DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] - Bộ 7 - Ngã Hoa Khai Hậu Bách Hoa Sát
Chương 2

Tây Môn Đoạt Hồng tuy rằng là Ma cung tổng cung chủ, nhưng mà trời sinh tính tiêu sái không thể kiềm chế được, hắn lại là người trong giang hồ, cũng không quan trọng cách sống như thế nào, thường đi nơi phong hoa tuyết nguyệt cũng chỉ để giải quyết dục vọng, hắn chưa từng được cảm thụ qua cảm giác dịu dàng cẩn thận như vậy.

Nhìn đến Hoa Kính Hương, dung mạo khuynh quốc, cũng không hề có một tia yêu mị. Động tác lưu loát cử chỉ dịu dàng, trái tim Tây Môn Đoạt Hồng không kiềm được mà rung động nhẹ nhàng, bỗng nhiên cười nói: “Hoa Kính Hương, ngươi thực đúng là mỹ nhân, bổn cung coi như là nhìn qua vô số người, nhưng nói đến mỹ nhân chân chính thì ngươi là người đầu tiên.”

Lời vừa thốt ra, Tây Môn Đoạt Hồng cũng có chút hối hận, thầm nghĩ chính mình khi nào thì trở nên càn rở như vậy, tuy là không muốn nói như vậy, nhưng loại ngữ khí trêu đùa thế này không nên nói, nhất là với một người tính tình cương liệt như Hoa Kính Hương, liệu có thể chấp nhận lời nói như vậy?

Nhưng không ngờ Hoa Kính Hương vẫn không để ý, hắn chính là một bên cúi đầu thay Tây Môn Đoạt Hồng sửa sang lại đai lưng, một bên lãnh đạm cười nhạt nói: “Cung chủ sao lại nói ra những lời đó? Không cần nói đến ai khác, chính là các đầu bảng ở thanh lâu, ta thì so ra còn rất kém a, ngày đó tú bà dùng thủ đoạn bắt ta bán thân, cũng bất quá là nhìn thấy ta nhẫn nhục chịu đựng, cho nên nghĩ muốn hành hạ ta mà thôi.”

“Phải không?.” Tây Môn Đoạt Hồng nhìn thấy Hoa Kính Hương có thể mặt không biến sắc bàn luận về đề tài này, hiển nhiên Hoa Kính Hương hắn đã đem quá khứ dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng cũng vui.

Lập tức ha hả cười nói: “Bàn luận dung mạo, ngươi mặc dù là cực xinh đẹp, nhưng thật ra cũng không phải là người đẹp nhất. Nhưng mà cái gọi là mỹ nhân, là nên lấy hoa vì mạo lấy nguyệt vì thần lấy ngọc vì cốt lấy băng tuyết vì da lấy thơ từ vì trái tim, những người khác có cái này thì thiếu cái kia, chỉ có ngươi, hành động cử chỉ không lúc nào là không đẹp, cho nên ta mới nói ngươi là mỹ nhân chân chính.”

Tây Môn Đoạt Hồng đang nói, Hoa Kính Hương nhịn không được lại là cười, lắc đầu nói: “Lời nói khích lệ này, thật là, làm sao ta có thể nhận được? Những lời cung chủ vừa nói này, tuy rằng từ ngữ cực mỹ, nhưng đó là để ám chỉ nữ nhân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy lời nói cử chỉ của ta có mang theo nồng đậm son phấn của nữ nhân sao?”

Tây Môn Đoạt Hồng hoảng sợ, vội vàng làm sáng tỏ nói: “Không phải  như vậy, ta không hề thấy ngươi ẻo lả, chính là cảm thấy ngươi rất đẹp, chỉ là xinh đẹp mà thôi, ai quy định nam tử xinh đẹp phải có khí chất của nữ nhân chứ, nếu là như thế, Phan An, Tống Ngọc cũng không thể được nhiều người ca ngợi nư thế.”

Lúc hai người nói chuyện, tất cả quần áo đã được mặc thử một lần, đều vô cùng thích hợp, mặc vào cũng vô cùng khí phái tinh xảo, Hoa Kính Hương có chút vừa lòng, lẩm bẩm: “Những người này may thật vô cùng chăm chỉ, quần áo thật sự rất tốt.”

