DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất
Chương 90: Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |11|

Vương Minh nhất thời không kịp phản ứng: “Liều mạng, liều mạng cha?”

Khấu Thu vứt thức uống vào thùng rác: “Thực thời thượng đúng không. Nghe nói gần đây rất lưu hành loại chơi đùa này.” Nói xong, hắn nhấn chuông gọi phục vụ vào.

“Lấy loại rượu đắt nhất ra đây, chọn một con số may mắn đi, 88.”

Phục vụ tuy không hiểu ra sao, nhưng nghĩ đến đây là đại kim chủ, nhanh chóng đi lấy rượu.

Vương Minh nhất thời bị khí thế của hắn làm kinh sợ, chẳng lẽ thật sự có bối cảnh?

Nhưng ngay khi Khấu Thu lấy điện thoại ra, nhìn thấy nhãn hiệu sơn trại cùng màn hình miểng chai, chút ít lo lắng ấy đã nhanh chóng tan thành mây khói. Thì ra là đang cố làm ra vẻ, hắn nhìn Khấu Thu nhếch môi một cái: “Hôm nay anh sẽ xuống xác với cưng.”

Khấu Thu gật đầu: “Hay lắm, mọi người đang ngồi làm chứng nhé, chơi đến khi anh ngay cả quần chíp cũng không chừa.”

Thực rõ ràng, câu này có hai hàm nghĩa đã bị Vương Minh hiểu lầm đến một trình tự xấu xa nào đó. Hắn cười *** tà: “Đừng nóng vội, có cả một buổi tối cơ mà.”

Khấu Thu lướt vài cái lên màn hình di động, nhanh chóng có người nhận cuộc gọi.

Lúc này Khấu Quý Dược đang xem tư liệu, nhìn mắt đồng hồ treo trên tường: “Sao giờ còn không đi ngủ?”

Khấu Thu: “Đạo diễn mời khách, đang ở KTV.”

Khấu Quý Dược nhíu mày, không đồng ý: “Con nít con nôi, đi đến đó làm gì.”

Khấu Thu nhún nhún vai, ánh mắt xẹt qua Vương Minh trong mắt không chút nào che lấp ý cười, bất ngờ không kịp đề phòng kêu một tiếng ‘Cha’.

Khấu Quý Dược ngẩn ra, nói: “Có người bắt nạt ngươi?”

Khấu Thu: “Có người muốn bao tôi.”

Khấu Quý Dược mới đầu còn không kịp phản ứng, ước chừng qua vài giây sau, biểu tình tối tăm: “Ngươi nói cái gì?”

Khấu Thu: “Có người muốn bao tôi, còn muốn bao một buổi tối.”

Khấu Quý Dược: “Ngươi ở nơi nào?”

Khấu Thu báo địa chỉ cho hắn, ngay sau đó Khấu Quý Dược liền cúp điện thoại.

Khấu gia

Tả Nhất: “Đã trễ rồi, ngài muốn đi ra ngoài?”

Khấu Quý Dược cài cúc áo gió xong: “Gọi người chuẩn bị trực thăng.”

Tả Nhất tuy lòng đầy nghi vấn, nhưng theo thói quen vâng mệnh: “Vâng.”

Lúc này trong KTV chính là một cảnh tượng khác. Khấu Thu uống rượu quý, nghe Vương Minh thao thao bất tuyệt đàm luận gia thế của hắn.

“Ba của anh đây trước kia chính là từ bí thư mà đi lên.”

Khấu Thu: “Ba của tôi tóc dài.”

“Ba của anh mới 20 đã có anh, cho nên còn rất trẻ.”

Khấu Thu: “Ba của tôi tóc dài.”

“Ba của anh là nhân vật truyền kỳ hô phong hoán vũ, chỉ cần đêm nay cưng nghe lời hầu hạ anh thư thái, cưng muốn cái gì anh cũng chiều.”

Khấu Thu: “Ba của tôi tóc dài.”

Dài đến nổi đem ngươi vứt xa vạn dặm, một lần nữa làm người.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cửa bị đẩy ra. Một nam nhân mặc một cái áo gió màu đen, tóc dài đen như mực đi tới. Trên người của hắn là hương vị năm tháng lắng đọng lại rất nặng, giống như trên đời này không có gì có thể dao động được trái tim sắt đá của hắn.

Người đang ngồi tim bùm bùm đập nhanh, sức quyến rũ của người nam nhân này đã thuyết phục mọi người.

Vương Minh cũng dưới loại khí thế không tiếng động này rụt người lại. Nam nhân hành động nhìn qua thực thân sĩ, mà ngay cả động tác đẩy cửa cũng rất nhẹ nhưng ánh mắt hắn nhìn mình tựa như nhìn người chết, lạnh như băng.

