chó ta đi tới trước cái đĩa ngọc thứ hai, há mồm nuốt tiếp tác phẩm ấy, còn chưa nhai được hai ba cái đã phun ra ‘phì phì’.

“Con mịa nó thiệt khó nuốt! Chẳng có chút linh tính nào, tài liệu tốt như thế đều bị làm hỏng rồi!” Chó ta thẳng thắn nhổ tác phẩm ấy trở lại đĩa, khinh bỉ rằng: “Bỏ đi, không hợp lệ!”

Người dự thi ấy mặt mày xấu hổ, đồng thời hận nghiến răng nghiến lợi.

Chó ta đi tới trước cái đĩa ngọc thứ ba, lần này nó chưa ngoạm nuốt đã vẩy cái đuôi rồi bình bằng một từ duy nhất: “Vứt!”

Nhất thời, lại thêm một người muốn phá lệnh cấm ăn lẩu thịt chó.

Cứ thế, chó ta vừa đi vừa ăn vừa bình luận, ngôn từ sắc bén ấy làm không ít tu giả hận nó lắm. Tin rằng chờ tới khi kết thúc thi đấu, hơn mười con chó ta còn lại của Hậu Thổ Tinh có lẽ sắp gặp xui rồi.

Cuối cùng, dưới sự mong ngóng của Truyền Sơn, chú chó đi tới trước mặt hắn, một người một chó nhìn nhau thắm thiết một hồi.

Có lẽ là người luyện chế muốn nó giống một con chó hơn nên đã dung hợp linh hồn chó chân chính vào người nó, điều này làm con chó khi đối mặt với Truyền Sơn mang dáng dấp kim cương ma thú, đã sinh ra sợ hãi tự nhiên khi đối mặt với dã thú mạnh hơn, hơn nữa bản năng nó còn mách bảo rằng, ma thú nam đáng sợ này hiện tại rất không ổn.

Để chống lại cảm giác sợ hãi làm nó muốn tiểu, nó vô thức sụp người xuống, gầm gừ với Truyền Sơn, còn nhe răng nanh nữa.

Dám nhe răng với anh mày à! Một cái móng sắc nhọn thò ra từ đầu ngón tay của Truyền Sơn chọc vào trán chú chó.

“Gấu…” Con chó giận, xoay người bỏ chạy.

Thật đáng sợ thật đáng sợ! Người ta không muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa, người ta muốn về nhà cơ! Gấu gấu!

Các trọng tài, khán giả, kể cả những người dự thi đang chờ kết quả thi cùng nhau dại ra.

Điều này tức là sao vậy? Máy nhận biết pháp bảo bãi công à? Đại hội Thử Linh trước đây có từng xảy ra chuyện này không?

“Nhân tăng cẩu hiềm (*).” Canh Nhị đột nhiên nói ra bốn từ này.

(*) nhân tăng cẩu hiềm: nhân = người, tăng = ghét, cẩu = chó, hiềm = ngại

Kỷ 14 gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Ấy dà, các ngươi nói xấu xương khô ca ca, chờ hắn về người ta sẽ mách hắn! Nhưng trước hết, 14 ca ca, chúng ta đi cướp cái tên ma thạch kia đê! Trên người hắn có nhiều thứ cũng được lắm đó, có thể giúp người thuộc tính thổ tu luyện nhanh hơn, khá thích hợp với ngươi nha.” Đào Hoa đã quan sát xong tên Ngũ Châu kia, xác định lấy hắn làm mục tiêu ra tay.

Kỷ 14 túm cổ Đào Hoa, cảnh cáo rằng: “Đừng gây phiền toán cho ta! Còn ồn nữa, chặt chân của ngươi!”

Đào Hoa ngây người, một lát sau, hai tay bụm mặt, e thẹn bảo: “14 ca ca đúng là đàn ông nha! Đáng ghét, giam giữ người ta thì cứ giam giữ, còn muốn ngược đãi thân thể người ta… 14 ca ca ngươi xấu ghê nha!”