Tây Môn Đoạt Hồng cười nói: “Nếu như thế, ngươi đi xuống thưởng cho họ một chút, ta nghe tổng quản nói, mấy ngày nay hắn quá bận rộn, cũng chia bớt công việc quản sự cho ngươi làm, tất cả mọi người đều khen ngợi ngươi làm rất tốt, chờ sang năm, ta liền bảo tổng quản tìm công việc thích hợp cho ngươi quản, ngươi hãy cố gắng học hỏi, tổng quản đã lớn tuổi, thêm vài năm nữa ta liền cho hắn trở về an hưởng tuổi già, đến lúc đó ta có thể chọn một người trong số quản sự trong cung thay thế vị trí tổng quản.”

Hoa Kính Hương trong lòng vừa động, biết Tây Môn Đoạt Hồng đây là đang ám chỉ chính mình. Ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái, bỗng gục đầu xuống buồn bã nói: “Cung chủ đối với ta có ơn cứu mạng, hiện giờ ta ở trong cung, không cần bán tiếng cười cho kẻ khác, ta đã thực sự thỏa mãn, làm sao có thể hy vọng xa hơn. Huống hồ ngươi là tổng cung chủ, cũng nên có tâm đề phòng người khác, ta dù sao cũng là người ngoài, vị trí này làm sao có thể giao cho ta.”

Tây Môn Đoạt Hồng cười ha ha, một bên nhìn Hoa Kính Hương đem này quần áo sắp xếp lại, một bên ngồi ở ghế trên nói: “Thử quần áo nửa ngày, tóc có chút rối, ngươi có thể hay không chải tóc giúp ta? Nếu không được thì ta sẽ gọi người đến đây, giúp ta thay trâm một chút, có cái gọi là chủ nhà không nên làm phiền khách nhân a.”

Hoa Kính Hương lại vừa tức giận vừa buồn cười, âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm cung chủ dầu gì cũng là người văn võ song toàn, như thế nào có đôi khi nói chuyện lại như trẻ con khiến người ta thấy buồn cười.

Vừa nghĩ, liền đến bên cạnh cầm lấy tóc Tây Môn Đoạt Hồng, tỉ mỉ thay hắn chải, lại nghe Tây Môn Đoạt Hồng nói: “Ngươi nói ta không tâm phòng người, ta đây không thừa nhận a, không có tâm phòng người ta có thể sống đến bây giờ sao? Chính là ta và ngươi phi thường hợp nhau, đừng nghe người khác nói gì, mạng của ngươi là ta cứu thân ngươi là ta chuộc về, ngươi làm việc chăm chỉ, báo đáp ta là được rồi, hắc hắc.”

Hoa Kính Hương nói: “Lời này của cung chủ cũng không phải là sai, mạng của ta là ngươi nhặc về, huống chi hiện giờ Ma cung là nhà của ta, nhà tốt, ta tự nhiên là vui rồi, làm sao có đạo lý không làm việc chăm chỉ được.”

Tây Môn Đoạt Hồng vỗ tay một cái, cười nói: “Liền quyết định như vậy, cho nên theo lời ngươi nói, tương lai ta cho ngươi làm tổng quản, còn chỗ nào không thỏa đáng sao?” Lời còn chưa nói xong, hai người đều cười rộ lên.

Mười lăm tháng sau, vài vị Ma cung chia cung chủ cũng đều đến, Tây Môn Đoạt Hồng vô cùng cao hứng, từ khi mọi người chia ra tiếp quản các cung khác nhau, các huynh đệ liền không thể giống lúc trước sớm chiều sống chung nghiên cứu võ đạo.

Chẳng qua trong lòng vui, ngoài miệng lại không nói nhiều, lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi, lễ năm mới đã qua, còn tới đây làm gì? Đón ngày hai tháng hai sao?”

Hai tháng hai là tết âm lịch là ngày cuối của lễ đón năm mới, tục ngữ nói “Qua hai tháng hai, thả đại dài tuyến.” Nói đúng hơn là hai tháng hai qua đi, lễ đón năm mới mới được hoàn tất.

