DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiện Đại Hậu Cung
Chương 19: Cấm kỵ

Khi Long Hiên mặc hoàng bào từ phòng thay đồ bước ra thì toàn trường quay đều nín thở. Hắn chỉ bước vài bước, tiến đến chỗ Kỳ Dương, ở trong mắt mọi người, lại giống như thấy hắn đang bước từng bước lên điện Kim Loan, từng bước một đi tới cái ngôi vị tối cao kia, quay người lại, đối mặt với lê dân bá tánh, tràn đầy ngạo khí Vương giả.

Long Hiên lẳng lặng đi đến trước mặt Kỳ Dương, thản nhiên nói: “Trẫm, chính là hoàng đế.”

Này, chính là hoàng đế. Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần dạy, hắn chỉ đứng đó, liền đã nói rõ hết thảy —— thế nào là hoàng đế. Những người ở đây, ít nhiều cũng có xem qua cảnh hoàng đế nữ vương lên ngôi, có thể bởi vì người đó là nữ, có lẽ bởi vì rào cản chủng tộc, tổng làm cho không người nào có thể đồng dạng sinh ra ý niệm thần phục trong đầu, chỉ cảm thấy hoa lệ ung dung.

Mà trước mắt, lại làm cho người ta nín thở. Mà Kỳ Dương càng chấn động mạnh, bởi vì vị hoàng đế kia đang đứng cách cậu một bước chân, trong nháy mắt cậu bỗng hốt hoảng: này thực là ca ca của cậu sao?

Sau đó, Long Hiên liền thay đồ, tính túm lấy Kỳ Dương chuẩn bị chạy lấy người. Thừa dịp hắn thay quần áo, đạo diễn Mike bắt lấy tay Kỳ Dương nước mắt nước mũi ròng ròng: “Bất kể thế nào, hãy mời ca ca ngươi đồng ý sắm vai Khang Hi Đại Đế, chỉ cần hắn đáp ứng, ta không cần gì tiền lương, thậm chí quỳ lạy hắn đều được.”

Nhìn thấy y thậm chí quỳ xuống trước mặt mình, Kỳ Dương chần chờ một chút gật đầu, “Ta thử xem.”

Rất nhiều người ở đây đều tranh giành muốn làm nhân vật chính, những đoạn phim Khang Hi xuất hiện không coi là nhiều, hơn nữa đại bộ phận đều chỉ làm cảnh nền, nếu tranh thủ thời gian nhàn hạ của Long Hiên đến quay, không chậm trễ công việc của hắn, hẳn là có thể đi? Kỳ thật Kỳ Dương cũng biết, xem qua bộ dáng của hắn, tất cả mọi người sẽ sinh ra một loại cảm giác không ai hợp vai này ngoài Long Hiên ra. Không ai so với hắn càng giống một vị hoàng đế. Hôm nay là cuối tuần, cho nên Long Hiên mới nhàn rỗi như thế.

Từ trong đoàn đi ra, Long Hiên mang Kỳ Dương đến Thư viện Quốc gia. Bởi vì Long Hiên không chịu học lái xe, cho nên Sở Ly đành phải thuê cho hắn một tài xế riêng Tiểu Vương, thuận tiện cho hắn ra ngoài. Tiểu Vương vừa rồi cũng xa xa nhìn thấy bộ dạng Long Hiên mặc long bào, khiếp sợ cằm thiếu chút nữa là rơi xuống, lúc Long Hiên dắt Kỳ Dương lên xe, y cái gì cũng không dám nói không dám hỏi, chỉ cảm thấy người ta làm cái gì cũng đẹp, làm cái gì cũng đều lộ ra một cỗ tử tôn quý khí phái.

Ai ya, đây là người không giống người sao? Ai nói người người bình đẳng? Tiểu Vương chỉ có một ý niệm trong đầu, người này tuyệt không đơn giản, cũng không phải đơn giản là một vị chủ tịch công ty như vậy. Y cũng lái xe được vài năm, thậm chí còn đưa đón quan chức chính phủ cấp cao, chẳng có cảm giác gì, mà nay lại bất đồng. Nhưng bất đồng thế nào y cũng không rõ, chỉ biết, sau này mình nhất định phải cẩn thận cố gắng công tác gấp bội, không chừng cả đời sẽ không lo ăn không lo uống.

“Kỳ Dương, ngươi tính cả đời làm diễn viên?” Long Hiên hỏi.

“Có cái gì không tốt? Mọi người trong hiện thực chỉ có thể sống một đời, mà làm diễn viên, có thể thử các loại nhân sinh, hoàng đế đại thần ăn mày, người tốt người xấu người thường, thậm chí nam nữ đồng tính tất cả có thể làm một lần, thật thích.” Cho tới giờ khắc này, Kỳ Dương mới hơi chút trầm tĩnh lại, bộ dạng uể oải tìm chỗ mềm mại thoải mái sau ghế tựa vào, híp nửa mắt trả lời.

