DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chính Năng Lượng Hệ Thống
Chương 62: Chu Nghiêu Uẩn trở về

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Koliz

Sau lần Trần Ai gọi điện thoại cho Chu Nghiêu Uẩn gọi, anh rồi cũng không hề nhìn thấy tin tức liên quan với Quý Minh Trung trên bản tin nữa.

Sau đó Tiểu Thất mới nói cho anh biết, Chu Nghiêu Uẩn trực tiếp khiến người đưa Quý Minh Trung vào viện dưỡng lão, tùy tiện tìm người chăm sóc xong, rồi không hề quản ông ta nữa.

Nói là viện dưỡng lão, nhưng trên thực tế Quý Minh Trung cũng không có quyền tự mình lựa chọn. Hiện tại ông ta địa vị cao liệt nửa người, không có ai chiếu cố, chính là người tàn phế, nếu Quý Tô Minh đã mặc kệ ông ta, vậy bị người đưa vào viện dưỡng lão, dường như cũng là lựa chọn không tồi.

Về phần tại sao Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên đối với Quý Minh Trung tốt như vậy, cũng là việc khiến người ta phải nghi ngờ, nhưng mà Quý Trần Ai đối với cái này cũng không có quá chú ý, sau khi tìm hiểu tình huống từ chỗ tiểu Thất xong, liền ném chuyện này ra sau đầu.

Thời gian rất nhanh sau liền đến tuần đầu sáu tháng, Chu Nhạc Lăng cũng dưới sự chờ đợi của người nhà bước lên phòng thi. Năm nay khí trời so với năm trước mát mẻ hơn rất nhiều, nhưng vẫn được cho nóng bức như trước, Chu Nhạc Lăng thi xong ở nhà tàn nhẫn ngủ ba ngày, sau đó chạy đến tìm Quý Trần Ai chơi, hỏi anh nghỉ hè có dự định gì.

Quý Trần Ai nhìn bộ dáng Chu Nhạc Lăng vui mừng hớn hở, nói đùa: “Em thì đã thi xong, nhưng anh lại lập tức tới lớp 12 đấy.”

Chu Nhạc Lăng vừa nghe lời này, như quả bóng bị đâm thủng, xẹp miệng nửa ngày sau mới nói: “Kia, vậy sang năm tôi lại tới tìm anh chơi nha.”

Quý Trần Ai bắt đầu cười ha hả, anh nói: “Không sao, trái lại nếu không thi nổi, còn có thể học lại mà.”

Kỳ thực người trong nhà đều hoàn toàn chưa hề tạo áp lực cho Quý Trần Ai, bất kể là Chu Dục Miễn hay là Vương Chi Tú, thứ cân nhắc đầu tiên đều là thân thể Quý Trần Ai, đối với thành tích của anh cũng không có gây bất kỳ áp lực nào.

Đối với gia đình đã từng chịu đựng bất hạnh này mà nói, chỉ cần nhìn đứa con vui vẻ cả đời, chính là nguyện vọng lớn nhất.

Sau khi Chu Nhạc Lăng thi xong, Quý Trần Ai cũng rất nahnh nghênh đón thi học kỳ.

Sau lần trải qua vụ Trương Hiểu, quan hệ giữa Lỗ Du Du và Trương Hiểu không hề cải thiện chút nào, nói chính xác là Lỗ Du Du càng ghét Trương Hiểu hơn. Tính cách cô mềm nhẹ, rất khó đối phó Trương Hiểu loại người hùng hổ doạ người ta này. Cho nên thẳng thắn chọn cách không chịu nổi trêu chọc thì lẩn đi, vừa nhìn thấy Trương Hiểu lại gần là kiếm cớ đi vệ sinh, vừa tan học là chuồn còn nhanh hơn cả thỏ.

Quý Trần Ai thấy thế hoàn toàn không định tham gia vào.

Trương Hiểu thích Lỗ Du Du thì sao, loại phương thức thích này của cô ta còn không bằng không thích. Lỗ Du Du dưới sự giúp đỡ của Quý Trần Ai, thành tích tăng lên rất nhiều, mà lại bởi vì sự việc Lỗ Tương Minh, Quý Trần Ai hoàn toàn thành ân nhân cứu mạng của Lỗ gia.

