Phần lớn người đều cho rằng cơ hội đầu tiên để thay đổi cuộc đời mình là kì thi đại học. Đỗ đại học nghĩa là bạn đã lên một đẳng cấp khác, đi xa hơn những người khác. Suy nghĩ bảo thủ này khiến cho người Trung Quốc lại càng đề cao kì thi đại học, đồng thời cũng khiến học sinh không thể không bất chấp mọi điều để đi theo con đường này, dũng cảm tiến tới.
Chỉ còn 28 ngày nữa là đến kì thi đại học, bầu không khí trầm lặng này ngày càng rõ ràng, ngay cả không khí cũng đặc quánh lại. Hàn Trác Vũ ngồi trong lớp đến trưa liền sắp không chịu được. Dù là giờ học hay giờ tan học, ai nấy đều ra sức làm bài ôn tập, biểu cảm trên mặt chết lặng vì mệt mỏi, tiếng tít tít tít cầu cứu vang lên từ bốn phương tám hướng.
Nhíu mày đỡ trán, đầu cậu rất đau, so với việc đi học, cậu càng thích ở nhà một mình. Nhưng để không khiến chú Lôi thất vọng, cậu phải thử thay đổi, thử hòa nhập vào cuộc sống của người bình thường.
“Cảnh báo kí chủ, trong lớp chỉ toàn phụ năng lượng! Chúng ta không đi học nữa được không? Kho dữ liệu của tôi đủ để cung cấp cho cậu nền giáo dục tốt nhất thế giới.” 9527 vừa nói vừa phát chính năng lượng xoa dịu cơn đau cho thiếu niên. Áp lực học tập nặng nề đã cướp đoạt hết sức sống của những học sinh này.
“Nếu đã tiến lên thì không thể lùi về. Chú Lôi và mẹ trên thiên đường sẽ thất vọng.” Hàn Trác Vũ kiên định lắc đầu.
“Vậy được, kí chủ. Fighting!” 9527 giơ tay cổ vũ.
Cuối cùng cũng đợi đến giờ tan học, Hàn Trác Vũ thu dọn sách vở, chậm rãi đi ra cửa trường. An Minh Hoài chờ cậu đi mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng cậu hồi lâu.
Cửa trường học là khu vực hạn chế giao thông, không được đỗ xe. Lôi Đình gửi xe ở cửa siêu thị gần đó rồi đi bộ tới, bộ vest màu đen bao quanh cơ thể khỏe mạnh, đường nét gương mặt rất sâu lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt sắc bén kia khiến người không dám nhìn thẳng vào anh, mỗi lần anh bước đi, bộ vest cắt may vừa người lại ôm lấy cơ thể, làm nổi bật cơ bắp giàu sức bật, tựa như con sư tử đang độc hành trên thảo nguyên xa xôi.
Phụ huynh đang đứng túm năm tụm ba thấy vậy liền tách ra, tạo thành lối đi cho anh.
Hàn Trác Vũ vừa ra ngoài trường đã nhìn thấy người đàn ông nổi bật như hạc giữa bầy gà, mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên, vội vàng chạy tới, nhào vào trong cái ôm rộng mở của anh, dùng mái tóc mềm mại cọ cọ cổ anh. Tuy cậu cao lên rất nhiều, nhưng trước mặt người đàn ông 197cm này, cậu vẫn rất nhỏ nhắn.
“Nhớ chú không?” Lôi Đình nói nhỏ, khí thế uy nghiêm đáng sợ bỗng chốc thay thế bằng dịu dàng.
“Nhớ lắm!” Thiếu niên dùng sức gật đầu. Rõ ràng mới tách ra vài giờ mà như thể đã qua vài năm rồi vậy, cậu rất nhớ cuộc sống ở xã Thông Nguyên trước kia.
“Cái này gọi là một ngày không gặp như cách ba thu đấy! kí chủ, mức độ của cậu còn nghiêm trọng hơn ba thu nhiều!” 9527 khinh bỉ.
Hai má Hàn Trác Vũ đỏ bừng, lại cọ cọ một hồi mới rời khỏi cái ôm của anh, nghiêng đầu dùng ánh mắt quyến luyến nhìn gương mặt xuất sắc kia.
