Mười giờ, ba người nhà họ An đúng giờ xuất hiện ở văn phòng luật sư Tuấn Hà. Lôi Lệ Trân mặc bộ sườn xám màu đen, cổ đeo vòng trân châu, lưng thẳng tắp, thoạt nhìn rất bình tĩnh thong dong, nhưng quầng thâm dưới mắt đã bán đứng bà.
An Minh Hoài đi phía sau mẹ, thỉnh thoảng lại nhìn bố một cách đầy oán hận.
An Quốc Nhân sớm không còn vẻ chỉnh chu ngày trước, chọn bừa một bộ vest để mặc, quầng thâm dưới mắt cũng rất đậm, rõ ràng là mấy ngày qua ngủ không ngon giấc, trên má và cổ còn có vết cào, nhìn như do phụ nữ cào để lại.
Nhìn thấy ba người, Hàn Trác Vũ rụt người, lấy di động ra, tầm mắt hạ xuống, tránh đối mặt với họ.
Ánh mắt ba người sắc như dao quăng về phía cậu, lại bị Lôi Đình đứng dịch ra chặn hết, “Được rồi, vào việc chính luôn đi.” Anh không kiên nhẫn phất phất tay.
Người đại diện của Tuấn Hà lấy đủ loại giấy tờ ra, đặt trước mặt An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân. Nếu đổi hết đống giấy tờ này thành nhân dân tệ thì có lẽ đủ để chất đầy khắp căn phòng này, Lôi Lệ Trân kinh doanh rất giỏi, mấy năm qua tài sản tăng gấp vài lần, dù tài sản phân tán khắp nơi nhưng vẫn không thể nào giấu được Lôi Đình.
Bận rộn mấy năm qua cuối cùng nhận được gì? Đúng là mất công! Lôi Lệ Trân cười nhạo, khẽ cắn môi, cầm bút máy ký tên.
An Quốc Nhân do dự hồi lâu, dưới ánh mắt uy nghiêm của Lôi Đình không thể không hạ bút ký tên.
“Vì sao ông ta gây họa lại bắt tôi đền tiền?” Lôi Lệ Trân chỉ vào một tờ tài liệu, tay run run. Hai cửa hàng này là đồ cưới của bà, chẳng liên quan gì đến tài sản của An Quốc Nhân, vì sao bồ nhí của An Quốc Nhân ôm tiền bỏ chạy lại bắt bà lấy tài sản riêng của mình ra bù?
“Vì hai người là vợ chồng. Chị chưa nghe câu vợ chồng tuy hai mà một à?” Lôi Đình bình tĩnh mở miệng, tay đút vào túi áo lấy thuốc lá ra, nhìn thấy hai đứa trẻ đang yên lặng chơi trò chơi thì lại cố kìm lại.
“Vợ chồng tuy hai mà một, vợ chồng tuy hai mà một…” Lôi Lệ Trân lẩm bẩm mãi, trong mắt giăng đầy tơ máu tràn ngập hận ý. Bà biết An Quốc Nhân háo sắc, lại không nghĩ ông cặp kè nhiều như vậy, chỉ riêng nhà tặng cho mấy cô bồ đã bảy tám căn, nhiều chỗ còn đứng tên mấy cô ả, rồi trang sức xe cộ tặng rất hào phóng, về nhà lại kêu nghèo với mình. Nếu không phải ông ta ám chỉ, sao bà dám động vào tài sản của Hàn Gia Mỹ chứ. Đồ của Hàn Gia Mỹ, từ trước đến nay bà vẫn khinh thường không thèm đụng vào.
Giờ An Quốc Nhân gặp nạn, mấy cô nàng kia lũ lượt ôm tiền chạy lấy người, để lại nợ chồng chất, ngày hôm qua còn có một cô bồ não không đủ dùng, ôm đứa con riêng tầm sáu bảy tuổi đến làm ầm ĩ, khiến bà mất mặt vô cùng. Nhớ năm xưa mình mang bầu An Minh Hoài đến nói chuyện với nhà họ Hàn, Lôi Lệ Trân cảm thấy đúng là ác giả ác báo.
