DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Oan gia
Chương 2-2

Long Vũ tư thái tuyệt đẹp tựa vào vách đá hoa văn tinh xảo trên xe, tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu miêu, lạnh lùng nhìn xem Đường Mặc Phi nói nhảm hết bài này đến bài khác.

“Di? Nguyên lai vật mà ngươi bao lấy bốn vách tường của chiếc xe ngựa này là vân thuỷ bích?” Đường Mặc Phi ngạc nhiên, sau đó là trầm mặc, “Nghe đồn loại vải vóc này nước lửa bất xâm, sớm thất truyền trong giang hồ nhiều năm. Ngươi dùng ở trên xe ngựa khiến nó phòng thủ kiên cố, hành tẩu tứ phương càng thêm an toàn. Tiểu Vũ mao quả nhiên thật tinh mắt, tương lai ai lấy ngươi làm thê, giúp đỡ việc buôn bán nhập hàng, tuyệt đối chỉ thu vào lợi nhuân, không hề bị thất thu.”

“Ngươi giống như không có phát hiện ra lập trường của ngươi!” Long Vũ rốt cuộc lại mở miệng, hắn nâng tay lên vuốt ve tiểu miêu, không tự giác tạo thành một cái nắm tay.

“Ta biết, ta là nam nhân theo trong hỉ đường chuồn mất, không có tư cách đối với ngươi nói lời như vậy. Nhưng là trước khi ta đi, cũng đã cho người đưa tin cho ngươi, bảo Long gia của ngươi đừng phô trương quá như vậy.” Da mặt Đường Mặc Phi thật sự dày, đối mặt với Long Vũ cực kỳ hận y vì chuyện này, y vẫn thảm nhiên mở miệng trêu chọc.

“Ta khi nào thì nhận được lá thư đó!” Long Vũ nghiến răng nghiến lợi, nắm tay nắm càng chặt hơn.

“Ngươi không nhận được? Vậy ngươi cũng không thể trách ta.” Đường Mặc Phi kéo qua một chiếc khăn lụa, lau lung tung trên đầu tóc ướt đẫm, xoá đi giọt nước trên tóc. “Ta đã báo tin cho ngươi rồi a.”

“Phanh.” Long Vũ một chưởng chém đứt bàn trà nhỏ trước mặt Đường Mặc Phi, thuận tay giật lại chiếc khăn lụa mà đối phương đang dùng lau tóc.

Đường Mặc Phi không để ý vẫn cười cười, đang định nói tiếp lời giảng hoà, tiếng nói Long Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng từng chữ từng câu truyền đến, tựa như ẩn nhẫn đã lâu.

“Những ngày này ngươi chung quanh ẩn núp, hiện giờ nhìn thấy ta, muốn nói chỉ là những lời nói nhảm này thôi sao?”

“Như thế nào? Mấy tháng này, mỗi ngày ta đều nghĩ đến ngươi, mỗi ngày khoảng ba, bốn trăm lần.” Đường Mặc Phi nhanh chóng thu hồi tiếu dung, nghiêm mặt đáp.

Long Vũ sững sờ, đôi mắt tím tràn đầy nhu hoà quang mang. Hắn không ngờ Đường Mặc Phi chuyên ăn nói hồ đồ cự nhiên lại lộ ra biểu tình nghiêm túc như vậy, lại sảng khoái nói ra lời thừa nhận mà trước kia chưa từng có, không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt cứng đờ nãy giờ của hắn có hơi chút thả lỏng.

“Mỗi ngày ta đều nghĩ làm như thế nào mới có thể cho ngươi không tìm ra được ta.” Đường Mặc Phi tiếp tục thở dài: “Hai nhà chúng ta là thế giao, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, hai bên đều hiểu biết lẫn nhau, có một số việc không cần phải nói ra cũng có thể hiểu. Cần gì phải nói thẳng ra, khiến cho tất cả mọi người mất mặt còn không vui?”

“Là sao?” Long Vũ hít sâu một hơi, tựa như cố gắng khắc chế cái gì, cuối cùng hắn buông nắm tay ra, dùng cặp mắt tím xinh đẹp hiếm có bình tĩnh trừng mắt nhìn Đường Mặc Phi.

“Ngươi không thấy vấn đề ở đâu sao? Ngươi không thích ta bên ngoài quen biết nhiều bằng hữu, bất quá sự thật chứng minh bằng hữu có hơn trăm lợi mà không một hại; ta không thích ngón cái của ngươi mang chiếc nhẫn cẩm thạch này, hoàn toàn không hợp khẩu vị của ta, nhưng có lẽ nó thật sự không tệ, chỉ là ta không biết cách thưởng thức.” Đường Mặc Phi khe khẽ nói: “Làm người không cần phải chấp nhất như vậy, chúng ta phải bình tĩnh, mới biết được đến tột cùng cái gì là thích hợp nhất với chính mình.”