Còn nhìn chú như vậy, chú sẽ hôn cháu đấy! Con mãnh thú bị giam giữ trong lòng Lôi Đình đang điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt anh lại không để lộ bất kì điều gì, giả vờ đùa cợt giơ tay lên che đôi mắt trong suốt của thiếu niên, đồng thời nhận lấy chiếc balo trên lưng cậu. Sức nặng của balo khiến anh khẽ nhíu mày.
An Minh Hoài đi theo sau Hàn Trác Vũ ra cửa trường, nhìn thấy hành động dịu dàng thân mật của hai người, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, mặt không biểu tình gật đầu với Lôi Đình, xoay người đi hướng khác. Bố mẹ ngồi tù, ông ngoại về hưu, cậu không còn là đại thiếu gia nữa, sớm đã quen với việc ngồi xe buýt đi học. Nghĩ lại trước kia Hàn Trác Vũ rõ ràng là đại thiếu gia mà vẫn phải đi học bằng xe buýt, cậu ta không khỏi cười châm chọc mình.
“An Minh Hoài cùng lớp với cháu, thằng bé có nói gì với cháu không?” Lôi Đình ra vẻ lơ đãng hỏi.
“Không ạ. Nhưng hôm nay em ấy có giúp cháu.” Hàn Trác Vũ chẳng biết nói dối là gì, kể hết chuyện Vương Văn Hiên làm khó dễ cậu ra.
“Vì sao không đáp trả?” Lôi Đình híp mắt vuốt ve ngón út hơi cứng đờ của cậu, cố kìm nén sự giận dữ.
“Vậy sẽ gây phiền phức cho chú đúng không ạ? Bố cậu ta là…”
“Không cần phải lo lắng về gia đình cậu ta, sau này gặp phải chuyện như vậy, cháu cứ việc đáp trả. Dù cháu gây họa thế nào, có chọc thủng trời, chú cũng vá được! Rõ chưa?” Lôi Đình dùng giọng nghiêm túc dặn dò. Dẫn thiếu niên về thủ đô là để cho cậu có cuộc sống tốt hơn, không phải để cậu nhẫn nhục chịu đựng.
“Dạ.” Hàn Trác Vũ dùng sức gật đầu.
Hai người bất giác đi đến bãi gửi xe, Lôi Đình mở cửa xe cho thiếu niên, thắt dây an toàn, lúc chuẩn bị khởi động xe mới hôn khẽ lên trán cậu, mỉm cười nói, “Cháu suy nghĩ cho chú như vậy, chú rất vui. Nhưng chú muốn cháu nhớ kỹ, dù đi đến đâu, gặp phải khó khăn gì, chú vẫn luôn ở bên cháu, luôn ủng hộ cháu! Vậy nên đừng sợ, muốn làm gì thì cứ việc làm.”
Dừng lại một lát, anh trầm giọng bổ sung, “Đương nhiên, điều này không có nghĩa là cháu có thể rời khỏi chú.”
Hàn Trác Vũ vội vàng lắc đầu, “Không đi đâu cả. Mãi ở bên nhau.”
“Cháu nhớ lời mình nói đấy.” Sắc mặt sa sầm của Lôi Đình bỗng chốc rực sáng, cười nhéo nhéo hai má mềm mại của thiếu niên, ánh mắt sắc bén như ưng quét qua một góc hẻo lánh trong bãi gửi xe.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Kí chủ, tôi đã bảo cậu rồi, ngày nào cũng phải thề thốt với đồng chí được, anh ta nhất định sẽ yêu cậu hơn!”
“Trật tự đi mà ~” Hàn Trác Vũ cúi đầu, tai đỏ bừng.
“Hừ ~ Vẫn còn là thằng nhãi ranh miệng còn hơi sữa! Lớn như vậy mà còn làm nũng, đồ đàn bà!” Chờ xe đi xa, Vương Văn Hiên trốn một góc bước ra, Khâu Vạn Ba đi theo sau cậu ta.
“Lôi Đình phát hiện ra chúng ta rồi, hành động thân thiết đó là cố ý làm cho mình xem đấy.” Khâu Vạn Ba khẳng định, đánh giá một lát rồi cười, “Xem ra chú ta rất coi trọng Hàn Trác Vũ. Sau này mày đừng có tùy tiện khiêu khích nó.”
“Tao nhìn nó ngứa mắt lắm!” Vương Văn Hiên không biết giọng mình chứa đựng sự ghen ghét đến mức nào. Đẹp trai, có khí chất, học giỏi, tính dịu dàng ngoan ngoãn, Hàn Trác Vũ quả thật là ‘Con nhà người ta’ trong truyền thuyết. Ngay cả mẹ cậu ta vốn nổi tiếng khó tính cũng không ít lần khen ngợi cậu ta.
