Tên cầm đầu không ngờ hai người giỏi đánh đấm như vậy, lúc này liền tức giận đấm một quyền về phía mặt Sở Tự, Sở Tự nhanh nhẹn lắc mình né tránh, tiếp đó tung một cước đá vào đầu gối đối phương, làm người nọ quỳ rạp xuống đất.
‘Đùng——‘
Trong lúc hỗn loạn, cũng không biết là người nào nổ súng.
Viên Tiệp lập tức túm lấy tay Sở Tự, kéo cậu ra sau lưng mình rồi nghiêng người né tránh phát súng trong trận hỗn loạn: “Cẩn thận!”
“Anh Viên.” Sở Tự cũng sửng sốt, thật không ngờ đám người này cư nhiên dám nổ súng.
Nháy mắt tiếng súng vang lên, toàn trường lập tức yên lặng như tờ, nghiễm nhiên người vừa nổ súng cũng thực sửng sốt.
Người nọ nhìn khẩu súng trong tay, lại nhìn người cầm đầu đang chật vật, không biết nên làm gì: “Đại… đại ca…”
Cấp trên quả thực đưa súng cho bọn họ, thế nhưng chỉ bảo bọn họ cầm theo dọa người thôi a.
Người cầm đầu kia phản ứng cực nhanh, thấy toàn trường hoàn toàn yên tĩnh thì lập tức gào lớn một tiếng: “Các anh em, lên!”
Nếu đã nổ súng uy hiếp rồi, gã mới không tin không dọa được hai tên nhóc kia…
Súng trong tay bọn họ chính là súng thật.
‘Đùng—–‘
Ngay lúc này, một tiếng súng nữa vang lên. Thế nhưng không phải là phát súng chỉ thiên uy hiếp.
“A——”
Ngay lúc đám du côn đang định một lần nữa nhào lên, tên cầm đầu kia đột nhiên thét chói tai, trong lúc hỗn loạn một phát súng chính xác bắn vào cổ tay gã, mà cây súng gã đang cầm trong tay cũng rớt xuống đất.
Người nổ súng chính là Viên Tiệp.
Bất quá, súng trong tay Viên Tiệp hiển nhiên cao cấp hơn súng của đám du côn kia nhiều: “Để tôi xem xem còn ai dám tới nữa!”
Toàn trường lại một lần nữa lặng ngắt.
Ai cũng không ngờ trên người một tên mặt trắng thoạt nhìn bình thường thế này lại có súng, khó trách bị cả đám bọn họ cầm súng bao vây cũng không hề sợ hãi.
Nhất định không phải dân chúng bình thường.
“Anh Viên——” Sở Tự cũng bị tiếng súng dọa hoảng, cậu biết trong người Viên Tiệp có súng, chỉ là không ngờ anh sẽ lấy ra.
Giờ phút này Viên Tiệp thoạt nhìn dữ tợn vô cùng.
Dữ tợn tới mức hoàn toàn khác biệt với anh lúc bình thường.
Đám du côn mang súng ở xung quanh lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn cẩn thận thận nhìn Viên Tiệp, chân đã bắt đầu mềm nhũn.
Bọn họ chỉ chạy tới dọa nạt ‘mời người ta về làm khách’ như bình thường thôi, thực không ngờ lần này lại nguy hiểm tới tính mạng.
Một tên du côn bạo gan đột nhiên nhào tới bên cạnh Viên Tiệp, ý đồ muốn cướp đi khẩu súng trong tay anh….
‘Đùng——‘ Lại một tiếng súng vang lên.
Viên Tiệp chuẩn xác bắn vào xương bánh chè, đầu gối gã bắt đầu trào máu không ngừng, sắc mặt thống khổ ngã rạp xuống đất.
Sở Tự không rõ lắm, chỉ là cứ có cảm giác Viên Tiệp có chỗ nào đó không ổn.
