DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Quyển 17 - Chương 9: Phiên ngoại 1: Lúng túng

Hai năm sau.

Đây là một ngọn núi nhỏ đầy linh khí, đương là giữa trưa, có một luồng sáng xinh đẹp lóe lên, lập tức có một chiếc mai rùa bự chảng xuất hiện từ giữa không trung.

Mai rùa xuất hiện xong, luồng sáng lập tức biến mất, rồi mai rùa cũng mất theo, trên bãi cỏ xanh mượt trống trải tự dưng có một đám sinh vật hình người to có nhỏ có, à, còn có một con la nữa.

“Cuối cùng cũng ra rồi, bên trong khe hở không gian đúng là chẳng phải nơi cho người ở.” Đào Hoa là người phản ứng đầu tiên, hắn cảm thán một tiếng rồi giả vờ ngã về phía Kỷ 14 đang ngồi khoanh chân như thể nhu nhược yếu đuối lắm vậy.

Kỷ 14 lóe cái đã mất đâu, làm Đào Hoa dựa hụt.

Đào Hoa dẩu môi, nhìn thấy tiểu ngốc tử trong lòng Truyền Sơn là mắt sáng lên, đưa tay chọc một cái vào mặt nó.

Đại Hắc đứng lên há mồm cắn tay hắn.

Canh Nhị biến thành một con rùa ngọc nho nhỏ, nằm ỉu xìu úp sấp trên đùi Truyền Sơn chứ không khoe khoang công lao vĩ đại của y.

Truyền Sơn đặt tiểu ngốc tử sang một bên, đưa tay đút Canh Nhị rùa vào lòng, rùa con nhà hắn rõ ràng đã mệt nhoài, nói không chừng còn bị thương nữa, hắn cần phải kiểm tra kỹ càng cho y mới được.

“Canh Nhị không sao chứ? Lần này cả đám có thể bình an đều dựa vào y cả.” Kỷ 14 nói.

Đào Hoa không chịu, hắn không thích Thập Tứ huynh khen ngợi người khác, nhưng canh giữ bảo vệ của Canh Nhị đúng là điểm mạnh nhất trong số năm sư huynh đệ họ, dù hắn muốn phủ nhận cũng khó.

“Y bị thương, cần phải điều dưỡng một thời gian.” Truyền Sơn vừa dùng thần thức kiểm tra cho Canh Nhị, vừa đáp.

Đào Hoa thấy dáng vẻ cẩn thận ấy của Truyền Sơn, lòng có phần ghen tỵ, Thập Tứ huynh nhà hắn sẽ không đối xử với hắn như thế.

Sau khi mọi người dần phục hồi tinh thần, Kỷ 14 hỏi: “Các ngươi có biết đây là đâu không?”

Đào Hoa vội vã cúi đầu tìm kiếm tinh đồ, nhưng hắn không tìm ra được, chỉ thấy từ trong ngực Truyền Sơn nhô lên một pháp bảo hình quyển vở.

Truyền Sơn cười sờ cái móng nhỏ như hạt gạo đẩy tinh đồ lên, nhận lấy mở ra.

Pháp bảo tinh đồ này có thể làm Canh Nhị khen ngợi không dứt lời, ngoại trừ khả năng dò khe hở không gian ra thì chính là nhờ vào số hành tinh bao la ẩn trong nó.

Tinh đồ phía trên pháp bảo xoay tròn tròn, thay đổi liên tục mấy tinh hệ, sau đó mới dần ổn định lại.

Truyền Sơn thấy trong tinh đồ có một ngôi sao rất sáng, liền lấy tay chạm vào đó.

Ngôi sao bị chạm vào đó lóe lên một chút, dưới pháp bảo xuất hiện một hành tinh với màu sắc rực rỡ, sau đó những khoảng trống bên cạnh còn xuất hiện tên và một đoạn giới thiệu sơ về hành tinh đó.

