DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Ước Gia Tộc
Chương 20: Ẩu đả

"Khiết tổng, Nhiếp Tuyên đã từ chối tôi." Người đại diện buồn rầu báo cáo với Khiết Vũ.

Khiết Vũ nhướn mày: "Anh ta nói gì?"

"Anh ta nói anh ta cảm ơn ngài cất nhắc, nhưng anh ta không muốn đổi chỗ làm, còn nói anh ta và Khiết gia không có quan hệ..."

Khiết Vũ thở dài, Nhiếp Tuyên nói như vậy cũng không ngoài ý muốn, anh cũng vừa mới biết được chú Tư và người đàn ông kia đã qua đời từ lâu. Nhiếp Tuyên quả thực là đã sống rất vất vả.

"Tôi biết rồi, anh cứ ngầm giúp đỡ anh ta đi, tôi sẽ tăng tiền thưởng cho anh,"

Người đại diện lập tức vui vẻ đồng ý.

Khiết Vũ rầu rĩ, anh phải tìm Nhiếp Tuyên nói chuyện mới được, tốt nhất là nên cởi bỏ khúc mắc, có như vậy tài năng của Nhiếp Tuyên mới có thể phát triển được.

Buổi tối tan tầm, mặc dù đói đến quặn cả bụng nhưng Khiết Vũ lại chưa thể về nhà được. Anh có một cuộc hẹn làm ăn, nơi hẹn là tại một câu lạc bộ cao cấp. Đến nơi, Khiết Vũ không ngại ngùng ăn một ít đồ ăn trước rồi mới bàn bạc công việc: "Hoạt động này rất được, bên Chế Tác Siêu Sao của chúng tôi có ý muốn hợp tác, không biết quý vị có ý kiến gì không?"

Hiên Viên Long dựa theo địa chỉ Khiết Vũ cung cấp tìm đến câu lạc bộ, cậu không thuê phòng riêng, cậu muốn ở trong sảnh chơi bóng bàn với mọi người sẽ vui hơn, hầu hết những thanh niên lui tới nơi này cậu đều có quen biết, nói trắng ra đây chính là câu lạc bộ quý xờ tộc dành cho các cậu ấm cô chiêu.

Những người biết rõ thân phận thật của Hiên Viên Long lại không nhiều lắm, đa số mọi người đều gọi cậu ta là Long thiếu Long thiếu, thậm chí còn tưởng cậu ta họ Long.

Có vài người mới vào, đi đầu là một công tử bột nào đó với một đôi mắt đào hoa, nhìn vào là biết sắc quỷ. Hắn ta thấy Hiên Viên Long ánh mắt lập tức sáng rực, hai ba bước đi tới: "Long thiếu, đã lâu không gặp, gần đây chẳng thấy anh ra ngoài chơi gì cả, bận chuyện gì sao?"

Hiên Viên Long nghĩ mãi không ra công tử bột này họ gì nhưng vẫn cười đối đáp rất tự nhiên: "Bận cưng vợ, thế nào, chơi một ván hể?" Cậu vừa nói vừa chỉ vào bàn ping pong.

Công tử bột đương nhiên phụng bồi, người khác có lẽ không biết nhưng hắn có lần nghe từ miệng một cô gái nói Long thiếu thực ra là họ Hiên Viên, điều này đã cởi bỏ nghi ngờ của hắn về Long gia giàu có vung tiền không chớp mắt, hóa ra là nhị thiếu gia nhà Hiên Viên, Hiên Viên Long. Đây chính là một gốc đại thụ đó! Ôm vào có thể kéo công ty nhà mình bay lên đó! Cho dù là tên ngốc cũng biết Hiên Viên gia phú khả địch quốc, không những thế còn thần bí khó lường.

Công tử bột và Hiên Viên Long cùng chơi bóng bàn, lúc này có người đến nói với hắn ta: "Lục thiếu, người đến rồi."

Lục thiếu mỉm cười: "Đến rồi à, nếu là tới nhận lỗi thì cứ để anh ta chờ đi, không thấy tao còn đang bận chơi với Long thiếu sao?"

"Vâng."

Hiên Viên Long không hề để tâm, tiếp tục chơi tiếp, đến nửa tiếng sau thì cậu hết kiên nhẫn, vứt vợt xuống rồi lấy di động ra gọi cho Khiết Vũ: "Vợ à, vợ nói chuyện xong chưa? Chồng đói sắp chết rồi nè."

