Này thì khoai lang. Ahihi
Đúng lúc này, Dương Dật được một bàn tay to lớn hữu lực giữ chặt lấy.
“A mỗ! Hù chết Tiểu Bảo rồi, cha thiếu chút nữa là ngã xuống nước.” – Tiểu Bảo cao hứng kêu lên.
“Hai người các ngươi thật là… ta mới không chú ý một chút đã muốn xảy ra chuyện. Phu quân, ngươi có sao không?” – Trần Tĩnh giữ cho Dương Dật đứng vững lại nói.
Dương Dật cũng bị hù đến hét lớn một tiếng, vừa rồi, rất có thể là hắn bị tụt huyết áp, trước mắt tối sầm lại, bất cứ phản ứng gì cũng không có, như thể tất cả thanh âm đều ở cách hắn rất xa. Bất quá, đầu sỏ gây tai họa là con trai lại rơi xuống nước mất rồi.
“A mỗ! Cha vừa rồi nhặt con trai, giờ nó lại rơi mất rồi.” – Nhóc Béo nhìn con trai biến mất trong dòng nước kêu to, nó nghe cha nói con trai có thể bắt để nấu ăn được a.
“Để a mỗ bắt nó lại là được, đừng kêu lớn tiếng như vậy.” – Trần Tĩnh sờ sờ đâu Tiểu Bảo nói.
“A mỗ! Cha nói tối nay bắt nó về nấu canh cho Tiểu Bảo ăn.” – Nhóc Béo vui vẻ nói, hiện tại đối với nó mà nói chỉ cần có ăn là sẽ cảm thấy vui vẻ.
Trần Tĩnh thật dễ dàng mang con trai bắt trở lại, thật không ngờ con trai này lại lớn như vậy, to bằng hai bàn tay của y, có lẽ đủ thịt để nấu một nồi canh.
Về đến nhà, Trần Tĩnh đem con trai thả vào trong chậu gỗ, lúc này mới đi ra góc tường hái ít rau dưa để chuẩn bị bữa tối.
Trần Tĩnh hái được một quả mướp, nhổ một cây củ cải, buổi tối thêm canh trai cũng coi như đầy đủ.
Dương Dật sau khi trở về trong sân thì ngồi ở cái ghế đặt dưới mái hiến, nghỉ một lúc cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn thấy Trần Tĩnh đem lá rau trên đầu củ cải đưa cho Nhóc Béo, Nhóc Béo đem lá rau lại gần chuồng gà, từng mảnh từng mảnh hướng bên trong ném tới, đùa đến bất diệt nhạc hồ. Ở đây, tiểu hài tử không có đồ chơi gì cả, ít nhất là từ khi Dương Dật hắn tỉnh lại đến giờ chứng kiến Nhóc Béo ko có một món đồ chơi nào.
“Cha, sao ngươi lại tới đây? Ngươi phải cẩn thận một chút, a mỗ đi rửa củ cải rồi, cha không thể lại choáng luôn đâu.” – Nhóc Béo lo lắng nói, như thể sợ cha nó đột nhiên sẽ lại bị như lúc nãy, nếu a mỗ không có ở đây, cha sẽ ngã bị thương mất. Nó phải cố gắng lớn nhanh một chút, như vậy có thể giống như a mỗ chiếu cố cha, Nhóc Béo âm thầm thề. Ai bảo cha hôm nay mang kẹo mạch nha mà nó thích ăn nhất để cho nó ăn hết chứ.
“Nhóc Béo, nhà của chúng ta có mấy con gà?” – Dương Dật muốn khảo thí tiểu gia hỏa này một chút.
“Cha, ngươi thực sự bị ngã bị thương đầu óc rồi, ngay cả nhà chúng ta có bao nhiêu con gà cũng quên mất. Ngươi xem, nhà chúng ta có một, hai, ba, ba con gà mái, còn có một, hai, ba, bốn, bốn con gà con. Đây chính là gà mái nhà chúng ta sinh đấy.” – Nhóc Béo học theo bộ dạng người lớn nói ra.
“Nói bậy nói bạ, cha ngươi như thế nào có thể ngã bị thương đầu óc chứ, hắn chỉ là muốn kiểm tra ngươi mà thôi.” – Trần Tĩnh rửa xong củ cải trở về liền nghe thấy lời Tiểu Bảo nói. Thật may là phu quân đã quên đi rất nhiều chuyện, nếu không Tiểu Bảo đứa nhỏ này mà nói như vậy, hẳn là sẽ bị một trận đòn rất đau.