Bọn người Nam Cung Giang Độ cười hì hì, chỉ có Tây Môn Lẫm Nhiên không nói lời nào, Tây Môn Đoạt Hồng nhìn hắn một bộ dạng chuyện gì cũng không liên quan tới ta, nhịn không được thở dài, lắc đầu nói: “Lẫm Nhiên, hiện tại đã đứng đầu một cung, biểu tình trên mặt cũng nên thay đổi đi.”

Tây Môn Lẫm Nhiên không thèm nghe hắn nói, mọi người cũng không thèm để ý. Huynh đệ đang cùng nhau đàm tiếu, chỉ thấy ngoài cửa đi vào một người, thi lễ nói: “Tổng cung chủ, các vị cung chủ, yến hội đã chuẩn bị tốt, xin dời bước đến Thẩm mai hiên dùng cơm.”

Hoa Kính Hương lời vừa nói xong, tầm mắt mọi người đều đặt trên người hắn, tán thưởng nói: “Thật khá, khó có được người nào có khí chất vậy, Đoạt Hồng bây giờ ngươi càng ngày càng có khả năng nhìn người a.”

Hoa Kính Hương mỉm cười, gục đầu không nói, Tây Môn Đoạt Hồng lại cười nói: “Đó là đương nhiên, hiện giờ các ngươi đều là bá chủ một phương, chỗ này của ta là tổng cung, dù sao cũng cần có vài người có khả năng a. Hắn gọi là Hoa Kính Hương, là ta năm trước thu nạp vào cung, đừng nhìn một bộ dạng nhu nhược, rất có khả năng, mấy ngày nay ta đang rèn luyện hắn, để hắn nhận chức tổng quản a.”

Hoa Kính Hương nghe thấy hai chữ nhu nhược, nhịn không được khẽ nhăn cái mũi, động tác đáng yêu vô cùng. Bỗng nghe Tây Môn Đoạt Hồng muốn mình nhận chức tổng quản, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trái tim bỗng đập mạnh?

Năm trước không phải ám chỉ là hắn phải cùng những người khác cạnh tranh sao? Như thế nào năm cũ vừa qua, ta liền lên làm tổng quản sao, chẳng lẽ trong lúc lễ mừng năm mới ta đã làm việc tốt sao? Ta cũng không cảm thấy gì a, đơn giản chỉ là vài việc tầm thường.

Cho nên mới nói duyên phận con người vô cùng kỳ diệu, hai người Tây Môn Đoạt Hồng và Hoa Kính Hương, tuy rằng không phải nhất kiến chung tình, cũng là hợp ý nhau, nếu hợp ý, tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm, đừng nói Hoa Kính Hương là người thông minh hoạt bát, nếu hắn có hơi chút thủ đoạn, dù có một chút bẩn thỉu, trong mắt của Tây Môn Đoạt Hồng, cũng là vô cùng hoàn mỹ.

Đông đi xuân đến, đảo mắt một cái gió xuân đã thoang thoảng thổi qua. Vị tổng quản đã làm trong cung hơn vài thập niên cuối cùng cũng được lui về thoái ẩn, Tây Môn Đoạt Hồng cố tình vì hắn an bài một chỗ ở để hắn ở cùng con cháu, cũng không có gì trở ngại, chức vụ tổng quản liền được an bài cho Hoa Kính Hương.

Hoa Kính Hương tuy rằng tuổi còn trẻ đã được làm tổng quản, nhưng tính tình của hắn công chính dịu dàng, lại thông minh tuyệt đỉnh, xử lý tốt vài chuyện đại sự trong cung, toàn bộ tổng cung cao thấp không ai không tán thưởng. Hơn nữa hắn sinh bộ dạng nhu nhược, trong cung này toàn bộ đều có võ công, hắn tự nhiên được nhiều người yêu mến.

Tây Môn Đoạt Hồng đối với hiện tượng này cũng vô cùng kinh ngạc, từ xưa đến nay ở bất kỳ địa phương nào cũng có tư dục, lợi ích riêng, có tư dục sẽ xảy ra tranh đấu, Ma cung tổng cung của hắn cũng không ngoại lệ, hắn còn tưởng rằng Hoa Kính Hương lí lịch thấp kém, khi nhận chức vị tổng quản sẽ làm nhiều người ganh ghét, sẽ có người âm thầm cản trở hắn, cho nên Tây Môn Đoạt Hồng đã âm thầm chuẩn bị bảo vệ Hoa Kính Hương.