“Đó là vì sao ngày đó ngươi lựa chọn cùng họ Hạ rời đi, làm ta mất mặt?” Nói đến đây, ánh mặt Long Vũ lạnh xuống, trở nên như lưỡi đao lợi hại.

“Ta tuyệt đối không có ý định làm ngươi nan kham, khi đó làm ra quyết định đào hôn còn không phải là vì ngươi.” Đường Mặc Phi gấp giọng biện bạch.

“Bởi vì ta?” Long Vũ có chút để ý nhíu mày, đối với lời nói vừa nghe cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Chẳng lẽ ngươi đã quên, sau khi biết được thần quan quyết định hôn sự của chúng ta, ngươi nói cho dù phải chết cũng không muốn cùng ta ở một chỗ, còn nói việc hôn nhân này là do phụ thân của chúng ta tự chủ trương bắt thần quan đưa ra quyết định, ngươi tuyệt đối sẽ không tán thành, không phải sao?” Đường Mặc Phi vỗ vỗ ngực, cười nói: “Trước kia, chúng ta có rất nhiều ý kiến bất hoà, gặp mặt là nhất định tranh chấp, hiếm thấy lại cùng nhau nhất trí không tán thành việc thành thân này, thật ra ta sao có thể không để ý mặt mũi của ngươi, mà cùng người khác chạy trốn khỏi ngươi?”

“Ngươi!” Long Vũ chán nản, lập tức mở miệng ngạo nghễ trách mắng: “Ta có nói qua những lời này, thì tính sao? Bất quá cho dù không hài lòng với việc hôn nhân này, thì người được quyền bỏ rơi người khác cũng chỉ có thể là ta!”

“Ai, ngươi luôn luôn như thế này, tổng ở trước mặt ta luôn ngang đầu cứng cổ, không nói lý lẽ; hiện giờ, tính tình của ngươi càng thêm không tốt.” Đường Mặc Phi thử thăm dò kéo kéo khăn lụa trong tay Long Vũ, nghĩ muốn lấy nó lau nước trên đầu, nhưng Long Vũ cầm cực kỳ chặt, y đành phải từ bỏ, “Ta nhắc nhở ngươi, thần quan an bài ngươi là lão bà của ta, ngươi không có cơ hội bỏ rơi trượng phu của mình.”

“Cái này có gì khó đâu? Ta bắt người đem về, rồi khiến cho thần quan sửa lại phê văn. Sau đó trước mặt mọi người đem ngươi đá trở lại Đường gia, ta và ngươi coi như huề nhau.” Long Vũ hời hợt nói.

“Cần gì chứ? Làm như vậy chỉ hoàn toàn lãng phí tinh lực của chúng ta. Ngươi tái làm một lần tuyên bố sự kiện này, lại một lần hao tốn tiền bạc.” Đường Mặc Phi khuyên nhủ: “Ngươi đem Hạ huynh thả ra đi. Hắn cùng ta sớm không liên quan, người ta là người đọc sách, ngươi bắt người ta về ngược đãi nhiều ngày như vậy, tức giận còn chưa tiêu tan sao?”

“Meo meo.” Đường Mặc Phi vừa dứt lời, tiểu hắc miêu vốn ngoan ngoãn híp mắt ngủ trên đùi của Long Vũ đột nhiên trợn mắt, “Vụt” một tiếng nhảy lên vai Đường Mặc Phi, duỗi móng vuốt ra cào lên cổ của y, sau đó nhanh chóng trượt trở lại trong ngực của Long Vũ, hai mắt mèo tròn vo vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn Đường Mặc Phi, hơn nữa ngày mới miễn cưỡng há miệng ngáp một cái.

“Ngươi không thể quản con miêu xảo trá coi trời bằng vung này a! Không phải ngươi cố ý xúi giục nó làm như vậy chứ?” Đường Mặc Phi bịt lại vết thương đau nhức trên cổ, người cùng với miêu mắt trừng mắt.

“Ngươi hẳn là cảm tạ tiểu hắc, nếu như nó không cào ngươi, ta đã đem đầu lưỡi của ngươi cắt xuống.” thần sắc Long Vũ thản nhiên, vỗ nhè nhẹ lên đầu của tiểu miêu như đang khích lệ nó, sau đó vén cái nắp bằng lụa mỏng trên tiểu vạc bên cạnh lên, từ đó lấy ra một con cá nhỏ màu vàng đút cho tiểu miêu.

