Bà ngoại và mẹ Sở Ly đã chuyển vào thành phố, cuối tuần rảnh rỗi Sở Ly thường tới thăm họ. Vì muốn lấy lòng ‘nhạc mẫu’, Long Hiên cũng đi cùng Sở Ly tới một lần, kết quả bà ngoại đầu bạc trắng cứ theo sát nhìn chăm chăm, thiếu chút còn quỳ xuống lạy tạ, kiếp trước Long Hiên tuy rằng nhìn thành thói quen, nhưng trước mặt Sở Ly có chút mất tự nhiên, cũng biết điều không dám đi theo lần nữa.
Sở Ly vẫn là cảm thấy thiếu ân tình với Long Hiên, căn nhà bà ngoại và mẹ đang ở mặc dù là Sở Ly bỏ tiền mua, nhưng căn bản không đủ, vẫn là Long Hiên ứng ra hơn phân nửa. Nếu như là con gái, là vợ Long Hiên, như vậy không nói, cậu lại là một thằng con trai, cho dù là thích nam nhân cam tâm thư phục dưới thân nam nhân, nhưng vẫn giữ được cái tự chủ tự tôn của đàn ông, hơn nữa về mặt tiền bạc, không muốn thua thiệt người khác. Giờ cậu đang phân vân không biết có nên nhận công ty của cha. Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn có địa vị ngang hàng cùng Long Hiên, cậu cũng muốn khẳng định bản thân một lần.
Nhưng, Long Hiên vô luận là công là tư vẫn luôn coi trọng cậu, giờ ngoài nhà đất, còn tăng lương ở công ty giải trí, cậu lúc này lại không thể rời đi. Sở Ly chìm trong mâu thuẫn cùng phiền muộn, mẹ tự mình xuống bếp làm thức ăn ngon, cậu ngồi uống rượu. Sắc trời tối dần, Long Hiên gọi điện lien tục, Sở Ly buồn rầu, tắt nguồn điện thoại.
Bà ngoại lớn tuổi bị lãng tai, ra phòng khách xem tv giải khuây, mẹ ngồi cùng cậu trong phòng ăn, có chút lo lắng nhìn cậu.
“Ly Ly…” Mẹ cậu muốn nói lại thôi.
“Ân?” Sở Ly lấy tay xoa huyệt thái dương mơ hồ đau đau, thân thể nâng nâng, đại khái đứng lên không nổi, ngày mai còn phải đi làm, thực bực mình.
“Con…”
“Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, còn muốn giấu gạt con sao?”
“Bà ngoại luôn hỏi con chừng nào thì mới kết hôn sinh con, bà một lòng chờ đợi…”
“Mẹ, chuyện này muộn hai năm có được không? Con còn trẻ, sự nghiệp vẫn chưa có thành tựu gì.”
“Hai mươi bảy rồi còn trẻ?” Đáy mắt mẹ cậu nổi lên ưu thương, “Có phải con bị ám ảnh chuyện hôn nhân, cho nên…”
“Mẹ, không liên quan đến chuyện của mẹ.” Sở Ly càng ngày càng đau đầu, chỉ cần liên quan đến kết hôn, mẹ cậu lại nhớ lại chuyện cũ.
“Vậy thì tại sao? Ly Ly… Chẳng lẽ con thật sự thích nam nhân?”
Sở Ly ngây người. Cậu không nghĩ mẹ cậu đã nghi ngờ cậu, càng không nghĩ bà sẽ hỏi trực tiếp như thế. Tay chân cậu bất giác lạnh như băng, ngồi nửa ngày không có phản ứng. Mẹ cậu nhìn thấy bộ dạng của cậu, nước mắt liền lăn ra, hai tay che mặt, bả vai run nhẹ, nức nở nghẹn ngào. Nhìn thấy mái tóc mẹ tóc đen tóc trắng hỗn loạn, tâm Sở Ly đau xót, lảo đảo quỳ xuống trước mặt mẹ mình, cúi đầu, ôm lấy mẹ nước mắt cũng rơi như mưa.