"Xong ngay đây, nếu cậu đợi không được thì cứ việc biến."

"Hứ, tôi tới đón anh mà anh còn mắng tôi, tôi đợi anh thêm chút nữa."

Hiên Viên Long đành cúp điện thoại, làm ra vẻ nghiêm túc nói với Lục thiếu: "Cậu cũng đang có việc đi gấp, vậy lần sau chúng ta lại chơi nữa, tôi đi tìm vợ tôi đây."

"Được, Lần sau Long thiếu phải chơi một trận đã đời đấy nhá." Lục thiếu vẻ mặt tươi cười đi khỏi, trong lòng hắn biết vợ của Hiên Viên Long là một người con trai, nhưng mà dáng dấp thế nào thì lại không biết.

Khiết Vũ bàn bạc ổn thỏa xong xuôi thì đứng dậy tươi cười bắt tay với đối tác.

Đối phương cũng có thành ý mời khách: "Khiết tổng, có thể cho tôi vinh hạnh được mời ngài dùng cơm được không?"

"Đáng tiếc quá, hôm nay không được rồi, có người đang chờ tôi ngoài kia."

Khiết Vũ chờ mọi người trong phòng đi ra hết mới thở phào một hơi, uống ngụm nước rồi đi đến toillet, trên đường đi có gửi tin nhắn cho Hiên Viên Long vị trí toillet anh đến.

Khiết Vũ ở bên trong giải quyết vấn đề sinh lý, cảm thấy thắt lưng không được thoải mái, nhìn kỹ thì thấy quần lót bị chật, eo hằn cả lằn đỏ, vừa đau vừa ngứa khiến anh gãi gãi mấy cái, bụng thầm thắc mắc quần lót mình thường dùng sao lại chật, có lẽ do dạo này bị béo lên.

Khiết Vũ nhăn mặt vuốt vuốt bụng, chỉnh lại quần áo, đang tính đi ra thì nghe bên ngoài RẦM một tiếng, rồi có giọng cười thô bỉ cất lên: "Mày có gan tới tìm tao xin lỗi còn bày đặt ra vẻ thanh cao, mọe, tao coi trọng mày là may cho mày rồi, cái thứ già như mày mà còn bày đặt từ với chả chối, có tin tao cho mày sau này khỏi ngóc đầu dậy luôn không? Thức thời thì để tao chơi mày, chờ tao sướng nói không chừng tao nâng mày lên, muốn loại vai chính nào thì tùy mày chọn, Lục Thiệu Vinh tao đối với người tình rất là hào phóng biết không?"

Tiếng giãy giụa lại tăng thêm, một giọng nam trầm đầy tức giận rít lên: "Lục thiếu, đừng có khinh người quá đáng, tôi đã xin lỗi rồi, tôi không có nghĩa vụ phải ngủ với anh."

"Mọe, mày còn cứng đầu! Tao muốn ngủ với mày thì ngủ, có tin tao hiếp mày ở đây luôn không?"

Khiết Vũ ở bên trong cách một bức tường cảm thấy thật chán ghét, vội gửi cho Hiên Viên Long một tin nhắn than thở: [Có chó dại động dục trong toillet, tôi không ra ngoài được.]

Hiên Viên Long nhắn lại: [What! Ông làm thịt nó.]

Khiết Vũ nhìn di động mỉm cười.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng xé quần áo lẫn với tiếng thở dốc ồ ồ, giọng nam trầm kia tức giận hét lớn: "Lục thiếu gia, nếu mày dám đụng vào tao, tao sẽ giết mày."

"Ha ha, mày thật chả biết thời thế con mẹ gì cả, mày nhìn mày coi Nhiếp Tuyên, tới tuổi này rồi mà vẫn còn là diễn viên hạng ba, người mới nào cũng có thể đá mày một phát, có tài diễn cũng chả có cửa mà xài, trong cái giới này thích ai thì nâng người đó, Lục thiếu tao đồng ý bao mày mày còn đòi hỏi gì? Nhưng tao thích cái kiểu bất nhất như mày, tuy rằng cũng không hiếm hoi gì nhưng mày còn trinh ấy nhở? Rất hiếm nhỉ? Chưa ai ăn được mày Lục thiếu tao lại càng muốn khai bao mày. Yên tâm đi, tao sẽ rất dịu dàng."

