DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)
Chương 82

Thấy Sở Tự đáp ứng, Viên Tiệp thực cao hứng: “Tiểu Tự, có em cùng tham gia giải đấu này, anh thực sự vui lắm.”

Này cũng đại biểu Sở Tự đồng ý công khai quan hệ của bọn họ trước mặt đồng sự của anh.

“Đến khi đó anh cũng lên sàn đấu à?” Nghĩ tới gì đó, Sở Tự hỏi.

Đó là trận cậu mong chờ nhất.

Viên Tiệp gật gật đầu: “Ừm, tuy giải đấu dành cho nhóm trẻ nhưng anh là trung tướng đã giữ chức quán quân liên tục mười mấy năm qua nên sẽ xuất hiện ở trận cuối cùng, bồi bọn họ luyện tập…”

Những giải đấu thế này anh đã tham gia rất nhiều, sớm đã không còn kích động cùng khẩn trương như thời còn trẻ.

Điều làm anh phấn khởi chính là Sở Tự đồng ý bồi anh tham dự hoạt động của đơn vị, làm quen với đồng sự cùng bạn bè của anh.

“Vậy thì tốt rồi, em rất muốn xem bộ dáng điều khiển cơ giáp của quán quân mười mấy năm liền của giải đấu a, nhất định rất tuyệt vời. Em tin tưởng lần này anh lại lấy được giải.” Sở Tự thực mong chờ nhìn anh.

Viên Tiệp nhìn Sở Tự, có chút thất thần.

Kỳ thật mười mấy năm trước, ngay trong giải đấu đầu tiên giành được giải quán quân anh có mời Sở Tự tới xem, khi đó Viên Tiệp thực khẩn trương cũng thực thấp thỏm, anh cảm thấy giải quán quân này rất quan trọng nên đã mời người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình tới xem, anh định sau khi giành được giải quán quân sẽ bày tỏ với Sở Tự, tuy bọn họ có hôn ước với nhau nhưng Viên Tiệp rõ ràng cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đang ngày càng xa hơn, anh muốn phá bỏ tầng ngăn cách đó, đồng thời xác minh quan hệ hôn phu giữa mình cùng Sở Tự.

Lúc đó Sở Tự đã đáp ứng, Viên Tiệp vì thế mà vui sướng vài ngày, thế nhưng cuối cùng vì có việc đột xuất nên Sở Tự đã không tới.

Viên Tiệp cầm cúp đứng trên đài chờ Sở Tự thật lâu, đến tận khi niềm vui sướng khi giành được cúp cũng không còn… Sở Tự vẫn không tới…

Tối đó anh tới tìm Sở Tự thì nghe cậu nói, cậu là người đồng tính, hơn nữa còn đang thích một người.

Mỗi khi nhớ lại chuyện này, tâm tình của Viên Tiệp lại thực u ám.

Nhưng thực may mắn hết thảy đã qua rồi.. rốt cuộc Sở Tự vận ở cùng một chỗ với anh.

Bất quá giải thi đấu cơ giáp lần này có lẽ có thể cứu vãn lại tiếc nuối lúc xưa, anh muốn tái hiện lại quang cảnh năm đó, cầm cúp quán quân trong tay thổ lộ với Sở Tự.. Vì thế Viên Tiệp thầm hạ quyết tâm nhất định phải giành lấy giải quán quân lần này.

Nhiệt tình huấn luyện cơ giáp của Viên Tiệp tăng vọt, nhất định phải giành lấy giải quán quân.

Lần đầu tiên nhìn thấy Viên Tiệp như vậy, Sở Tự có chút giật mình, thực không ngờ giải đấu này lại quan trọng với Viên Tiệp như vậy, gần như là chấp niệm.

Sở Tự chỉ đành cùng anh tới sân huấn luyện luyện tập.

******

Lúc giải thi đấu cơ giáp chưa bắt đầu, Sở Tự đang trong kì nghỉ thì đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Trầm Triệt lúc nửa đêm: “Làm sao vậy, trễ thế này rồi có chuyện gì không?”

“Anh Sở, anh mau tới đây đi, anh Trầm… anh Trầm đánh người chế tác âm nhạc, hiện giờ chúng ta đang ở khách sạn.” Giọng điệu cậu nhóc kinh hoảng không thôi.