Ai ngờ tính toán nhiều như vậy lại không cần dùng đến.

Bởi vậy một ngày nọ có cơ hội gặp Hoa tổng quản ở hoa viên, đại cung chủ thì nhịn không được “căm giận” nói: “Ta nói nếu ngươi làm tổng quản, không biết sẽ có bao nhiêu người đố kỵ hận ngươi, nhưng hôm nay xem ra, ngươi lại có thể thu phục lòng người, ta thật không rõ, ngươi một thư sinh văn nhược, đến tột cùng ngươi có thủ đoạn gì, ta đợi qua một năm rưỡi, trong cung cao thấp này đại khái chỉ biết ngươi không biết ta.”

Hoa Kính Hương cũng biết Tây Môn Đoạt Hồng hay nói giỡn, vội vàng cúi mình vái chào, mỉm cười nói: “Cung chủ lời này tuy là vui đùa, cũng không nên nói lung tung, ta chỉ biết tận tâm vì cung chủ làm việc, nửa điểm ý tứ gì khác cũng không, nếu hoài nghi ta có dị tâm, hãy cho ta…”

Không đợi nói xong, miệng đã bị Tây Môn Đoạt Hồng che lại, nghe hắn cười nói: “Hảo hảo đừng có thề, ta chẳng lẽ không tin ngươi sao? Huống chi, cho dù ngươi có tâm đoạt vị, ngươi lấy cái gì để đoạt? Ngươi một chút võ công cũng không biết.”

Hoa Kính Hương gật đầu nói: “Lời này thật sự có lý, ta cũng từng muốn học, Khả Từ đại ca nói ta khung xương đã thành, nhiều lắm võ công chỉ giúp cường thân kiện thể, không có khả năng trở thành cao thủ. Sau ta lại đứng trung bình tấn nửa khắc, thật sự là vất vả, trong cung sự vụ lại nhiều, ta đành buông xuôi.”

Hai người ngay tại hoa viên thảo luận trong chốc lát liền rời đi.

Từ đó Tây Môn Đoạt Hồng đối với Hoa Kính Hương càng thêm tín nhiệm cùng bội phục. Tuy rằng một người là tổng cung chủ, một người là tổng quản, đều là sự vụ bận rộn, nhưng đều là xử lí công việc trong cung, cho nên mỗi ngày luôn có cơ hội gặp mặt nhau, dù sao Hoa Kính Hương cũng là tổng quản, rất nhiều việc cần Tây Môn Đoạt Hồng định đoạt.

Trong nháy mắt, lại là một năm qua đi, hiện tại các vị cung chủ khác đều biết trong tổng cung có một vị tổng quản, được huynh đệ của mình sâu đậm sủng ái cùng thưởng thức, làm việc sạch sẽ, lưu loát, ít sử dụng thủ đoạn, tổng cung cao thấp không ai không thích hắn, tất cả đều bảo hộ hắn, như vậy mà nói, nếu Hoa Kính Hương có võ công, chỉ một lời nói của hắn, thuộc hạ trung thành và tận tâm trong cung sẽ đi theo ai thật sự không thể nói trước được.

Đương nhiên, cũng đã nói với Tây Môn Đoạt Hồng. Tây Môn Đoạt Hồng nghe xong, cũng lấy những lời đó trêu ghẹo Hoa Kính Hương, nhìn hắn một bộ dáng tức giận, trong lòng thì không tránh khỏi một cảm giác dễ chịu.

Một ngày vào sáng sớm, Tây Môn Đoạt Hồng liền hưng trí bừng bừng thay đổi quần áo, mang theo vài cao thủ đi thành Tây săn thú, Hoa Kính Hương tự mình ở lại trong cung xử lý tất cả sự vụ.