Lúc Trần Tĩnh nấu cơm tối, Dương Dật nói muốn giúp đỡ nhóm lửa, thực ra, vốn dĩ hắn muốn giúp làm thức ăn cơ, nhưng nhìn thấy cái lò nấu bằng đất hắn thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, chọn cái đơn giản nhất là nhóm lửa vậy.
Hắn trước kia có một thời gian ở lại nhà bà nội dưới quê, cũng có nấu qua củi lửa. Nhưng Dương Dật không biết khi đó hắn đốt lửa nhóm bếp là vào mùa đông, mùa đông nhóm lửa thực sự là một chuyện rất tốt. Nhưng hiện tại đang là mùa hè, thời điểm này mà đi đốt lửa đúng chuẩn là làm khổ sai luôn. Mồ hôi thì đổ ra như tắm, mà vì đổ mồ hôi nhiều nên cũng đem rất nhiều thứ dính vào trên mặt, đặc biệt là tro bụi bay ra từ lòng bếp, dính vào trên người vô cùng ngứa ngáy, lại khó chịu vô cùng.
“Phu quân, hiện tại nhóm lửa rất nóng, hơn nữa trên người còn có thể ngứa, huống chi vết thương của ngươi còn chưa có khỏi, nếu thực muốn giúp thì chờ đến lúc phu quân thân thể tốt hơn đã được không?” – Trần Tĩnh nói.
Dương Dật tại thời điểm nhóm lửa xong rút cuộc phát hiện lời Trần Tĩnh nói là sự thật, lúc này nhóm lửa thực không phải là chuyện tốt. Hắn mặt xám xịt đi ra khỏi nhà bếp. Hiện tại nhà bếp đang nấu cơm, hơi nước từ nồi cơm bốc ra có chút nóng bức, lại còn có cả khói.
Một bữa cơm nấu xong, trong lòng Dương Dật vẫn tràn ngập cảm giác thất bại.
Bới vì chủ nhân thân thể này trước kia không thích ăn củ cải, nên buổi tối nay Trần Tĩnh chỉ làm món củ cải luộc với chút muối, mà món Dương Dật thích ăn là mướp lại được xào cùng thịt ba chỉ. Con trai thì được luộc lên, rửa sạch rồi cắt thành sợi mỏng, dùng dầu xào qua rồi đổ nước vào nấu thành canh, bên trong bỏ thêm hành lá cùng một ít rau giống rau thơm, mùi cũng thực rất giống. Hai món này chủ yếu đều là Dương Dật cùng Nhóc Béo ăn, nếu như hắn không bắt buộc Trần Tĩnh ăn, y nhất định sẽ không đụng vào dù chỉ là một chút. Hơn nữa, buổi tối cũng chỉ có hắn và hài tử ăn cơm trắng, còn Trần Tĩnh vẫn là ăn cơm gạo thô.
Thực ra, buổi tối nay Dương Dật cũng muốn ăn cơm gạo thô giống Trần Tĩnh, nhưng khi hắn gắp lấy một miếng cơm từ chén của y bỏ vào miệng, cái cảm giác thô ráp đó khiến hắn không thể nuốt trôi được.
Dương Dật quyết định nhất định phải đối xử thật tốt với y, đối với nguyên chủ nhân trước kia của thân thể, phần nhân tình này có lẽ chẳng đáng vào đâu, nhưng đối với một người đến từ hiện đại như Dương Dật thì lại thực sự rất trân quý. Hắn muốn giữ một trị trí ở trong lòng người nam nhân này, còn muốn cho người này chân chính đi yêu hắn, chính là yêu mến Dương Dật đến từ hiện đại là hắn mà không phải chỉ là thế thân của kẻ kia.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Dương Dật tỉnh lại không thấy Trần Tĩnh cùng Nhóc Béo. Bước ra khỏi cửa phòng thì thấy Nhóc Béo cầm một ít lá cây không biết hái từ đâu đang ngồi xổm trước ***g gà cho gà a mỗ và mấy con gà con ăn.
Sau đó, cả nhà ba người cùng ăn điểm tâm.