Người Vạn Bảo Môn và Giả gia quanh đấy nghe thấy mà giần giật da mặt suốt.

Dương Đắc Bảo bất đắc dĩ nhìn Đào Hoa một cái, chỉ cảm thấy trong môn phái trừ mình ra thì chẳng còn ai bình thường cả. Lúc này hắn đã quên ba người Đào Hoa cũng không phải đệ tử Hậu Thổ Môn.

“Khụ khụ!” Dương Quang Minh hắng giọng, dùng thần thức hỏi Bạch Đồng: “Trước đây ta đã muốn hỏi ngươi, ngươi đã dạy Truyền Sơn công pháp gì? Sao hắn lại thành ra thế này?”

Bạch Đồng đáp lại hắn bằng vẻ mặt sâu xa nghiền ngẫm khó hiểu.

Dương lão nhi thấy Bạch Đồng không đáp, trong lòng rất khó chịu, cảm thấy đồ nhi bảo bối của mình không những bị đoạt đi một nửa, mà còn bị cướp hơn một nửa!

“Ta đã nói hắn là Yêu tu mà! Ngươi nhìn con chó kia sợ hắn như vậy, vừa nhìn là biết kẻ yếu gặp kẻ mạnh.” Chu Thao vỗ đùi, sung sướng nói.

Khấu Tồn Kim lập tức phản bác: “Máy nhận biết pháp bảo không phải Yêu tu, đó là pháp bảo.”

“Ừ, đúng, pháp bảo hình chó, linh hồn của chó yêu.” Chu Thao gật đầu.

Khấu Tồn Kim nắm chặt tay, quyết định sau này phải ăn mười tám cái thủ heo! (Chu Thao là heo à, hay ngu như heo nhỉ)

“A Đức!” Người tộc Đậu Nha quát chú chó, bảo nó trở lại tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Chú chó quỳ rạp trên đất, giả vờ nó bị hỏng.

“A Đức!”

Truyền Sơn gãi đầu, núi không dời thi ta đành phải dời theo núi vậy, đúng lúc hắn cũng không bị kết giới ngăn cản, liền sải bước tới bên cạnh chó ta, khom người đưa Ngô đồng mộc tới bên mép nó.

Chú chó sợ quá chỉ biết ngẩng đầu, cố gắng nhìn chằm chằm Truyền Sơn, tỏ rõ sự căm phẫn và đối kháng với thế lực ác.

Ta không làm gì ngươi đúng không? Truyền Sơn rất ấm ức quay đầu nhìn Canh Nhị trên khán đài, thuận tiện dùng thần thức truyền qua một câu: Nhị ơi, nam nhân của ngươi bị con chó ta này ghét rồi.

Canh Nhị: “…”

“A Đức!” Tộc nhân tộc Đậu Nha quát một tiếng.

Chú chó bất đắc dĩ nuốt Ngô đồng mộc, sau đó đứng dậy lùi vội mấy bước về sau.

Truyền Sơn mỉm cười dịu dàng hiền hòa, hắn còn chưa sờ được con chó này mà, muốn hiểu được cấu trúc của pháp bảo này, đương nhiên phải tự mình tiếp xúc là tốt nhất.

“Gừ…” Chú chó tiếp tục gầm gừ uy hiếp, “Gừ… Hửm? Ơ? Gâu! Ngon ngon! Nhoằm nhoằm, ngon ngon!”

Chú chó lắc đầu, mãi mà không chịu phun tác phẩm của Truyền Sơn ra, ra sức nhai nhồm nhoàm.

“A Đức?”

Con chó quay mông về phía tộc nhân tộc Đậu Nha, tiếp tục nhồm nhoàm.

“A Đức! Nhả Khí linh ra!” Tộc nhân tộc Đậu Nha cảm thấy rất lạ, trước đây A Đức cũng từng hưởng qua mùi vị Khí linh, là một máy nhận biết pháp bảo lâu đời, Khí linh nó nuốt vào để phán đoán cấp bậc không dưới mười cái.

A Đức kêu ‘ư ử’, đúng là sống chết không chịu nhả ra.