Mắt thấy ngày gần chạng vạng, cũng không thấy thân ảnh Tây Môn Đoạt Hồng, Hoa Kính Hương có chút không yên lòng, thầm nghĩ cung chủ là người có ý thức, săn thú bất quá là giải trí một chút, nếu đi thì buổi trưa phải trở lại, chẳng lẽ có chuyện gì?

Nghĩ đến đây, lại nghĩ Tây Môn Đoạt Hồng thân là Ma cung cung chủ, gây thù hằn rất nhiều, huống chi còn kẻ thù lớn là Bách Hoa Lâm, hắn cau mày, thân thể không tránh khỏi một trận run rẩy, sau một lúc bước ra khỏi phòng, tìm được một thị vệ đội trưởng nói: “Cung chủ còn chưa có trở lại, ngươi phái người đi tìm, hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy không xong.”

Đội trưởng thị vệ cười cười nói: “Hoa tổng quản không cần lo lắng, khoan nói cung chủ đúng là cao thủ đứng đầu, chính là cao thủ thị vệ bên người hắn, còn có ảnh vệ không lộ diện, cũng đều là võ công bất phàm, dù sao cũng là tổng cung chủ, chúng ta sao có thể không cẩn thận? Cung chủ cũng không thích nhiều người, thế nhưng ảnh vệ là lão cung chủ an bài, bằng không chúng ta cũng không biết làm sao để người khác bảo vệ hắn…”

Thị vệ này một hơi dài nói. Hoa Kính Hương chỉ nghe trong chốc lát, trên trán toát mồ hôi, nghĩ thầm về sau phải nhớ kỹ, tìm ai cũng không thể tìm hắn nói chuyện, ai biết ngày thường nhìn hắn bộ dạng ít nói ôn hòa, ai ngờ hắn nói đến hai con mắt đều tỏa sáng? Chẳng lẽ trước đây hắn không có cơ hội nói sao?

Mới vừa nghĩ đến đây, chợt nghe ngoài đại sảnh có tiếng người, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ cung chủ đã trở lại, vội vàng xoay người bước đi, thị vệ kia cũng đi theo.

Cảnh tượng nhìn thấy làm cho Hoa Kính Hương kinh hãi, chỉ thấy vài thị vệ gấp gáp nâng Tây Môn Đoạt Hồng vào, lộn xộn la hét đi tìm đại phu trong cung.

Hoa Kính Hương biết, đại phu trong cung chính là người có y thuật cao nhất trong giang hồ, chỉ vì ra tay giết chết cừu gia, trong lúc bị đuổi giết được lão cung chủ cứu, từ đó về sau ở trong tổng cung tránh nạn, không dễ dàng nhận lời chữa bệnh giúp ai, hiện giờ bọn  thị vệ lại kêu đi mời hắn, chắc chắn Tây Môn Đoạt Hồng đã có chuyện gì.

Vì thế liền phái người mời lão đại phu, sau đó liền đến xem Tây Môn Đoạt Hồng. Vừa thấy người, không khỏi kinh hãi, giật mình kêu lên: “Đây chẳng phải là con giun kim tuyến cực độc, như thế nào… Như thế nào có thể? Cung chủ như thế nào có thể trúng loại độc này?” Có lẽ bởi vì hắn quá quan tâm đến Tây Môn Đoạt Hồng nên gấp gáp khẩn trương, giọng nói cũng trở nên kích động.

Vài thị vệ đều ngẩng đầu kinh dị nhìn hắn, một bên kinh ngạc nói: “Tổng quản biết đây là loại độc gì sao? Vậy thật tốt quá, người mau cứu cung chủ đi…”

Hoa Kính Hương lại nhìn mấy người họ … thị vệ này,thấy trên người bọn họ toàn máu, liền biết hai môn Đoạt Hồng đúng là bị phục kích, liền biết chuyện không nhỏ, không vội hỏi han, vội sai người nâng Tây Môn Đoạt Hồng trở về phòng, lúc này đại phu kia cũng chạy tới, quả nhiên là thần y trong giang hồ y thuật cao minh, cũng nhận ra con giun kim tuyến cực độc, chính là lão đại phu không biết làm cách nào để giải độc, mọi người gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng.

