Long Hiên ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn chờ Trịnh Ân xuống, cùng nhau chậm rãi ăn điểm tâm trước.
Trong lúc hắn lơ đãng liếc Phương Nam liếc mắt một cái, bỗng nhíu mày, “Miệng ngươi sao thế?”
Khóe miệng bị bầm tím một khoảng lớn, còn có chút sưng đỏ. Phương Nam cúi đầu né tránh, “Không có việc gì, cùng bạn bè đùa giỡn không cẩn thận bị đánh một cái.”
“Chơi đùa kiểu gì mà xuống tay nặng như vậy?” Long Hiên không buông tha nó.
“Ngươi phiền quá đi, ta nói không có việc gì mà.” Phương Nam quẳng đũa xuống, bỏ của chạy lấy người.
Long Hiên cũng đem đũa quăng đi, thiếu chút nữa đứng lên rống, “Hắc! Tiểu tử ngươi dám làm phản!”
Dì Triệu sợ tới mức vội vàng đuổi theo Phương Nam. Sở Ly cuống quýt ấn Long Hiên ngồi xuống, “Ngươi làm cái gì vậy, nó chỉ là đứa trẻ, ngươi sao lại cùng một đứa trẻ so đo, trước kia ngươi không cùng bạn bè đánh nhau sao? Nó cũng có tự ái của mình, nếu không muốn cho chúng ta quản, nhất định là có thể tự mình giải quyết, ngươi ít đa tâm đi.”
“Ta xem hắn không phải là quan tâm, hắn là đau lòng khuôn mặt tiểu mỹ nhân bị hủy đi.” Trịnh Ân hừ lạnh.
Một câu, đem toàn bộ lửa giận của Long Hiên dập tắt, hắn ngượng ngùng một lần nữa ngồi xuống, “Nói cái gì thế, ta đây không thể quan tâm người làm sao.”
“Xì. Giấu đầu lòi đuôi, Vương Nhị cách vách không ăn trộm (kiểu như câu “thà chết chứ quyết không khai hai đồng chí đang nằm trong đống rơm.”).”
Bữa cơm tiếp tục trong im lặng. Lúc sau, Long Hiên mới gọi lại cho Tô Thư, “Tô Thư, chuyện gì?”
“Kỳ đại ca, anh có thể đi cùng tôi đi gặp một người?”
“Hôm nay?” Long Hiên vốn định đi gặp Kỳ Dương theo thường lệ.
“Ân. Nếu anh bận việc thì…”
“Ta đi.” Mặc kệ như thế nào, đối xử với nữ nhân, Long Hiên vẫn là điểm kiên trì cùng phong thái quân tử, tuy rằng hắn tuyệt không thương tiếc nữ tử hiện đại.
Gọi cho Kỳ Dương, báo hắn có thể sẽ sang muộn một chút, Kỳ Dương ừ một tiếng không vấn đề, nói hôm nay cậu còn muốn quay phim, không tới là tốt nhất.
Long Hiên tới đón Tô Thư, phát hiện cô hôm nay không ăn mặc đặc biệt hơn chút nào, vẫn là một thân váy trắng, khoác bên ngoài một bộ áo lông dày mềm mại tinh tế, phần eo thặt một cái đai lưng nhỏ, đôi giày cao gót cũng là màu trắng, đầu vẫn vấn lên kiểu công chúa, buộc bằng dải băng màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, thanh lệ lại thoát tục.
Long Hiên nhịn không được hai mắt tỏa sáng, cười tán thưởng, “Rất đẹp.”
Tô Thư ngượng ngùng cười. Nhớ đến mục đích của mình cô mới nhỏ giọng nói, “Hôm nay phải gặp là một người bạn trên mạng, tôi muốn anh giả làm bạn trai tôi, được không?”
Long Hiên chau mày, nhất thời không vui, “Xảy ra chuyện gì?”
Cảm nhận được áp lực tăng lên, Tô Thư có điểm luống cuống, nửa ngày mới nói rõ ràng. Hóa ra, sau khi cô dọn ra ngoài, những ngày sau này nhàm chán, bạn bè liền lôi kéo cô lên mạng chơi online, trên đó cũng quen thêm nhiều bạn mới, trong đó có người ID là “Sở Thiên Thư”.