Đây là thế nào vậy?

“Máy nhận biết pháp bảo này có thể tin được không?” Cuối cùng có tu giả bắt đầu hoài nghi năng lực của con chó này.

“Đại hội Thử Linh đều dùng loại hình máy nhận biết pháp bảo này, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói xảy ra chuyện gì. Chỉ có lúc nghiệm cấp bậc không đủ, sẽ đổi sang mấy nhận biết pháp bảo cao hơn. Nhưng dù là loại máy nhận biết dạng chó cấp thấp nhất này cũng có thể nhận biết được pháp bảo bậc trung cao cấp.”

“Lẽ nào Hỏa xà Khí linh kia còn trên cả bậc trung cao cấp, là bậc cao hay siêu phẩm rồi?”

“Nếu trong pháp bảo nó có thể dung hợp được thành cấp cao thì đúng là có khả năng nó là cấp cao thật. Nhưng siêu phẩm thì… hiện tại nó chỉ là một Khí linh nho nhỏ, siêu phẩm chắc là không thể nào đâu.”

“Dù không thể phán đoán, cũng không đến mức không chịu nhổ ra chứ? Máy nhận biết pháp bảo kia có phải có vấn đề gì rồi không?”

Truyền Sơn ban đầu cũng không biết là có chuyện gì, mãi tới khi chó ta dè dặt tới gần hắn, lắp bắp hỏi rằng: “Linh khí ngon lành này còn không?”

“Linh khí?”

“Gâu gâu!Chính là cái loại linh khí còn ngon lành hơn cả nguyên khí thiên địa ấy… ta nếm thấy nó trên Hỏa xà khí linh này rồi, ta biết ngươi có, ngươi đừng có lừa ta!” Cún ta tới gần Truyền Sơn thêm hai bước.

Ánh mắt Trần Vong ngưng lại, máy nhận biết pháp bảo này nói gì? Linh khí còn ngon lành hơn cả nguyên khí thiên địa ư? Đó chẳng phải là…

Truyền Sơn hiểu ra, thứ con chó này nhắc tới không phải là nguyên khí hỗn độn chứ?

“Ngươi muốn?”

Chó ta ra sức vẫy đuôi.

“Ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta ôm một cái.” Truyền Sơn ra vẻ rất hào phóng.

Cún ta thèm nguyên khí hỗn độn quá, át cả nỗi sợ tự nhiên với kim cương ma thú nam, nhả Hỏa xà khí linh vào tay Truyền Sơn, ngoan ngoãn để hắn ôm lên.

“Này! Hỏa xà khí linh kia thế nào? Đệ tử Hậu Thổ Môn có qua ải này không?” Có tu giả trên khán đài lớn tiếng hỏi.

Cún ta run rẩy, vừa say sưa với những cái vuốt ve đầy nguyên khí hỗn độn, vừa cố gắng kiềm nỗi sợ hãi bình tĩnh đáp: “Dung hợp ưu tú, sản sinh Khí linh, có khả năng nhất định làm ra pháp bảo cấp bậc cao hoặc siêu phẩm.”

Khán đài hoan hô nhiệt liệt, đặc biệt là đám Hậu Thổ Môn, Vạn Bảo Môn và Giả gia gào rú to nhất.

Tuy chúng tu đã đoán ra đáp án này, nhưng khi nghe thấy máy nhận biết pháp bảo công bố rõ ràng, vẫn cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Đặc biệt là những tu giả đặt món linh thạch lớn vào Truyền Sơn.

Tuy cún ta và Truyền Sơn từ căm thù đơn phương ban đầu chuyển sang tương thân tương ái, thậm chí phát triển tới mức khó chia lìa, nhưng ngại quy tắc đại hội, cún ta phải rời khỏi vuốt ve của Truyền Sơn khi bị tộc nhân tộc Đậu Nha liên tục giục đi, tiếp tục nhiệm vụ nó chưa hoàn thành, còn Truyền Sơn cũng chỉ có thể tiếc hận nhìn cún ta rời đi.