Thời điểm đi vào thôn, Dương Dật cảm thấy cả tâm hồn lẫn thể xác đều giống như được gột rửa bởi thực vật tự nhiên. Không có hóa chất độc hại, không có bất cứ dấu hiệu ô nhiễm nào của nền công nghiệp hóa khiến hắn cảm thấy thế giới này đặc biệt tươi mát.
“Trần ca nhi, hôm nay phu quân ngươi lại cùng ra ruộng phụ giúp sao, thực sự là khó có được a.” – Một người nam tử tướng mạo rất ôn nhu, trên tay cầm theo một cái rổ lên tiếng hỏi thăm.
“Trầm mụ mụ, phu quân ta muốn đến ruộng xem năm nay thu hoạch thế nào.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.
“Dương Dật a, ta nói ngươi, ngươi là một hán tử, dù thân thể không tốt cũng phải giúp đỡ ca nhi nhà mình trông nom hài tử một chút, Tiểu Bảo coi vậy nhưng là một hài tử rất ngoan. Đừng có suốt này cãi nhau khiến gia đình không được yên ổn nữa. Trần ca nhi nhà ngươi tuy tướng mạo có kém một chút nhưng thực sự là người rất tốt, làm việc chăm chỉ mà bụng cũng không chịu thua kém ai, cũng đã sắp có hài tử thứ hai rồi. Ngẫm lại, Trương Tú Nhi kia, tuy lớn lên bộ dạng không tệ, nốt rồi sinh tử cũng rất tốt, nhưng ngươi xem, hắn gả đi nhiều năm như vậy, đến giờ vẫn chưa có tin gì. Ta nói, nhà ngươi mới đúng là có phúc, mắt nhìn người của a mỗ ngươi cũng thực sáng suốt, Trương Tú Nhi vừa hối hôn đã đem Trần ca nhi lấy về nhà, nhìn hài tử nhà các ngươi hiện tại không phải tốt lắm sao. Được rồi, được rồi, ta không nói nữa, nói nhiều ngươi cũng không thích nghe, hảo hảo sống cho thật tốt, a mỗ ngươi ở bên kia cũng có thể yên tâm. Nếu như không phải là bằng hữu tốt của a mỗ ngươi thì ta cũng không thèm nói ngươi đâu đấy. Tiểu Bảo đến đây a, Trầm mụ mụ cho ngươi cái này ăn ngon lắm nha.” – Nói xong, Trầm mụ mụ đem trái mận của nhà trồng đút cho Tiểu Bảo ăn.
“Tiểu Bảo mau cám ơn Trầm mụ mụ” – Trần Tĩnh đối với Tiểu Bảo đang chảy nước miếng nói.
“Cám ơn Trầm mụ mụ!” – Tiểu Bảo nãi thanh nãi khí nói.
“Trầm mụ mụ, cám ơn lời nói của người hôm nay, ta nhất định sẽ nhớ kỹ, cũng sẽ đối xử với ca nhi nhà mình thật tốt.” – Dương Dật nhiệt tình nói lời cảm tạ. Hắn có thể nhìn ra Trầm mụ mụ là thực sự quan tâm đến nhà của hắn. Hiện tại, hắn mới hiểu được, nguyên lai ca nhi là để chỉ những ngươi có thể sinh con, mà bản thân hắn làm trượng phu thì được gọi là hán tử.
“A mỗ ngươi vừa mới đi, ngươi đã biết hiểu chuyện rồi, chắc chắn a mỗ ngươi dưới suối vàng có biết cũng có thể an tâm. Vết thương trên đầu thế nào? Ngươi cũng nên ra ngoài đi qua đi lại, phơi nắng một chút. Trần Tĩnh ngươi cũng đừng quá nuông chiều hắn, hán tử thì nên phơi nắng một chút mới ra dáng, làn da lại trắng như ngọc thế kia, sao nhìn ra được là đàn ông chứ.” – Trầm mụ mụ thấy Dương Dật rút cục chịu tiếp thu lời khuyên của mình, lúc này mới nói thêm vài câu. Nếu như Dương Dật còn giống như trước kia, hắn cũng lười không thèm khuyên giải làm gì.
“Được rồi được rồi, các ngươi cũng nhanh đi đi, ta không làm phiền các ngươi nữa.” – Thẩm mụ mụ cảm thấy Dương Dật có chút tiến bộ, rút cuộc cảm thấy tâm tình trở nên rất tốt.