Sở Tự lập tức nhảy xuống giường, luống cuống mặc quần áo: “Rốt cuộc sao lại thế này? Sao Trầm Triệt lại đánh nhau với bên chế tác?”

Trong ấn tượng của cậu, Trầm Triệt là người trầm mặc kiệm lời ít gây chuyện nhất trong số năm nghệ nhân.

Tuy cảm giác tồn tại rất thấp nhưng tuyệt đối không phải người không biết chừng mực… Sao tự dưng đang êm đẹp lại đánh người ta?

“Là bởi vì ông ta… ông ta động tay động chân với anh Trầm, nên.. nên anh ấy mới…” Cậu nhóc trợ lý ở bên kia đầu dây lúng ta lúng túng, không biết nên nói thế nào mới tốt.

Nghe tới đây, Sở Tự liền hiểu ra: “Cậu ở đó trông chừng Trầm Triệt, tôi lập tức qua ngay. Cố gắng đừng nháo lớn chuyện, nếu không thể khống chế thì lập tức báo cảnh sát, phải đặt an toàn của Trầm Triệt lên hàng đầu.”

Viên Tiệp vừa tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn về phía Sở Tự: “Làm sao vậy, Tiểu Tự?”

“Anh Viên, nghệ nhân của em xảy ra chút chuyện, em phải ra ngoài một chuyến.” Sở Tự giải thích đơn giản rồi lập tức chạy đi, sợ Trầm Triệt gặp chuyện.

Sốt ruột chạy tới WC khách sạn mà trợ lý báo thì phát hiện cửa WC đã khóa lại. Trợ lý Tiểu Vương lo lắng đứng ngoài cửa, thấy Sở Tự tới thì thở phào một hơi.

Tiểu Vương sốt ruột nói: “Anh Sở, anh Trầm với người chế tác đang ở bên trong, đánh nhau một trận rồi không nghe thấy âm thanh gì nữa, em gọi cũng không nghe anh Trầm đáp lại, không phải đã gặp chuyện gì rồi đi?”

“Đã thế rồi mà còn chờ tôi làm cái gì? Mau phá cửa đi.” Sở Tự cũng chưa từng gặp phải chuyện thế này, trái tim nhất thời nhảy lên tận cổ họng.

Cậu thử thăm dò gõ gõ cửa: “Trầm Triệt, Trầm Triệt, cậu có đó không?”

Bên trong không có tiếng đáp lại.

Sở Tự sốt ruột không thôi, đang định bất chấp phá cửa thì đúng lúc này Trầm Triệt ở bên trong mở cửa ra, bộ dáng thực bình tĩnh nhưng trên gương mặt lạnh lùng lại dính đầy vết máu, làm người ta nhìn mà hoảng sợ.

Sở Tự thấy Trầm Triệt bình an vô sự thì thở phào một hơi, bất quá khi đẩy cửa bước vào trong thì lập tức hoảng sợ.

Chỉ thấy người chế tác muốn dùng quy tắc ngầm với Trầm Triệt giờ phút này đang nằm bất động trên sàn nhà, đầu đầy máu, trên sàn cũng vươn vãi vết máu, gần đó còn có một chậu hoa đã vỡ…

Có thể nhìn ra vừa nãy trong tình thế cấp bách, Trầm Triệt đã dùng chậu hoa đập vào đầu đối phương.

Hít sâu một hơi, Sở Tự ngồi xổm xuống đưa tay thăm dò hơi thở người chế tác, phát hiện ông ta vẫn còn hít thở mới thở phào một hơi.

“Anh Sở, anh Sở, anh đừng trách anh Trầm a. Việc này không thể trách anh Trầm đâu, đều là tại tên chế tác kia, sau khi liên hoan kết thúc, lão thừa dịp anh Trầm uống say rồi kéo ảnh vào WC gây rối… Cũng tại em không tốt, là em lơ là để lão ta thừa dịp gây chuyện, anh Sở… anh muốn trách thì cứ trách em đi.” Cậu nhóc trợ lý này từ công ty khác chuyển qua nên không hiểu tác phong làm việc của Sở Tự, thấy người chế tác này có chút bối cảnh, sợ Sở Tự sợ đắc tội đối phương mà giận chó đánh mèo lên Trầm Triệt nên vội vàng ôm hết lỗi lầm lên người.