Nhưng trải qua lần tỉ mỉ xem xét chó ta vừa rồi, dựa vào đặc tính khối thân thể hiện tại của hắn, hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ cấu tạo bên trong của cún ta. Dù hiện tại hắn còn vài chỗ chưa hiểu về phương pháp cấu thành và bùa trận nhưng tin chắc chỉ cần cho hắn thời gian tiêu hóa, hắn sớm muộn gì cũng sẽ nhìn rõ máy nhận biết pháp bảo kia, đồng thời chế tạo ra được nữa.

Toàn bộ tác phẩm dung hợp của những người dự thi đều được máy nhận biết pháp bảo đánh giá một lượt.

Vạn Đan tốt đẹp, Ngô Chân và Lận Ti Hạc đều là ưu tú, đáng tiếc chó ta phán đoán tác phẩm dung hợp của hai người chỉ có thể làm thành pháp bảo bậc trung cấp thấp thôi.

Tiếp theo, chính là thời gian để các trọng tài phúc thẩm. Sau khi toàn bộ trọng tài nhất trí ý kiến, chưởng môn Ngũ Âm Môn tuyên bố kết quả đợt thi đấu lần này.

Truyền Sơn đánh thức Khí linh đương nhiên đạt được hạng nhất lần nữa.

Còn Ngô Chân, Lận Ti Hạc, Vạn Đan, Hùng Tiểu Hoán cùng tiến vào vòng thi thứ ba, Trần Khuynh Thành do dung hợp không hợp lệ, chỉ có thể dừng lại tại dây. Còn tác phẩm dung hợp của những người dự thi khác thì cùng bị máy nhận biết pháp bảo phán thành không hợp lệ.

Kết quả bình xét như vậy cũng không ngoài dự đoán của mọi người, chúng tu cũng không có bất luận dị nghị gì.

“Toàn trường yên lặng! Tiếp theo đây sẽ tuyên bố thời gian và yêu cầu của đợt thi Luyện khí thứ ba, toàn bộ người dự thi nghe rõ đây!”

Câu nói cuối cùng của chưởng môn Ngũ Âm Môn đã làm mọi người cùng chú ý.

“Hửm? Hình như khác với quy tắc năm vừa rồi?” Dương Đắc Bảo ngây người.

Ngoại trừ năm người dự thi đủ tư cách bước vào đợt 3, các tu giả khác cũng cùng vểnh tai lên nghe.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn thấy toàn trường yên tĩnh lại, lúc này mới hài lòng tiếp tục nói: “Dựa theo quy tắc thi năm vừa rồi, đợt thi thứ ba thông thường đều là do tu giả tự chuẩn bị tài liệu, sau đó luyện chế tại hiện trường, cũng đòi hỏi phải hoàn thành trong vòng mười hai canh giờ, cuối cùng căn cứ vào pháp bảo người dự thi luyện ra để xếp thứ hạng.

“Nhưng năm nay quy tắc này có phần thay đổi. Ban tổ chức cấp trên của Đại hội Thử Linh suy xét, hình thức thi trước kia khiến phần lớn Luyện khí sư, Luyện đan sư và các tu giả quên mất ý nghĩa chính của việc tổ chức đại hội, đuổi theo chất lượng và tính hiếm có của tài liệu, thậm chí có tu giả một khi không có thiên tài địa bảo trên tay thì không làm ra được pháp bảo tốt.”

“Để ngăn chặn và giảm thiểu tình hình không tốt này, cấp trên của Đại hội Thử Linh quyết định: toàn bộ thi thố liên quan tới Đại hội Thử Linh lần này, tài liệu chủ cần thiết chỉ có thể kiếm tại hành tinh quê hương, hoặc là nhất thiết phải có hai phần ba gốc gác trở lên.”

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

Mọi người đều biết, tài nguyên Hậu Thổ Tinh đã nghèo nàn tới mức thảm thương, hành tinh tràn đầy cát bụi này có thể tìm được tài liệu tốt gì đây? Tục ngữ nói rất hay, không bột đố gột nên hồ. Dù thủ pháp luyện khí có tốt, nhưng không có tài liệu tốt và chất lượng dồi dào, phải làm thế nào mới luyện ra được pháp bảo chất lượng tốt?