Thành tích toán học của Lỗ Du Du có tiến bộ, là giáo viên chủ nhiệm đương nhiên vô cùng tình nguyện nhìn thấy, loại tin đồn nghe nói Lỗ Du Du với Quý Trần Ai đang yêu nhau, cũng được giáo viên chủ nhiệm hữu ý vô ý xem nhẹ.

itsukahikari.wordpress.com

Thi học kỳ xong, Lỗ Tương Minh tìm cái cớ mời Quý Trần Ai đi ăn cơm, sau đó lái xe chở Quý Trần Ai tới một nhà hàng.

Vụ tổ chức buôn ma túy kia, Quý Trần Ai cũng không hỏi dò thêm sau đó, nếu như Lỗ Tương Minh sửa sang không được, anh có thể giúp một tay, nhưng nếu Lỗ Tương Minh không mở miệng, vậy anh cũng không cần tiếp tục nhúng tay.

Lúc trước chuyện kia xảy ra quá đột ngột, mà Lỗ Tương Minh cũng quá bị động, bởi vậy mới tạo thành cục diện hắn yếu thế, hiện tại đã lấy được thân phận của nhân vật cấp cao kia cùng một ít chứng cứ, Lỗ Tương Minh tuyệt đối sẽ không thể thua dễ dàng.

Món ăn biển hiệu của nhà hàng này là bít tết shimofuri*, Quý Trần Ai cùng Lỗ Tương Minh chọn món xong liền có chút mùi vị nhìn nhau không nói.

(* : phần thịt với những dải mỡ lẫn trong thịt trông như làn sương hoặc bông tuyết, giá tương đối cao, ít thấy dùng làm bít tết (khoảng 4tr4 cho một phần 2400g, nghĩa là ~ 1tr8/kg), thường làm sashimi thôi >”< Hổng hiểu sao hai anh lại lăn vô nhà hàng này nữa =.=)

Quý Trần Ai nói: “Anh cố ý đến mời tôi đi ăn cơm? Tại sao không gọi Du Du theo?”

Biểu tình của Lỗ Tương Minh có chút xoắn xuýt, cách một lúc sau, mới nói: “Chu Nghiêu Cần, tôi coi cậu là anh em của tôi.”

Quý Trần Ai trên đầu bốc lên mấy dấu hỏi.

Lỗ Tương Minh lại nói: “Nếu như cậu cùng Du Du ở bên nhau… Nhất định phải đối xử tốt với em ấy.” —— đối với một tên cuồng em gái mà nói, phát hiện em gái yêu đương trước tiên không phải đe dọa đối tượng yêu đương, cũng đã vô cùng khó mà làm được.

Quý Trần Ai dở khóc dở cười: “Anh đang nói gì đấy.”

Biểu tình của Lỗ Tương Minh càng thêm xoắn xuýt, hắn lấy một lá thư màu hồng ra trước mặt Quý Trần Ai: “Cậu đừng gạt tôi, tôi đều đã biết.”

Quý Trần Ai bất đắc dĩ cầm lá thư lên, sau đó mở ra, phát hiện bên trong chữ viết của Lỗ Du Du, mặc dù chỉ nhìn lướt qua, nhưng cũng đủ biết đây là thư tình.

Lỗ Tương Minh noi: “Chu Nghiêu Cần… Tôi nói thật, cậu…”

Hắn còn chưa nói hết lời, đã bị Quý Trần Ai đánh gãy, Quý Trần Ai nói: ” Lỗ Tương Minh, nếu như tôi nói, tôi trước giờ chưa từng nhận được lá thư của Du Du… Cùng với Du Du cũng không phải quan hệ yêu đương gì.”

Lỗ Tương Minh va đụng nện vào dưới gầm bàn, sau đó biểu tình nghiêm túc: “Thật sự?”

Này nếu là người bình thường, chỉ sợ cũng bị Lỗ Tương Minh dọa, cũng may Quý Trần Ai từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng, cho nên chỉ gật gật đầu.

Không nghĩ tới động tác kế tiếp của Lỗ Tương Minh lại là thận trọng thu lá thư đó về, đồng thời nói: “Vậy tôi an tâm.”

Quý Trần Ai: “… Tôi có thể hỏi một chút anh lấy lá thư đó từ đâu không.”