Có ai biết, giữa cuộc sống này, bản thân là GAY phải chịu bao nhiêu dày vò.
Thấy đứa con cũng ôm lấy mình mà khóc, mẹ cậu lại bình tĩnh trở lại, vuốt ve tóc của cậu, tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi mới hỏi, “Là hắn sao?”
Không cần đề cập tên, mẹ con hai người đều hiểu. Nam tử cao lớn anh tuấn quý khí kia, không nói tới gia tài bạc tỷ, chỉ bằng bề ngoài xuất sắc, đã đủ để cho tâm nữ nhân vỡ tan, nam nhân đố kỵ. Sở Ly không nói gì, cũng không phản bác.
Mẹ cậu thở dài, “Hắn đối đãi với con tốt chứ? Thật tâm sao?”
Sở Ly như cũ không thể trả lời.
“Đứa ngốc này, ngốc như mẹ vậy.” Mẹ cậu lại bắt đầu rơi lệ, “Từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, tính tình lại cố chấp, đã cho đi thì không thể lấy lại, nếu hắn khi dễ con, mẹ phải làm sao bây giờ?”
“Mẹ, hắn sẽ không khi dễ con.” Thanh âm Sở Ly rất yếu, hô hấp khó khăn.
“Mẹ chỉ hy vọng con nhớ rõ, đối với bất luận kẻ nào, nhớ rõ chỉ trao bảy phần thật tâm là được, ít nhất cũng phải giữ lại ba phần đường lui cho mình. Nếu quả thật không thể yêu con gái, mẹ cũng không tiếp tục bức con, cũng không thể vì giữ gìn hương hỏa mà lợi dụng người ta, mùi vị bị lợi dụng, bản thân mẹ hưởng đủ rồi.”
Sở Ly trầm mặc. Cậu cũng biết cuộc sống của bà và mẹ cậu có chút tịch mịch, đều muốn có thêm đứa trẻ trong nhà cho thêm náo nhiệt, nhưng, dù chia tay Long Hiên, cậu cũng chỉ có thể thích nam nhân khác, sẽ không thích nữ nhân. Cuộc đời này, sợ sẽ làm mẹ thất vọng rồi.
Có lẽ cổ nhân nói đúng, đây là đại bất hiếu.
Mẹ con hai người lại không nói gì, bỗng tiếng chuông cửa vang lên. Sở Ly xoa xoa mặt, cước bộ lảo đảo đi mở cửa, xuất hiện trước mặt là gương mặt lo lắng bất an của Long Hiên.
“Trong nhà ngươi không có việc gì chứ?” Long Hiên vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Sở Ly không nghĩ tới hắn sẽ đến, ngây ngốc nhìn hắn nửa ngày, mới ngây ngốc lắc lắc đầu. Long Hiên tự nhiên cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cậu. Cho cậu một ánh mắt tràn ngập sát khí cảnh cáo, về nhà phải dạy dỗ lại, Long Hiên đi vào, đến trước mặt mẹ Sở Ly lộ ra nụ cười nhã nhặn, “Dì Vu, ngày mai Sở Ly còn phải đi làm, nơi này cách xa công ty, ta đón hắn trở về.”
Mẹ cậu cười cười, “Làm phiền ngươi rồi.”
“Không có gì.”
“Sắc trời không còn sớm, các ngươi mau về đi.” Mẹ cậu lấy áo khoác cho cậu mặc vào, cầm tay cậu đặt vào trong tay Long Hiên, “Nó uống nhiều quá, phiền toái ngươi chiếu cố một chút. Trở về tốt nhất làm canh giải rượu, bằng không sáng mai dậy sẽ đau đến chịu không nổi.”
“Dạ, ta nhất định nghe theo.”
“Kỳ Hiên…”
“Dì Vu?”
“Sở Ly là một đứa trẻ đơn thuần, ngươi là ông chủ của nó lại là bạn học cùng bạn bè thân thiết, sau này hãy chiếu cố nó nhiều một chút.”
“Ta hiểu.”
