DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[ABO Hệ Liệt] – Đinh
Chương 33: Phiên ngoại iii: Nỗi khổ tâm của bánh bao

Từ khi được sinh ra, Bánh Bao đã sống trong vòng tay yêu thương của cha và bố. Cậu không ý thức được bản thân là Alpha, Alpha dũng mãnh, Alpha khí chất. Hình mẫu lý tưởng của người bạn đời hợp với cậu chính là bố.

Hồi mẫu giáo, Bánh Bao nhỏ nhắn từng được một bé trai bảo vệ khỏi những đứa nhỏ bắt nạt, bé trai ấy tên là Khôi, bị vẻ ngoài của Bánh Bao lừa phỉnh mà hứa hẹn cạnh bên Bánh Bao đến khi cậu không còn cần nữa thì thôi.

Cho đến lần khám sức khỏe định kì đầu tiên. Bánh Bao nhìn chữ Alpha mà bĩu bĩu môi hồng hào, chạy đi tìm Khôi để than thở, nha, sao lại là Alpha cơ chứ.

“Tôi không có nghĩa vụ cạnh bên cậu”, Khôi lạnh lùng nói, dù mới lên tiểu học nhưng Khôi đã cao hơn cậu một cái đầu. Bánh Bao tròn mắt không tin nổi, rồi lại đau lòng mà nước mắt lưng tròng khóc um lên.

“Gì… Gì chứ?! Cậu nghĩ cậu khóc thì tôi sẽ mủi lòng sao? Alpha phải bảo vệ Omega chứ không phải bảo vệ Alpha!”, Khôi giật mình. Hắn thường dỗ ngọt Bánh Bao nên rất hiếm khi thấy cậu khóc.

Không khuất nhục, Bánh Bao leo lên bàn giáo viên, uy mãnh chống nạnh gào lên “Khôi khốn khiếp! Tôi sẽ xinh đẹp lên! Hơn hẳn lũ Omega cạnh cậu để cậu hối hận vì xa lánh tôi!”.

Buổi học hôm đó Bánh Bao không chịu về lớp, ngồi ở phòng y tế của trường mà kể tội bạn nhỏ tên Khôi cho anh chị mình nghe. Lần đầu tiên trong đời Bánh Bao mới biết cảm giác thất tình, thật đau.

Đẹp hơn Omega là một chuyện không khó, thừa hưởng nước da trắn mịn của cha, cặp mắt to tròn đen láy, hai má hồng hồng, cặp môi tuy mỏng nhưng cũng đỏ hồng, cơ thể theo thời gian sẽ thon dài và Bánh Bao có niềm tin vững mạnh “hậu sinh khả uý”, cậu sẽ đẹp hơn cha mình! Đẹp hơn cha là đẹp hơn các Omega khác!

“Cha ơi, con nên dùng hương liệu mùi Lavender hay mùi hoa hồng ạ?”, Bánh Bao tìm kiếm hương liệu dùng cho tối nay, cậu vừa lên cấp ba nhưng cao hơn cha rồi.

“Anh có ý thức của một Alpha không thế? Dùng hương liệu chỉ có Omega thôi mà”, Bánh Bột đưa mắt nhìn anh trai mình, cô bé nhỏ tuổi hơn Bánh Bao nhưng có vẻ như trưởng thành hơn một chút.

“Em thì biết gì, anh phải đẹp hơn Omega trên thế giới này, có như vậy Khôi mới chấp nhận anh và hối hận vì bỏ rơi anh!”

Bánh Bao vô cùng cố chấp, cố chấp đến nỗi Bánh Bột lo lắng thay anh trai. Những kẻ cố chấp thường chịu tổn thương nhiều hơn người bình thường.

Cứ như vậy, cả trường đều biết khu cấp ba có một Alpha xinh đẹp hơn cả những Omega trong trường, có thể dùng câu thơ “hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh” để diễn tả cho tâm trạng của các Omega khi đối diện Bánh Bao.

Thư tình từ Beta và Alpha vẫn đều đặn đến tay Bánh Bao nhưng cậu lại hướng mắt về phía Khôi, một Alpha lực học bình thường, giỏi thể thao, không phải tâm điểm của Omega.

Khôi vô tình bị Alpha ghen ghét vì được Bánh Bao yêu thích. Hắn tỏ vẻ “tôi không thích cậu ta, các người chẳng có lý do gì để công kích tôi cả”.