“Các người có tin hay không, chỉ cần các người nổ súng, cho dù không tổn thương bất kì người nào tôi vẫn có thể tống các người vào tù, tổn thương người thì sẽ liên lụy tới thân nhân. Mà tôi nổ súng, cho dù lỡ tay bắn chết, các người cũng chỉ bị coi là phần tử phản động, bị người ta thóa mạ, có chết cũng chỉ uống phí.” Ánh mắt Viên Tiệp lạnh như băng, nhìn đám người trước mặt, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch nói.
Bị phái tới mời Sở Tự lần này chỉ là đám du côn cấp thấp mà thôi, căn bản chưa từng đụng phải trận lớn. Những chuyện phạm pháp dính tới cảnh sát cũng không tới phiên bọn họ ra mặt, ngày thường giỏi lắm là chạy lon ton khắp nơi đánh đánh đấm đấm đe dọa đám dân lành, lâu lâu đi mời người về làm khách mà thôi.
Lăn lộn lâu như vậy, trong tay lại có súng, gặp phải người mang súng lại có thân phận không thấp, đối với đám tôm tép này chính là lần đầu tiên.
Thấy Viên Tiệp cầm súng, kỹ năng bắn súng lại cao siêu, nói chuyện lại khí thế… Đám du côn liền tin tưởng, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, đừng nói động một chút, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Không muốn chết thì lập tức bỏ súng xuống hết cho tôi! Một người cũng không được chạy, dám chạy thì nên chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả.” Viên Tiệp lạnh lùng nói.
Lăn lộn trong quân bộ leo tới vị trí hôm nay, anh căn bản không phải là kẻ ăn chay.
Âm thanh Viên Tiệp không lớn, thế nhưng lực uy hiếp thì lại tràn đầy.
Đám du côn nghe vậy, lại nhìn cây súng cao cấp trong tay anh, lập tức ngoan ngoãn bỏ súng hồng ngoại kiểu cũ trong tay xuống, tiếp đó ngồi chồm hổm đưa tay lên đầu.
Lần này, bọn họ có thể xem là đụng chuyện lớn rồi a.
“Tiểu Tự, em không bị dọa chứ?” Viên Tiệp lấy lại tinh thần, nhìn về phía Sở Tự, ánh mắt vốn thô bạo lập tức trở nên ôn nhu hiền hòa.
Sở Tự cũng bình tĩnh trở lại, lắc lắc đầu: “Không có việc gì…”
Nhìn Viên Tiệp, Sở Tự đột nhiên cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ đối phương, hơn nữa còn có cảm giác tính cách thật sự của anh không giống tính cách hiền hòa mà ngày thường anh vẫn đối diện với mình, quả thực rất kỳ quái… Thế nhưng nghĩ lại, Viên Tiệp làm việc trong quân bộ, là một sĩ quan cao cấp, có khí thế như vậy cũng thực hợp lý…
Xem ra sau này có tranh cãi, cậu tuyệt đối không thể chọc Viên Tiệp, bằng không nếu chọc anh lộ ra một mặt thô bạo này rồi gia bạo thì… cậu chắc chắn không phải đối thủ của anh.
Sở Tự nghĩ vậy.
Viên Tiệp không muốn lộ thân phận nên giấu tên gọi điện báo nguy.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát bên khu ổ chuột này quả thực không tốt lắm, rất có khả năng có quen biết với cấp trên của đám tôm tép này, Viên Tiệp nói mình bị một đám người bao vây, trong tay bọn họ còn có súng, thái độ làm việc của cảnh sát bắt máy thực lười nhác, căn bản không để ý nhiều, chỉ nói: “Súng? Sao có thể chứ, cảnh nội An Sâm đế quốc chúng ta cấm súng, đừng có ăn nói lung tung, tôi sẽ kiện anh tội quấy nhiễu cảnh sát đây.” Sau đó trực tiếp cúp máy.
Sở Tự cùng Viên Tiệp liếc nhìn nhau, cùng ghê tởm hiệu suất làm việc của cảnh sát khu này.
