Long Hiên ngẩng đầu, ngạc nhiên.
Tầm mắt của hắn dừng trên đôi mắt ngọc bích u lãnh kia, đôi mắt giống băng ngọc khiến hắn bất giác rùng mình, thần kinh căng thẳng, thân thể cũng vô thức phòng bị. Ánh mắt kia phát hiện ra hắn tuy rằng cẩn tiểu thận vi nhưng thực tế như lâm đại địch (?), mờ mờ ảo ảo có một tia cười lạnh cùng chế giễu lướt qua trong mắt, cảm giác quen thuộc khiến Long Hiên ngẩn ra, sau đó hắn thấy mái tóc vàng trong trí nhớ.
Mái tóc vàng dài, được túm gọn bằng một dải lụa đen, chủ nhân mái tóc cũng một thân âu phục màu đen, thân thể so với Long Hiên thì nhỏ gầy hơn, lại cao ngất như thanh trúc, da thịt trắng nõn trơn mềm, đôi môi hồng đỏ, cái mũi cao ngạo thẳng tắp như chính chủ nhân nó, hai tròng mắt ngọc bích lãnh liệt, giống như cái lạnh của Bắc cực, mỹ nhân băng giá.
K!
Trái tim Long Hiên như có cái gì đó bóp chặt, khiến hắn nhất thời cảm nhận ngạt thở. Đây mới là bộ mặt thật sự của K, đây mới là bộ dáng chân chính của y, nhân tài như vậy mới xứng với khí chất thanh ngạo kia.
Tuấn mỹ như thế, lãnh túc (lạnh nhạt nghiêm túc) như thế, khác hẳn với người thường như thế. Long Hiên vạn lần không nghĩ sẽ gặp được K trong trường hợp này, hơn nữa lại nhìn thấy bộ dạng chân chính của y.
“Quân Liễm!” Đang lúc hắn kinh ngạc thì Sở Ly lại theo hắn ngước nhìn cầu thang.
Long Hiên quay đầu lại cùng Trịnh Ân liếc mắt một cái, đồng dạng kinh ngạc, Sở Ly chạy qua K, đưa tay vỗ vai một người khác, “Quân Liễm, đã lâu không gặp.”
Lúc này, Long Hiên mới chú ý tới bên cạnh K còn có một người khác, vừa nhìn hắn không khỏi sửng sốt, lại cũng là người tuấn tú hiếm thấy. Ước chừng cao một mét bảy năm, dáng người lại có vẻ cực kỳ yếu ớt, âu phục màu trắng càng lộ rõ vẻ suy yếu của cậu ta, sắc mặt tái nhợt, mi thanh mục tú, con ngươi trong suốt, khí chất trong sạch thoát tục, cùng với nơi yến hội hư dữ quỳ xà lòng người thâm sâu này thật không hợp.
“Quân Liễm…” Trịnh Ân mặt nhăn nhíu mày, hạ giọng nói với Long Hiên, “Hẳn là công tử Quân gia trong truyền thuyết? Hắn và Quân Nhan là song thai, có điều thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, luôn ở trong phòng, nghe nói không bao giờ tham dự mấy bữa tiệc thế này, sao hôm nay lại xuất hiện? Hơn nữa K còn đi bên cạnh hắn…”
“Sở Ly quen hắn.” Long Hiên thấy Sở Ly cùng Quân Liễm cười cười nói nói, ý vị thâm trường trả lời hắn, “Xem ra, yến hội hôm nay tuyệt không đơn giản.”
“Phải a, thực không tầm thường, mỹ nhân khắp nơi.” Trịnh Ân cười đến dâm đãng, “Kỳ Dương đến đây, K cũng tới, không ngờ tiểu công tử Quân gia cũng thanh tú như thế, hoàng đế bệ hạ, liệu có phải lực từ trường của ngươi quá mạnh, ở đâu cũng có thể nhìn thấy mỹ nhân?”