Người khác cùng cô nói chuyện vài lần liền chán, chỉ có Sở Thiên Thư ôn hòa kiên nhẫn giữ quan hệ, chỉ cần gã online, nhất định sẽ tìm cô, cùng cô luyện cấp làm nhiệm vụ, cũng đưa cô đi du lịch tất cả nơi có cảnh đẹp trong game, trong đó có chỗ nguyệt lão Phong Nguyệt Cốc, nơi đó đẹp luân đẹp hoán, ban đêm ngoài những đốm lửa nhỏ còn có đom đóm, thơ mộng giống như trong mơ. Ở đây, Sở Thiên Thư cầu hôn Tô Thư.
Yêu đương qua mạng, Tô Thư lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, vừa sợ hãi lại có chút thỏa mãn kiêu ngạo. Huống hồ, Sở Thiên Thư này không như loại nam tử đáng ghét, gã cơ hồ cũng không nói lời ân ái triền miên, càng không dâm loạn, chỉ nói rất thản nhiên, hơn nữa kiến thức của gã rất rộng, giải thích rất dễ hiểu, Tô Thư tò mò phỏng đoán tính cách thật của gã, đối với gã bản năng không có bài xích, ngược lại dần dần chấp nhận gã.
Nhưng sau khi cầu hôn, cảm nhận được gã là thích mình thật, Tô Thư mới biết sự tình nghiêm trọng, đúng lúc chuẩn bị cấy phôi thai, sau khi mang thai cũng không tiện tiếp tục tiếp xúc máy tính, cô định thẳng thắn cự tuyệt gã, cũng bỏ cái trò chơi này.
Không nghĩ đến, mấy ngày nay lại nghe bạn bè nói, Sở Thiên Thư một mực ở trong trò chơi chờ cô, cứ đến tối lại lên mạng ngồi chờ, từ khi bọn họ chia tay, đến nay đã là hai tháng. Tô Thư cảm thấy bất an, quyết định gặp mặt Sở Thiên Thư, nói rõ rang mọi thứ.
Long Hiên nghe Tô Thư kể hết, sắc mặt tối tăm, hắn không nghĩ Tô Thư này nói không thể tiếp xúc với nam nhân lại đi dây dưa với một kẻ không rõ mặt mũi. Tức giận, phẫn uất. Đến bây giờ, hắn đối với nữ nhân hiện đại hoàn toàn thất vọng. (Nghiêm trọng tuyên bố: đây là quan điểm cức đoan của Long lão đại, không phải của tác giả >o<)
Có điều, ngày hôm nay đả kích tuyệt không đơn giản, điều không may chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngay khi nhìn thấy cái người gọi là “Sở Thiên Thư”, Long Hiên cơ hồ muốn cười to. Thế giới này, thực nhỏ bé!
Hắn vươn tay, đối với nam tử dung ánh mắt thâm trầm quan sát mình cười nói, “Nhiếp Viễn, thế giới này thật nhỏ.”
Nhiếp Viễn, tổng giám đốc công ty hắn, là người tài năng trong những người điều hành ở công ty, hiện tại lại là kẻ dụ dỗ vị hôn thê của hắn, ha!
Mà Tô Thư lại càng kinh ngạc, ngàn lời giải thích hiện tại một câu cũng không nói ra được. Nhiếp Viễn chỉ khẽ nhếch lông mi, tựa hồ không dự đoán được Long Hiên sẽ đích thân có mặt, sau đó thần sắc lại tự nhiên bắt tay với hắn, “Kỳ chủ tịch, xin chào.”
Rõ ràng là một tình thế khó xử, hai người lại tỏ ra rất bình thản, đề tài nói tràng giang đại hải, lúc sau, Long Hiên đứng lên, “Xin lỗi, ta vào toilet chút.”
Nhiếp Viễn gật gật đầu. Tô Thư có điểm bất an. Long Hiên mỉm cười đứng dậy, nghiêng đầu sang chỗ khác, đã là bộ mặt dữ tợn.
