Translator: Maru chan
Beta – reader: Maru chan
Rùng mình nghĩ lại chuyện ầm ĩ với Đinh La Hối làm cho Đinh Tông Nho mấy ngày nay không ngủ được, y không có cách nào mở lời xin lỗi, càng không nói ra được nguyên nhân tại sao lại làm như vậy, chỉ có thể chờ cho đến khi chuyện này phai nhạt đi, sau đó thì xây dựng lại mối quan hệ với Đinh La Hối.
Y tuần sáu buổi đến khách sạn giúp Hạ Cực, bởi vì đang đắm chìm trong mớ rối rắm cho nên sau khi mở cửa ra hoàn toàn không chú ý đến quần áo rơi tứ tán trên mặt đất.
– Sao mới sáng sớm mà đã đến rồi?
Tiếng nói trầm thấm mang theo mùi buồn ngủ nồng đậm của Hạ Cực, kì thật y vẫn đến đúng giờ như mấy hôm trước, có thể do hôm qua Hạ Cực ngủ trễ cho nên mới nói như vậy.
– Không có, vẫn giống như mấy bữa mà.
Vừa nói xong y đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì trên giường ngủ của Hạ Cực có một bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài, hơn nữa người đang ngủ trong đó cũng bị đánh thức dậy.
– Anh Cực, trợ lí của anh tới sớm vậy? Anh không nói anh ta tới trễ nên tối ngủ lại không vấn đề gì sao?
Hạ Cực quay trở lại giường, giọng nói nhẹ như không
– Anh không có nói như vậy, anh nói là người ta tới cũng không vấn đề gì, cũng không có làm ồn chúng ta, ngủ tiếp đi.
Đinh Tông Nho đứng tại chỗ, mặt trắng bệt vừa định mở lời thì người kia gối đầu vào lòng ngực Hạ Cực, đó là diễn viên nói chuyện với Hạ Cực ở phim trường lần trước, cô ta tuy rằng chỉ là diễn viên hạng B nhưng mà cũng đã đóng qua rất nhiều phim, lại thêm tuổi trẻ đắc ý, vóc người thon cao, nghe nói cũng không ít người theo đuổi.
– Thật xấu hổ. Tiểu Nho, giúp anh đem đống quần áo này đi giặt rồi em có thể về. Anh muốn ngủ.
Y đứng đó giống y một đứa ngu, hai mắt mở to nhìn bờ vai trần của nữ diễn viên kia lộ ra khỏi chăn bông, hai người đó làm chuyện gì tối qua mà ngủ trễ không cần dùng đầu cũng có thể biết rõ ràng.
Y nhất định là dùng bộ mặt ngờ nghệch nhìn Hạ Cực, Hạ Cực nằm xuống đi ngủ hoàn toàn chỉ xem y là một trợ lí bình thường, đối với chuyện phong lưu của mình cũng chẳng thèm che dấu, y hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, mờ mịt đem đống quần áo đi giặt, đạp xe về nhà. Vừa về đến phòng nhìn thấy mặt mình trong gương y đột nhiên thấy tự ti.
Y rốt cuộc đang chờ mong cái gì? Nếu như có người phụ nữ xinh đẹp như vậy yêu thương nhung nhớ, Hạ Cực như thế nào có thể lựa chọn tên đàn ông đã ngoài ba mươi như y.
Y tháo caravat, cởi áo chemise tựa vào giường, nước mắt từng giọt từng giọt lặn lẽ rơi xuống, y đúng là đồ ngu mà, lại giống như trước kia chạy theo giấc mộng không thể nào thành sự thật, kì thật Hạ Cực một điểm cũng không có thay đổi, tất cả những gì Hạ Cực làm ngày hôm nay y có thể rõ ràng hiểu được vị trí của y trong lòng Hạ Cực.
Ánh mắt Hạ Cực nhìn y, chung qui làm cho y có cảm giác y là người duy nhất của người đó, kì thật tất cả những điều đó đều là giả, đó chỉ là một vai diễn, chính mình lại luôn không thể tự kiềm chế để rơi vào trong mộng đẹp này.
Y đè nén tiếng khóc, trở thành tiếng rền rỉ khàn khàn bi thống, nhưng lại hết sức kềm giọng, y không muốn Đinh Nhất Phong hay Đinh La Hối phát hiện, y không thể lại tiếp tục giấc mộng không có thực hày, y ngu đến mức chuyện mấy năm trước cũng chẳng rút ra được một bài học kinh nghiệm nào.
Y quay lại cách sống như trước kia, sau đó mới phát hiện mình đem tiền bạc tiết kiệm cả năm qua dự định cho Đinh La Hối du học sau này tiêu sạch, thậm chí còn xài lẹm tới tiền lương, may mà y còn có trợ cấp phụ việc cho Hạ Cực.