“Bạc để mua loại tiểu gấm này cũng đủ cho gia đình bình thường ăn một năm. Ngươi là đang lấy uy cho con miêu xảo trá của ngươi? Ngưu Tố mà thấy cái này nhất định sẽ nổi điên.” Đường Mặc Phi thì thầm trong miệng.

Long Vũ không có trả lời y, vẫn tiếp tục uy cho tiểu miêu, sau đó liếc mắt nhìn chằm chằm Đường Mặc Phi, không khí trong xe lập tức nặng nề xuống.

Đường Mặc Phi ho nhẹ một tiếng, dời đi ánh mắt, “Ta cho rằng, xử lý chuyện giữa chúng ta không cần lôi kéo người bên ngoài vào, vẫn là mau thả Hạ Huynh rời đi a.”

“Đây là lần thứ mấy rồi?” Long Vũ thu hồi biểu tình nghiêm túc, nhẹ nhàng nhếch khoé môi, tạo thành nụ cười nhợt nhạt.

“Lần thứ mấy?” Đường Mặc Phi cũng ngây ngẩn cả người, y cho rằng Long Vũ bị làm cho mất mặt như vậy, sẽ luôn luôn lạnh lùng đối với y.

“Từ khi chúng ta gặp mặt đến bây giờ, ngươi đã nhắc đến họ Hạ kia bao nhiêu lần?” Đôi mắt tím của Long Vũ bắn ra một tia lạnh, thoáng nghiền ngẫm một chút, “Giờ phút này tâm tình của ta tựa hồ không tốt, nhìn thế nào cũng thấy người đó không vừa mắt, không bằng chặt đứt hai chân của hắn, để cho ta vui vẻ một chút.”

“Uy, ngươi như thế nào có thể? Hạ huynh lại không có lắc lư ở trước mắt ngươi, con mắt nào của ngươi trông thấy hắn?”

Đường Mặc Phi mỉm cười còn muốn nói gì đó, nhưng Long Vũ buông tiểu miêu ra, lấy tay gõ lên vách đá xe. Xe ngựa lập tức dừng lại, trong lúc Đường Mặc Phi còn đang sững sờ, Long Vũ đã nhẹ nhàng xuống xe.

Sau đó Đường Mặc Phi đi theo xuống, nhìn thấy lúc này bọn họ vẫn đang ở nơi sơn dã, trước mắt xuất hiện một quán trà nhỏ, trong lòng y biết nơi đây cách thành trấn phồn hoa phía trước không xa, không biết Long Vũ đột nhiên dừng lại là có tính toàn gì không?

Thấy hộ vệ Long gia dùng gấm vóc trải lên ghế trong quán trà, Đường Mặc Phi cũng vui vẻ tự nhiên, thư thư phục phục ngồi đối diện Long Vũ.

“Ta đã điều tra qua người này, hắn không có hành tẩu trong giang hồ, cũng không phải người trong quan trường.” Lúc Long Vũ nói chuyện, hộ vệ Long gia áp giải “Hạ huynh” đi tới trước mặt hắn.

“Ta đã nói mọi chuyện không liên quan tới hắn.” Đường Mặc Phi rất có phong độ quân tử, nói: “Tình cảm giữa ta và Hạ huynh đã là quá khứ, hiện tại giữa chúng ta là trong sạch.”

“Tình cảm giữa chúng ta có cái gì?” Nam tử họ Hạ nghe xong lời nói của Đường Mặc Phi, trên mặt cười khổ càng đậm, nói chen vào: “Hạ Việt ta lần này bị ngươi hại thảm.”

“Ngươi yên tâm, con người của ta luôn nói đạo lý. Mặc kệ ngươi trước kia đối với hắn như thế nào, nếu người này không có dị tâm, làm sao có thể cùng ngươi bỏ trốn, để cho Long gia ta mất mặt lớn như vậy!” Long Vũ bất ôn bất hoả đối với Hạ Việt nói: “Cho dù muốn chặt đứt chân của ai đó, thì người đầu tiên sẽ là ngươi.”

“Ngươi hiểu lầm rồi, Long nhị công tử. Ngày ấy các ngươi thành thân, ta đi ngang qua Long gia trang thì gặp gỡ Đường huynh, lúc ấy ta không biết bằng hữu mới quen này là vị hôn phu của ngươi, bởi vì hắn che giấu thân phận. Vừa vặn ta muốn trở lại đô thành đi học, Đường huynh rất nhiệt tình hẹn cùng đi ta, nên ta đáp ứng.”  Hạ Việt phi thường uỷ khuất trừng mắt liếc Đường Mặc Phi, quay đầu nhìn Long Vũ “Luôn nói đạo lý” nói: “Ta thật sự không rõ, vì cái gì sau đó mọi người lại truyền ta cùng với Đường huynh có quan hệ mập mờ?”