“Lan tinh? Chúng ta tới tận nơi xa thế cơ à?” Truyền Sơn không biết nên khóc hay nên cười. Nhớ trước kia họ rất muốn tới Lan tinh thăm thú, nhưng sau thì đã bỏ ý nghĩ ấy đi, nào ngờ chỉ qua một khe hở không gian mà họ đã được đưa tới đây.

“Ra khỏi khe hở không gian đến nơi nào cũng bình thường. Chúng ta cũng may, lần này nếu không có Canh Nhị rùa, có lẽ chúng ta đã bị các luồng khí trong khe hở không gian xé tan tác, thậm chí ngay cả tinh thần cũng không thể giữ được hoàn chỉnh, càng đừng nói tới xông ra ngoài được. À đương nhiên là, tinh thần ta rất ổn định, dù cơ thể này của ta không còn, ta vẫn sống lại được, nhưng các ngươi thì không.” Đào Hoa đắc ý nói.

Kỷ 14 liếc hắn, “Ngươi có gì mà đắc ý? Chúng ta có thể toàn mạng đi ra thì liên quan quái gì tới ngươi?”

Đào Hoa bị kích thích, “Đó là do ta không mang bản thể ra thôi! Nếu ta cũng như Canh Nhị, hợp cơ thể mới tu và bản thể lại với nhau thì ta cũng có thể mang mọi người an toàn đi ra mà, ta cũng giỏi lắm, Thập Tứ ca ca phải tin người ta chứ.”

“Câm miệng! Không được nũng nịu.”

Đào Hoa ứa nước mắt, trước đây hắn hay hùa cùng mấy sư huynh đệ khác để cười nhạo Canh Nhị, tại y không cất bản thể ở nơi an toàn mà mang đi khắp nơi. Còn họ, dù phải làm một vài chuyện lớn thì cùng lắm cũng chỉ dùng một phân thân thôi, giờ thì đến lượt hắn bị vợ cười nhạo rồi.

Hu hu, sau này hắn cũng sẽ mang bản thể đi khắp nơi, có điều nếu mang bản thể của hắn theo sẽ rất phiền hà, không như rùa ngốc được sư phụ thiên vị, có thể mang bản thể theo như mang pháp bảo, còn không ảnh hưởng gì tới nguyên khí thiên địa mỗi nơi.

Vì không muốn Kỷ 14 ghét bỏ, Đào Hoa cố gắng phát huy tác dụng, vắt hết óc đáp lại: “Theo ta được biết, Lan tinh là một hành tinh tu giả cỡ lớn, đủ mọi kiểu tu luyện, tu vi của tu giả nơi đây bình thường đều rất cao, thực sự là Kim Đan nhiều như nước, Nguyên Anh đi khắp nơi, Xuất Khiếu Phân Thần cả đám, tu giả Hợp Thể cũng không hiếm thấy. Còn đại năng Độ Kiếp Kỳ thì bình thường đều ở trong động tiên tu luyện hiếm khi ra ngoài, nhưng thi thoảng cũng sẽ lộ mặt.”

Kỷ 14 nhíu mày, tu vi của hắn đã đạt Kim Đan Kỳ, ở Lam tinh gần như có thể tung hoành được rồi, nhưng tới Lan tinh thì rõ ràng còn chưa đạt tiêu chuẩn. Chỉ là Truyền Sơn…

Truyền Sơn chỉ đang để ý tới Canh Nhị rùa trong lòng, Đào Hoa nhìn mà ngứa mắt, cố ý nói: “Ngươi có thể dùng cách song tu giúp y khôi phục và chữa thương nhanh chóng, con rùa ngốc kia không dạy ngươi sao?”

“Loại chuyện này có gì mà dạy? Ngươi mang ta theo, để linh hồn của ta điều dưỡng trong thức hải của ngươi, đây là cách chữa thương song tu. Đừng nghĩ bậy sang cái khác!”