Long Hiên gật gật đầu, sau đó trầm ngâm không nói. Bọn hắn mượn một đống Thanh sử trong thư viện, sau đó ôm về chỗ ở của Kỳ Dương, một căn phòng rộng ước chừng một trăm bốn mươi mét vuông. Bởi vì thuê người làm bán thời gian, cho nên nơi này thực sạch sẽ ngăn nắp, không như phòng đàn ông độc thân bừa bộn không chịu nổi.

“Muốn ta xem mấy thứ này?” Kỳ Dương chán nản kêu to, “Ta không muốn!”

“Ta cùng ngươi xem, không hiểu liền hỏi ta.” Long Hiên lại bận tối mắt mà vẫn thong dong ngồi xuống đối diện bàn học, thể hiện cùng với cậu ‘trường kỳ kháng chiến’.

“Vì cái gì a? Ta đã đọc thuộc lòng kịch bản, cũng xem qua rất nhiều diễn viên diễn cảnh cung đình, thậm chí một ít tục lệ Thanh triều cũng nhìn qua, còn chưa đủ sao? Ta thống hận nhất cổ văn!”

“Sơ xài như vậy không đủ.” Long Hiên nhún nhún vai, “Trên người ngươi hơi thở hiện đại quá nồng nặng, quá ngang ngược càn rỡ, nội liễm cẩn thận uy nghi hoàng gia không đủ.”

Kỳ Dương cắn miệng, tròng mắt đổi tới đổi lui, “Ca, nhóm chị dâu ta đang đợi ngươi về ăn cơm đi?”

“Ta đã nói với bọn họ, hôm nay ngủ lại đây.”

Oanh! Một cái đại lôi thiếu chút nữa đem Kỳ Dương đánh bất tỉnh. Cậu lập tức nhảy dựng lên, “Ngươi nói cái gì?”

“Ta ở lại đây.” Vẫn là thanh âm khinh miêu đạm tả.

Kỳ Dương tức giận chảy chồm chồm, “Ai cho phép? Đây là địa bàn của ta! Dù ngươi là ca của ta, ta nói không được thì không thể ở lại.”

“Huh?” Tầm mắt Long Hiên dời khỏi cuốn sách, nhìn nhìn cậu, khí thế cậu lập tức thu nhỏ.

Tim loạn nhịp. Chết tiệt! Không biết vì cái gì tâm hoảng ý loạn.

“Ta, ta đi tắm rửa, ở studio một ngày, mệt muốn chết.” Kỳ Dương chạy ra khỏi thư phòng.

Long Hiên nhìn cửa phòng bị đóng phang một cái, cười khẽ.

Nước chảy trên người, nóng ran. Kỳ Dương cau mày, dầu gội đầu lên đỉnh đầu nhu ra rất nhiều bọt, khiến cậu không thể mở nổi mắt, chìm trong bong tối, tựa hồ như vậy mới có thể trốn tránh cái gì đó. Dòng nước ào ào, che giấu đi cái gì, thẳng đến khi một đôi bàn tay từ phía sau vòng qua ôm lấy hông cậu, một thân thể nóng bỏng sát lại gần, mới mới giật mình kinh hãi. Tim, cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Này!” Cậu muốn giận dữ mắng mỏ, nhưng thốt ra lại giống vô lực rên rỉ.

Đôi bàn tay như có ma pháp, lần từ bụng cậu hướng lên trước ngực, ngón tay se se nụ hoa đạm sắc, luồng điện tê dại từ nơi nào đánh tới khiến cậu bủn rủn, cậu cắn chặt răng, mới không bật ra tiếng rên rỉ mất mặt.

Thân thể người nọ áp sát vào lưng cậu, vị trí xấu hổ kia bất giác co rút, xúc cảm kinh người từ phía sau truyền đến một vật nào đó đang đặt giữa song mông, ma sát rất nhỏ nhưng vẫn giống như có lửa đốt thiêu cháy cậu. Trên đầu bọt đã sớm trôi hết, nhưng cậu vẫn không mở mắt.

Đầu lưỡi nóng ẩm liếm láp lên tai cậu, một bàn tay lại càng quá phận lần xuống phía dưới cầm lấy dương v*t giữa hai chân cậu, “Đã cứng như thế sao?” Là tiếng cười nhẹ trêu đùa.

Cậu đột nhiên tức giận, muốn xoay người, lại bị người kia kiềm chặt. Người nam nhân này, gây cho cậu rất nhiều rung động kinh ngạc, khiến cậu mơ hồ quan hệ anh em, ánh mắt tà ác càng làm cậu mơ hồ về cách trở giới tính. Hơi thở của cậu dần dần nặng, cậu không biết nên cự tuyệt như thế nào.

“Có muốn biết các hoàng tử làm thế nào phá thân hay không?” Thanh âm tà ác mang theo nhiệt khí thổi vào tai cậu, khiến thân thể cậu tê dại ngứa ngáy, mà hạ thân càng chịu khó khi bị hắn chế trụ đùa bỡn.

“Thông thường hoàng tử khi tròn mười ba tuổi, hoàng đế sẽ phái một đại a đầu cho hắn, dạy hắn chuyện phòng the, nha đầu kia đã trải qua dạy dỗ đặc biệt, sau đó hoàng tử ngu ngốc kia sẽ bị nàng dạy thành tinh, đùa bỡn nữ nhân, trên đời này, không có nơi nào đa dạng hơn so với hoàng cung.”