Bà mất công mất sức nhiều năm như vậy để nhận được cái gì? Lúc cấu kết với Vincent, mọi giấy tờ đều dùng tên bà, chẳng dính líu gì đến An Quốc Nhân cả, tiền lấy được thì ông ta lại nuốt trọn hơn nửa. Kỳ thật ông ta đã sớm tính trước rồi, nếu có một ngày việc này bại lộ, tội ngầm chiếm đoạt tài sản sẽ do mình gánh hết, đúng là nhìn xa trông rộng mà.
Đúng ra mình phải nghĩ đến việc này sớm hơn, ông ta có thể không chút lưu tình vứt bỏ Hàn Gia Mỹ và Hàn Trác Vũ, vậy một ngày nào đó, ông ta cũng sẽ vứt bỏ mình và An Minh Hoài.
Lôi Lệ Trân bình tĩnh trở lại, cúi đầu kí tên mình, vì dùng sức quá lớn mà giấy cũng rách luôn.
“Mẹ.” An Minh Hoài nắm chặt tay bà, im lặng an ủi.
An Quốc Nhân không khí phách như Lôi Lệ Trân, ký một cái lại dừng, trán tuôn đầy mồ hôi lạnh. Nghĩ tới mấy cô bồ đã trở mặt vì bị lấy lại nhà, nghĩ đến con riêng còn đang ở nhà, ông thấy tim mình đau vô cùng, cảm giác như thể sắp tận thế đến nơi.
Những giấy tờ này không chỉ là tài sản của ông, mà còn là chứng cứ phạm tội của ông, từng vụ đều là giao dịch tiền quyền – tình tiền. Nhà họ Lôi có thể tra được, những người khác cũng có thể tra được, chỉ là không chi tiết như nhà họ Lôi mà thôi. Trước đây họ giữ im lặng là vì nể mặt nhà họ Lôi, giờ Lôi Đình tự mình ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ lôi ra để công kích mình.
Ra khỏi văn phòng Tuấn Hà này, mình nên làm gì? Làm thế nào để giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất? An Quốc Nhân không khỏi nhìn về phía con trai cả của mình.
“Bút hết mực à? Đổi cho ông ta chiếc khác.” Lôi Đình ngăn cản tầm mắt của ông, nhìn đồng hồ trên tay, thúc giục, “Hi vọng An bí thư động tác nhanh chóng hơn, tôi còn có hẹn lúc 11h.”
Dưới sự uy nghiêm của người đàn ông, An Quốc Nhân run rẩy ký hết toàn bộ giấy tờ.
“Xong hết rồi.” Người đại diện Tuấn Hà kiểm tra lại một lượt rồi gật đầu với Lôi Đình.
“Mọi người có thể ra về.” Lục Bân đứng dậy tiễn khách.
“Tiểu Vũ, bố rất xin lỗi con, bố thật sự không ngờ dì Lôi sẽ làm những việc như vậy, con tha thứ cho bố được không?” An Quốc Nhân nhìn về phía con trai, định dùng tình cảm để lôi kéo cậu.
Hàn Trác Vũ tiếp tục chơi game, đầu cúi thấp, như thể không nghe thấy gì hết.
Lôi Đình yêu thương xoa đầu cậu, nói với An Quốc Nhân, “An bí thư, giờ xin lỗi thì quá muộn rồi. Mời anh về cho, vài hôm nữa, luật sư của tôi sẽ đến nói chuyện với anh về vấn đề quyền giám hộ của Tiểu Vũ.” Việc chuyển quyền giám hộ cho họ hàng xa khi người có quan hệ huyết thống trực hệ vẫn khỏe mạnh không được quy định rõ ràng trong luật, bởi vậy khả năng thành công rất thấp, nhưng hiện giờ anh có chứng cứ phạm tội của An Quốc Nhân, lại thêm quyền thế của nhà họ Lôi, giành quyền giám hộ không phải việc khó.
An Quốc Nhân giật mình, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Còn không cho con trai mình về nhà, định trở mặt hoàn toàn luôn sao! Xem ra Lôi Đình không có ý định giúp đỡ mình nữa rồi!