“Khôi… Tôi thích cậu”, Bánh Bao giữ tay hắn, dúi vào lòng hắn một hộp bánh nhỏ do chính tay cậu làm.

“Tôi không cần”, Khôi thả rơi hộp bánh, bỏ đi không quay đầu lại. Lần nào cũng thế, bóng lưng của hắn khiến Bánh Bao thêm kiên cường hơn! Bây giờ bị từ chối, mai sau có khi lại thành! Điều tiên quyết là sự tin tưởng!…

“Khôi… đến tận bây giờ cậu vẫn không thể chấp nhận tôi?…”

“Ai lại chịu yêu thương người cùng giới với mình?”

[…]

“Anh, trả máy tính cho em”, Bánh Bột lay lay Bánh Bao.

“Chờ anh một chút, anh ghi lại yêu cầu xét học bổng đã!”, Bánh Bao khó chịu đẩy Bánh Bột ra.

“A?! Anh tính đi du học sao?”, Bánh Bột ngạc nhiên hỏi.

“Không chắc sẽ đậu” vì nhất định phải đậu, gia đình Khôi sẽ đi định cư luôn mà muốn theo Khôi thì chỉ còn con đường du học chông gai này thôi.

[…]

Cuối cùng cũng đậu. Cậu vui vẻ khoe cha, trong bữa cơm thì khoe em gái và bố.

“Nếu bố không chấp nhận cũng chẳng được gì, con đi rồi phải cố gắng một chút, trước khi câu người ta thì phải tốt nghiệp loại giỏi cho bố”, bố của hai loại bánh mặt lạnh nói.

“Hì hì, con rõ rồi ạ, bố mau ăn tôm đi! Tôm này cha đặc biệt nấu cho bố đó!”, Bánh Bao vội gắp tôm cho bố, đổi lại câu mắng quen thuộc “chỉ giỏi nịnh bợ” từ cha.

[…]

Bố từng nói rằng Alpha chí lớn không rơi lệ nhưng sau khi một mình bước qua cửa cách ly, Bánh Bao chợt cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, cậu muốn lao khỏi phòng, ôm chặt lấy cha mà khóc lớn “con không cần thằng Khôi nữa, con cần cha và bố thôi!”.

Máy bay cất cánh rồi. Bánh Bao bồn chồn lo lắng không ngủ được, nhờ chàng trai hào sảng ngồi cạnh bắt chuyện, cậu mới biết hoá ra y cũng chung trường đại học với mình luôn.

Gánh nặng tạm dỡ, cùng đồng hương trải qua vài ba năm ở xứ người vội vã.

Bánh Bao gặp lại Khôi.

“Khôi, tôi yêu cậu”

“Chúng ta không hợp nhau”



“Khôi của chúng tôi rồi sẽ lấy Omega quý tộc danh giá, tiền đây, cháu cầm lấy và rời xa nó ngay đi!”

“Thưa bác, con xin dùng gấp ba gấp năm lần số tiền này chỉ để làm của hồi môn cầu bác cho con ở bên Khôi”. Đùa cậu à? Số tiền ít ỏi này cậu chỉ cần nũng bác cả với bác hai là hai người đó sẽ chuyển khoảng vào ngay.

“Cậu biết không, kẻ cố chấp là kẻ ngốc nghếch mà kẻ ngốc nghếch dễ làm chính mình bị đau”



Huynh đệ duy nhất ở xứ người cùng cậu từng vỗ vai cậu an ủi “mày đừng buồn, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi đi. Con đường chông gai này nếu chỉ mình mày bước thì vô vọng lắm”.

[…]

Kết thúc cuộc gọi cuối tuần với cha, Bánh Bao đi úp mì ăn, tối nay bạn cùng phòng trọ không về, cậu sẽ một mình một cõi lướt nhìn Khôi qua hình ảnh để làm ấm tâm hồn mình.

Tiếng mì, tiếng đồng hồ trôi qua cùng tiếng lick chuột. Còn lại chỉ là ánh đèn vàng bao phủ. Bánh Bao chậm rãi chậm rãi mà rơi lệ. Đúng rồi, kẻ cố chấp thường là kẻ ngốc thích tự gánh lấy đau thương.Ma xui quỷ khiến thế nào, Bánh Bao gõ dòng chữ ở phần tin nhắn cho hắn. “Khôi, tôi thương anh”.

“Khôi, một cơ hội bên anh tôi cũng không có sao?”