Mẹ cậu còn muốn nói tiếp cái gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống, phất tay cho bọn họ rời đi. Đẩy Sở Ly lên xe, cho xe lăn bánh, Sở Ly dựa vào ngực hắn, nhắm mắt để những nước mắt lăn xuống. Long Hiên nâng tay nhẹ nhàng lau đi. Sở Ly dang tay gắt gao ôm lấy hắn, đầu vùi thật sâu vào ngực hắn.
“Dì Vu lại thúc giục ngươi kết hôn sinh con sao?” Long Hiên bất đắc dĩ hỏi.
Sở Ly lệ đã làm ướt nhẹp áo sơ mi của hắn. Long Hiên cũng không nói gì. Hắn so với bất kỳ ai càng hiểu rõ đạo lý “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”, cũng không có ai so với hắn càng thông suốt quan niệm truyền thống này. Nhưng, đây là người của hắn a. Làm sao hắn có thể giao cho một nữ nhân xa lạ? Sở Ly, Trịnh Ân, Kỳ Dương đều gặp phải vấn đề khó khăn này.
Long Hiên hít sâu một hơi, nhìn ánh sáng lóe sáng vụt qua bên cửa xe, mày cau lại. Liệu có … sách lược vẹn toàn?
Nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Ly, Long Hiên cúi xuống bên tai cậu thì thầm, “Ly Ly, cho ta thêm một năm, ta nhất định sẽ tìm ra cách.”
Thứ hai. Sau cuộc họp thường lệ, Nhiếp Viễn tới văn phòng Long Hiên. Gã đưa lên đơn xin từ chức. Long Hiên liếc mắt cười cười, tiện tay ném qua một bên, mời gã ngồi xuống.
Nhiếp Viễn lạnh mặt nhìn bộ dạng thong dong của hắn, khụ một tiếng, “Chủ tịch Kỳ, ngươi có phải nên ký ngay không, ta đã làm hết thủ tục xin thôi việc.”
“Tại sao? Ở đây công tác không tốt? Hay là không hài long với mức lương hiện tại?” Long Hiên bận tối mắt mà vẫn thong dong hỏi.
Nhiếp Viễn thở dài, “Chủ tịch Kỳ, ngươi đừng giỡn với ta, cần gì phải nói rõ ra, làm hai bên đều khó chịu.”
Câu dẫn phu nhân chủ tịch, vậy là cái tội gì a? Nếu ở cổ đại, đó là mất đầu.
“Có cái gì khó chịu?” Long Hiên vẫn giả ngu, “Cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, ngươi cũng không sai, ta cũng sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ mà lục đục nội bộ.”
“Việc nhỏ?” Nhiếp Viễn bật cười, “Thiếu chút nữa tặng ngươi cái nón xanh (cắm sừng!), đây gọi việc nhỏ?”
“Vấn đề là ngươi không có tặng được a.” Long Hiên tiếp tục cười, “Ngươi đã không tin ta, ta không ngại nói với ngươi, ta không yêu Tô Thư, cô ấy cũng chưa chắc yêu ta, chúng ta bây giờ chỉ lợi dụng nhau, ta muốn cô ấy sinh con cho ta, cô ấy muốn ta giúp cô ấy thoát khỏi cha mình, không hơn.”
Sắc mặt Nhiếp Viễn ngưng trọng, mím môi không nói.
“Sau khi sinh con xong, ta trả tự do cho cô ấy, khi đó, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi cưới nàng gả, ta không quản.”
Nhãn tình Nhiếp Viễn sáng lên, không dám tin nhìn người ngồi ung dung trên ghế, “Ngươi nói thật?”
“Trong thời gian làm việc, ta không bao giờ nói láo.” Thuận tiện dưới đáy lòng bổ sung một câu: kỳ thật câu này chính là giả.
Nhiếp Viễn vẫn trầm tư.
“Nhiếp Viễn, ngươi có biết, ta hiện tại không thể để ngươi đi.” Long Hiên che dấu ý cười, vứt cho gã một bản dự thảo, “Sự nghiệp bất động sản còn muốn tiếp tục phát triển, công ty giải trí mới cũng đang tìm con đường phát triển, ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của ta, bất kể thế nào cũng không thể đi.”