Long Hiên liếc mắt nhìn y, cảnh cáo “Ngươi câm miệng.”
Trịnh Ân ha ha cười, Long Hiên nhìn K bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, sao hắn lại nhìn thấy …?
“Kỳ Hiên, còn nhớ rõ hắn chứ?” Sở Ly hiếm khi nhiệt tình như vậy, lôi kéo Long Hiên đến trước mặt Quân Liễm cùng K, “Không ngờ Quân Liễm lại chính là tiểu công tử Quân gia, hắn giấu diếm thật giỏi, trước kia ta còn tưởng hắn là cô nhi chứ, thân thể lại không tốt, ta từng nói muốn cho hắn ở chung để tiện chăm sóc.”
Quân Liễm chỉ mỉm cười, con mắt lóe sáng khi nhìn Sở Ly, trong mắt tràn ngập ấm áp. Long Hiên khó hiểu nhìn Sở Ly, âm thầm nắm chặt tay cậu.
Sở Ly hồ nghi liếc hắn một cái, lập tức giật mình, vỗ một cái lên ót của mình, “Ta cao hứng đến hồ đồ, ngươi đã quên mất chuyện trước kia, thật là… Hiên, Quân Liễm là bạn học của chúng ta, bạn cùng lớp, có điều hắn rất ít đi học, nghe nói là bởi vì thân thể không tốt, nhưng thành tích của hắn vẫn rất tốt, luôn đứng đầu danh sách nhận học bổng đó, cùng ta quyết đấu một mất một còn a.”
Thoạt nhìn, Sở Ly quả thật rất thích Quân Liễm này, hiếm khi nhiều lời như vậy.”Kỳ Hiên, đã lâu không gặp.”
Quân Liễm rốt cục đem ánh mắt rời sang Long Hiên, ánh mắt lại chuyển sang lạnh nhạt, một chút cũng không có vui vẻ khi gặp lại, so với ánh mắt nhìn thấy Sở Ly hoàn toàn bất đồng. Trịnh Ân thích thú nghiên cứu ánh mắt biến hóa của cậu ta, có điểm vui sướng khi người gặp họa: người này tam phần là tình địch của Long Hiên.
“Xin chào.” Long Hiên cùng cậu ta bắt tay, đối với cái nhìn lạnh nhạt ấy coi không thấy, ngược lại đem lực chú ý chuyển qua K, “Mạo muội hỏi, vị này là?”
“Bạn tốt của ta, Khải Nhĩ. Kai, Sở Ly cùng Kỳ Hiên là bạn học cũ của ta.” Quân Liễm giới thiệu hai bên, lại nhìn nhìn Trịnh Ân.
Trịnh Ân cười tự giới thiệu, “Trịnh Ân, cũng là bạn học cũ của các ngươi, bất quá không phải cùng hệ.”
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Quân Liễm ánh mắt sáng ngời, “Trịnh đại công tử Trịnh Ân? Trường học của chúng ta nổi danh quan hệ rộng rãi a.”
Long Hiên quay đầu liếc Trịnh Ân một cái: hóa ra từ khi còn trong trường đã có ‘mỹ danh’!
Trịnh Ân ha ha cười, chột dạ né tránh tầm mắt hắn, “Tuổi trẻ bồng bột a, tuổi trẻ bồng bột.”
“Không chơi đánh rơi tuổi trẻ mà (câu gốc hơi ngang, mạn phép đổi ^^).” Quân Liễm cười giúp y giải vây, “Không ngờ hôm nay lại gặp được bạn cũ, niềm vui bất ngờ a.”
Thừa dịp mấy người bọn họ ôn lại chuyện xưa, Khải Nhĩ lấy cớ say rượu rời đi, Long Hiên gật đầu ý chào cũng rời đi.
“K?” Hắn nắm lấy cổ tay Khải Nhĩ, lại bị Khải Nhĩ linh hoạt né tránh, “Sao ngươi lại xuất hiện ở Quân gia?”