Mọi người trong phòng choáng váng, ngay cả thần y cũng không thể giúp Tây Môn Đoạt Hồng giải độc, liệu còn có thể trong cậy vào ai. Vài người đi theo lão cung chủ nhìn thấy Tây Môn Đoạt Hồng từ bé đến lớn, nay phải nằm chờ chết, nhịn không được đã muốn khóc hu hu.

Vài tiếng kêu khóc mới vừa nổi lên, chợt nghe một âm thanh nhẹ giọng nói: “Không cần khóc, để cho ta thử xem.”

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Hoa Kính Hương một thân tố y không biết khi nào đã bước vào trong, trong tay cầm theo một cái hộp nhỏ tinh xảo, thường ngày luôn lộ vẻ dịu dàng tươi cười bộ dạng yếu ớt, nhưng hiện tại lộ vẻ kiên định, nghiêm túc phi thường.

Tất cả mọi người không hiểu gì lui ra sau nhường đường, ngay cả vị thần y cũng không dám tin nhìn vị tổng quản trẻ tuổi.

Hoa Kính Hương không để ý tới ánh mắt của mọi người, lập tức đi đến trước giường Tây Môn Đoạt Hồng, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn, lúc này lại có một đường cong màu vàng xấu xí, giống như trên mặt đang có một con giun đang vặn vẹo, quỷ dị không nói thành lời.

Hoa Kính Hương nhăn mặt, đôi tay thong thả mở cái hộp nhỏ tinh xảo ra. Thần y vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy hộp đựng châm tinh xảo này cùng những loại hộp đựng châm khác có điểm bất đồng, những hộp đựng châm khác đựng toàn là ngân châm, kích cỡ dài ngắn không giống nhau. Nhưng hộp đựng châm này tuy cũng là châm dài ngắn khác nhau, nhưng cái chính là màu sắc, châm này kim, hồng, lục, lam, hoàng, 5 loại màu sắc.

Lập tức lão Đại phu hoảng sợ, còn cho là mình hoa mắt, xoa xoa mắt thì thầm: “Không thể nào? Này… Đây lẽ nào là Ngũ hành thần châm trong truyền thuyết, không, không đúng, ta nhất định là hoa mắt, ngũ hành Thần Châm trên thế gian xuất hiện qua có ba năm, lại mất tích ba trăm năm, làm sao có thể ở nơi này?”

Hoa Kính Hương không có thời gian giải thích, ánh mắt chỉ đặt ở khuôn mặt Tây Môn Đoạt Hồng, bỗng nhiên hắn “A” một tiếng, đứng dậy nắm lấy bàn tay phải của Tây Môn Đoạt Hồng chỉ thấy tay phải đang nắm chắt thành quyền, tựa hồ như đang cầm cái gì.

Sắc mặt Hoa Kính Hương càng thêm ngưng trọng, có thể làm cho Tây Môn Đoạt Hồng trong tình huống này có thể cầm chặt không buông, tự nhiên phải là vật phi thường quan trọng. Hoa Kính Hương mở bàn tay Tây Môn Đoạt Hồng ra, nhưng không mở được, cuối cùng phải nhờ hai thị vệ, dùng nội lực mới làm cho tay của Tây Môn Đoạt Hồng mở ra.

Chỉ thấy trên tay Tây Môn Đoạt Hồng, rõ ràng là đang nắm một con giun thật dài, tuy rằng nếu đem so sánh với con giun, con vật này nhìn qua thật sự quá nhỏ, hơn nữa màu sắc lại là màu vàng, nhưng nếu nhìn không kỹ nó cùng con giun thật sự giống nhau như đúc, làm cho  người ta không thể không liên tưởng đến loại sinh vật chỉ biết chui nhủi trong đất.

Bàn tay Tây Môn Đoạt Hồng lúc này đã là huyết nhục mơ hồ, nhưng máu nửa điểm cũng không dính vào con giun, vì vậy màu vàng trên thân nó cũng đặc biệt bắt mắt hơn.

Hoa Kính Hương hít một hơi lãnh khí, trong mắt vừa có kinh hỉ vừa có kinh sợ, nhìn Tây Môn Đoạt Hồng nằm trên giường, sau một lúc mới thở dài nói: “Ta hiện giờ đã lĩnh hội được, một người quyết đoán, cung chủ, ngươi thật sự là một người quyết đoán.”