Y vẫn mỗi tuần sáu buổi đến làm trợ lí của Hạ Cực, chỉ là y bây giờ rất ít nói chuyện, nhiệt tình yêu thương của Hạ Cực lúc trước căn bản chỉ là một trò chơi, bây giờ cả con mắt cũng không thèm liếc nhìn y một cái.
Y không có khả năng bỏ lơ, nhưng lại càng rõ ràng chính mình chỉ là một đứa ngu, sau khi y về nhà, lần đầu tiên nghe Đinh La Hối chủ động nói chuyện, y kinh ngạc thiếu chút nữa thì bật khóc.
Tính tình Đinh La Hối bướng bĩnh, lại là người hay để bụng ghi hận, từ chuyện ầm ĩ lúc trước liền không bao giờ chủ động nói chuyện với y, làm cho tâm tình của y rất tệ, nghĩ không ra hôm nay nó lại vui vẻ mở lời.
– Ba, cảm ơn ba.
– Cái gì?
Đinh Tông Nho ôm vai con, gắt gao nhìn, y không hiểu vì sao con lại nói cảm ơn, nhưng tình yêu của y dành cho Đinh La Hối thì không bao giờ cần phải nghi ngờ, đối với y đứa con này là bảo bối quí giá nhất trên thế giới này, là lễ vật lớn nhất mày trộn được từ Hạ Cực.
Y không cách nào có được Hạ Cực, nhưng mà y có được đứa con của Hạ Cực.
– Hạ Cực hồi nãy có đến trường học của con chụp hình cùng con, chú nói là ba mời chú tới. Bạn học của con hâm mộ con muốn chết luôn.
Đinh Tông Nho đứng lên, y hoàn toàn không hiểu những gì mà con đang nói, nhưng mà y biết chính xác rằng mình không có nhờ Hạ Cực gặp Đinh La Hối.
– Con gặp Hạ Cực sao?
Ngữ khí của y so với kẻ tâm thần rất giống nhau.
Đinh La Hối không có nghe ra sự lo lắng của y, nó còn đang kể chuyện Hạ Cực vừa kinh ngạc lẫn cảm thán, nào là xe của Hạ Cực thật đẹp, rất to, nó chưa từng có ngồi qua xe hơi như vậy, điều này làm cho nó cảm giác thật mới mẻ và lạ lẫm.
– Không phải ba nhờ chú tới trường đón con sao? Hôm nay chú lái xe chở con về, con ngồi trên xe, xe chú vừa to vừa thoải mái, chú để tài xế chạy xe rồi ngồi ghế sau nói chuyện phiếm với con.
– Hai người nói chuyện gì?
Đinh Tông Nho cơ hồ thở không nổi, sẽ không bị phát hiện, cũng không có khả năng bị phát hiện, nhưng mà Hạ Cực lần này sao lại đặc biệt đi đón Đinh La Hối tan học?
– Không nói gì cả, chú hỏi con mấy tuổi, sinh nhật ngày nào, cha mẹ là ai mà thôi. Con nói ba là Đinh Tông Nho, mẹ đã chết từ sớm cho nên con không biết tên của mẹ, ba cũng chưa từng nói qua.
– Đủ rồi, đủ rồi, đừng nói nữa.
Đầu Đinh Tông Nho rất đau, nước mắt của y cơ hồ chảy tràn ra ngoài, y ôm chặt lấy Đinh La Hối, tựa như sợ tại một giây sau đó con sẽ đi mất.
– La Hối, lần trước ba đánh con rất hối hận, con còn giận ba không?
– Ban đầu cũng rất giận, nhưng mà, nhưng mà…
Nó bĩu môi, tính để bụng của nó có bao nhiêu đều lộ ra hết,
– Dù sao ba thì vẫn là ba, nhưng tuyệt đối không được có lần tiếp theo, nếu lần sau ba còn đối xử với con như vậy con nhất định sẽ giận, giận suốt đời.
Đinh Tông Nho suốt đêm ôm con ngủ, ánh nắng bên ngoài tràn cả vào trong phòng, y nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say sưa nghe trái tim một trận co rút, đứng lên y nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của Đinh La Hối, hôn lên trán con thì thầm
– La Hối, ba thương con, thương nhiều hơn bất kì kẻ nào khác trên thế giới này, so với ba ruột của con càng thương hơn.
Qua vài ngày, Đinh La Hối hết giờ học vẫn chưa về nhà, Đinh Nhất Phong rất nóng ruôt, vội vàng báo tin cho Đinh Tông Nho đang ở nơi làm việc, Đinh Tông Nho lập tức chạy về nhà.
Về đến nhà, chỉ có một mảnh im lặng, Đinh Nhất Phong ngồi trên cái ghế cũ kĩ, xoa hai tròng mắt, nước mắt ông theo kẽ tay chảy xuống. Đinh Tông Nho bị dọa đến phát sợ, y bước nhanh về phía trước nói:
– Ba, có chuyện gì vậy? Tại sao ba lại khóc, La Hối có chuyện gì?