Truyền Sơn bắt Canh Nhị đang lầu bầu vào trong thần thức, mặt mỉm cười, đáp lại rằng: “Yên tâm, ta không nghĩ bậy. Ngươi thế này, ta dù có là cầm thú cũng không làm được… ngươi.”

Canh Nhị rùa yên tâm, bò vào giữa suối máu trong thức hải của Truyền Sơn, rụt tứ chi và đầu lại trong mai rùa, cuộn tròn lại bắt đầu ngủ… ấy, chữa thương.

Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn Đào Hoa và Kỷ 14 đang lo lắng, cười, “Không sao, y đang khôi phục. Tốt nhất chúng ta cũng nên khôi phục lại, như lời Đào Hoa nói ấy, Lan tinh không phải nơi dễ sống đâu.”

Một khi đã thả lỏng, suy nghĩ của Truyền Sơn lập tức bình tĩnh lại, phóng ra thần thức quan sát xung quanh, phán đoán rằng:

“Sơn cốc này không có gì khác lạ, nhưng linh khí rất đậm, không nói tới nơi thiếu tài nguyên tu luyện và linh khí như Hậu Thổ Tinh, kể cả một vài cõi tu luyện tuyệt hảo ở Lam tinh cũng kém hơn chỗ này. Nhưng người nơi đây lại không chiếm lấy, ngay cả linh thú cũng rất ít, chứng tỏ những nơi như thế này cực kỳ bình thường ở Lan tinh.”

“Đúng thế, linh khí ở Lan tinh gần như đứng thứ nhất trong số các hành tinh có tu giả.” Đào Hoa bổ sung.

“Nơi này có người, vật hay thứ gì cần chúng ta phải chú ý hoặc là tránh xa hay không?”

Đào Hoa ngửa đầu nhìn trời, lại cúi đầu suy tư một chốc, “Ta đã lâu lắm rồi không tới Lan tinh, nơi này có người, vật hay thứ gì ghê gớm hay không ta cũng không rõ lắm. Có điều đây từng là một trong những chiến trường cổ săn bắt Huyết ma thú, hiện giờ Huyết ma thú lại nổi lên tàn sát bừa bãi, Lan tinh này sơ sẩy cái là biến thành một trong những địa điểm Huyết ma thú tụ tập ngay.”

Truyền Sơn bỗng nhiên nghĩ tới, “Trước đấy Tổ trùng cũng chạy vào khe hở không gian theo Huyết ma thú, ngươi nói họ có thể cũng tới Lan tinh rồi không?”

Kỷ 14 trầm ngâm, “Lam tinh, Lan tinh, Huyết ma thú, khe hở không gian, ta thấy giữa hai nơi này chắc chắn phải có liên quan gì đó.”

Đào Hoa khoanh cánh tay, “Chưa chắc. Chúng ta được Canh Nhị bảo vệ nên mới cùng đến đây. Thông thương tu giả dưới tiên nhân ba cấp tiến vào khe hở không gian, không ai biết mình sẽ đến đâu. À, tiên nhân tiên giới chia thành sáu cấp, vị cấp sáu cao nhất chỉ có một, chính là Tiên đế, cấp một là tu giả vừa thăng thiên, còn gọi là tiên nhân.”

“Ta nghĩ Tổ trùng và Huyết ma thú tám phần mười cũng đã tới đây.” Truyền Sơn đột nhiên hiểu ra điều gì đó, “Thảo nào trước đấy ta cứ cảm thấy mơ hồ, đó chắc là thiên đạo đang nhắc nhở ta đây.”

“Cảm giác gì?” Kỷ 14 hiếu kỳ.

Truyền Sơn nghĩ thầm, vì hỗn độn ma công mà hắn tu luyện có lợi đối với việc khôi phục nguyên khí Lam tinh, còn làm vài ‘việc tốt’ khiến thiên đạo thừa nhận, nhưng đồng thời hắn cũng làm vài chuyện trái với quy tắc thiên đạo, có lẽ ấn tượng của giới chủ Lam tinh với hắn cũng không tệ lắm nên đã nhắc nhở sơ sơ trước khi trừng phạt, coi như ưu khuyết điểm hai thứ trung hòa nhau.

