DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 96: Thế giới hiện thực (17)

“Chính Dương, anh có cảm thấy quan hệ của Kê Hạo và Tiểu Chu nhà chúng ta hơi thân mật quá không?” Mẹ Tịch vừa nhặt rau trong tay, vừa không yên lòng hỏi. Mấy hôm trước bà không chú ý tới, nhưng hiện tại sau khi ở cùng nhau vài ngày, bà cảm nhận được rõ ràng quan hệ của Kê Hạo và Tịch Chu tốt quá mức.

Cha Tịch thầm nghĩ trong lòng một câu “Cuối cùng cũng tới”, điều chỉnh giọng nói của mình một chút, “Anh cảm thấy vẫn ổn mà, hai đứa chúng nó đã vào sinh ra tử với nhau, anh nghe Tiểu Chu kể lại bọn nó gặp nhau từ ngày đầu mạt thế, dù sao cũng được tính là sinh tử chi giao, thân thiết hơn người bình thường một chút cũng dễ hiểu.”

“Không đúng” Mẹ Tịch nhíu mày, động tác trong tay cũng dừng lại, “Em cảm thấy bầu không khí giữa chúng nó không bình thường, anh thử nhìn ánh mắt chúng nó nhìn đối phương xem, giống như –“

“Giống như cái gì?” Cha Tịch nói theo ngay, như không có chuyện gì xảy ra giúp mẹ Tịch nhặt rau, “Anh thấy rất bình thường mà.”

“Ông già như anh thì thấy được gì chứ!” Mẹ Tịch tức giận cầm rau trong tay nhét vào tay cha Tịch, vẻ mặt nặng nề tự hỏi, “Tiểu Chu nhà chúng ta cũng lớn rồi, đến lúc nên tìm cho nó một người vợ để chăm sóc lẫn nhau.”

Cha Tịch nhận rau mẹ Tịch đã nhặt xong đặt lên bàn, gật đầu nói, “Đúng vậy, lúc hai chúng ta bằng tuổi nó cũng đã kết hôn rồi. Bây giờ nó đã trưởng thành, ngay cả một đối tượng cũng không có thì quả thật có chút kỳ cục.”

“Vậy thì đúng lúc, em thấy con gái nhà ông Lý cũng không tệ, đợi ngày mai em đi nói với con bé.” Mẹ Tịch ra quyết định.

Cha Tịch lấy hết rau bỏ vào trong chậu nước để rửa, “Đứa bé nhà ông Lý kia quả thật không tệ, đáng tiếc hiện tại đã là mạt thế rồi, nếu không chúng ta còn có thể tổ chức hôn lễ cho bọn nó, còn có thể giúp bọn nó trông con. Em nói xem bây giờ tang thi lợi hại như vậy, không biết lúc nào thì hai người chúng ta sẽ chết trong miệng tang thi.” Cha Tịch thở dài, “Lúc đó Tiểu Chu nhà chúng ta phải làm sao đây, nó không mạnh mẽ đến thế, hơn nữa còn có một người vợ tay trói gà không chặt… Ngẫm lại đúng là khiến anh có chút không yên lòng.”

“Hơn nữa, nghĩ kỹ thì, dựa vào cái dáng người nhỏ bé kia của Tiểu Chu nhà chúng ta, con gái ông Lý có thể coi trọng nó sao?” Cha Tịch không nhịn được nói.

Tiếng rửa rau rào rào khiến tâm tư mẹ Tịch càng thêm không yên, lập tức ngồi dậy khỏi ghế đẩu, đi qua đi lại, “Anh nói đúng, quả thật tình hình hiện tại không thích hợp lắm.” Mẹ Tịch đi tới đi lui vài vòng, cho đến khi cha Tịch xào rau xong ngăn bà lại, “Em làm gì thế, đi vòng vòng vậy không thấy nhức đầu à, mau lên ghế ngồi chút đi.”

“Anh nói này, đang mạt thế mà suy tính chuyện cả đời này nọ thật không thích hợp.” Cha Tịch mang món ăn lên bàn, “Mạt thế bây giờ mỗi ngày trôi qua là một tình cảnh khác, Tiểu Chu vui vẻ là quan trọng nhất rồi. Thành gia lập nghiệp, nối dõi tông đường gì đó chỉ là nói nhảm, sống không phải là để vui vẻ thôi sao?”

“Anh nói gì thế, em tìm một người vợ cho Tiểu Chu cũng chỉ vì muốn để nó thành gia lập nghiệp, nối dõi tông đường hả?!” Mẹ Tịch có chút tức giận, “Không phải là em sợ sau này lỡ như chúng ta có mệnh hệ gì, con trai chúng ta sẽ không còn nơi nương tựa cô đơn một mình thôi sao?”

“Không không, lời anh nói không phải ý đó!” Cha Tịch vừa nhìn vẻ mặt mẹ Tịch là biết sắp không xong rồi, nhanh chóng nhận lỗi, đỡ mẹ Tịch ngồi xuống, “Anh còn không hiểu em sao, không phải do anh sốt ruột nên nói mà không nghĩ thôi sao, em đừng tức giận. Ý anh là hiện tại trong tình hình này không cần gấp gáp lo chuyện kết hôn cho nó như thế, để nó vui vẻ là tốt rồi.”

