DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khúc Kỳ Ốc
Chương 8

Hôm sau, hai người vẫn như thường lệ cùng đi đến Cookie’s. Khoảng giữa trưa, mấy nữ hài tử lại đến tiệm bánh.

Lục Cẩn Ngôn nhận ra mấy nữ hài tử, là mấy cô gái chạng vạng hôm qua đến mua hàng. Các thiếu nữ, nét cười như hoa. Nhìn Phạm Gia Hoa cùng mấy nữ hài từ cười đùa, Lục Cẩn Ngôn không khỏi cúi đầu. Quả nhiên, vẫn là các nàng có sức hấp dẫn với cậu hơn.

Trong tiệm, nhóm nữ hài tử đang nói chuyện với Phạm Gia Hoa, “Tám giờ tối hôm nay, đừng quên đến làm việc nha.”

“Đã biết, cám ơn! Tôi nhất định đến đúng giờ.”

“Tôi đã nói với quản lý rồi, nếu anh làm việc tốt, quản lý sẽ điều anh đến chi nhánh gần đây làm việc. Như vậy, tối anh có thể về nhà sớm hơn. Sẽ không lo lắng cho đại thúc anh ở nhà một mình nữa.”

Phạm Gia Hoa nhất thời mừng rỡ, “A, thật không? Rất cảm ơn!”

“Nhìn anh lo lắng cho đại thúc nhà anh như vậy, liền giúp anh tranh thủ một chút.”

“Cám ơn!”

“Vậy mời chocolate sẽ không sao đi.”

“Không thành vấn đề. Các cô chọn đi, tôi sẽ trả.”

“Chúng tôi cũng không khách sáo đâu.”

Cách cửa kính, Lục Cẩn Ngôn ở trong phòng chế biến nhìn mấy nữ hài tử liên tục cười đùa với Phạm Gia Hoa, sau đó các nàng còn phân công nhau chọn vài thanh chocolate, Phạm Gia Hoa gói tất cả chocolate đưa cho các nàng nhưng không lấy tiền, rồi vẫy tay tiễn các nàng ra về. Đợi cho thân ảnh nhóm nữ hài tử khuất xa, Phạm Gia Hoa lấy tiền của mình bỏ vào máy. A, cậu ta đã biết tặng quà để nữ hải tử vui lòng, có tiến bộ.

Lục Cẩn Ngôn không khỏi nghĩ về mình. Anh cũng chưa từng có tình yêu như vậy, anh luôn xem nữ giới là bạn bè. Trước đây, anh đã yêu một người, phương thức Lục Cẩn Ngôn biểu đạt tình cảm chính là chế biến những chiếc bánh có hương vị, hình dáng mới lạ, sau đó mời người kia nếm thử.

Người kia… kỳ thật anh ta cũng không thích đồ ngọt, lại càng không ăn đồ ngọt, Lục Cẩn Ngôn bi thương nhớ lại, anh ta chỉ là có khả năng đánh giá, nhận xét các loại bánh ngọt hoặc món điểm tâm ngọt đang được yêu thích trên thị trường thôi.

Lục Cẩn Ngôn rất thích làm bánh ngọt, từ nhỏ đã theo một người nổi tiếng học hỏi, có thể chế biến bánh kem thuần vị Tây phương, anh lại chưa bao giờ có cơ hội đưa những món điểm tâm đó cho người mình yêu nếm qua. Người trước kia, anh ta không thích (ngọt); người đang ở trước mắt, Lục Cẩn Ngôn nhìn bóng dáng Phạm Gia Hoa đứng sau quầy thu ngân xuyên qua lớp cửa kính, cậu ta, cậu ta thích ăn thịt hơn, Lục Cẩn Ngôn cười khổ nghĩ.

Đến chiều, lúc sắp đóng cửa, Lục Cẩn Ngôn thấy mấy nữ hài tử kia lại đến. Thật đúng là dính người, một ngày phải gặp nhau mấy lần. Lục Cẩn Ngôn không khỏi chua xót.