Hiện tại không chỉ tu giả ngoài hành tinh, đến ngay cả tu giả sống ở Hậu Thổ Tinh cũng cùng dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía năm người dự thi ở giữa sân thi.

Truyền Sơn thấy bực tức. Vì sao tới lượt hắn tham gia thì quy tắc lại thay đổi? Ông trời có phải chơi ta đấy không? Lẽ nào vận xui của ta còn chưa hết sao? A a a!

Mà Giả Tĩnh Tâm và mấy người trên khán đài, tự đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nghĩ tới phải tự tìm tài liệu luyện chế đan dược trên Hậu Thổ Tinh, chỉ cảm thấy tiền đồ u ám. Hậu Thổ Tinh khuyết thiếu tài liệu luyện khí, còn thiếu cả tài liệu luyện đan nữa!

“Được rồi, đừng u sầu như thể cha mẹ chết cả đám thế!” Minh đại vu thấy chưởng môn Ngũ Âm Môn không điều khiển được tình huống này, đành phải mở lời.

Minh đại vu đúng là Minh đại vu, hắn vừa mở miệng, toàn trường nhất thời trở nên im ắng.

“Quy tắc lần này thay đổi cũng không nhằm vào riêng tu giả nào, mà là toàn bộ người dự thi đều giống nhau. Hậu Thổ Tinh chúng ta tài nguyên cằn cỗi, nhưng không tới mức không tìm được gì. Nếu mọi người bắt đầu như nhau thì còn nhốn nháo gì nữa? Có thời gian đó còn không bằng mau chóng sưu tầm tài liệu!”

“Vậy thời gian thi…” Hùng Tiểu Hoán hỏi cộc lốc.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn lập tức tiếp lời: “Điều ấy xin chư vị khỏi cần lo. Bởi quy tắc thay đổi, xét thấy các vị có khả năng không kịp chuẩn bị, vì thế, đợt thi luyện khí cuối của Đại hội Thử Linh lần này sẽ cử hành vào mấy ngày cuối cùng.”

“Chỉ là Đại hội Thử Linh của Hậu Thổ Tinh chúng ta thi ít thể loại nên thời gian cho các vị chuẩn bị cũng không nhiều. Dựa theo thời gian mỗi loại luyện khí, luyện đan, trận pháp, chế bùa, thi âm, thi võ hai ngày để tính, đợt thi luyện khí cuối cùng sẽ được cử hành sau mười ngày nữa! Cho nên, xin mời các vị…”

“Được rồi được rồi! Ngươi đừng dài dòng nữa! Ai mà chả biết phải mau thu thập tài liệu! Mau mau mau mau, lấy Hỏa xà khí linh ra bán đấu giá đi!” Tu giả sốt ruột cắt ngang lời chưởng môn Ngũ Âm Môn, yêu cầu cuộc bán đấu giá bắt đầu ngay.

Có người ra mặt, những tu giả còn lại cũng kêu gào tiến hành bán đấu giá ngay.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn đen cả mặt, nhưng tu giả mở miệng đầu tiên có tu vi tầm tầm hắn, cũng không phải tu giả bản thổ, người ta không thèm nhìn sắc mặt hắn ra làm sao.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn cố kiềm lửa giận, cố nói thêm một câu: “Người dự thi muốn tiến hành bán đấu giá tác phẩm của mình ngay tại hiện trường, hiện giờ có thể lần lượt tiến hành rồi.” Nói xong, liền giao việc tổ chức bán đấu giá cho môn hạ đệ tử.

Toàn bộ tu giả đều biết, cuộc bán đấu giá này đều đổ dồn vào Hỏa xà khí linh.

Đệ tử Ngũ Âm Môn đến hỏi Truyền Sơn, có muốn đặt tác phẩm dung hợp của hắn lên bán đấu giá đầu tiên không.