“Ông là ai?”

Khấu Quý Dược không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn Khấu Thu: “Chính là hắn?”

Khấu Thu hút hút cái mũi làm bộ như ta nhận hết ủy khuất, ta rất sợ.

Tuy biết tên nhóc này đang giả vờ, nhưng bởi vì là con trai nhà mình, cho dù là làm động tác nhỏ nhìn cũng phá lệ thuận mắt. Khấu Quý Dược thản nhiên nói: “Con nhà ai?”

Trầm mặc đã lâu, Vương Minh mới ý thức được là hắn đang nói chuyện với mình.

“Ba của ta là, là…”

Hắn kẹt hồi lâu, vẫn không nói ra thành lời. Người nam nhân trước mắt này, mặc áo gió được làm từ bàn tay thủ công đứng đầu toàn cầu, nhất cử nhất động đều thể hiện phong phạm mà giới quý tộc xã hội thượng lưu mới có. Dù có ngu đến cỡ nào, Vương Minh cũng biết mình đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Khấu Quý Dược: “Ngươi tự mình nói, hay là chờ ta tra.”

Vương Minh bị thái độ không chút để ý biến thành nén giận, lớn giọng phô trương thanh thế: “Ông là cái thá gì, mà dám chất vấn tui?”

Khấu Quý Dược chỉ vào Khấu Thu: “Hắn họ Khấu.”

Một cái họ là có thể đại biểu hết thảy.

Khấu, Khấu gia.

Trong cái vòng luẩn quẩn này, có ai chưa nghe nói qua Khấu gia. Khấu Quý Dược, lại càng là người từng nhuốm máu người ở biên giới.

Vương Minh liền sửa thái độ kiêu ngạo, không lấy ‘ba của tui là ai’ mở đầu nữa, mà là nhỏ giọng nói: “Nhũ danh của cháu là Tiểu Minh.”

Khấu Quý Dược không nói lời nào, chỉ là ánh mắt theo dõi hắn. Trong nháy mắt, Vương Minh như cảm thấy mình giống như không có mặc gì cả đứng trước mặt người nam nhân này, dường như chỉ cần hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả bí mật của mình.

“Con trai Vương An.”

“Làm sao ông biết?” Vương Minh khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

“Người ta nói hổ phụ vô khuyển tử. Cha ngươi năm đó một mình ẩn núp vào hang cọp thành công phá vỡ tập đoàn buôn ma túy xuyên quốc gia. Đáng tiếc.”

Không có ai nói cho hắn biết ‘đáng tiếc’ có ý gì. Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, qua ngày mai, Vương gia vô pháp sống yên ổn ở thành phố R.

Khấu Thu cùng Khấu Quý Dược đi dưới màn đêm, gió đêm thổi làm người lạnh lẽo. Khấu Quý Dược cởi áo gió, khoát lên người Khấu Thu.

Khấu Thu: “Cha của hắn là một nhân vật lợi hại.”

Khấu Quý Dược gật đầu: “Nếu không dựa vào những công lao đó, thì sau chuyện tối hôm nay hắn sẽ không chết già như vậy.”

Khấu Thu: “Cái gì gọi là chết già?”

Khấu Quý Dược thản nhiên nói: “Nhìn bộ dạng lỗ mãng của hắn, chuyện trái pháp luật ắt hẳn làm không ít. Ít nhất trong túi áo của hắn có mấy túi ma túy, bị bắt cũng phải ngồi tù mấy năm. Nếu chỉ một mình chơi thôi thì cũng không sao, nếu có liên quan tới mua bán trao đổi chỉ sợ…”

Hắn nói tới đây, Khấu Thu cũng là biết quốc gia này đối với việc buôn lậu ma túy vẫn vô cùng nghiêm khắc.

“Như vậy xem ra, ngài đã cứu hắn.” Khấu Thu: “Ít nhất rời đi cái vòng luẩn quẩn này nói không chừng còn có thể thay đổi triệt để.”

“Ba tuổi nghĩ nhỏ, bảy tuổi thấu già. Đứa nhỏ này bị nuôi phế, đã định trước là một tên vô dụng.” Khấu Quý Dược cúi đầu nhìn Khấu Thu đang ngẩn người: “Ngươi đang nghĩ gì?”

Khấu Thu: “So ra thì tôi thấy mình cũng không chịu thua kém, thế mà lại có thể tự học thành tài.”

Khấu Quý Dược: “Ngươi thực ưu tú.”