Lôi Lệ Trân cười nhạo, vứt bút trong tay xuống bàn, dắt An Minh Hoài nhanh chóng rời đi. Bà không nghĩ tới, bố con Lôi Đình lại thân thiết với Hàn Trác Vũ như vậy, tốn bao công sức bảo vệ thằng nhóc. hơn mười năm sau, cuối cùng Hàn Gia Mỹ vẫn là người thắng.
“Mời.” Lục Bân đưa An Quốc Nhân còn đang ngơ ngác ra ngoài cửa.
“Tiểu Vũ, thật sự không muốn về sao? Nếu giờ cháu đổi ý, chú có thể giúp hai bố con cháu xoa dịu quan hệ.” Người đã đi xa, Lôi Đình giật điện thoại trong tay thiếu niên, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Thiếu niên kiên quyết lắc đầu. Hai bố con? Từ lúc An Quốc Nhân kiên quyết vứt bỏ mình và mẹ, tình cảm bố con giữa hai người đã kết thúc rồi, sau này chỉ là dùng tiền để miễn cưỡng duy trì thôi.
“Vậy sau này cháu thành con chú đi!” Vừa dứt lời, Lôi Đình chợt cảm thấy lòng kì lạ vô cùng. Nhưng thiếu niên lại rất nghiêm túc gật đầu, chớp đôi mắt to tròn, chậm rãi, rụt rè ngả vào trong lòng anh.
Giờ phút này, Lôi Đình không thể nào nghĩ được gì nữa, chỉ có thể thuận theo tâm ý, ôm chặt lấy thiếu niên, không ngừng vỗ về lưng cậu để làm giảm bớt bất an cùng mê mang trong lòng cậu. Tuy không có cảm tình, nhưng đó dù sao cũng là người thân duy nhất còn lại trên đời của cậu, cứ thế cắt đứt quan hệ quả thật có chút khó khăn. Lôi Sâm thấy thế cũng vứt quyển sudoku ra một bên, nhào lên lưng anh trai.
Lục Bân đẩy cửa bước vào, cắt đứt thời khắc ấm áp của một nhà ba người, “Nhị thiếu gia, chúng ta có cần mở tủ sắt trong ngân hàng cho Tiểu Vũ để cất những giấy tờ này không?”
“Có, mở ở Hoa Hành luôn đi.” Lôi Đình lưu luyến buông thiếu niên ra, thuận tay gỡ Lôi Sâm đang ôm lấy cổ thiếu niên xuống, đưa quyển sudoku cho bé. Lôi Sâm lập tức yên tĩnh, cầm bút tiếp tục làm.
“Đây là luật sư cao cấp Phó Minh Huy của Tuấn Hà, sau này cũng sẽ là cố vấn pháp luật của cháu, nếu cháu có bất kỳ vấn đề gì về pháp luật, cháu có thể xin sự cố vấn của anh ta.” Lôi Đình ra hiệu, Phó Minh Huy vội vàng đưa card visit của mình cho cậu.
Hàn Trác Vũ nhận lấy, 9527 quét card một lần xong liền bắt đầu phàn nàn, “A, lần trước luật sư tôi định thuê cho kí chủ là Phó Minh Huy đấy, nhưng lịch hẹn trước của anh ta rất dài, giờ đã hẹn đến tận tháng bảy sang năm, tôi hack vào máy tính của anh ta, đẩy lịch hẹn của chúng ta lên sớm hơn, nhưng lại bị thư ký của anh ta đá sang năm sau. Hừ ~ Cuối cùng cũng phải phục vụ chúng ta thôi! Đồng chí Đại Chính đúng là rất nhiệt tình giúp đỡ!”
Hàn Trác Vũ cảm kích nhìn người đàn ông. Tuy đã cắt đứt quan hệ với bố, nhưng có chú Lôi ở bên thì cậu chẳng cảm thấy khổ sở gì hết.
“Tài sản lớn như vậy, chúng ta chẳng những cần luật sư, mà còn cần kế toán, thủ quỹ, người đại diện quỹ đầu tư, tất cả sẽ tạo thành nhóm hoạt động riêng, chỉ dựa vào khả năng của riêng mình cháu thì không thể nào kiểm soát được. Chú đã chọn mấy người thích hợp cho cháu, nếu cháu tin chú thì gặp họ một lần được không?” Lôi Đình dịu dàng hỏi.