“Chúng tôi không báo giả, bên gara xe số 6 của đoàn phim xx quả thực có rất nhiều phần tử tội phạm dùng súng phi pháp, hiện giờ bọn họ đã bị chúng tôi chế phục, súng hồng ngoại kiểu cũ bị vứt đầy dưới đất, hi vọng cảnh sát các người nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, bằng không tôi sẽ tự mình áp giải chúng tới cục cảnh sát.” Viên Tiệp một lần nữa gọi điện báo nguy, tiếp đó mở miệng nói vậy, tiếp đó không đợi cảnh sát cúp máy, anh đã chủ động cúp trước.
Làm sĩ quan cao cấp, anh cảm thấy đám cảnh cục cấp dưới này cần phải mạnh mẽ thanh tra cùng chỉnh đốn.
Lần này cảnh sát quản lý khu vực quả thực đã tới rất nhanh.
Còi cảnh sát hú vang, đám cảnh sát nhận được tin báo lập tức cầm súng bao vây tầng hầm đỗ xe mà nhóm Viên Tiệp cùng Sở Tự đang ở, quát lớn: “Là ai báo cảnh sát?”
“Là tôi…” Viên Tiệp kéo Sở Tự ra sau lưng.
Đám cảnh sát liếc nhìn đám du côn ngồi chồm hổm dưới đất, nghiễm nhiên có quen biết, liền chất vấn Viên Tiệp: “Là cậu chế phục bọn chúng?”
Thực khó tưởng tượng hai người này có thể chế phục cả đám du côn, hơn nữa trong tình huống chúng còn mang theo súng…
Tuy súng đám du côn này mang theo chỉ là loại súng hồng ngoại cũ kĩ nhưng dù sao cũng là súng, đủ để uy hiếp đám dân chúng bình thường hoặc những bang phái khác.
Người bình thường thì làm gì có cơ hội thấy súng thấy ống cơ chứ?
“Phải.”
Tên cầm đầu đám du côn có chút sợ Viên Tiệp cùng Sở Tự, bất quá đám cắc ké khác thì lại không có mắt như gã, tên du côn bị Viên Tiệp bắn trúng đầu gối khi nãy khá thân với đội trưởng nhóm cảnh sát vừa tới, liền kêu lên: “Cảnh sát Lưu, trên người bọn họ có súng!”
Súng của Viên Tiệp tùy ý đút vào túi quần, vẫn chưa cất kỹ.
Cảnh sát Lưu nghe vậy thì dời ánh mắt qua, quả nhiên nhìn thấy khẩu súng cắm trong túi tiền Viên Tiệp, lập tức biến sắc phân phó cấp dưới: “Đám người này tàng trữ súng phi pháp, tụ tập đánh nhau, áp giải về hết cho tôi.”
Tuy súng của Viên Tiệp rất cao cấp, thế nhưng xuất hiện ở khu ổ chuột nhỏ bé này thì chắc hẳn không phải nhân vật lớn.
“Tôi xem ai dám?” Viên Tiệp lạnh lùng đám cảnh sát cả gan cấu kết với xã hội đen.
Cảnh sát Lưu hồn nhiên không để Viên Tiệp vào mắt: “Thế nào, muốn kháng lệnh à? Nhóc con!”
“Cảnh sát, chúng tôi là dân lành, ông có mời tôi về hiệp trợ cảnh sát điều tra, thế nhưng vừa mở miệng đã đòi bắt chúng tôi là ý gì? Tự dưng định tội người ta như vậy, bằng đâu cớ đâu.”
Cảnh sát Lưu phản đối: “Dân lành? Dân lành mà mang theo súng à, dân lành có thể khống chế một đám phần tử xấu mang theo súng như vậy à, tôi thấy các người chẳng có kẻ nào tốt, đều là đám bẩn thỉu.”
“A——” Lúc này, Sở Tự phát ra một tiếng cười nhạo: “Sớm nghe nói nơi này quan thương cấu kết, mà cảnh sát cùng xã hội đen thì lại hỗn loạn, cởi đồng phục ra thì có thể tụ tập hỗ trợ xã hội đánh người, mặc đồng phục vào thì trở thành cảnh sát đi bắt người, hôm nay tôi rốt cuộc cũng được lĩnh giáo.”