Khen rất trắng trợn đến nổi này da mặt dầy hơn bê tông như Khấu Thu cũng không tránh được có chút ngượng ngùng.

“Lần trước đến trường, thầy giáo của ngươi còn chuyên môn khen ngươi.”

Khấu Thu: “Họp phụ huynh?” Hắn nhớ rõ hôm họp phụ huynh, mình rõ ràng là đối tượng bị khiển trách trọng điểm mà.

Khấu Quý Dược: “Lần trước khi mời riêng phụ huynh đến trường.”

Khấu Thu nhớ tới chuyện xấu hổ này, xem ra Thủy Sam đã không khen mình không ít: “Thầy ấy nói gì?”

Khấu Quý Dược chọn từ đủ trình để biểu đạt nhất: “Vĩnh viễn lưu truyền.”

Khấu Thu: …

Khấu Quý Dược sờ sờ đầu hắn: “Đây là sự thật, ngươi thật sự rất ưu tú. Nhưng không cần kiêu ngạo, cần phải tiếp tục cố gắng.”

Khấu Thu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ưu tú đến nỗi lưu… danh… sử… sách sao?”

Ánh mắt Khấu Quý Dược nhu hòa: “Ngươi có phần chí khí này quả thực rất tốt.”

Khấu Thu: …

Khấu Quý Dược chọn một khách sạn cho Khấu Thu. Vốn định chuẩn bị suốt đêm bay trở về, nhưng ngẫm lại vẫn quyết định ngày hôm sau đưa Khấu Thu đến đoàn phim rồi mới rời đi.

Lận Ngang đứng trong đoàn phim, nhìn thấy Khấu Quý Dược, sắc mặt lạnh lẽo: “Ngươi thật là đại thủ bút.”

Ngụ ý, vứt hết công việc, dùng trực thăng đến cướp bánh bao với ta.

Khấu Quý Dược sao có thể nhìn không ra chút tính toán này của hắn: “Cũng thường thôi. Diễn một thanh kiếm cũng vất vả cho ngươi rồi.”

Ánh mắt Lận Ngang che kín sương lạnh, bị đâm trúng tim đen. Quyết định biến Khấu Thu từ bánh bao thành con của mình.

Tri thức y học thường thức cùng uyên bác nói cho hắn biết, thay đổi DNA là không có khả năng, nhưng trên sổ hộ khẩu vẫn có thể xuống tay!

Khấu Quý Dược đi rồi, Lận Ngang đến gần Khấu Thu, dường như không có việc gì nói: “Tính ra ngươi đến Khấu gia cũng đã được một đoạn thời gian đi.”

Khấu Thu: “Ba tháng.”

Lận Ngang: “Thế ngươi đã chuyển hết đồ đạc sang Khấu gia chưa?”

Khấu Thu tuy không rõ sao hắn vì cái gì lại đột nhiên đối với cái này cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn trả lời: “Chỉ là mấy bộ quần áo thôi mà.”

Lận Ngang: “Chuyển khẩu thì sao?”

Khấu Thu ngẩn ra, sau đó mới nghĩ đến người thì đi nhưng trên sổ hộ khẩu vẫn còn tên trên sổ hộ khẩu nhà Trần Lâm.

Thấy biểu tình của Khấu Thu, Lận Ngang biết hộ khẩu còn chưa có chuyển đi.

Trần Lâm cùng Khấu Thu không có quan hệ huyết thống, hộ khẩu lại chưa chuyển sang Khấu gia. Gương mặt lạnh băng của Lận Ngang khó có khi hiện lên ý cười. Tuy thản nhiên, nhưng so tiếng ca của thiên nga còn muốn linh hoạt kỳ ảo hơn, so với hoa trong sơn cốc còn muốn mỹ lệ hơn.

Khấu Thu: “Ánh mắt của chú sao lấp lánh vậy.”

Lận Ngang không giấu nổi tâm tình: “Thế sao?”

Khấu Thu gật đầu: “Giống như tinh tú trên bầu trời đêm vậy.”

Sáng đến nổi làm người hoảng sợ. Loại này ánh mắt hắn từng thấy qua, chính là cái lần Lận Ngang hắn bắt cóc ở công viên trò chơi.

Hiện tại đầu óc Lận Ngang đều là hình ảnh bánh bao thành con mình, hoàn toàn không có chú ý tới Khấu Thu đang lo lắng.

Lúc này còn đang sống dở chết dở – trợ lý Lận An Hòa càng không biết chú ruột của mình có chủ ý làm thần cộng phẫn này.

Nếu hắn biết, hắn tuyệt đối sẽ đau dài không bằng đau ngắn — quân pháp bất vị thân.