Phó Minh Huy đẩy gọng kính, thầm nghĩ: Nhị thiếu gia tính vốn nóng nảy, ít khi kiên nhẫn, khó được khi nhìn thấy anh dịu dàng như vậy với người khác ngoài Lôi Sâm. Xem ra thiếu niên chiếm vị trí rất lớn trong lòng anh rồi.
Hàn Trác Vũ gật đầu, khóe môi nhếch lên, cười với chú Lôi.
Lôi Đình mắt tối sầm, nhịn không được xoa xoa hai lúm đồng tiền của thiếu niên.
Kế toán cao cấp và thủ quỹ của Phổ Hoa Vĩnh Đạo đúng giờ đến Tuấn Hà gặp ông chủ tương lai của mình, suốt quá trình đàm phán, tuy thiếu niên nói rất ít, nhưng sau lưng cậu có sự giúp đỡ của siêu trí não 9527, những vấn đề cậu hỏi lúc nào cũng là vấn đề trọng tâm, khiến người khác không dám xem thường cậu. Sau khi đàm phán xong, hai bên quyết định ký hợp đồng hợp tác lâu dài.
“Kí chủ, Phổ Hoa Vĩnh Đạo là sở kế toán cao cấp nhất, người ở đây toàn tinh anh trong tinh anh, cậu có thể yên tâm rồi. Nếu tôi xây dựng đoàn đội riêng cho cậu, tôi cũng chỉ tìm người ở đây mà thôi.” 9527 đánh giá.
Hàn Trác Vũ yên lặng gật đầu, rụt vào góc ghế sopha. Hôm nay cậu nói rất nhiều, lại gặp rất nhiều người lạ, dù có chú Lôi ở bên, 9527 không ngừng cổ vũ, cậu cũng sắp đến giới hạn của bản thân. Giờ muốn về nhà quá.
“Người đại diện quỹ đầu tư trước đây của cháu bị bắt rồi, chú đã tìm giúp cháu một người mới, gặp nốt anh ta nữa là xong. Cố gắng thêm một lát nữa nhé?” Lôi Đình thấy thiếu niên bắt đầu có chút bất an, vội vàng kéo cậu vào trong lòng vỗ về. Đã bước một bước đầu tiên để sống độc lập, vậy không thể lùi dù chỉ là nửa bước. Anh có thể xây dựng đoàn đội riêng cho cậu, lại không thể quản lý thay cậu, đến cùng cậu vẫn phải học cách tự mình xử lý những việc này. Nhưng anh chắc chắn sẽ luôn ở bên thiếu niên, không để cậu chịu bất kì thương tổn gì.
Hàn Trác Vũ rất tự nhiên chui vào trong lòng chú Lôi, cắn môi dưới gật đầu. 9527 đã sớm nói rồi, lấy lại tài sản không phải chuyện đơn giản, chắc chắn sẽ gặp nhiều áp lực và khó khăn. Nay chú Lôi đã trải sẵn đường cho cậu, cậu chỉ cần bước từng bước, vậy có gì phải sợ? Dù thế nào, cậu cũng nhất định không để cho chú Lôi thất vọng!
Lặng lẽ túm lấy vạt áo người đàn ông, Hàn Trác Vũ cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn hẳn.
Lôi Đình sao có thể không để ý tới động tác của cậu? Nhưng thấy cậu sắc mặt tái nhợt, lại hiếu thắng tỏ ra bình tĩnh, nhìn yếu ớt khiến người đau lòng vô cùng, lòng mềm nhũn, nhịn không được cúi đầu hôn lên trán cậu.
Lục Bân đứng cạnh càng nhìn càng thấy lạ. Thái độ của nhị thiếu gia hình như hơi quá mức đúng không? Sao lại dùng ánh mắt dịu dàng như thế mà hôn con cháu của mình? Chắc là mình nhìn nhầm rồi! Anh lắc đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra, một người đàn ông anh tuấn lịch thiệp đi vào, nhìn thấy thiếu niên rúc vào trong lòng Lôi Đình, kinh ngạc vô cùng, “Là cháu à?”
“A ~ Gặp người quen này!” 9527 đã nhận ra người mới tới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Phong Hệ Thống
Chương 43
Chương 43