Mẹ Tịch nóng nảy ngồi xuống, suy nghĩ lời cha Tịch nói một chút, cảm thấy cũng hơi có đạo lý. Sau khi được cha Tịch phân tích như thế, mẹ Tịch đột nhiên cảm thấy suy đoán của mình không tệ đến thế. Tuy đứa bé Kê Hạo kia trầm mặc ít nói, nhưng rõ ràng có thể nhận ra là một người tốt. Nếu như hắn và Tiểu Chu thật sự có gì đó, cũng không phải chuyện xấu. Tuy nghĩ thế nhưng giấc mộng ôm cháu trai lúc trước sụp đổ vẫn khiến mẹ Tịch hơi buồn bã, phiền lòng khoát khoát tay, “Thôi quên đi, sao Tiểu Chu lại thích kiểu người như thế được.”

Sống chung với nhau nhiều năm như vậy, cha Tịch làm sao có thể không nhận ra vợ mình suy nghĩ thế nào, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nếu cách nghĩ của A Lan đã thoáng hơn, vậy chuyện sau này thì dễ rồi.

Khu du lịch, trong bầy tang thi.

Một đội ngũ gần tám mươi người lần lượt nhảy xuống từ ba chiếc xe tải, theo ba người dị năng mở đường, những người này từng bước chiến đấu với tang thi đang bao vây bên ngoài. Trên xe tải còn có một đội trẻ con, trong tay bọn nó giơ cung, cực kỳ chăm chú nhìn tang thi ngoài xa. Ngắm trúng, bắn, “phốc” một tiếng, một con tang thi bị bắn xuyên qua sọ.

“Làm rất tốt.” Tịch Chu xoa xoa đầu đứa nhỏ.

Đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, có chút xấu hổ giấu tay sau lưng. Tịch Chu cười, “Tiếp tục cố gắng.”

“Vâng!” Đứa trẻ gật đầu, trên mặt đỏ hồng một mảnh, sau khi Tịch Chu đi khỏi lập tức lấy cung ra, móc ra một viên đá một đầu bén nhọn đầu khác nhẵn mịn từ trong túi — những viên đá này là do người dị năng hệ thổ trong đội ngũ cố ý tạo ra cho bọn nó.

Đội của Tịch Chu tổng cộng chia ra thành năm nhóm, một nhóm là bọn nhỏ trên xe tải, một bộ phận canh giữ quanh xe tải dọn dẹp tang thi xông tới, hai nhóm còn lại thì phân biệt tiến vào các cửa hàng trong khu du lịch, thu nhặt hàng hóa bên trong. Kê Hạo cảm nhận được thứ gì đó rồi chạy về một hướng, không lâu sau liền mang về một viên tinh hạch màu đỏ và một viên tinh hạch màu tím.

“Hai con tang thi cấp bốn?” Tịch Chu nhận lấy hai viên tinh hạch, quan sát một chút sau đó hỏi.

Kê Hạo gật đầu, “Tốc độ tiến hóa rất nhanh.”

Tịch Chu mở tay trái ra, bên trong bất ngờ cũng là hai viên tinh hạch cấp bốn, “Em cũng tìm thấy hai con tang thi cấp bốn, đã đến lúc nên trao đổi với lãnh đạo trong khu an toàn một chút rồi.” Tịch Chu nắm chặt tinh hạch trong tay, vẻ mặt hơi trầm xuống.

Không bao lâu sau, hai nhóm đi sưu tầm hàng hóa đã lục tục trở về, sau lưng bọn họ còn vác thêm không ít thứ, chỉ là không khí của một nhóm trong đó có chút nặng nề.

“Sao vậy?” Tịch Chu nhìn ra khác thường, hỏi.

“Lúc nãy anh Lượng không cẩn thận bị tang thi tóm trúng.” Một người cố nén nghẹn ngào nói.

Tịch Chu nhìn về phía người được gọi là “anh Lượng”, chỗ ngực hắn quả nhiên có ba vết cào cực kỳ rõ ràng, vết thương sưng tấy lên biến thành màu đen, mắt thấy đã sắp lan khắp người. Người nọ ném hàng hóa trên người lên xa tải, tuy sắc mặt trắng bệt, nhưng vẻ mặt cũng thoải mái đến không nói nên lời, “Đội trưởng Tịch, cho tôi mượn súng dùng một chút đi, dao gì đó thật sự đau lắm.”

“Sợ đau?” Tịch Chu trêu chọc nói, “Cho dù sợ đau cũng không thể đưa súng cho anh, tôi còn sợ anh lãng phí đạn của tôi đó. Yên tâm, anh không chết nổi đâu.”

Chỗ Bạch Diễm có vắc-xin phòng bệnh hóa giải được vi rút tang thi, nhưng dựa vào Bạch Diễm lấy ra vắc-xin phòng bệnh có thể cứu được toàn bộ nhân loại thì hiển nhiên không thực tế, biện pháp tốt nhất là để khu an toàn tự nghiên cứu ra thành phần của vắc-xin phòng bệnh này mà luyện chế. Tịch Chu đã sớm có dự định cầm thứ này vào khu an toàn đàm phán, hiện tại là thời cơ tốt để lấy ra.

Tôn Lượng ngây ngẩn cả người, hơi không kịp phản ứng. Trong lòng hắn có một chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng lại yếu đuối không dám hỏi.

Đọc truyện chữ Full