Khải Nhĩ lạnh lùng liếc hắn một cái, “Sao ta không thể xuất hiện tại Quân gia?”
Long Hiên nhíu nhíu mày, “Ngươi cùng Quân Liễm đúng là bạn bè?”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Khải Nhĩ bưng một ly cocktail, nhấm một ngụm, không kiên nhẫn hỏi.
“Ngươi, là bạn hay là thù?” Long Hiên thấy y như thế, cũng không tiếp tục dài dòng, nói thẳng.
Khải Nhĩ ảm đạm cười, “Đối với ngươi quan trọng lắm sao?”
“Đúng.” Long Hiên thản nhiên thừa nhận, “Ta không muốn có địch nhân như ngươi.”
Quan trọng là, giờ hắn còn chưa biết hết về K, hắn không thể đánh trận mà chưa có chuẩn bị. Địch nhân lợi hại không sao, dù có lợi hại đến đâu cũng sẽ có nhược điểm, đáng sợ chính là không thấy địch nhân, như vậy, căn bản phòng cũng vô pháp phòng.
“Nếu, ta là địch nhân của ngươi?” Khải Nhĩ đặt ly rượu xuống, đôi mắt bích lãnh nhìn chằm chằm Long Hiên hỏi.
Tâm Long Hiên trở nên lạnh lẽo, ngón tay hắn cũng xiết chặt ly rượu trong tay, nhìn Khải Nhĩ, thật lâu sau, hắn mới nói, “K, ngươi thật xinh đẹp.”
Gương mặt lạnh nhạt của Khải Nhĩ rốt cục xuất hiện vết nứt, y tức giận trừng mắt Long Hiên. Long Hiên không kềm chế được bật cười, cúi xuống bên tai Khải Nhĩ, “Ta thật sự thích ngươi, muốn ôm ngươi, ta còn chưa từng ôm qua mỹ nhân băng giá như ngươi, nhất định thực kích thích…”
Một ly rượu tạt thẳng vào mặt hắn. Màu ngọc bích trong mắt Khải Nhĩ dấy lên ngọn lửa phẫn nộ, khuôn mặt trở nên đỏ rực, càng thêm diễm lệ. Mấy người đứng gần thấy một màn như vậy, tò mò đánh giá hai người, lại dẫn tới những người khác xì xào bàn tán.
Long Hiên khăn tay cài trên túi áo âu phục lau mặt, cười nói, “Cho nên, ta muốn ngươi ở phe ta, đừng đối đầu với ta, được không? K, ta không muốn thương tổn ngươi.”
Câu nói sau cùng, hắn nói chân thành tha thiết, ánh mắt cũng thâm thúy. Khải Nhĩ ngơ ngác một chút.
“Tuy rằng ta không hiểu rõ lập trường của ngươi, nhưng ta không cảm thấy địch ý trên người ngươi, hợp tác lâu như vậy, nếu ngươi muốn hại ta, ta đã sớm vạn kiếp bất phục. Nếu trước kia ta đã làm gì có lỗi với ngươi, ta xin lỗi.” Long Hiên nghiêm túc nói, “K, nếu chỉ là muốn trêu đùa ta, hãy dừng tay đi, đùa quá đà sẽ thành thật, hậu quả kia ngươi sẽ không muốn thấy đâu.”
Tô Hành biết K, Quân gia lại cùng K quan hệ không nhỏ, K biết khá nhiều bí mật của Long Hiên, nếu quả thật chơi quá đà, kết thúc không thể không có tổn thương.
Khải Nhĩ khẽ rũ mi mắt, “Ván cờ đã bắt đầu, hí khúc liên hoa lạc vô hối (không thể quay đầu).”
Ánh mắt Long Hiên bắt gặp bộ dạng lạnh lung cô độc của Khải Nhĩ, hắn thở dài, “K, ta thật sự thích ngươi, không phải nói bừa.”