Mấy nữ hài tử dẫn thêm mấy người bạn đến mua bánh, đồng thời các nàng cũng dặn dò Phạm Gia Hoa thêm một chút, nói anh phỏng vấn nên đừng đến trễ. Đương nhiên, nhóm nữ hài tử cũng có tư tâm, yêu thích cái đẹp ai cũng có, tiện đường ghé ngang ngắm anh chàng đẹp trai, bao nhiêu lần cũng không đủ.

Sau khi đóng cửa, Phạm Gia Hoa lại nói với Lục Cẩn Ngôn cậu có việc phải làm, muốn Lục Cẩn Ngôn một mình về nhà trước, Lục Cẩn Ngôn rất bình tĩnh gật đầu đồng ý, cũng không hỏi gì.

Nhìn Phạm Gia Hoa sắp khuất xa, Lục Cẩn Ngôn vốn định nói ‘Về sớm một chút’, cảm thấy không ổn, lại muốn nói “Đi đường cẩn thận’, càng cảm thấy không ổn, cuối cùng, anh mấp máy, cái gì cũng không nói.

Trên đường một mình về nhà, đèn đường hắt bóng Lục Cẩn Ngôn cô đơn xuống đất.

Phạm Gia Hoa phỏng vấn vô cùng thuận lợi. Cửa hàng trưởng vừa thấy anh chàng trẻ tuổi cười tươi như hoa, anh khí bừng bừng liền thích cậu, biết cậu còn làm việc cho nơi khác rồi mới đến đây lại càng hài lòng.

“Vậy cậu học cách sử dụng máy tính tiền sẽ rất nhanh.”

Tiệm thức ăn nhanh này gần khu thương mại, gần đó lại có hai trường đại học, sinh ý phi thường tốt, khách đến như mây. Cửa hàng trưởng hỏi Phạm Gia Hoa hôm nay có làm luôn hay không, công tác vệ sinh trước rồi làm việc, Phạm Gia Hoa đồng ý. Thay chiếc áo sơ mi ngắn tay cùng quần dài đồng phục, Phạm Gia Hoa bắt đầu làm việc, khuôn mặt anh tuấn dưới chiếc nón lưỡi trai rất nhanh đã thu hút không ít sự chú ý của khách hàng.

Phạm Gia Hoa làm không ngừng tay đến lúc tan ca, sự chịu khó cùng chủ động, nhiệt tình của cậu làm cửa hàng trưởng khen ngợi hết sức. Hẹn giờ giấc ngày mai đến làm, Phạm Gia Hoa vui vẻ về nhà.

Lấy chìa khóa mở cửa ra, Phạm Gia Hoa cất cao giọng nói: “Đại thúc, tôi đã về.”

Lục Cẩn Ngôn mỉm cười đứng dậy, “Cậu về rồi.” Tuy không ngừng tự nói với mình phải buông tay, nhưng nhìn Phạm Gia Hoa kết thúc cuộc hò hẹn về nhà, trong lòng Lục Cẩn Ngôn vẫn có cảm giác khó nói nên lời.

Tan tầm ngày hôm sau, Phạm Gia Hoa lại nói: “Đại thúc, chú về nhà trước đi, tôi có chuyện phải làm.”

Lục Cẩn Ngôn nâng tay khẽ vuốt lọn tóc bên thái dương Phạm Gia Hoa, sau đó ôn hòa cười nói với cậu: “Đi đi.” Lục Cẩn Ngôn không truy hỏi, anh biết nam nữ yêu nhau luôn hy vọng giờ giờ phút phút đều nhìn thấy nhau, Phạm Gia Hoa chỉ có ba tiếng ngắn ngủi để hẹn hò bạn gái, cũng không quá đáng.

Nhận thấy vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa giơ hai tay lên tỏ ý: “Đại thúc, tôi không làm chuyện xấu, chú đừng suy nghĩ lung tung.”

“Ân, tôi biết.” Lục Cẩn Ngôn tin tưởng cách sống của Phạm Gia Hoa.