Truyền Sơn đang chuẩn bị đáp lại Kỷ 14, nhưng thần thức phóng ra đã có phát hiện, hắn lập tức nhảy dựng lên bảo: “Đứng dậy đi, có người tới! Ta nghĩ chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây. Khe hở không gian từng xuất hiện ở đây, trên hành tinh này lại có nhiều đại năng như thế, nói không chừng đã có người phát hiện chạy tới kiểm tra, chúng ta ở đây có lẽ sẽ dính phải phiền phức. Đi mau!”

Đào Hoa và Kỷ 14 cũng có lo lắng ấy, lập tức đứng dậy ngay mà không hề có bất cứ dị nghị gì.

Truyền Sơn bảo Đại Hắc chở tiểu ngốc, đoàn người nhanh chóng rời khỏi sơn cốc này.

Ngay sau khi đám Truyền Sơn rời khỏi sơn cốc, mấy bóng người lần lượt xuất hiện phía trên sơn cốc.

Từng dòng thần thức tỉ mỉ đảo qua, mãi đến khi không phát hiện ra bất cứ thứ gì lạ kỳ mới không cam lòng rời đi.

Bên này, đám Truyền Sơn chạy đi chưa được trăm dặm đường đã bị người ta chặn lại.

“Ai? Đệ tử Chân Ma Môn đang hái thuốc ở đây, nhân sĩ không liên quan xin chớ rời khỏi, đa tạ đã thông cảm.”

Thanh niên tu giả ngăn họ lại nói giọng khách sáo, nhưng thái độ chặn đám Truyền Sơn lại thì rất vững vàng, hơn nữa ánh mắt thanh niên nhìn họ cũng rất cảnh giác.

Trong mắt của thanh niên, tu vi của đám người này có cao có thấp, người cao nhất chưa qua Kim Đan Kỳ, giống hắn, còn người thấp nhất vừa mới nhập môn Luyện khí, vốn dĩ hắn cũng không cần lo, nhưng khổ nỗi hắn không thể nhìn ra được tu vi của một người trong số đó.

Đám Truyền Sơn thấy đối phương cảnh giác họ như vậy chỉ thấy buồn cười, nhưng thấy có người vẫn rất vui, ít nhất họ có thể hỏi một vài tình hình, không đến nỗi mù dở.

Có điều… Chân Ma Môn? Hình như tên tu giả tên Kỷ Tú Anh, và Mặc Sĩ bị Trùng tộc bắt đi sau đó đều là đệ tử Chân Ma Môn?

Xem ra Chân Ma Môn ở Lan tinh có thế lực không nhỏ, đã chặn đường còn không cho người ta qua.

Truyền Sơn đảo thần thức qua, phát hiện tu vi của những đệ tử hái thuốc này cũng không cao, chỉ đang ở Ngưng Khí Kỳ, lập tức đổi suy nghĩ, cười giả lả chắp tay nói với thanh niên, “Vị đạo huynh này, đám tại hạ chính là Tán tu ở Hậu Thổ Tinh, vừa qua truyền tống trận tới đây, cũng không hiểu tình hình hiện nay ở đây cho lắm, may mà gặp đạo huynh, mong đạo huynh vui lòng chỉ bảo đôi điều.”

Ma đạo cũng là đạo, Truyền Sơn ở trong Huyết Hồn Hải thường nghe các Ma tu khen ngợi nhau, ban đầu còn thấy kỳ kỳ, sau rồi nghe nhiều cũng quen dần.