Mặt Khải Nhĩ ửng hồng một chút, lập tức trừng mắt nhìn hắn, “Có mỹ nam nào mà ngươi không thích? Nếu bộ dạng ta bình thường, ngươi còn thích sao?”
“Ta vốn vẫn thích ngươi.” Long Hiên trâng tráo.
Khải Nhĩ cười giễu cợt, “Kỳ Hiên, ta còn không hiểu rõ bản tính háo sắc của ngươi sao?”
Long Hiên rốt cục ngượng ngùng. Trước mặt một cao thủ tình báo, hắn quả thật không thể nói láo.
“Cùng Quân gia hợp tác, ngươi nghĩ thế nào?” Vứt chủ đề khiến mình xấu hổ sang một bên, Long Hiên chuyển câu hỏi.
Khải Nhĩ ý vị thâm trường liếc hắn một cái, “Ngươi không sợ ta cho ngươi hư tình báo giả sao?”
“Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.”
“Thúi lắm.”
Long Hiên ha ha cười rộ lên, “K, chúng ta dường như thường xuyên thảo luận vấn đề này nhỉ.”
“Ngươi không cần cố mua chuộc lòng ta.” Khải Nhĩ bĩu môi, “Bất quá Quân gia sao, ngươi tính thế nào?”
Long Hiên nhìn y hồi lâu, mới nhẹ giọng nói, “Vị trí của Quân Liễm ở Quân gia không cao?”
“Không phải không cao, là một chút cũng không có.” Khải Nhĩ cười lạnh.
“Vì sao? Gia đình bình thường không phải trọng nam khinh nữ sao? Quân Nhan dù thế nào cũng là nữ, tương lai còn lập gia đình.” Long Hiên đối với chuyện này rất khó hiểu.
“Quân Liễm vài lần bệnh tình nguy kịch, thân thể cực kỳ gầy yếu, Quân Nhan lại cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa dã tâm bừng bừng, đem tài sản Quân gia ngày càng mở rộng, dưới tình huống này, ngươi tuyển ai làm người thừa kế?”
Long Hiên không nói. Hắn nhìn Quân Liễm ở xa xa, Quân Liễm ánh mắt 90% thời gian đều dừng trên người Sở Ly, thâm tình, áp lực, thống khổ, còn có mãnh liệt vui sướng. Bởi vì thân thể không tốt, cho nên từ bỏ theo đuổi, nhưng sao có thể cam lòng?
“K, giúp ta bồi dưỡng Quân Liễm kế thừa tài sản Quân gia, thế nào?” Long Hiên ghé tai Khải Nhĩ, thấp giọng hỏi.
Khải Nhĩ nhướng mày nhìn hắn, “Nếu muốn thâu tóm Quân gia, cưới Quân Nhan không phải càng danh chính ngôn thuận sao? Hơn nữa vừa nhanh vừa hiệu quả.”
“Ngươi sẽ muốn lấy một nữ nhân thâm độc như vậy sao?”
“Kỳ Hiên, ta cảm thấy ngươi đối với nữ nhân thành kiến quá lớn.”
“Ác? Vậy ngươi cho rằng Quân Nhan là hiền thê lương mẫu người người ao ước?”
“Cô ta là người hiệp trợ sự nghiệp cho ngươi.”
“Ta không vô năng đến độ cần một nữ nhân giúp ta làm giàu.”
“Ở xã hội thượng lưu, cưới hỏi là phương thức thường thấy nhất để khuếch trương sự nghiệp.”
Long Hiên dè bỉu. Cưới hỏi, kiếp trước hắn còn thiếu sao? Trong hậu cung có bao nhiêu nữ nhân tiến cung vì đủ loại quyền lợi? Loại nữ nhân đó, hắn sớm thấy phiền chán, có cơ hội trùng sinh, hắn đâu ngu mà giẫm lên vết xe đổ.
“Giúp ta bồi dưỡng Quân Liễm, K.” Hắn thản nhiên nói.