“Có thể khiến cho Lôi lão nhị vốn được gọi là binh khí hình người dịu dàng như vậy, vị trí của cậu ta ở nhà họ Lôi không tầm thường chút nào. Tao thấy nên làm thân với thằng đấy, nhuộm đen một tờ giấy trắng là một chuyện rất thú vị.” Khâu Vạn Ba hào hứng nói. Cách cư xử của người nhà họ Lôi nhìn như liều lĩnh, trên thực tế lại rất cẩn thận, thiếu niên đơn thuần như giấy trắng, yếu ớt như vắt mì kia dường như là chỗ đột phá tốt nhất.
Đón vợ yêu xong, Lôi Đình lái xe đến nhà trẻ đón con. Đến gần trường học, chỉ thấy con trai đang ôm cặp sách ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngoài cửa, cổ vươn cao, trông mong người đến.
“Bố, mẹ!” Nhìn thấy hai người cùng nhau đến, Lôi Sâm vui sướng nhào tới.
Giáo viên và phụ huynh kinh ngạc nhìn một nhà ba người này. Hàn Trác Vũ vội vàng ôm lấy thằng nhóc, vùi gương mặt đỏ bừng vào vai bé. Nói bao nhiêu lần rồi, chỉ được gọi như vậy lúc không có người ngoài thôi, sau mãi chẳng chịu nhớ?
“Ngoan ~” Lôi Đình cố giấu nụ cười, thấp giọng khen ngợi.
Trẻ con không hiểu chuyện nên gọi linh tinh. Giáo viên nhà trẻ nhanh chóng bình tĩnh lại, bước lên trước hỏi, “Các anh là phụ huynh của Lôi Sâm ạ?”
“Đúng vậy, thằng bé ở trường thế nào?” Lôi Đình mong đợi hỏi. Đây là một nhà trẻ dành cho trẻ bình thường, anh hi vọng Lôi Sâm có thể hòa nhập với mọi người, vì lúc ở xã Thông Nguyên, bé làm rất tốt.
Hàn Trác Vũ cũng không thèm ngại ngùng nữa, nhìn chằm chằm cô giáo.
“Bé rất thông minh, hát hò vẽ tranh vừa dạy đã biết, nhưng bé không thích chơi với các bạn khác, còn tự mình đi đến văn phòng hiệu trưởng đòi nghỉ học. Hiệu trưởng không đồng ý, bé liền lấy ghế ngồi ở cửa, ngồi từ trưa rồi, ai khuyên cũng không nghe.” Cô giáo chưa từng thấy đứa trẻ nào có cá tính như vậy, còn biết cả việc im lặng để phản đối! Đúng là hiếm thấy!
“Ngại quá, gây phiền phức cho mọi người rồi. Lúc trước thằng bé mắc bệnh tự kỷ, gần đây mới đỡ hơn đôi chút.” Lôi Đình dịu giọng giải thích
Hàn Trác Vũ vỗ vào mông Lôi Sâm coi như phạt bé.
“A, hiệu trường có nói rồi. Nhưng bé nhìn không giống trẻ tự kỷ chút nào, chỉ là trưởng thành hơn các bạn khác, hơn nữa bé rất thông minh, tất cả những bài toán chúng tôi giao, bé chỉ mất một giây là đưa ra đáp án. Có lẽ các anh nên suy nghĩ việc cho bé nhảy lớp.” Cô giáo trường mầm non chân thành đề nghị.
“Con không muốn học mẫu giáo, con muốn học trung học, học cùng lớp với mẹ!” Lôi Sâm chu môi.
Cô giáo nén cười quay về, lúc gần đi còn liếc Hàn Trác Vũ vài lần, mắt tỏa ra ánh sáng như lang như hổ. Tuyệt thế dụ thụ! Like! Lại còn sinh tử?! Like tiếp!
“Con muốn học trung học? Mười hai năm nữa hãy nói.” Lôi Đình sợ vợ mệt mỏi, đón lấy thằng bé đã mập lên rất nhiều, trả lời lấy lệ.
“Con không chịu!” Lôi Sâm túm lấy tai bố. Sự ngăn cách giữa hai bố con đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
“Làm được bài này thì ngày nào anh cũng đưa em đến trường, làm sai thì em đi học mẫu giáo đi.” Hàn Trác Vũ giơ điện thoại lên, trên màn hình là bài toán olympic siêu khó.