Thanh niên thấy người nói chuyện chính là người không nhìn ra tu vi kia, không dám chểnh mảng hắn, vả lại thái độ của đối phương vừa chân thành lại lễ phép chu đáo, nên cũng đáp lễ rằng: “Tại hạ là Mặc Sĩ Hạc – đệ tử nội môn của Chân Ma Môn, xin chào các vị đạo huynh.” Thế rồi hắn ngừng lại, hỏi: “Các ngươi từ Hậu Thổ Tinh xa xôi tới, có phải là để săn Huyết ma thú không?”

Truyền Sơn vẫn tỉnh bơ, đáp: “Vâng, đúng là thế.”

Thanh niên gật đầu, “Vậy chắc các ngươi cũng nghe về chuyện hàng loạt Huyết ma thú tàn sát bừa bãi ở Lan tinh, bắt đầu từ nửa năm trước đã có không ít tu giả tới Lan tinh muốn săn Huyết ma thú, càng gần đây thì càng nhiều. Có điều tu giả tới đây, phần lớn họ đều có tu vi trên Kim Đan Kỳ, tu giả dưới Kim Đan Kỳ chống lại Huyết ma thú, trừ phi gặp con cấp một, cấp hai, chứ không cũng chỉ là trứng chọi đá mà thôi.”

Truyền Sơn sửng sốt, tên Mặc Sĩ Hạc này đang cố ý nhắc nhở họ tu vi không đủ, để họ chú ý an toàn, xem ra bất kể môn phái nào cũng có người tốt kẻ xấu, Chân Ma Môn cũng chưa chắc đã chỉ có đệ tử như Kỷ Tú Anh.

Mặc Sĩ Hạc lại nói: “Không phải ta hù dọa các ngươi. Tuy bây giờ có rất nhiều tu giả đều đang săn Huyết ma thú, nhưng những Huyết ma thú đó cũng không biết từ đâu tới đây, càng giết càng nhiều. Hiện giờ, ngoại trừ bên trong thành có đại năng trấn giữ còn an toàn thì bên ngoài gần như không có tu giả nào dám đơn độc đi lại.”

Kỷ 14 cau mày, “Không ngờ tình hình lại nghiêm trọng thế?”

Mặc Sĩ Vạn nhìn về phía Kỷ 14, tuy trên người đối phương truyền ra mùi vị Phật tu mà hắn ghét, nhưng hắn cũng không phản cảm với Kỷ 14, ngược lại, trên người Kỷ 14 có một đặc tính làm hắn thấy rất giống người nhà.

“Phải. Ngươi thấy bây giờ chúng ta ra ngoài hái thuốc cũng tụ tập lại thành nhóm hơn mười người, hơn nữa nhất định phải có tu giả trên Kim Đan Kỳ đi cùng, cũng không dám đi quá xa. Các ngươi ít người, lại có trẻ con, ta đề nghị tốt nhất các ngươi nên mau chóng vào thành, đừng dừng lại ở nơi hoang dã này lâu.”

“Đa tạ đạo huynh chỉ bảo. Xin hỏi Mặc Sĩ huynh, thành trì gần đây nhất đi về phía nào? Có xa đây lắm không?”



Liên trì thành, một cái tên có thể coi là lịch sự nho nhã, nhưng cả tòa thành tính từ cổng trở đi đã mang cảm giác thành thị hạ cấp dung tục.

Có lẽ là hành tinh tu giả nên thành thị và đường phố nơi đây đều mang đầy dấu vết luyện chế, ngay cả mấy chữ ánh vàng rực rỡ trên cổng thành cũng có tác dụng làm rung động lòng người.

Canh cổng thành này, nhìn Truyền Sơn như thể nhìn nông dân.

Vì không gây sự chú ý, Truyền Sơn cố ý ngụy trang tu vi của hắn thành Kim Đan Kỳ, như vậy vừa không bị coi khinh. Ai ngờ vào tới cổng thành mà lại bị khách sáo như thế. Lẽ nào hắn phải ngụy trang thành Nguyên Anh Kỳ?

Thủ vệ cùng là Kim Đan Kỳ ngăn đám Truyền Sơn lại, chẳng thèm mở lời, lấy tay chỉ vào một tờ thông cáo bên cạnh, bảo họ qua xem.