Lòi này của hắn khiến mọi người đều khó hiểu, còn muốn hỏi, đã thấy sắc mặt ngưng trọng của Hoa Kính Hương bỗng dưng thả lỏng, lộ ra nụ cười ôn nhu, trong phúc chốc khiến cho mọi người cảm thấy như trong hạn hán bỗng dưng có mưa rào, làm cho trong lòng mọi người đều thấy đẹp mắt, đều thầm nghĩ nụ cười của vị Hoa tổng quản này lực sát thương quá lớn.

Hoa Kính Hương đương nhiên không biết bọn họ suy nghĩ gì, hắn lấy trong hộp châm ra một cây châm nhỏ màu hồng, nhìn đến vật nhỏ trong tay Tây Môn Đoạt Hồng, cười nói: “Có xác con giun kim tuyến này, cung chủ được cứu rồi.”

Hắn vừa nói, trước mặt bao nhiêu người đem con giun kim tuyến nhét vào miệng Tây Môn Đoạt Hồng, sau đó muốn hai thị vệ bên cạnh giúp hắn, dùng nội lực cho cung chủ nuốt con giun vào.

Hai thị vệ bị gọi sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Hoa công tử diện mạo như hoa như ngọc, run rẩy nói: “Hoa tổng quản, ngươi… Ngươi cũng đừng hại chúng ta a, nếu… Nếu như cung chủ biết ta giúp ngươi đem thứ này đưa vào bụng hắn, hắn… Hắn nhất định sẽ giết chúng ta a…”

Mày kiếm thanh tú của Hoa Kính Hương dựng thẳng lên, dùng giọng nói nghiêm khắc trước giờ chưa từng có nói: “Hồ đồ, mạng trọng yếu hay sạch sẽ trọng yếu? Các ngươi cứ làm, cung chủ nếu trách tội, tự nhiên ta sẽ gánh vác hết thảy. Huống chi, các ngươi không cần nói cho cung chủ biết hắn đã nuốt thứ này vào bụng? Nơi này chỉ có vài người, các ngươi không nói, ai có thể biết?”

Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ Hoa tổng quản này thật lớn mật. Bất quá những gì hắn nói thật có đạo lí, chỉ cần tất cả mọi người không nói, cung chủ tự nhiên sẽ không biết. Nếu có người dám mật báo, nói lầm bầm, thực xin lỗi, những người đứng trong này đều chứng kiến, chúng ta giúp Hoa tổng quản nếu có tội, thì các ngươi cũng là đồng lõa, nếu mật báo thì mọi người chết cùng nhau.

Hai thị vệ càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, huống hồ gì tính mạng cung chủ là tối trọng yếu. Bởi vậy mặc dù trong lòng vẫn thấy sợ hãi, nhưng vẫn kiên định vươn tay, giúp Hoa Kính Hương đem cung giun đưa vào bụng Tây Môn Đoạt Hồng.

Sau đó Hoa Kính Hương liền đưa tay như múa, ở những huyệt đạo trên người Tây Môn Đoạt Hồng sử dụng Ngũ hành thần châm, nhưng cũng thật kỳ quái, mỗi một lần châm kim xuống, khuôn mặt vặn vẹo khủng bố của Tây Môn Đoạt Hồng tựa hồ thống khổ giảm bớt, đường cong hình con giun đáng sợ kia cũng dần mất.

Tất cả mọi người đứng xem đều lấy làm kỳ lạ.

Lão thần y bên cạnh cũng không nhịn được khen ngợi nói: “Thâm tàng bất lộ, thật sự là thâm tàng bất lộ a. Ai có thể nghĩ một tiểu ca nhi ôn nhu yếu đuối, lại có y thuật xuất thần, ngươi đã nhận được chân truyền, nhưng không biết ai là sư phụ của ngươi?” Bởi vì tuổi tác khác nhau, thần y không gọi Hoa Kính Hương là tổng quản, chỉ gọi là tiểu ca nhi.