Truyền Sơn kiềm chế nóng nảy, cố cười gượng một cái, bay lên giữa không trung chắp tay làm lễ với chúng tu, nói: “Tại hạ muốn nói tiếng xin lỗi với mọi người, tại hạ không dự định bán Hỏa xà khí linh đi.”

Chúng tu vô cùng thất vọng, thậm chí có người hô lên cả câu ‘hoài bích kỳ tội’ (*), uy hiếp Truyền Sơn nhượng Hỏa xà khí linh lại.

(*) hoài bích kỳ tội: nghĩa đen là mang ngọc mắc tội, nhưng có thể hiểu tùy vào ngữ cảnh, kiểu như đẹp là một cái tội, giấu của là một cái tội vậy.

Truyền Sơn cười cười, căn bản không thèm để ý, trong đầu thì điên cuồng gào thét: muốn ép mua hay muốn cướp đấy? Các ngươi tới đây! Xem lão tử xé các ngươi thành mảnh nhỏ thế nào!

Dường như Canh Nhị đồng thời cảm nhận được ý nghĩ điên cuồng ấy, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn mỉm cười, “Nhưng mà…”

Truyền Sơn nhìn chúng tu một lượt, hơi ngừng rồi nói tiếp: “Tại hạ có một dạng pháp bảo khác không thua kém Hỏa xà khí linh, dự định bán đấu giá tại hiện trường, đạo hữu nếu vừa ý có thể ra giá.”

“Cái gì?! Thiệt hay giả?”

“Pháp bảo gì?”

“Đúng nha, rốt cuộc là pháp bảo gì? Lấy ra xem trước cái đã!”

“Thực ra chư vị đã thấy, pháp bảo này chính là bộ hộ giáp hình rùa phủ trên người tại hạ!”

Một lời ra, mọi người giật mình. Nên biết rất nhiều tu giả đều cho rằng thân hộ giáp kia chính là Thần giáp trong truyền thuyết, không ngờ Truyền Sơn lại muốn công khai bán nó vào lúc này.

Tiểu tử giảo hoạt! Vân Tranh Nhân thầm mắng to. Trong nháy mắt ấy, hắn biết ngay Truyền Sơn muốn làm gì, nhưng hắn lại chỉ có thể mở trừng mắt nhìn, không thể ngăn cản.

“Ngươi thực sự quyết định bán hộ giáp trên người?” Rất nhiều tu giả đều nghi ngờ.

Truyền Sơn nói chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên!”

“Vậy nó có phải Thần giáp trong truyền thuyết không?” Có tu giả vội vã hỏi.

“Ha ha! Có người coi nó là Thần giáp, đó là vinh hạnh của nó, cũng là thừa nhận với tại hạ.”

“Rốt cuộc là đúng hay không?”

“Đúng nha! Nói mau!”

“Chư vị nghĩ có khả năng không? Dù bộ hộ giáp này có thể đỡ được Lôi kiếp sơ cấp, nó cũng kém xa so với Thần giáp trong truyền thuyết. Không dối gạt chư vị, bộ giáp gai này chính là do tại hạ tự tay luyện ra, miễn cưỡng đạt được bậc cao trung cấp. Bởi vì chất liệu gỗ và đặc tính trận pháp nó mang nên nó có thể đỡ được năng lực khá mạnh, có thể coi như hộ giáp phòng thủ. Mà do tính phòng thủ mạnh, nên khả năng đánh xa của nó yếu, cho nên người quen đánh gần sẽ thích hợp với bộ hộ giáp này hơn.”

“Khoan đã! Ngươi đã có thể luyện ra được pháp bảo bậc cao? Ta không tin!” Một gã tu giả tham gia thi hô to lên.

“Ta đã có thể luyện ra Khí linh, vì sao không thể luyện ra pháp bảo bậc cao?” Truyền Sơn vẫn ung dung.

Tên tu giả dự thi kia không biết bị ai sai khiến, vẫn ra sức kháng nghị: “Nếu ngươi có thể luyện ra được pháp bảo bậc cao, ngươi còn tới tham gia Đại hội Thử Linh sơ cấp làm gì?”