“Khôi, tôi buồn lắm, tôi buồn vì chỉ có tôi thương anh”

“Khôi, tôi chưa từng mệt khi chạy theo bóng lưng anh”

“Khôi, làm ơn, thương tôi một lần, khó lắm sao?”

“Khôi, chúc ngủ ngon, mơ đẹp”.

Bánh Bao không tin vào mắt mình, khi cậu chúc hắn ngủ ngon xong thì hắn liền gửi một tin tới “tôi thua cậu rồi, cậu thích gì thì làm đi”.

[…]

Họ quen nhau.

Bánh Bao luôn là người chủ động, chủ động nắm tay hắn, chủ động hôn nhẹ lên mặt hắn, chủ động nấu ăn, chủ động câu dẫn dâng mình.

Đến cuối cùng, đau đớn vẫn thuộc về cậu. Tiểu huyệt khô khốc bị nới rộng sơ sài, cứ như vậy trực tiếp xuyên vào, xuyên vào thân thể cậu, tâm hồn cậu.

Trước khi ngất đi, Bánh Bao nghe văng vẳng bên tai giọng hắn thập phần thê lương “thật xin lỗi, tôi vẫn chưa thấu được bản thân”.



“Khôi, anh từng nói anh thua rồi, anh có thể thử yêu tôi không?”, Bánh Bao nằm cạnh Khôi, ôm lấy thắt lưng hắn và vùi mặt vào lòng hắn.

“Được, tôi sẽ thử”, Khôi xoa nhẹ lên tóc cậu.



Thử yêu nó hoàn toàn khác thật lòng yêu vì chẳng có sự nhiệt tình trong đó

[…]

Mùa hè năm thứ hai không về nhà, nói dối cha rằng Khôi không có ý định về. Bánh Bao ôm chân bên cửa sổ. Khôi đã trốn tránh cậu thật lâu, dù cả hai vẫn sống chung với nhau sau khi thiết lập quan hệ, ngủ chung trên một chiếc giường nhưng đi sớm về khuya, chẳng còn thời gian bên nhau khiến cậu càng thêm buồn bã.

“Khôi…”

Bánh Bao vùi đầu vào tay mình, khẽ thì thào gọi tên hắn. Cậu dùng quãng thời gian chờ đợi đơn độc này chỉ để thu phục, lấy được lòng tin, sự chấp nhận từ phía gia đình hắn.

Sau đó, trừ đi làm ra chính là giam mình trong phòng mà hao mòn tuổi trẻ.

Đáng không? công chúa ngủ trong rừng chờ đợi được, hoàng tử ếch chờ đợi được thì tại sao cậu có thể vội như nàng tiên cá chứ. Đã đi được đến đây thì dù không đáng cũng phải đáng.



“Anh trai, qua căn hộ của em không? Đối diện biển nên thơ mộng lắm”

“Anh…”

“Nếu Khôi thật sự yêu anh, anh ấy sẽ đi anh”

“Được… anh sẽ qua”



Như nàng tiên cá không chờ được phép màu, như Lọ Lem đánh rơi chiếc hài mà trốn chạy. Cậu từ bỏ quyền chủ động yêu một người và thụ động đợi tình yêu đến.

[…]

Hắn không nghĩ rằng Bánh Bao sẽ rời bỏ hắn mà đi. Căn phòng yên lặng, chăn nệm ngay ngắn. Chàng trai mỗi khi hắn về đều sẽ ngái ngủ vòi vĩnh ôm hắn, vòi vĩnh hôn hắn. Mảnh giấy trơ trọi trên bàn

“Gửi Khôi.

Tôi nghĩ chúng ta cần thời gian để suy ngẫm lại, à thời gian để anh suy ngẫm chứ không phải tôi, tôi thương anh, luôn không ngừng thương anh. Đừng tăng ca nữa, về nhà sớm mà nghỉ ngơi đi.

Chìa khóa tôi gửi bên nhà của anh, tôi sẽ xem như lần rời đi này là đang đi nghỉ phép.

Tạm biệt, chúc một ngày tốt lành. (๑→ܫ←) ”



Cuộc sống như trở về quỹ đạo vốn có của nó. Sáng đi làm trên công ty của bố, chiều về nhà tự nấu cho mình bữa cơm. Bữa cơm chiều tịch mịch, bao lâu rồi hắn mới về nhà vào bữa cơm chiều và bao nhiêu bữa cơm chiều một mình cậu chờ đợi hắn trong vô vọng?