Hoa Kính Hương châm cứu xong, mới lau tầng mồ hôi trên trán, cười nói: “Lúc nhà ta còn chưa sa sút, đã đi theo một quái nhân học những thứ này, hắn cũng chỉ cho ta cách dùng độc giải độc, không dạy gì khác, ngũ hành châm này đúng là đồ vật mà hắn lưu lại cho ta, nhưng đến tột cùng hắn là người phương nào, ngay cả cha mẹ ta người thu lưu hắn cũng không biết.”

Lão thần y gật đầu thở dài: “Ai, đáng tiếc một thần y, lại quy ẩn, đáng tiếc, đáng thương, thật đáng buồn a…” vừa nói, vừa liên tiếp lắc đầu thở dài.

Hoa Kính Hương nào có tâm tư lo lắng cảm xúc của lão thần y, cẩn thận xem xét khuôn mặt của Tây Môn Đoạt Hồng, đường cong màu vàng lại biến mất một chút, hắn nhẹ nhàng thở ra nói: “Chỉ cần tiêu hóa xong con giun kim tuyến, có ngũ hành thần châm, độc này sẽ được giải hết.”

Sau đó đứng lên nói: “Được rồi, mọi người lúc nãy đã bị sợ hãi, hiện tại cung chủ đã không còn gì đáng ngại, hãy đi nghỉ ngơi cả đi.”

Dứt lời, thấy mọi người vẫn như vậy không chịu rời đi, không khỏi cười mắng: “Sợ cái gì? Sợ ta hại chết cung chủ sao? Đến buổi trưa ngày mai, ta sẽ trả lại cho các ngươi cung chủ thần thanh khí sảng, bằng không các ngươi hãy đem ta giết đi.”

Hắn vừa nói xong, bọn thị vệ liền luôn miệng nói không dám, một đám ngươi yên tâm rời đi, lại có mấy nha hoàn lại xin chỉ thị đêm nay phải như thế nào hầu hạ, cần chuẩn bị những gì.

Hoa Kính Hương cười nói: “Chỉ phiền hai nha hoàn ở bên ngoài là được, còn phải châm hai lần, tối nay ta ở tại chỗ này, thật muốn các nha hoàn tỷ tỷ đi trù phòng đem một chút cơm canh đến, bằng không ta đói bụng thực khó chịu.”

Một câu trêu đùa này khiến nha hoàng các nàng cười rộ lên, vì tổng quản vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng phục vụ, ai lại không muốn? Chỉ chốc lát sau, có hai nha hoàng đem hai thực hạp đến, đều là thức ăn tinh xảo, Hoa Kính Hương ăn không nhiều, ăn vài miếng liền để xuống, khiến cho bọn nha hoàng phải phân phó nhà bếp làm một chút cháo.

Một đêm không ngủ, thoáng chốc đã là bình minh, châm lần cuối cùng xong, chỉ thấy Tây Môn Đoạt Hồng chậm rãi mở mắt. Hoa Kính Hương rất là kinh ngạc, vỗ tay cười nói: “Quả nhiên là cung chủ, tỉnh lại thật nhanh, ta nghĩ bữa trưa ngươi mới tỉnh dậy, hiện giờ tốt lắm, ta nghĩ mạng ngươi đã giữ lại được.”

“Kính Hương? Như thế nào lại là ngươi? Ta bị làm sao?” Tây Môn Đoạt Hồng muốn ngồi dậy, Hoa Kính Hương vội vàng tiến lên ngăn cản, lắc đầu nói: “Độc trong cơ thể ngươi vừa mới giải xong, nên nghỉ ngơi một chút.” Nói xong lại hướng bên ngoài gọi: “Đi trù phòng mang một ít cháo cùng vài món ăn đến đây, thanh đạm một chút.”

Sau đó hắn mới quay đầu lại cười nói: “Cung chủ, đây là phòng của ngươi, chẳng lẽ ngươi nhận không ra sao? Về phần ta tại sao lại ở chỗ này, tự nhiên là bởi vì ở đây giúp ngươi giải độc a. Cũng may mắn cung chủ là người bá đạo, nhưng lại không để ý đau đớn đem con giun kim tuyến kia nắm chặt trong tay, ngươi đã bóp chết nó, bằng không không thể nào giải độc thuận lợi như vậy.”

Đọc truyện chữ Full