Tuy cậu theo Trầm Triệt không lâu nhưng Trầm Triệt đối xử với cậu quả thực rất tốt…

Nhìn thần sắc thô bỉ vừa nhìn đã biết là kẻ dâm dục của lão chế tác, Sở Tự căm tức đá một đá: “Đối với loại người này nên làm như vậy. Giới này rất hỗn loạn, làm nghệ nhân nên học cách tự bảo hộ chính mình, Tiểu Trầm làm rất tốt, sau này còn gặp phải chuyện thế này thì phải lập tức báo cho tôi biết.”

Cậu cũng không phải loại đại diện tú bà vì tài nguyên cùng tiền tài mà khuyên nhủ nghệ nhân của mình bán thân.

Đối với tình trạng tồi tệ này, Sở Tự cũng rất chán ghét.

“Vậy anh Sở… bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Thấy Sở Tự không trách cứ Trầm Triệt như những người đại diện khác, Tiểu Vương thở phào một hơi, nhìn lão chế tác nằm trên sàn như một cái xác, hoảng sợ hỏi.

Cậu cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này.

Nhìn người nọ, Sở Tự nói: “Trước tiên đưa lão tới bệnh viện đã, không thể để lão chết được. Còn lại cứ giao cho tôi xử lý, không chấm mút được gì còn bị đánh thành như vậy, có cho tiền lão cũng không dám làm lớn chuyện đâu.”

Tuy xử lý việc này khá phiền toái nhưng Sở Tự thực ủng hộ nghệ nhân tự bảo vệ chính mình khi gặp chuyện như vậy.

Bất quá sau này… lão chế tác này nhất định sẽ ngấm ngầm làm khó làm dễ cùng chửi mắng Trầm Triệt… Cậu phải đề phòng trước, tuyệt đối không để chuyện này ảnh hưởng tới sự nghiệp của Trầm Triệt.

“Anh Sở, cám ơn anh, đã trễ thế này còn phiền anh chạy tới đây.” Trầm Triệt trước nay vẫn trầm mặc đột nhiên hướng Sở Tự cám ơn, làm nghệ nhân cậu cũng sớm biết tình trạng chung của giới giải trí, cậu thực cảm kích vì Sở Tự nghĩ cho mình như vậy, hoàn toàn không để ý tới phiền toái.

Sở Tự mỉm cười: “Chuyện nhỏ thôi, đây là việc tôi phải làm, cậu là nghệ nhân của tôi, tôi là người đại diện của cậu, không phải sao? Người đại diện tôi đây có lẽ không có ưu điểm hơn người, thế nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để người khác khi dễ nghệ nhân của mình.

Ỷ mình có chút tiền chút thế lực mà muốn cưỡng ép người khác, đúng là quá ghê tởm.

Nhóm người gọi xe cấp cứu đưa lão chế tác tới bệnh viện, không tới hai mươi phút, Ân Giác vốn đang ở thủ đô không biết từ đâu nhận được tin tức, sốt sắn hoang mang chạy tới.

Không hề để ý tới người khác, Ân Giác chạy thẳng tới trước mặt Trầm Triệt, khẩn trương nắm lấy tay đối phương, trong mắt không hề có chút trách cứ nào, chỉ tràn đầy quan tâm: “A Triệt, em không sao chứ?”

“…tôi không sao.” Trầm Triệt giống như bị kinh hách quá độ, cư nhiên không giãy khỏi tay Ân Giác, chỉ đáp lại như vậy.

Ân Giác lập tức ôm Trầm Triệt vào lòng: “Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi… chỉ cần em không sao là tốt rồi.”

Sở Tự cùng trợ lý Tiểu Vương ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy có lẽ quan hệ giữa Trầm Triệt cùng Ân Giác kì thực không ác liệt như cậu tưởng, Trầm Triệt là dạng người rất cứng rắn, theo sắc mặt thì có lẽ có cảm tình với Ân Giác, cũng vì thế hai người mới dây dưa lâu như vậy.

Kỳ thực lúc ký kết, Sở Tự có hỏi Trầm Triệt có cần mình hỗ trợ thoát khỏi Ân Giác hay không… Thế nhưng Trầm Triệt đã lựa chọn cự tuyệt, còn nói hi vọng Sở Tự không nhúng tay vào việc này.

Cũng vì thế sau đó Sở Tự không hỏi tới việc này nữa.

Đọc truyện chữ Full