Khải Nhĩ tự hỏi một hồi, gật đầu, “Ta vốn cũng muốn bồi dưỡng hắn, không nghĩ tới ngươi cũng lựa chọn như vậy.”
“Đây là ý tưởng lớn gặp nhau a.” Long Hiên tiếp tục trâng tráo. Khải Nhĩ giễu một tiếng, đáy mắt có ý cười thản nhiên lại chân thật.
Tiếng âm nhạc lên, giữa đại sảnh thành sân nhảy, các đôi nam nữ cùng nhau nhẹ nhàng nhảy múa. Quân Nhan tới cạnh Long Hiên, “Kỳ tiên sinh, khiêu vũ chứ?”
Ai cũng hiểu, đêm nay là biến thành đại hội tương thân. Khiêu vũ cùng Quân Nhan, điều này rất có ý nghĩa, huống chi là cô chủ động mời. Khải Nhĩ huých Long Hiên.
Long Hiên cười xấu hổ, “Thực xin lỗi, ta không biết khiêu vũ.”
Đây cũng không phải là từ chối khéo, hắn thật sự không biết kiểu nhảy hiện đại. Sắc mặt Quân Nhan nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. Kỳ Hiên phong lưu phóng khoáng nổi tiếng trong giới thượng lưu, người nào không biết vũ kỹ hắn cực kỳ xuất chúng?
“Quân tiểu thư, nếu không chê, có thể cùng ta nhảy một điệu?” Có người đúng lúc xuất giải vây cho Quân Nhan. Quân Nhan liếc nhìn người ấy, nam nhân anh tuấn, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng vẫn có sức quyến rũ vô cùng, cô cao ngạo gật đầu, đem bàn tay bạch ngọc thông thường đặt vào tay gã.
Mà người nam nhân này ánh mắt như đao nhìn thẳng vào Long Hiên, “Kỳ Hiên, ngươi còn muốn đợi đứa trẻ sinh ra, mới cưới Tô Thư? Vẫn là tính toán hưởng hết tề nhân chi phúc (?)?”
“Đứa trẻ?” Quân Nhan sắc mặt đại biến, quay lại nhìn Long Hiên ánh mắt nhất thời so với vừa rồi lạnh đi mấy phần, còn có tức giận mãnh liệt.
A, ngây thơ là đại bất lợi a. Long Hiên nhún nhún vai, cười khổ, “Tô Hành, ngài tuổi cũng đã cao, cũng sắp làm ông ngoại, sẽ không định cầu hôn Quân tiểu thư chứ?”
Sắc mặt Quân Nhan càng thêm khó coi, ánh mắt từ trên người Long Hiên chuyển qua Tô Hành, giận dữ hất tay Tô Hành ra, dậm chân rời đi. Long Hiên hướng Tô Hành cười giả dối, chớp chớp mi, bộ dạng mười phần lưu manh.
Tô Hành căm tức hắn, “Vốn ta còn không tin, không ngờ ngươi thật sự đến đây, ngươi rốt cuộc định thế nào với Tô Thư?”
Long Hiên uể oải nâng tay trái lên, cho gã xem chiếc nhẫn trên ngón áp út, “Nhạc phụ đại nhân, ta cùng con gái yêu của ngài đã đăng ký kết hôn. Ta nói rồi, sẽ không để con ta làm con rời.”
Tô Hành ngạc nhiên.
Khải Nhĩ đồng dạng kinh ngạc, “Ngươi thật sự kết hôn?”
Long Hiên hừ một tiếng.
“Sở Ly cùng Trịnh Ân đều không để ý sao?” Khải Nhĩ vẫn đang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Cùng ta chiến tranh lạnh một tuần, sao lại không để ý?” Long Hiên nhìn Tô Hành chậm rãi nói, “Nhưng, vì để nhạc phụ đại nhân của ta vừa lòng, ta cái gì cũng bất chấp.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hiện Đại Hậu Cung
Chương 30: Khải Nhĩ
Chương 30: Khải Nhĩ