Sở Tự lăn lộn trong giới giải trí, mà nơi này lại có không ít đoàn phim tới dựng trường quay, trong giới cũng có không ít ông chủ lớn muốn rửa tiền.
Việc này cậu cũng biết không ít.
Thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp phải.
Viên Tiệp thấp giọng hỏi: “Có chuyện như vậy à?”
“Chứ còn gì nữa.” Sở Tự rành mạch nói.
Viên Tiệp không thể không thừa nhận: “Xem ra kiến thức của anh quả thực quá ít.”
“Tên nhóc nói hưu nói vượn gì vậy hả, các người còn dám nói bậy nói bạ tung tin đồn nhảm thì coi chừng chúng tôi sẽ kiện hai người tội bêu xấu cảnh sát!” Vị cảnh sát Lưu này chính là địa đầu xà, hoành hành ngang ngược lợi hại: “Tốt nhất là các người ngoan ngoãn theo tôi về, nơi này thực hỗn loạn, cho dù tôi bất cẩn bắn chết mấy người thì cùng lắm chỉ là bắn chết một tên làm loạn mang theo súng phi pháp mà thôi, nghe thấy không?”
Gã quơ quơ cây súng trong tay, giọng điệu tràn đầy ý uy hiếp.
Bất quá những lời này quả thực rất giống những lời Viên Tiệp uy hiếp đám xã hội đen kia vừa nãy.
Gã cá rằng Viên Tiệp không phải kẻ liều mạng, chắc chắn sẽ không dám tùy tiện nổ súng.
Chính là gã không biết Viên Tiệp không phải người dễ dàng bị uy hiếp….
Chỉ thấy anh bình tĩnh nói: “Hôm nay muốn chúng tôi đi theo ông, trừ phi cục trưởng của ông tự mình tới đây. Bằng không, chúng tôi sẽ không đi đâu cả.”
“Cục trưởng của chúng ta?” Cảnh sát Lưu giống như nghe thấy một chuyện thực nực cười.
Cái tên nhóc này không phải vẫn còn khờ dại tin tưởng trên đời này có công lý chính nghĩa đi?
Viên Tiệp từng câu từng chữ nói: “Muốn tôi đi thì gọi cho cục trưởng các ông, lập tức gọi.”
“Mày tưởng mày là ai? Mày—- mày bảo gọi thì tao phải gọi à?” Hương vị du côn trên người vị cảnh sát Lưu này càng ngày càng đậm hơn.
Viên Tiệp cũng không nhiều lời nữa, không chút nghĩ ngợi nói: “Ông không gọi, tôi gọi!”
Anh đã cho vị cảnh sát Lưu này cơ hội, nếu đối phương đã không muốn thì chỉ đành dùng biện pháp cứng rắn.
Viên Tiệp mở thông tấn khí trực tiếp gọi điện, bất quá không phải gọi cho cục trưởng nơi này, mà là nhân viên cần vụ Tiểu Trương của mình, đơn giản giải thích sự tình rồi bảo Tiểu Trương thông tri cảnh vệ của mình chạy tới. Sau đó anh mới gọi cho thị trưởng nơi này: “Alo, xin chào, là Lý thị trường à? Tôi là Viên Tiệp.”
Sau khi nghe Viên Tiệp gọi cho nhân viên cần vụ, cảnh sát Lưu đã thầm hiểu không ổn, cả gương mặt đều tím tái, toát mồ hôi lạnh, cũng không dám nói năng hay liếc nhìn Viên Tiệp.
Sau khi gọi điện thoại thông tri các ngành các cấp một lần, Viên Tiệp mới gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát đang nghỉ ngơi.
Lần này, đám địa đầu xà cấu kết làm việc xấu có thể xem là đá trúng thiết bản.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)
Chương 50
Chương 50