Lỗ Tương Minh xuất hiện chút lúng túng, nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, hắn nói: “Ồ, tôi quét dọn vệ sinh cho Du Du, nhặt được trên đất.”

Quý Trần Ai biểu thị anh rất khó tưởng tượng ra bộ dáng người đàn ông ngũ đại tam thô trước mắt này đeo tạp dề quét dọn vệ sinh.

Lỗ Tương Minh nói: “Thật không tiện, tôi cũng có chút gấp gáp, này không phải là Du Du còn nhỏ, tôi sợ em ấy bị người bắt nạt…”

Quý Trần Ai nhìn Lỗ Tương Minh, còn muốn nói gì nữa lại nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên.

Quý Trần Ai cầm di động lên nhìn, mới phát hiện là số điện thoại Chu Nghiêu Uẩn, anh nhận điện thoại nói: “Làm sao vậy?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca, anh ở đâu đấy.”

Quý Trần Ai nói: “Ở bên ngoài cùng ăn cơm với người ta, làm sao vậy?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ăn cơm cùng với ai đấy?”

Quý Trần Ai cảm thấy ngữ khí của Chu Nghiêu Uẩn có chút kỳ quái, nhưng lại không cảm thấy không đúng chỗ nào, vì vậy kiên trì hỏi: “Em đến cùng làm sao vậy? Hỏi chuyện này để làm gì?”

Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, giống như không nghe thấy câu hỏi của Quý Trần Ai, Quý Trần Ai nghi ngờ nhìn di động một chút, này này vài tiếng, cho là di động xảy ra vấn đề.

Ngay một giây sau, một đôi tay thon dài đặt lên trên bả vai Quý Trần Ai, một giọng nói nên xuất hiện tại đầu bên kia điện thoại lại xuất hiện bên tai Quý Trần Ai, giọng nói kia ôn nhu nói: “Ca ca.”

Quý Trần Ai đột nhiên giật cả mình.

Anh vừa nghiêng đầu, liền không chút ngạc nhiên thấy được chủ nhân của giọng nói —— Chu Nghiêu Uẩn vốn nên ở nước ngoài, lúc này lại hiện ra trước mặt anh, còn mang theo một mặt cười ôn nhu, bất quá nụ cười này thấy thế nào lại có chút giả.

Quý Trần Ai nói: “Tiểu Uẩn, tại sao em lại trở về?!”

Chu Nghiêu Uẩn động tác tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Quý Trần Ai, không để ý đến câu hỏi của Quý Trần Ai, mà là hướng về phía Lỗ Tương Minh đưa tay ra nói: “Xin chào, tôi là em trai Chu Nghiêu Cần, Chu Nghiêu Uẩn, anh là?”

Lỗ Tương Minh cảm thấy Chu Nghiêu Uẩn có chút kỳ quái, thế nhưng vẫn chưa suy nghĩ nhiều, mãi đến tận khi hắn đưa tay ra nắm chặt tay Chu Nghiêu Uẩn: “Lỗ Tương Minh.”

Chu Nghiêu Uẩn vẫn cười như trước, chỉ có điều tay bắt đầu phát lực, cậu nói: “Tôi vẫn thường nghe ca ca nhắc đến anh.”

Lỗ Tương Minh hoàn toàn không hiểu địch ý của Chu Nghiêu Uẩn từ đâu mà đến, hai người bọn họ mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lực độ Chu Nghiêu Uẩn xuất ra lại quả thực giống như hai kẻ thù đã lâu không gặp.

itsukahikari.wordpress.com

Quý Trần Ai chỗ nào sẽ không nhìn ra bầu không khí nắm tay giữa hai người có chỗ kỳ quái, anh nói: “Tiểu Uẩn…”

Chu Nghiêu Uẩn lúc này mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng kêu à.

Quý Trần Ai nói: “Tại sao em không nói cho anh biết em đã trở về? Anh có thể đến sân bay đón em mà.”

Chu Nghiêu Uẩn cười nói: “Vốn muốn cho ca ca một niềm vui bất ngờ, lại không nghĩ rằng ca ca không ở nhà, mà ở bên ngoài ăn cơm.” Cậu sau khi nói đến đây, ánh mắt dời đến lá thư hồng nhạt đặt ở trên bàn kia, “Còn nhận thư tình nữa.”