Khiết Vũ phanh của đi ra, nhìn thấy Nhiếp Tuyên quần áo bị xé tả tơi đang bị một gã đè lên, lập tức nổi giận tung một cước giữa cằm Lục thiếu. Lục thiếu bị một đá này cằm dường như muốn nát cả ra.

Lục thiếu hét lên một tiếng thảm thiết. Khiết Vũ vội vàng đỡ Nhiếp Tuyên dậy: "Mặc quần áo đàng hoàng lại."

Nhiếp Tuyên ngạc nhiên nhìn Khiết Vũ: "Cảm ơn."

Khiết Vũ nói: "Không cần đâu, anh có lẽ còn không biết tôi."

Nhiếp Tuyên tràn đầy nghi hoặc, trong đầu xuất hiện biết bao nhiêu câu nghi vấn.

"Thằng đĩ! Dám đánh tao!" Lục thiếu gầm lên, hung hăng đá về phía Khiết Vũ. Anh vội vã né tránh: "Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng đụng tới Nhiếp Tuyên, nếu không tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hối hận." Không nói tới Hiên Viên gia, chỉ nói tới Khiết gia cũng đủ để trút giận.

"Ha ha ha, ông đếch biết hối hận là gì! Móa, nhìn mày là biết mày cũng thuộc dạng đĩ điếm để đàn ông chơi. Để tao chơi mày trước rồi tính." Lục thiếu điên cuồng đánh về phía Khiết Vũ, Nhiếp Tuyên vội vàng kéo hắn ta lại: "Này, cậu chạy đi."

Lục thiếu thúc một cú vào ngực Nhiếp Tuyên làm anh ta phải buông tay, ôm ngực ho sù sụ. Mắt thấy Khiết Vũ hoang mang rối loạn, hắn lập tức mỉm cười vung tay đánh vào mặt anh, khiến mặt anh sưng tím, anh còn chưa kịp kêu đau thì hắn lại thôi một đấm vào bụng anh. Này trong nháy mắt Khiết Vũ cho là mình đã chết rồi, cơn đau thấu xương tràn lan khắp thân thể làm anh ngã xuống sàn, vừa đau vừa sợ. Vì sao lại đau như vậy, Khiết Vũ ôm bụng, đau đớn đến nỗi thở không ra hơi.

Nhiếp Tuyên thấy tình huống như thế lập tức lo sợ không thôi, anh dồn hết sức lực đẩy Lục thiếu ra xa. Lục thiếu nổi điên lên, hôm nay đừng nói hiếp người, ngay cả giết người hắn cũng làm.

Nhiếp Tuyên khẩn trương chạy đến đỡ Khiết Vũ đứng lên: "Cậu không sao chứ?"

Khiết Vũ đau đớn vã đầy mồ hôi, nói không ra lời.

Nhiếp Tuyên trong lòng như lửa đốt, ngàn vạn lần đừng như anh nghĩ.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của Hiên Viên Long: "Vợ ơi." Tiếp đó là một người con trai cao lớn bước vào.

Chờ cậu ta nhìn rõ được hết tình hình bên trong sắc mặt lập tức thay đổi, như cơn lốc vọt tới chỗ Khiết Vũ: "Vợ làm sao thế?"

Khiết Vũ kéo tay Hiên Viên Long, không biết vì sao, tự dưng nước mắt anh cứ thế tràn ra.

"Mẹ nó! Đứa nào dám đánh vợ ông ra thế này?" Hiên Viên Long rống to.

Lục thiếu lúc này cuống cuồng, lắp bắp nói: "Tôi... tôi không biết anh ta là vợ của cậu... Long thiếu... tôi..."

"Hóa ra là mày! Mẹ!" Hiên Viên Long tức giận tung một cước, rồi lại tiếp tục quyền đấm cước đá đánh tên Lục thiếu đến biến dạng nhận không ra.

Nhiếp Tuyên sốt ruột ngăn Hiên Viên Long lại: "Đừng đánh nữa! Mau đến xem vợ cậu thế nào rồi, tôi nghi ngờ cậu ấy có thai... Cậu ấy đạ bị đấm vào bụng..."

Trong đầu Hiên Viên Long vang lên tiếng "đùng", suýt chút nữa là đổ rầm xuống đất. Cậu ngơ ngác buông Lục thiếu ra, rồi chạy nhanh đến ôm Khiết Vũ: "Vợ ơi! Chồng đưa vợ đến bệnh viện! Vợ hãy cố chịu đựng!"

Đọc truyện chữ Full