“Alo, mẹ, mẹ biết Bánh Bao đi đâu rồi không?”

“Hở? nó bỏ mày rồi a? Tốt quá tốt quá! Tao sẽ gọi người mai mối đến cho mày lấy quý tộc nha!”

“tút…” ( =))) ổng cúp điện thoại)



“Alo, cậu là bằng hữu của Bánh Bao? Cậu biết em ấy đi đâu rồi không?”

“Tự mà tìm đi, cậu làm mất mà đi hỏi tôi lượm về giùm sao? Khôi hài!”



Rút một hơi thuốc lá thật dài rồi nhẹ nhàng thở ra. Hắn không nghĩ bản thân đã quen với việc có Bánh Bao bên cạnh rồi. Lại một đêm trằn trọc khó ngủ.

Dạo gần đây cứ hễ có thời gian là hắn lại rảo quanh những khu từng cùng Bánh Bao đi qua. Công viên, viện bảo tàng, khu vui chơi, khu ẩm thực,… Hắn ra sức tìm kiếm hình ảnh quen thuộc, nụ cười quen thuộc cùng giọng nói quen thuộc “Khôi ơi!”.

Nhưng tất cả đều vô vọng. Manh mối gì đó có trong tiểu thuyết đều không thể áp dụng thực tiễn được.

[…]

Cố tìm mòn mỏi tìm không thấy, Không còn ý chí tìm nữa lại tìm ra.

Khôi vội vã giữ lấy Bánh Bao đang xoay lưng chạy trốn khỏi mình trên bãi biển. Hắn ôm cậu vào lòng, run rẩy siết chặt tay mình lại, cảm giác chỉ cần thả lỏng tay thôi thì cậu sẽ biến mất như cách cậu rời đi.

“Bánh Bao… Bánh Bao… Bánh Bao…”, giọng nói run rẩy truyền vào tai cậu. Cậu ngừng vùng vẫy, thở dài nhìn về phía chân trời đằng xa. “Anh nhìn hoàng hôn trên biển kìa”

“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi… là tôi không tốt…”. Hình như vai áo của cậu bị ướt cả một mảng rồi. “Anh biết hoàng hôn có nghĩa gì không?”

“Tôi thương em… tôi thật lòng thương em…”. Bánh Bao khẽ run nhẹ lên, cậu bật cười “Hoàng hôn có hai nghĩa, kết thúc một câu chuyện, là vui hoặc là buồn”.

“Trở về cùng tôi được không… Tôi sẽ bù đắp cho em…”

Mặt đối mặt nhau, cậu nhận ra hắn đã gầy hơn ngày trước.

“Tin tưởng tôi một lần cuối cùng nhé em?”

Vươn tay vuốt nhẹ lên má hắn, hõm hẳn vào trong rồi. Khôi của cậu, tín ngưỡng của cậu, người mà cậu nuôi tốt thế mà lại trở về số không, gầy đến thế này.

“Được rồi. Lần cuối cùng tôi thương anh”.

Bị mắng là mềm lòng cũng chịu, con người ta yêu là ngu ngốc nhất.

[…]

Đồng hồ điểm sáu giờ. Bánh Bao mơ màng mở mắt ra, ***g ngực ai đó đập ngay vào mắt cậu. Ngước mắt lên, người nào đó chưa tỉnh. Cậu đùa dai hé miệng cắn lên đầu nhũ nhạt màu của hắn, thành công bị hắn bắn lại khuôn mặt cậu.

“Tiểu yêu tinh, sáng tốt lành”, yêu thương hôn lên trán cậu, hôn dần xuống chóp mũi và ngay môi.

Bánh Bao thỏa mãn mà nhìn theo bóng lưng vững chãi của hắn rời khỏi phòng đi làm bữa sáng, còn cậu thì nằm lười chờ ăn như cách mà cách tiểu thụ được lão công chiều chuộng.

Hành trình yêu thương nhau còn dài lắm. Cậu đã chờ đợi được hạnh phúc của bản thân rồi nha!

Hoàn phiên ngoại

(✿╹◡╹) Không cần giải thích gì nữa hí hí hí… đã chỉnh sửa xong.

༼ಢಢ༽ các bác đừng bắt một bà mẹ sủng công đi ngược công quằn quại tê tâm liệt phế nữa nha… cỡ nào cũng thấy thụ bị ngược hơn. ༼ಢಢ༽

Đọc truyện chữ Full