Đào Hoa nhướn mày muốn nổi cơn, bị Kỷ 14 kéo lại.

Truyền Sơn cũng không giận, mấy người cùng tới xem thông cáo, chỉ thấy điểm bắt mắt nhất trên bảng thông cáo dán một tờ bố cáo, viết rằng:

“Phí vào thành mỗi tu giả nộp năm viên linh thạch hoặc ma thạch cấp trung, sau này mỗi ngày ở lại trong thành, mỗi người cần phải trả một viên cấp trung. Lần đầu vào thành phải nộp trước phí của mười ngày, lúc ra khỏi thành sẽ được trả lại. Cách nộp và hình phạt trốn thuế xin hỏi thủ vệ trông thành. Tin ta đi, nếu ngươi không phải đại năng Độ Kiếp Kỳ, ngươi tuyệt đối không thể gánh được hậu quả trốn thuế!”

Truyền Sơn và Kỷ 14, “…”

Đại Hắc, “Màu đen!”

Đào Hoa sờ cằm, đột nhiên cảm thấy cách ép thu phí này rất hay, có lẽ hắn có thể thử nghiệm trong Huyết Hồn Hải coi sao?

Mấy người vẫn đang kinh ngạc, bên cạnh có vị hán tử mặc áo lông thủ giữ cửa thành tiếp lời họ:

“Các ngươi cũng thấy phí vào thành và thuế đinh làm người ta khó mà chịu thấu đúng không? Ầy, ngày trước còn không thu lắm thế, nhưng từ sau khi Huyết ma thú bắt đầu tàn sát bừa bãi, phí vào thành này càng ngày càng đắt hơn.”

Mọi người cùng nhìn về phía hán tử đang nói.

Hán tử kia tiếp tục: “Đây còn là thành cấp thấp, nếu là thành cấp cao có đại năng Độ Kiếp Kỳ nữa, nghe nói phí vào cửa sẽ tăng thành một viên thượng phẩm tiêu chuẩn, có điều linh khí ở đấy cũng đậm hơn ở thành thị cấp thấp nhiều, nghe nói kể cả là linh khí trong động tiên của đại năng cũng kém so với mấy tòa thành thượng cấp ấy.”

Truyền Sơn hỏi hán tử, “Vị huynh đài này, xin hỏi nếu không có linh thạch trả phí vào thành thì làm sao bây giờ?”

Hán tử vừa thấy mọi người có hứng thú với lời hắn nói, lập tức lên gan, “Còn làm sao nữa? Ra ngoài thành hái thuốc trước, thu thập tài liệu, hoặc là nhận mấy nhiệm vụ, các ngươi thấy những tờ giấy dán trên bố cáo kia không? Chỉ cần không phải là tờ màu đen thì đều là nhiệm vụ có thể nhận được, các ngươi lấy ngọc điệp thân phận chạm vào tờ giấy này là được nhận nhiệm vụ rồi.”

Truyền Sơn lại hỏi: “Ngọc điệp thân phận kia là cái gì?”

“À, thứ ấy các ngươi nhận ở chỗ thủ vệ thành, đương nhiên phải nộp phí vào thành trước thì mới được nhận, con la kia của các ngươi là Yêu tu nhỉ? Nó cũng phải nộp phí vào thành để nhận ngọc điệp thân phận. Ngọc điệp thân phận này rất thông dụng ở Lan tinh, hễ vào thành hoặc nhận nhiệm vụ hay giao dịch đều phải có nó, không có sẽ rất phiền toái đấy.”

Truyền Sơn hỏi lại: “Vậy nếu không có ngọc điệp thân phận thì không nhận được nhiệm vụ sao?”