“Bởi vì nếu ta không tham gia thi sơ cấp, mấy cấp thi sau đó cũng không thể tham gia.” Truyền Sơn giải thích hết sức chính xác làm mọi người cùng cười ha hả.

Tên tu giả kia nghẹn họng, nhất thời không nghĩ ra lời nói gì có tính công kích, đành phải nghẹn đỏ mặt không nhắc lại nữa.

Truyền Sơn ra vẻ thờ ơ, trong lòng thì nhe răng cười, trong đầu xuất hiện cảnh tu giả hoài nghi hắn bị nhét vào trong lò luyện để luyện hóa.

Canh Nhị nhìn chằm chằm Truyền Sơn, mắt không hề chớp.

Khu vực trọng tài, chưởng môn Vạn Bảo Môn ghen tị dã man, vì sao người ta tùy tiện nhận một đệ tử đã chọn trúng người luyện được pháp bảo bậc cao trung cấp, còn đệ tử được môn phái hắn ra sức bồi dưỡng thì đến pháp bảo cấp thấp cũng không luyện tốt được? Đáng buồn nhất là, đến ngay cả chưởng môn Vạn Bảo Môn như hắn cũng chỉ có một thanh phi kiếm bậc trung cấp cao để giữ thể diện.

“Nếu đúng như lời ngươi nói, đây là một pháp bảo bậc cao trung cấp, ngươi nỡ bán nó ư? Vì sao?” Đệ tử Thần Sa Môn Vụ Tỉnh đột nhiên mở miệng nói.

Truyền Sơn thật thà cười bất đắc dĩ, nói: “Bởi vì… trước đợt thi này, Hậu Thổ Môn ta từng gặp đánh lén, lại còn nghe được lời đồn, mới biết có người truyền bộ hộ giáp trên người tại hạ chính là Thần giáp.”

Nếu không bởi những tên thối thây tham lam các ngươi! Lão tử sao lại bán mai rùa Canh Nhị cho cho các ngươi chứ!

Chúng tu im lìm. Dương Quang Minh vuốt râu cười.

“Tại đây, hẳn các vị cũng biết, bộ hộ giáp của tại hạ tuy phẩm cấp không thấp, song thực sự không hề có liên quan tới Thần giáp. Vốn tại hạ hoàn toàn không có ý nhượng bộ hộ giáp này lại, vì vô luận là chọn tài liệu hay luyện chế, đều làm tại hạ mất bao nhiêu tâm huyết, để làm nó đạt được cấp cao, thậm chí tại hạ đã dùng một mảnh mai rùa ba ngàn năm.”

“Ặc!” Người nghe thấy ai ai cũng động tâm. Mai rùa ba ngàn năm đấy, đó cũng là bảo bối hiếm có, thảo nào có thể chắn được Lôi kiếp sơ cấp.

Canh Nhị đau lòng rồi, thì ra ngươi lấy bộ mai rùa từ chỗ ta, chính là để làm ra thứ này? Hức… cũng may chỗ ta tuy ít đồ, nhưng mai rùa thì vẫn khối. Đương nhiên, những mảnh mai rùa ấy cũng không phải của y, phần lớn đều là do tộc rùa chủ động nộp lên.

“Ngươi nói bộ giáp gai này là do ngươi tự luyện thành, nhưng ngươi mới tiếp xúc luyện khí được bao lâu?” Nữ hài song sinh giọng chất vấn, chỉ thiếu chút là chỉ mũi nói Truyền Sơn dối trá.

Truyền Sơn nghe thấy cô bé Vân gia chất vấn, mỉm cười nói, “Tại hạ từng trải nghiệm bốn trăm năm ở Huyết Hồn Hải, cũng may mắn được một danh sư luyện khí chỉ dạy. Thời gian bốn trăm năm, có tài liệu luyện khí dồi dào, hơn nữa tại hạ tự nhận thiên phú luyện khí cũng không quá kém, luyện chế ra một, hai dạng pháp bảo cấp cao cũng là bình thường chứ?”