“Muốn thành lập tập đoàn công ty mới?” Nhiếp Viễn rất nhanh lật xem hết phần hồ sơ kia, “Hai hạng mục còn chưa đủ, ngươi còn muốn thâu tóm lĩnh vực khác nữa?”
“Đây là một mục tiêu lớn, không thể hoàn thành trong ba năm năm năm, không có sự trợ giúp tích cực của ngươi càng không thể hoàn thành. Sau khi tập đoàn mới thành lập, ta sẽ tặng không ngươi 5% cổ phần công ty, chưa kể tiền lương.”
Nhiếp Viễn động tâm. Đối với nam nhân có dã tâm mà nói, trước sự nghiệp, tình yêu luôn bé nhỏ không đáng kể.
“Ta biết ngươi đã dự tính tự gây dựng sản nghiệp riêng, có điều, vậy cần phải tòng linh khai thủy (bắt đầu từ hai bàn tay trắng), cần gì phải vậy? Giờ lợi dụng hết thảy, ngươi có thể thực hiện mục tiêu trước thời hạn hai mươi năm, Sở Ly, Trịnh Ân, cả ta, đều phối hợp với ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi có đủ khả năng, mặc kệ lợi dụng âm mưu quỷ kế thế nào giành được mọi thứ trong tay ta, đem nơi này đổi chủ, ta cũng sẽ không trách ngươi.”
“A.” Nhiếp Viễn nheo hai mắt, “Ngươi muốn thử lòng trung thành của ta sao?”
“Ta hiện tại cần là tài cán, so với trung tâm còn quan trọng hơn.”
“Được!” Nhiếp Viễn hét lớn một tiếng, bỗng nhiên tràn ngập hùng tâm tráng chí, “Mặc kệ ngươi nói thật hay giả, ông chủ có gan khiêu chiến với nhân viên, ta phục ngươi. Sau này có lẽ ta sẽ mưu phản, hiện tại, ta cam tâm làm thuộc hạ của ngươi.”
“Ta chờ mong a.” Long Hiên vươn tay.
Nhiếp Viễn cùng hắn bắt tay, khi muốn rút thì lại bị Long Hiên chế trụ, “Nhiếp Viễn, nếu ngươi phiền chán Cố Ý dây dưa không rõ, ta có chủ ý giúp ngươi.”
“Ác?” Nhiếp Viễn nhướng nhướng mày, “Diệu kế gì?”
Long Hiên gãi gãi lòng bàn tay Nhiếp Viễn hai cái, “Làm tình nhân của ta, cô nàng chắc chắn sẽ không tiếp tục dính lấy ngươi.”
Nhiếp Viễn nổi da gà, dùng sức rút tay ra, “Chủ tịch Kỳ, giỡn cũng không thể giỡn loạn. Chúng ta đã từng nói qua, không đề cập đến yêu đương.”
Ác? Xem ra “Kỳ Hiên” trước kia quả thật đã nhắm Nhiếp Viễn. Long Hiên dùng ngón tay xoa cằm, nhìn gương mặt xanh mét trước mắt, cười giống như hồ ly.
Nhiếp Viễn lạnh lùng trừng mắt với hắn, xoay người, đi tới cửa hạ giọng nói, “Ngoài việc cả ngày nhìn chằm chằm nam nhân, cũng không nhìn xem nhân viên đang làm trò gì.”
“Kỳ thật, sao ngươi lại cưới Tô Thư, cưới Cố Ý cũng rất tốt, nếu ngươi cùng cha cô ta liên thủ, nói không chừng thật có thể truất quyền của ta, ngươi nói có phải không?” Long Hiên dường như vô ý hỏi.
Bóng lưng Nhiếp Viễn cứng đờ, kéo cửa ra, nhanh chóng rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiện Đại Hậu Cung
Chương 27: Ước định
Chương 27: Ước định