Hán tử quan sát đám Truyền Sơn một phen, gật đầu, dường như hiểu ra, “Trông các ngươi cũng không giàu có, nếu không nộp được phí vào thành, vậy các ngươi chỉ có thể tới chợ đêm nhận nhiệm vụ. À, dưới góc tường thành Đông có một cái chợ, thấy chưa? Đó là chợ giao dịch dành cho người ngoài không vào được thành, các ngươi kiếm được thứ gì ở ngoài thì có thể tới đó đổi lấy linh thạch, cũng có thể tới đó hỏi xem có nhiệm vụ hay không, có điều bảng giá sẽ rất thấp.”

Truyền Sơn chắp tay, thành tâm nói cảm ơn: “Cảm ơn huynh đài chỉ bảo.”

Đào Hoa bực mình, “Vị lão huynh này, rốt cuộc ngươi nhìn điểm nào của chúng ta mà bảo không giàu có?”

Đại hán gãi đầu, dường như không tiện nói.

Đám Truyền Sơn cũng rất hiếu kỳ.

Đại hán kia cười đểu, vỗ thắt lưng mình, lại chỉ vào họ, lúc này mới nói: “Các ngươi xem ta cũng không có bao nhiêu gia sản, nhưng dầu gì cũng có chiếc thắt lưng quấn quanh eo, giầy trên chân ta cũng là pháp bảo tăng tốc. Nhưng các ngươi… khụ, hễ là tu giả thì trên người đều có chút gia sản, trên người ai chẳng treo mấy pháp bảo hộ thân hay công kích? Ngươi xem các ngươi đi, từ đầu đến chân chẳng thấy pháp bảo nào.”

Thì ra là thế!

Đám Truyền Sơn hiểu ra, thảo nào ánh mắt của thủ vệ của thành kia nhìn họ lại như nhìn nông dân.

Thì ra hành tinh tu giả lớn cũng như các quốc gia bình thường, đều chú ý cách con người ăn mặc.

Truyền Sơn chán hẳn luôn, uổng cho hắn là Luyện khí sư đây, thế mà chẳng nghĩ tới việc treo pháp bảo lên người. Có điều ai bảo cơ thể hắn chính là pháp bảo, làm hắn cũng không nghĩ ra dùng pháp bảo nào khác để trang bị cho bản thân.

Nhìn lại Kỷ 14 và Đào Hoa, cũng mộc mạc từ đầu tới chân.

Cũng may Đại Hắc và tiểu ngốc tu vi quá thấp, hắn còn luyện riêng mấy pháp bảo cho chúng đeo, bằng không không biết chúng còn bị khinh bỉ đến đâu.

Đào Hoa bĩu môi, thầm nói: “Đúng là cái đám quê mùa.”

Hừ hừ, sợi dây Thập Tứ huynh dùng để búi tóc được làm từ một phần bản thể của hắn, tiếc là cấp bậc cao quá, hắn không muốn Kỷ 14 bị chú ý nên đã ngụy trang cho nó, đảm bảo kể cả là tu giả cấp thần cũng không nhìn ra sự khác biệt gì.

Tiếc là Thập Tứ huynh không thích nhận đồ của hắn, quần áo giầy tất trước đó hắn tặng, người này chẳng đeo hay mặc cái nào, đó đều là sản phẩm tinh xảo nhất của Huyết Hồn Hải đấy!

Thấy ánh mắt hết sức u oán của Đào Hoa, Kỷ 14 coi như không nhìn thấy. Hắn có điên mới mặc quần áo Đào Hoa tặng, những bộ đó có chiếc nào là trông được đâu.

Biết rõ nguyên do, sự việc sau đó cũng dễ giải quyết hơn.

Truyền Sơn cảm ơn vị đại hán kia rồi xoay người nhìn về phía Đào Hoa.

Đào Hoa bỗng hô lên một tiếng, túm lấy Kỷ 14 chỉ về phía khu chợ đằng sau đại hán, nói: “Thập Tứ huynh, huynh xem kia có phải sư phụ Tĩnh Hải của huynh không?”