Bốn trăm năm? Dương Quang Minh liếc Bạch Đồng.

Bạch Đồng cũng thấy kinh ngạc, nhưng nét mặt không hề biểu hiện chút nào.

Canh Nhị thử kết nối với thần thức Truyền Sơn.

Truyền Sơn đang tưởng tượng cắn cổ cô gái kia trong đầu, ra sức tạt tai nàng. Chính là cả nhà các ngươi tác quái! Cho mầy tuổi nhỏ mà đã độc địa như rắn rết này, xem gia thay cha mẹ ngươi dạy ngươi thế nào!

Lần đầu tiên Canh Nhị tiếp xúc với thần thức Truyền Sơn mà bị cản lại.

Ngươi tới làm gì? Biến!

Canh Nhị sửng sốt.

“Trời ơi! Hắn đã tới Huyết Hồn Hải?! Còn có thể sống sót quay trở lại?!” Các Ma tu của Hậu Thổ Tinh cảm thấy giật mình khiếp sợ. Kể cả tu giả không phải Ma tu cũng từng nghe tới uy danh của Huyết Hồn Hải, cả đám châu đầu ghé tai nói: “Thảo nào, thì ra người này đã tới Huyết Hồn Hải trải nghiệm, bảo làm sao mà hắn giỏi ghê hồn như thế.”

Từ Huyết Hồn Hải vừa thốt ra, dường như toàn bộ biểu hiện khác lạ của Truyền Sơn đã có lời giải thích.

Đào Hoa đắc ý vênh váo, tai nghe chúng tu nghị luận Huyết Hồn Hải, miệng thì sắp ngoác tới tận mang tai. Tất cả mọi người của Hậu Thổ Môn không ai chú ý tới sự khác lạ của Canh Nhị.

Truyện sơn thấy chúng tu đã dao động, lập tức chớp lấy thời cơ, “Các vị có mặt tại đây chắc cũng đều hiểu truyền thuyết về Thần giáp,” ngừng nói, sau khi thu hút được sự chú ý của chúng tu mới nói tiếp: “Vậy chư vị cũng có thể hiểu, lời đồn này xuất hiện ở Hậu Thổ Tinh đáng sợ cỡ nào!”

Có không ít tu giả xem chiến biến sắc. Không phải họ không nghi ngờ vấn đề này, mà là sức mê hoặc của Thần giáp quá lớn.

“Chư vị có từng nghĩ tới, tại hạ chỉ là một gã tu giả nhỏ yếu mới tròn Ngưng Khí Kỳ, dù có dè chừng hai vị lão tổ Hậu Thổ Môn, nhưng thực sự có cần phải đồn Thần giáp có trên người tại hạ mới được không? Hơn nữa còn đồn trong lúc diễn ra Đại hội, lúc tu giả ngoại lai có mặt nhiều nhất.”

Nghe đến đó, không ít tu giả trầm tư suy nghĩ, đồng thời cũng có vài tu giả thầm nói trong lòng: tiểu tử ngươi còn không biết xấu hổ nói mình chỉ là một gã “Ngưng khí kỳ nho nhỏ”? Còn nhỏ ư? Con mẹ ngươi, một gã Ngưng Khí Kỳ nho nhỏ như ngươi mà đánh đám Nguyên Anh Kỳ chúng ta chạy trối chết đấy có biết không?

“Ý ngươi đây là một âm mưu? Hơn nữa còn là một âm mưu nhằm vào toàn bộ Hậu Thổ Tinh?” Giọng nói réo rắt của Giả Bất Đồng vang vọng toàn trường.

HẾT 7

Nê: ừ thì dạo này bận quá, với lại 1 chương cũng dài thiệt dài thôi, thời gian tới có lẽ cũng sẽ rất bận, vì vừa được phân việc mới —.– ờ thì bonus hình Truyền Sơn và Nhị rùa con do bạn Nguyên Anh phóng bút

Đọc truyện chữ Full