Khi hắn quay lại, vừa lúc nghe được Tô Thư nói “Ta mang thai, đã muốn hai tháng. Ta thực chờ mong đứa bé này.”
Nhiếp Viễn cực kỳ ủ dột. Gã biết rõ Kỳ Hiên là GAY, khi mới quen Kỳ Hiên hắn thậm chí còn muốn theo đuổi gã, bị gã cự tuyệt, sau mới mời gã đến công ti công tác. Nhiếp Viễn mới tốt nghiệp Harvard không lâu, trong tay cũng không có vốn liếng gì để tự gây dựng sự nghiệp, nên quyết định đi làm công vài năm, thuận tiện tích lũy kinh nghiệm, sau đó, gã quen Tô Thư. Chưa nói tới quen biết, chỉ là xa xa nhìn thấy cô vài lần thôi, lại nảy sinh tình cảm.
Nhiếp Viễn này, cực kỳ có tài, là thiên tài trong thiên tài, Trung văn, thạc si kinh tế học, sau đó lại sang Harvard lấy bằng tiến sĩ quản trị kinh doanh, đồng thời còn thông thạo máy vi tính, có đầy đủ tư chất làm hacker.
Nhiếp Viễn xuất thân dòng dõi nho học, cha mẹ đều là giáo sư đại học, đối với việc gã bước chân vào thương trường, mặc dù không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ. Nếu không phải gã theo chủ nghĩa lãng mạn văn học trung quốc cùng phong thái quân tử, nếu gã ra tay không từ một thủ đoạn nào, gã đã sớm có tiếng tăm trên thương trường, chứ không phải làm công cho Kỳ Hiên.
Nhiếp Viễn chúc mừng Long Hiên sớm có quý tử, Long Hiên ngoài cười nhưng trong không cười. Nói chuyện phiếm một hồi, đột nhiên một âm thanh nữ tử trong trẻo vang lên, “Nhiếp Viễn!”
Sau đó một nữ lang diễm lệ gợi cảm mang biểu tình tức giận đi tới, ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Viễn, “Có rảnh cùng người khác ăn uống, sao không theo giúp ta?”
Tô Thư có chút kinh ngạc nhìn cô ta, đôi mắt sắc sảo của cô ta cũng lướt qua Tô Thư một cái, sau đó ánh mắt rời sang Long Hiên, “Kỳ Hiên, ngươi sao dám cùng ta tranh nam nhân?”
Long Hiên ha ha cười, “Cố tiểu thư, ngươi xem, ta nào dám? Chỉ là cùng vợ mình tâm sự cùng Nhiếp Viễn một chút.”
Cố Ý, con gái giám đốc tài chính của công ty, việc theo đuổi Nhiếp Viễn cả công ty đều biết. Vừa nhìn thấy Cố Ý, mặt mày Nhiếp Viễn liền nhăn nhó, âm thầm trừng mắt nhìn Long Hiên một cái, đã thấy hắn như cười như không nhìn lại mình, mày kiếm mắt sáng, phong lưu phóng khoáng nói không nên lời.
Nhiếp Viễn âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay, tên nam nhân này, làm cho người ta hận cũng hận không nổi, lại bực bội muốn một chưởng đập chết hắn. Gã thầm hận chính mình không may, thế nào lại gặp Cố Ý vào lúc này, lại không biết Cố Ý là bị người cố ý mang đến phá rối.
Thời điểm mấu chốt, vẫn là K hữu dụng. Nhanh như vậy đã mang Cố Ý đến. Long Hiên lơ đãng quay đầu lại, nhìn tóc vàng ẩn hiện xa xa, mỉm cười. Nhiếp Viễn có lẽ sẽ trở thành địch thủ, K cũng có thể. Hiện tại lợi dụng địch nhân đối phó địch nhân, Long Hiên sẽ là ngư ông đắc lợi.
.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiện Đại Hậu Cung
Chương 23: Nhiếp Viễn (Hạ)
Chương 23: Nhiếp Viễn (Hạ)