Bị việc nhỏ này xen giữa, bọn hắn năm sáu phút sau mới đến được ruộng nhà mình.
Trần Tĩnh đứng tại bờ ruộng, nhìn ba mẫu tinh mễ cười đối Dương Dật nói – “Dương Dật, đây chính là tinh mễ năm nay chúng ta trồng, có cả thảy ba mẫu, cũng là nguồn thu chính của nhà chúng ta. Năm nay mùa màng không tệ, thời điểm lễ mừng năm mới tới có thể còn dư lại một ít.”
Dương Dật nhìn xem đồng lúa xanh mơn mởn, lúa, đây chẳng phải chính là cây lúa ở thế giới của hắn sao. Thì ra ở chỗ này được gọi là tinh mễ. Hiện tại lúa đã trổ bông rồi, Dương Dật nhận ra là vì trước kia hắn có một đồng học gia đình giàu lên nhờ trồng lương thực, có lần hắn đến nhà đồng học chơi cũng vào lúc cây lúa đang trổ bông như thế này nên khắc sâu ấn tượng. Chỉ đáng tiếc hắn chẳng học được chút tri thức nào về trồng trọt. Dương Dật có chút hối hận, hắn rõ ràng tại nhà đồng học có nhìn qua sách kỹ thuật trồng lúa gạo, kết quả chỉ lật có hai trang lại bỏ qua, nếu sớm biết sẽ không lãng phí như vậy.
“Phu quân đi thôi, chúng ta lại xem gạo thô” – Trần Tĩnh đối với Dương Dật đang lâm vào hối hận gọi.
“A mỗ, Tiểu Bảo mỏi, đi không nổi nữa.” – Tiểu Bảo túm ống quần Trần Tĩnh kêu lên.
“Không có việc gì, để a mỗ ôm ngươi. Tiểu Bảo đã đi một đoạn khá xa, thực sự cũng mệt mỏi rồi.” – Trần Tĩnh nói xong định ôm Tiểu Bảo.
Lúc này Dương Dật cũng đã lấy lại tinh thần, đem Tiểu Bảo ôm lên – “Trong bụng của ngươi đang có hài tử, để ta ôm Tiểu Bảo cho.”
Trần Tĩnh nhìn Dương Dật nở nụ cười, y kéo tay Dương Dật đi về hướng ruộng gạo thô nhà mình ở phía trước.
Sau khi thăm hết mẫu gạo thô nhà mình, Trần Tĩnh đi hái mấy cái bắp ngô non, cùng Dương Dật đào mấy củ khoai lang. Tất cả những thứ đó đều là thứ phu quân y thích ăn, sở dĩ bên này có hai mẫu đất, y đã cố y lưu lại nửa mẫu để trồng những thứ này.
“Mặt trời lên cao rồi, chúng ta về nhà thôi phu quân, qua một tháng nữa tinh mễ mới có thể thu.” – Trần Tĩnh đem tất cả đồ vật trong tay cho vào chiếc giỏ, nhìn trời nói. Y có một ít dự cảm không tốt, năm nay hướng gió có chút không đúng, mây cũng theo cùng một hướng mà ùn ùn kéo tới.
“Tiểu Bảo đừng nghịch giun nữa, để a mỗ ôm ngươi về nhà.” – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo đang chạy về phía y. Phu quân y rõ ràng là đã mệt mỏi, lúc nãy y để ý thấy A Dật còn đấm đấm cánh tay.
Trên đường về, Dương Dật lần đầu tiên gặp một sự tình khiến hắn thực mất hứng, đó là gặp mấy hán tử vừa mới làm xong việc từ dưới ruộng đi lên. Bọn họ cười nhạo hắn vì bản thân là đàn ông mà lại để ca nhi nhà mình nuôi. Có điều, tuy mất hứng nhưng cũng tuyệt đối không đối với Trần Tĩnh phát giận, đó là biểu hiện của kẻ vô năng. Nhìn biểu hiện dè dặt của Trần Tĩnh, Dương Dật thực sự không muốn giống như chủ nhân của thân thể này trước kia, là một kẻ không chịu nổi kẻ khác châm ngòi ly gián. Dương Dật tự hỏi chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà nguyên bản chủ nhân của thân thể này trước kia đánh Trần Tĩnh!?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 3
Chương 3