Kỷ 14 nghe vậy, vô thức ngẩng đầu nhìn qua, “Ở đâu?”

“A, ông ấy quẹo vào ngõ rồi, ta mang huynh qua.” Nói xong, Đào Hoa kéo Kỷ 14 chạy mất, thoắt cái đã lẩn vào khu chợ đông đúc, mất dạng trong đám người.

Mãi đến khi bị kéo vào chợ, Kỷ 14 mới nhớ ra tên này vốn dĩ chưa từng gặp sư phụ hắn, nhưng lúc này đã muộn.

Tên vô sỉ Đào Hoa ném mấy hạt giống ra, Kỷ 14 chưa kịp phản ứng, hai người đã cùng bị loài thực vật yêu dị quấn xuống dưới lòng đất. Lúc trở lên, hai người đã ở cách xa ngàn dặm.

Trở lại mặt đất rồi, Kỷ 14 liền đè Đào Hoa xuống tẩn cho một trận, định quay trở lại tìm nhà Truyền Sơn.

Đào Hoa đau khổ ôm hông Kỷ 14 không buông, người này đúng là oan gia mà!

Lẽ nào hắn thiếu mấy viên ma thạch con con đấy sao? Lẽ nào Kỷ 14 không rõ hắn chỉ muốn hai người ở riêng với nhau? Mọi người đi cùng với nhau, hai người muốn làm gì cũng khó, nhất là bên cạnh còn có một Canh Nhị lúc nào cũng chọc hắn!

Truyền Sơn nghe Đào Hoa hô lên là biết ngay tên này muốn chơi xỏ, đến khi thấy hắn chỉ về phía chợ nói láo, hắn đã chắc chắn: Tên Đào Hoa bủn xỉn muốn chạy. Và kết quả thì đúng là Đào Hoa đã dắt Thập Tứ huynh chạy thật.

Truyền Sơn sờ sờ cằm, ban đầu đúng là hắn định mượn Đào Hoa ít ma thạch thật, nghĩ rằng sau này kiếm được rồi sẽ trả lại. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu vay nặng lãi chỗ Đào Hoa thì thôi thà hắn vào chợ dạo mấy vòng, nhận vài nhiệm vụ còn có ma thạch nhanh hơn.

Hơn nữa, Đào Hoa chạy đi không chỉ vì mấy chục viên ma thạch kia, mục đích lớn nhất của hắn chắc là muốn đi riêng với Thập Tứ huynh, dễ làm mấy trò xấu xa đây?

Truyền Sơn cười *** dê, cũng là nam giới nên hắn hiểu suy nghĩ của Đào Hoa. Có điều Thập Tứ huynh phải khổ rồi.

“Lão đại, đến phí vào thành chúng ta cũng không trả được sao? Vậy có phải ngay cả tiền mua đậu nành, trứng gà và rượu trắng cũng không có không? Ai, ta đói thì còn ăn được cỏ dại và lá non, chứ tiểu ngốc tử thì làm sao đây? Cũng không thể để nó ăn cỏ đúng không? Cả Nhị cha nữa, ta nhớ lần trước y bảo hàng tồn trên người y không còn nhiều nữa, chờ đến khi vết thương y tốt hơn nhất định sẽ cần bổ sung một đống đồ ăn.” Đại Hắc sầu muộn nói.

Truyền Sơn lườm nó một cái, “Cái nhà này còn chưa tới lượt ngươi quan tâm, đi thôi, chúng ta sang bên chợ xem thử.”

“Ờ!” Đại Hắc khôi phục lại, chở tiểu ngốc tử tí tởn đi về phía khu chợ dưới chân thành.

Đúng lúc này, Canh Nhị đang điều dưỡng trong thức hải của Truyền Sơn đột nhiên nói một câu: “Ầy, chúng ta phải bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng rồi. Sau này không đánh lão quái nữa đâu, phí linh thạch và tài liệu quá.”

Truyền Sơn cười to.

Hết PN1

Đọc truyện chữ Full