Quý Trần Ai há miệng, muốn nói thư tình kia không phải Lỗ Tương Minh cho anh, nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện lá thư tình này quả thật là cho anh…

Lời đã nói đến chỗ này, Lỗ Tương Minh nếu còn không hiểu, thì đúng là não bùn, nhưng hắn lại như cũng không quá lưu ý tới địch ý của Chu Nghiêu Uẩn, như không có chuyện gì xảy ra nâng tách trà lên uống một hớp.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca có bạn gái rồi sao?”

Quý Trần Ai bị câu mà Chu Nghiêu Uẩn hỏi suýt chút nữa bị sặc, anh nói: “Em về nhà một lần liền nói nhăng cuội gì đấy.”

Chu Nghiêu Uẩn nhưng lại không chút để ý, cậu tiếp tục nói: “Không bạn gái? Vậy là có bạn trai?”

Quý Trần Ai ho khan càng thêm lợi hại, anh hướng về phía Chu Nghiêu Uẩn khoát tay một cái, thật vất vả mới bình tĩnh lại, nói: “Em đang nói gì đấy!”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Không có gì, có thể là quá lâu không gặp ca ca, quá kích động đi.” Lập tức hắn động tác tự nhiên kêu nhân viên phục vụ, sau đó càng thêm tự nhiên vì chính mình kêu thực đơn.

Kẻ trong cuộc thì mê, Quý Trần Ai còn không hiểu cái thái độ kỳ quái này của Chu Nghiêu Uẩn là do nguyên nhân gì, trái lại Lỗ Tương Minh thức thời nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Chu Nghiêu Uẩn đang xem thực đơn, nghe được câu này của Lỗ Tương Minh không hề ngẩng đầu: “Đừng quên mang Thư tình đi nha.”

Quý Trần Ai: “… Tiểu Uẩn*!”

(* : Gốc là ‘Tiểu Cần’. Biết tác giả gõ sai nhưng vẫn cứ chú thích vào cho chắc ăn ^.^)

Này nếu đổi bình thường, bạo tỳ khí Lỗ Tương Minh tuyệt đối sẽ đối đầu với Chu Nghiêu Uẩn, thế nhưng hôm nay là ngoại lệ, cho nên hắn chỉ là mang theo biểu tình cổ quái rời đi, còn thuận tiện trả tiền.

Mãi đến tận lúc Lỗ Tương Minh đi, Chu Nghiêu Uẩn mới bỏ thực đơn xuống, ánh mắt u buồn nhìn Quý Trần Ai: “Ca ca, em đi lâu như vậy, anh cũng không nhớ em sao?”

Quý Trần Ai bất đắc dĩ nói: “Chúng ta gọi điện thoại mỗi ngày, có cái gì có thể tưởng tượng.”

Chu Nghiêu Uẩn bất mãn nói: “Gọi điện thoại có ích lợi gì chứ, anh cũng không nhìn thấy người em, nếu không phải em đã trở về, ca ca hẳn là nhận lá thư tình đầu tiên đi.”

Quý Trần Ai như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái: “Làm sao em biết, lá thư này là đầu tiên của anh?”

Chu Nghiêu Uẩn lập tức làm bộ sinh khí: “Lẽ nào trước đây ca ca còn nhận được thư tình của người khác?”

Quý Trần Ai nói câu không có, sau đó thở dài: “Được được, em hôm nay mới trở về, đừng nóng giận.”

Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy, lúc này mới hài lòng, liền vung kiều nói muốn ăn điểm tâm ngọt —— trái lại chỉ cần cậu giở thái độ mềm nhũn, Quý Trần Ai liền không có biện pháp nào với cậu.

Quý Trần Ai cũng không cảm thấy có không đúng chỗ nào, giống như anh chuyện gì cũng phải nói cho Chu Nghiêu Uẩn, chuyện này giống như đã trở thành ước định.

——o0o——

Tác giả có lời muốn nói: Đã về rồi, mở ra một màn kế tiếp

——o0o——

Tiểu Uẩn về rồi ~~

Bonus ảnh giữa đêm ❤

_Thịt shimofuri:

0

_Bít tết shimofuri:

621

Đọc truyện chữ Full