Long Vũ quay đầu nhìn Đường Mặc Phi, nhếch môi lên, “Ngươi cảm thấy ta có cần thiết hướng vị bằng hữu đã kết giao nhầm người tồi tệ như ngươi nói rõ – ngươi đúng là tên lòng dạ hiểm độc đen tối giả tạo tin tức, lan truyền khắp mọi nơi không?”

“Hắc hắc, cho nên ta không có ý lại làm cho Hạ huynh thêm uỷ khuất, đành phải ngoan ngoãn bị ngươi nắm mũi dẫn đi.” Đường Mặc Phi nghe xong lời nói của Long Vũ, mặt không có một chút xấu hổ, “Ngươi đã biết rõ, còn bắt Hạ huynh làm gì?”

“Ta sẽ không đối với hắn làm cái gì, chỉ muốn mời hắn làm nhân chứng cho việc ta bỏ ngươi.”

Lời nói của Long Vũ vừa dứt, hai gã tuỳ tùng thanh tú ở phía sau hắn đi lên đem trâm gài tóc trên đầu hắn gở xuống, vén lên trên đỉnh vài sợi tóc đen, dùng tử kim quan (chụp tóc màu tím) thanh tú tinh xảo bó lại tóc lên đỉnh đầu, tiếp theo bọn họ đem thạch anh tím của kim quan rủ xuống hai bên, làm cho chúng nó nhẹ nhàng khoái lên hai vai của Long Vũ.

Đường Mặc Phi im lặng nhìn xem tất cả chuyện này, thấy Long Vũ cởi xuống trang phục và đạo cụ với hắn mà nói đó là trang phục hành tẩu mang tính chất “đơn giản”, thay vào trang phục chính, càng phát ra vẻ đẹp ung dung lộng lẫy, y đột nhiên hiểu ra, “Không phải là ngươi chuẩn bị tụ tập mọi người ở thành trấn phía trước, tuyên bố cùng ta giải trừ hôn ước?”

“Ngươi quả nhiên rất thông minh.” Long vũ ngạo nghễ đứng thẳng, chọn chọn mi đáp.

“Trên đời này cũng không phải chỉ có một mình ngươi sĩ diện, người làm như vậy, như thế nào cam đoan ta sẽ không bỏ chạy?” Đường Mặc Phi cười nói: “Dù sao tất cả mọi người ở đây cũng không ai đuổi kịp ta.”

“Cho nên ta mới vừa nói, có cần thiết cắt đứt hai chân của người nào đó, để cho tâm tình của ta tốt lên.” Long Vũ quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Đường Mặc Phi, coi như thuận miệng nói ra.

“Ngươi sẽ không ác như vậy chứ?” Tiếu dung của Đường Mặc Phi có chút cứng ngắc. Hắn thấy kỵ sĩ Long gia theo ánh mắt Long Vũ chậm rãi hướng hắn đi tới, lại liếc nhìn Long Vũ hoàn toàn bất động, đôi mắt tím lộ ra lãnh quang lành lạnh, lúc này trong lòng hiểu rõ ý định của đối phương là thật.

Nhưng mà y không thể động, bởi vì Hạ Việt vô tội còn đang trong tay bọn hộ vệ Long gia. Bất quá Đường Mặc Phi cũng không muốn khoanh tay chịu chết: dù sao tư vị bị người cưỡng chế cắt đứt hai chân cũng không dễ chịu.

Ngắm lấy một khe hở, Đường Mặc Phi mới chuẩn bị dứt ra mang Hạ Việt rời đi, đúng lúc này tiễn thủ Long gia đứng ở cách đó không xa cùng người lái xe đột nhiên vô thanh vô tức nhất tề vô lực, đám ngựa đi theo bọn họ cũng theo đó té ngã trên đất, chỉ có bốn con tuấn mã quý hiếm là vẫn đang miễn cưỡng đứng thẳng.

Một đám người mặc cẩm y bịt mặt, tay cầm đao kiếm nhanh chóng theo bốn phương tám hướng đánh úp lại, vội vàng trên cổ họng của những người ngã xuống đất cắt một đường dài. Không tới một khắc, người còn sống ở đây ngoại trừ hai người Đường – Long, chỉ còn hơn mười tên kỵ sĩ đang vây quanh Đường Mặc Phi.

Đọc truyện chữ Full