Quân pháp bất vị thân: nghiêm trị theo pháp luật không màn đến thân thích

“Khấu Thu.” Đạo diễn gọi: “Chuẩn bị đến lượt cậu quay, đi trang điểm đi.”

Khấu Thu tạm thời buông tha nghi ngờ, đi đến phòng hoá trang.

Lận Ngang chờ đến lúc hắn xoay người, trong nháy mắt móc điện thoại ra, bắt đầu gọi người quen đặc biệt là về ngành quản lý hộ khẩu.

Đến giờ cơm chiều, khi Lận An Hòa đem cơm hộp đưa cho Khấu Thu, thuận tiện gắp miếng trứng chiên của mình cho hắn: “Chú út đâu?”

Khấu Thu: “Mới quay xong đã không thấy tăm hơi.”

Lần đầu tiên hắn thấy Lận Ngang hấp tấp đến vậy: “Hình như có việc gấp gì đó.”

“Việc gấp?” Lận An Hòa nhíu mày.

Khấu Thu: “Hồi chiều tôi thấy chú ấy cứ luôn gọi điện thoại, nhìn qua hình như có chút… ừm, hưng phấn.”

Lận An Hòa hiểu rất rõ Lận Ngang, mặt băng sơn trăm năm không đổi. Loại người mặt nhìn như ngươi thiếu tiền hắn, mà ngay cả biểu tình đều khống chế không được, chỉ có thể thuyết minh giá trị kích động của hắn đã up lên max điểm.

Người đột phá giá trị này thường thường sẽ không tự giác nảy ra không ít chuyện ngu xuẩn mà thế nhân nghĩ không ra.

Lận An Hòa: “Nghĩ kỹ lại một chút, hôm nay chú ấy có làm hành động kỳ quái gì hay không.”

Khấu Thu để đũa xuống, suy tư chốc lát: “Cả ngày đều rất kỳ quái.”

Lận An Hòa: “Chú ấy có nói gì không?”

Khấu Thu: “Chỉ là hỏi mấy câu đơn giản.”

“Hỏi?”

Khấu Thu gật đầu: “Là nói về chuyện lúc về Khấu gia có mang hết đồ đi chưa, nhưng mà có một chuyện chú ấy nhắc tôi mới nhớ.” Khấu Thu cắn miếng trứng chiên: “Tôi còn chưa có chuyển hộ khẩu a.”

Lận An Hòa nắm chặt đôi đũa: “Cậu nói cái gì?”

“Hộ khẩu a.” Khấu Thu cắn khẩu miếng trứng. Hương vị hôm nay không tệ, 7 phần chín, đúng gu hắn thích: “Là quên chuyển, mà nó cũng không phải chuyện gì lớn cả.”

‘Răng rắc’ một tiếng, chiếc đũa trong tay Lận An Hòa sống thọ và chết tại nhà.

Mà sắc mặt của hắn lại đen lại y như màu mực tàu.

Khấu Thu buồn bực: “Sao vậy?”

“Lận… Ngang.” Hai chữ này tuyệt đối là nghiến răng nghiến lợi mà ra.

Khấu Thu nhìn Lận An Hòa đột nhiên đứng dậy: “Anh muốn đi đâu?”

“Về rồi nói với cậu.” Lận An Hòa thậm chí không kịp mặc áo khoác, liền xông ra ngoài.

Khấu Thu ăn xong trứng chiên trong hộp cơm của mình, liền tấn công sang thịt bên hộp cơm Lận An Hòa.

Di động ‘rè rè’ chấn động.

“Này.”

Khấu Quý Dược: “Ăn cơm chưa?”

Khấu Thu: “Đang ăn.”

Khấu Quý Dược: “Sao lại yên tĩnh vậy?”

Khấu Thu: “Chỉ có một mình tôi a.”

Khấu Quý Dược: “Hai tên họ Lận kia đâu?”

Khấu Thu: “Một chạy, một đuổi theo.”

Khấu Quý Dược: “Có ý gì?”

Khấu Thu cảm thấy mỹ mãn với phần thịt hai người: “Tôi cũng không rõ lắm, khi tôi nhắc đến chuyện hộ khẩu liền chạy…”

Vừa dứt lời, điện thoại đầu kia chỉ còn âm thanh ‘tút tút’. Khấu Thu để điện thoại di động xuống, nhíu mày, tại sao không nói một tiếng mà cúp rồi.

Khấu Quý Dược dùng sức nắm chặt di động, các đốt ngón tay phát ra tiếng ‘răng rắc, răng rắc’: “Lận Ngang, sao ngươi dám.”

Đọc truyện chữ Full