Thời tiết đã dần chuyển lạnh, rất nhanh đã tới tháng chạp, Lục Sanh một bên dặn dò hạ nhân, một bên vội vội vàng vàng đến điện Chiêu Dương chờ nữ hoàng bệ hạ bãi triều. Nhưng công việc đôi khi hơi nhiều, hôm nay hắn không tránh khỏi đến muộn.
Hắn xốc tấm mành dày nặng lên khiến khí lạnh bên ngoài lùa vào một ít. Lục Sanh vốn gầy, làn da cũng trắng bệch nhưng vì đi lại lâu dưới gió tuyết, lúc này chóp mũi đã bị đông lạnh đến đỏ bừng, gương mặt càng thêm tái nhợt.
"Nô tài thỉnh an điện hạ." Vừa nói hắn vừa quỳ xuống hành lễ.
"Không cần."
Hắn còn chưa khom người, một đôi tay ấm áp đã nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn. Lục Sanh ngẩng đầu liền thấy An Tình đang mỉm cười nhìn hắn, hắn chợt cúi đầu cụp mi, "Điện hạ."
Nhưng nàng lại giống như không nghe thấy, đôi tay ấm áp gắt gao bao bọc tay hắn, một bên tỉ mỉ xoa bóp.
"Tại sao lại lạnh như vậy?"
Nàng vừa nói vừa hà hơi ấm lên tay hắn, không ngừng chà xát cho ấm lên.
Trong lúc nhất thời hắn có chút ngốc lăng.
Đôi tay nàng ấm áp phủ lên đôi tay lạnh băng của hắn, đôi mắt đen nhánh cũng chăm chú nhìn hắn: "Lần sau đến đây mặc nhiều hơn đi. Bên ngoài trời giá rét, so với năm ngoái càng lạnh hơn. Ngươi tới nơi này hầu hạ cô nếu sinh bệnh thật không tốt. Hay là cứ gọi người đưa thêm tới chỗ ngươi vài món thịt cừu cũng được."
Lục Sanh rũ mi, "Đa tạ điện hạ quan tâm, nô tài sẽ chú ý."
Sau một lúc lâu, An Tình cảm thấy tay hắn ấm lên mới buông ra. Nàng xoay người dặn dò cung nhân thêm than đốt, đồng thời gọi người mang trà nóng cùng điểm tâm lên.
Thừa dịp đối phương buông tay, Lục Sanh nhanh chóng rụt lại vào ống tay áo, trong mắt hiện lên tia chán ghét, đầu mày hơi nhíu lại. Trước kia hắn cảm thấy nữ hoàng tuy rằng không có bản lĩnh gì nhưng cũng là người đứng đắn, không ngờ giờ nàng ta lại là là người trầm mê nam sắc. Hắn biết diện mạo chính mình có đem đứng giữa đám người đều nổi bật nhưng thân phận thấp hèn, đối phương còn làm ra dáng vẻ háo sắc như vậy, quả thật quá khó coi.
"Lục Sanh."
Nghe được nàng gọi nhẹ, hắn lại treo lên mặt nụ cười nhẹ, bước đến. Dạo gần đây nữ hoàng luôn gọi tên húy của hắn, hắn đã sớm quen. Rất nhanh, hắn đến bên cạnh nàng, an tĩnh mài mực.
"Ngươi đang làm gì?"
An Tình kinh ngạc nhìn hắn đang cầm nghiên mực.
Nghe tiếng hỏi này, Lục Sanh cho rằng mình lại đắc tội nàng, "xoạch" buông cái nghiên xuống, khom người quỳ gối hướng nàng tạ tội.
"Ngươi..." Nàng câm nín nhìn hắn quỳ trên mặt đất, không khỏi thở dài.
Đứng dậy đem hắn đỡ lên, lại xoay người đặt vào tay hắn tách trà nóng, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ: "Cô chỉ cần ngươi ăn điểm tâm cùng uống trà là được."
"Nô tài cảm thấy việc này không ổn."Hắn rũ mắt nói.
Nàng chau mày, "Có gì không ổn, cô bảo sao chính là vậy, ngồi xuống!"
Lục Sanh giương mắt nhìn nàng cười nhẹ, cũng không hề làm trái ý nàng, tuân theo ngồi xuống chậm rãi thưởng trà. Này nam tử môi hồng răng trắng, tóc dài mềm mại như tơ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập ưu nhã, không nhìn ra là một hạ nhân mà lại giống như một vị quý tộc cao cao tại thượng.
"Điện hạ, thuốc đã sắc tốt."
Mành theo đó bị xốc lên, một tiểu cung nữ bưng khay tiến vào.
An Tình lơ đãng nhìn thoáng qua, "Để đấy."
Lục Sanh ngày thường bận rộn, tuy trên mặt luôn là biết ý nịnh hót nhưng trong tâm lại tràn ngập chán ghét. Nhe nói thế, hắn vờ kinh ngạc nói: "Điện hạ thân thể không thoái mái sao?"
"Chỉ là yết hầu có chút không thoải mái thôi."
Nàng ghét bỏ đấy chén thuốc trên bàn, nhíu mày: "Thuốc rất khó uống."
Tiểu cung nữ cười nói: "Tổng quản mau khuyên nhủ điện hạ, thuốc này bổ khí, giúp ấm người nhưng điện hạ lại luôn như vậy." (ý là trốn uống thuốc)
An Tình không biến sắc nhìn đối phương, trong lòng lại âm thầm tính kế.
Lục Sanh rũ mắt trầm ngâm một lát, lúc sau ngẩng đầu nói: "Điện hạ nên lấy thân thể làm trọng. Thuốc đắng dã tật, người có uống thuốc thân thể mới khỏe mạnh được."
Nước thuốc đen ngòm, vừa nhìn đã biết khó uống, lại thêm đặt trong chén bạch ngọc càng thêm nổi bật, thật khó lòng nuốt xuống.
"Ngươi còn biết cả cái này?"
Nàng chống cằm, ra vẻ buồn cười nhìn hắn, "Nếu không muốn uống thì sao?"
"Thái y kê dược tất nhiên có ý tốt. Thân thể điện hạ tôn quý, trăm triệu lần không thể sinh bệnh được."
"Vậy à...", nàng cong môi, mắt quét về phía hắn, môi nhả từng chữ như châu ngọc——
"Nhưng nếu ngươi đút cô... Vậy thì có thể xem xét..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Lược Boss Phản Diện
Quyển 8 - Chương 9: Hoạn quan và nữ hoàng (9)
Quyển 8 - Chương 9: Hoạn quan và nữ hoàng (9)