Phạm Gia Hoa cười, cảm giác được tín nhiệm thật tốt.

Thấy Lục Cẩn Ngôn muốn đi, Phạm Gia Hoa gọi anh lại, “Đại thúc, chú không nói với tôi ‘Đi cẩn thận’ hay đại loại như vậy sao? Chú không lo cho tôi sao?”

Có lo lắng nha, Lục Cẩn Ngôn nghĩ, dù sao cũng là đêm tối, hơn nữa mấy bữa trước sau mười hai giờ khuya Phạm Gia Hoa mới về. Chính là anh lấy tư cách gì để nói đây, có lẽ những lúc đó Phạm Gia Hoa đang cùng bạn gái xem phim, hoặc đang thủ thỉ với nhau trong cảnh đêm. Dặn ‘cẩn thận’ sao? Tự Lục Cẩn Ngôn còn mắc cười, không nên, tin vào Phạm Gia Hoa luôn biết chừng mực, có lẽ cậu vẫn còn non nớt, nhưng cậu cũng không phải tiểu thổ lang to đầu mà ngốc không biết suy tính.

Lục Cẩn Ngôn cười cười, vẫy vẫy tay, sau đó xoay người đi.

Phạm Gia Hoa khe khẽ chu miệng, nhìn chăm chăm Lục Cẩn Ngôn đi xa, cậu gãi gãi đầu, oán niệm nói, “Đại thúc không quan tâm tôi.” Nhớ ra mình còn phải đi làm, Phạm Gia Hoa không suy nghĩ nhiều, xoay người chạy vội đi. Lúc này Phạm Gia Hoa không để ý, giữa nụ cười của Lục Cẩn Ngôn ẩn ẩn sự chua xót.

Phạm Gia Hoa chính thức làm việc ở cửa hàng thức ăn nhanh. Một tuần trôi qua rất nhanh, cậu và các đồng nghiệp dần quen thân. Cậu chăm chỉ, nhiệt tình lại thân mật nên được các đồng nghiệp phi thường hoan nghênh, hợp tác phi thường tốt, tình tình tốt lại vui vẻ giúp đỡ người khác, còn lịch sự có thừa với đồng nghiệp, cử chỉ đoan chính, cửa hàng trưởng lớn tuổi cùng quản lý đều thích cậu.

Phạm Gia Hoa anh tuấn trở thành khối chiêu bài của cửa hàng, có người tối nào cũng đến, chỉ để ngắm anh chàng đẹp trai thôi.

Theo kế hoạch ban đầu của Phạm Gia Hoa, chỉ cần kiếm đủ tiền mua quà cho Lục Cẩn Ngôn sẽ chấm dứt công việc. Một chiếc ví nam hàng hiệu cũng không quá mắc, Phạm Gia Hoa tính toán một chút, cậu dự tính tiền công khoảng hai tháng là vừa đủ.

Phạm Gia Hoa muốn nhanh chóng kết thúc công việc đêm khuya này, cậu đã để ý thấy, đối với việc mỗi tối đều đi đến khuya lơ khuy lắc mới về của cậu, Lục Cẩn Ngôn cũng không nghi ngờ, mà còn bộc lộ một loại cảm xúc khác. Cũng không giống như giận dỗi, cũng không phải lo lắng, mà là cảm xúc làm Phạm Gia Hoa có chút không hiểu rõ, tựa như cố tỏ ra cao hứng muốn nói ‘tôi biết rồi nha’.

Qua chuyện này, Phạm Gia Hoa nhìn được Lục Cẩn Ngôn để ý cậu, quan tâm cậu, cũng không coi cậu chỉ là nhân viên của Cookie’s, là cậu em nhỏ, hay là khách ở tạm nhà anh, chuyện này khiến Phạm Gia Hoa rất cao hứng.

Kỳ thật trong lòng chú ấy rất để ý đến mình đi. Phạm Gia Hoa không khỏi đắc ý nghĩ.

Đọc truyện chữ Full