Ở hai cái ghế khác, Đinh La Hối cùng một người đàn ông y không biết mặt đang ngồi, Đinh Tông Nho nghiêng đầu nhìn Đinh La Hối, trái tim thấp thỏm từ lúc nghe tin chạy về đến giờ của y rốt cuộc cũng ổn định lại được một chút, trên mặt y rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười.
– La Hối, hồi nãy ông nội nói con vẫn chưa về nhà, làm ba lo cực kì, liền bỏ việc chạy về coi sao.
Đinh La Hối không trả lời, nhưng hai mắt nó đỏ rực như khối hỏa cầu mang theo sự oán hận nhìn lại y, nhìn thấy bộ dạng đó của con Đinh Tông Nho không rét mà run, y không biết chuyện gì đã phát sinh, nhưng ánh mắt đó của Đinh La Hối giống như là ánh mắt dành cho loại người nó hận thấu xương.
– Ông lừa gạt tôi, ông không phải là cha tôi.
– Cái gì? Con… Con đang nói cái gì vậy La Hối.
Giọng nói của y run rẩy, mà Đinh Mộ Phong nghe câu nói đó cũng nghẹn ngào. Đinh La Hối nhảy dựng lên, nó đứng lên ghế liền cao bằng Đinh Tông Nho, nó giận dữ hét:
– Ông không phải cha tôi, tôi đã nhìn thấy xét nghiệm ADN, Hạ Cực mới là cha của tôi, không phải là ông.
Đinh Tông Nho á khẩu không sao trả lời được, y lập tức hiểu, giấy không thể gói được lửa, Hạ Cực ngay lần đầu tiên gặp Đinh La Hối đã nghi ngờ, chỉ là hắn không biểu hiện ra ngoài, lần hắn đi trường học gặp Đinh La Hối chỉ là muốn lấy tóc Đinh La Hối đem đi xét nghiệm ADN.
Y lắc đầu thật mạnh
– Không phải như vậy, Con đúng là con của ba. La Hối, con đúng là con của ba.
– Không phải, không phải! Ông là tên lừa đảo, ông bắt cóc tôi khỏi ba Hạ Cực, sau đó làm bộ tôi là con của ông. Ông là kẻ lừa đảo, ông còn lừa cả tôi, tôi mới không có người cha đê tiện như vậy!
Y cơ hồ hít thở không nổi, Đinh La Hối đối với y đầy oán hận, hai mắt y đẫm lệ nhìn Đinh La Hối, chỉ có thể ra sức cam đoan thêm lần nữa
– La Hối, nghe ba nói, con đúng là con của ba. Đây là sự thật, tin ba đi, tin ba đi mà.
– Tôi không tin. Ông dám xét nghiệm ADN không? Ông làm xét nghiệm đi rồi tôi tin.
Đinh La Hối gầm rú, Đinh Tông Nho câm lặng không nói được gì, toàn thân y run rẩy, run đến mức cảm giác nghe được tiếng đầu khớp xương va chạm vào nhau, y biết mình tuyệt đối không thể đi xét nghiệm ADN.
– Ba không làm xét nghiệm ADN.
Đinh La Hối nghe đến nó cũng đã đủ kết luận nó không phải là con ruột của y, nó giận dữ đưa kết quả xét nghiệm ADN đến trước mặt Đinh Tông Nho.
– Tôi với ông từ nay không còn bất kì quan hệ gì.
Nó đứng thẳng lưng, tiếng nói trở nên âm lãnh.
– Tôi thật vui mừng khi Hạ Cực là ba của tôi, ba tôi vừa có tiền vừa đẹp trai lại còn là đại minh tinh. Có người cha như Hạ Cực tôi muốn ra nước ngoài du học lúc nào cũng được chỉ cần đó là điều tôi thích. Ba tôi còn nói mấy nay tôi phải chịu thiệt thòi rất nhiều, phải ở nơi nghèo nàn rách nát này, từ nay về sau ông ấy tuyệt đối sẽ không để tôi phải chịu loại khổ sở như thế này nữa.
Đinh Tông Nho cầm được cánh tay của con, y cao giọng
– Con không được nói như vậy, ông nội với ba mặc dù không có nhiều tiền, nhưng đây là nhà của chúng ta, chỉ cần có con với ông nội cùng ba ở chung, chính là nơi hạnh phúc, ấm áp nhất, không phải là chỗ vừa nghèo nàn lại rách nát.
– Ông đừng có dạy đời, tôi nghĩ gì liền nói nấy. Tôi với ông không có quan hệ gì. Tôi cứ nói nó vừa nghèo nàn vừa rách nát đó, ông làm được gì tôi?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Siêu Sao Hiểu Lòng Ta
Chương 4-1: Thượng
Chương 4-1: Thượng