“Được ạ!” Lôi Sâm vang dội đáp ứng, không giày vò tai bố nữa.
“Vẫn là cháu có cách.” Lôi Đình cười xoa xoa mái tóc thiếu niên.
Một nhà ba người vui vẻ ra về.
Qua thời gian, hoàn cảnh xa lạ bỗng chốc trở nên quen thuộc. Hàn Trác Vũ mất hai tuần để thích ứng bầu không khí áp lực của lớp 12A. Mà thái độ của các học sinh khác với cậu từ quan sát cũng biến thành thân thiết. Thiếu niên rất ít khi bộc lộ cảm xúc nhưng ánh mắt lại rất trong sáng, tỏa ra khí chất yên lặng lại êm ái, khiến tâm trạng nóng nảy của mọi người bỗng chốc được xoa dịu.
Hơn nữa, trải qua vô số kì thi thử, cậu luôn lấy được thành tích xuất sắc nhất, ngay cả Khâu Vạn Ba vẫn đứng đầu lớp suốt ba năm cũng không bắt kịp. Lúc hỏi bài cậu, cậu không hề từ chối, tuy không thích nói chuyện, nhưng cậu sẽ cẩn thận viết lại quá trình phân tích đề đến tư duy lời giải, sau đó đánh dấu những phần cần lưu ý.
Bài hướng dẫn của cậu rất dễ hiểu, giải đáp hết những khúc mắc mà mọi người có thể gặp phải, khiến người ta không phải ngại ngần khi hỏi quá nhiều. Phương thức trao đổi trong yên lặng này lại càng khiến mọi người yên tâm. Bởi vậy, thiếu niên dễ dàng nhận được tình cảm từ phần lớn học sinh.
Sau kì thi thử cuối cùng, nửa tháng kế tiếp, giáo viên quyết định để cho học sinh thả lỏng, tất cả các giờ học đều chuyển sang tự học, không hiểu thì đi hỏi giáo viên, hoặc có thể hỏi các bạn khác.
Hàn Trác Vũ trong lúc nhất thời trở thành hàng bán chạy, quanh cậu lúc nào cũng có rất nhiều người, sau đó mọi người cầm lời giải chi tiết mỹ mãn ra về. Học sinh lớp A có ai mà không thành tinh? Có bí quyết học tập gì thì lúc nào cũng che che giấu giấu, sợ người khác hơn mình, người thẳng thắn như Hàn Trác Vũ quả thật quá ít.
Tiếng đinh đinh tắt dần, 9527 bắt đầu tính toán thu nhập của mình, Hàn Trác Vũ thì đỡ trán thở phào.
“Kí chủ, giá trị cảm ơn của bọn họ ít thật, mỗi lần chỉ có 1, 2 điểm thôi.” 9527 bất mãn phàn nàn.
“Chỉ là việc nhỏ thôi mà.” Hàn Trác Vũ không thèm để ý lắc đầu. Đương nhiên cũng có người được giúp đỡ mà không thèm tặng lại giá trị cảm ơn, đối với người như vậy, cậu tất nhiên sẽ tránh xa.
Đúng lúc này, Vương Văn Hiên cười mở sách toán ra, nhờ vả, “Hàn Trác Vũ, mày giảng tao bài này được không? Cô nói mấy lần mà tao vẫn không hiểu.”
Dạo gần đây, Vương Văn Hiên nhiệt tình hơn hẳn, Hàn Trác Vũ cũng không phải kiểu người tính toán chi li, nhìn đề bài, viết lời giải chi tiết cho cậu ta.
“Ngại quá, tao đọc không hiểu ~” Vương Văn Hiên cười hì hì xua tay.
Hàn Trác Vũ phân tích kĩ càng hơn, dùng bút đỏ gạch chân điểm mấu chốt.
“Ngại quá, tao vẫn không hiểu!” Vương Văn Hiên ra vẻ buồn rầu, nhưng khóe miệng lại ác ý nhếch lên. Chẳng qua là thằng con nuôi, bố ruột còn đang ngồi tù, trong suy nghĩ của cậu ta, thiếu niên không có tư cách bước vào giới thượng lưu này.
Ánh mắt trong sáng của thiếu niên dần dần trở nên sâu thăm thẳm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lôi Phong Hệ Thống
Chương 82
Chương 82