“Câm miệng! Ngươi… Cút… A… Ân…”

“Tiểu hài tử không ngoan là muốn chịu trừng phạt.”

Long Hiên âm mũi cũng đã có chút dày đặc, từ lúc chứng kiến Kỳ Dương mặc hoàng bào, hắn cũng đã lâm vào điên cuồng. Có tài khống chế, ẩn nhịn đến bây giờ đã là cực hạn. Kỳ Dương còn chưa kịp phản ứng, đầu gối đã mềm nhũn quỳ xuống đất, vừa lúc nam nhân chuyển đến trước người cậu, mặt cậu vừa lúc vùi vào nơi phát ra thứ mùi nồng đậm.

“Hỗn… Ngô…” Cậu tức giận cực kỳ, vừa định chửi ầm lên, một bàn tay đã chế trụ cằm của cậu, đem con quái vật xấu xí nổi cả gân xanh kia nhét vào trong miệng cậu.

Quá lớn, đỉnh bộ phận kia khiến cho miệng cậu trướng đến phát đau, căn bản không thể nhét vào toàn bộ. Mùi tinh nồng đậm tản ra, còn có dương v*t trong miệng càng rục rịch trướng lên, làm cho cậu vừa muốn ói phun lại vừa hưng phấn khó hiểu. Trước kia cậu chỉ kết giao với bạn gái, chưa từng chạm qua nam nhân. Cậu chưa bao giờ biết nam nhân cường hãn hóa ra cũng có thể làm cậu hưng phấn.

Bị nhục nhã, bị chinh phục, bị ức hiếp. Trong mũi cậu phát ra thanh âm mê loạn, vật dưới háng cũng ngạnh lên cứng rắn, trong đầu hỗn loạn một mảnh, hô hấp càng lúc càng nhanh.

“Liếm ta… Đúng rồi, cứ như vậy hảo hảo hút.” Long Hiên so với cậu cũng không khác biệt là bao, đồng dạng hưng phấn khó hiểu, kích động hai chân đều có chút run rẩy, khi chạm tới cái lưỡi mềm mại nóng rực ấy hắn như muốn bùng nổ.

Hắn cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt diễm lệ, thở hổn hển, mà khi hắn chứng kiến Kỳ Dương dùng một bàn tay trộm cầm lấy tiểu đệ đệ của mình triệt động thì hắn cơ hồ muốn lập tức phun ra, gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to chế trụ đầu Kỳ Dương, ở trong miệng cậu động đậy.

Khát vọng đã lâu…

Giữ lấy cậu. Để cho mọi nơi trên người cậu đều tràn ngập hương vị của mình. Để cho cậu liếm lấy phân thân mình, mút lấy nó, hàm chứa nó. Sau đó đem chất lỏng nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong cổ họng cậu, để cho cậu nuốt xuống toàn bộ, một giọt cũng không cho lãng phí.

Long Hiên bởi vì ý nghĩ như vậy mà càng phát cuồng, Kỳ Dương lại cơ hồ không thở nổi, bị trừu sáp giống như gió táp mưa rào, khiến Kỳ Dương cũng lâm vào điên cuồng, vỗ về chơi đùa tiểu đệ đệ trong tay mình cũng càng lúc càng nhanh, khi tinh dịch nồng đậm phun ra cậu hoài nghi mình thậm chí nghe được thanh âm dâm mỹ kia. Mà chính cậu cũng đồng thời bùng nổ.

Phần eo đều co rút mềm nhũn, cậu té trên mặt đất, ho khan liên tục, mặt trướng đến đỏ bừng. Còn lại màu trắng đục chảy trên mặt cậu, sau đó chậm rãi lăn xuống, mị loạn không cách nào hình dung, phân thân nam nhân vừa mới mềm xuống lập tức lại dựng đứng, giống như một mũi giáo lớn.

Khóe mắt Kỳ Dương chú ý tới vật thể kia nháy mắt khôi phục, liền kinh hãi. Đây quả thực không phải người bình thường, cậu hoài nghi hắn dùng thuốc. Long Hiên cúi người ôm lấy cậu, không để ý tới cậu suy yếu giãy dụa. Đặt cậu nằm lên giường, áp dưới thân mình, Kỳ Dương cam chịu nhắm mắt lại. Cậu, cuối cùng vẫn chạy không thoát.

Bị xé nứt đau đớn, bị xâm phạm nhục nhã cùng hưng phấn, hơn nữa bị người nam nhân này kéo vào vòng xoáy điên cuồng đạt tới cao trào cùng thỏa mãn. Bị khát khao yêu cầu, bị mãnh liệt xâm phạm, bị cường lực chiếm giữ. Chua sót lại ngọt ngào, ôn nhu lại điên cuồng. Mà loại tình cảm cấm kỵ này, khiến cảm giác đã phóng đại lại càng phóng đại.

Nhân gian cuồng hoan, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Đọc truyện chữ Full