DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)
Chương 17

Trần Tĩnh rửa xong chén bát đi ra thì thấy phu quân của y vẫn còn đang gõ gõ đất trên miệng bình, thần sắc chuyên chú trước nay chưa từng có.

“Trần Tĩnh. Ngươi mau tới ngửi thử xem có vị chua không?” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh nhìn mình vội kêu lên.

Trần Tĩnh thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Dật liền đi qua, đến nơi thì hắn đã đưa bình gốm đến trước mặt. Y cần thận ngửi ngửi, bên trong phát ra một mùi rất thơm, chắc là rượu, nhưng mà so với rượu gia vị ở trong nhà thì hương vị lại không giống.

Rượu Trần Tĩnh trước nay mua được tương đối kém, tháng trước rượu mang về làm gia vị là do Tần Huy đưa cho, đó là loại nguyên chất chưa pha thêm nước, so với rượu hiện tại bán ở ngoài chợ đa số bị pha thì tốt hơn nhiều lắm. Mặc dù gạo thô cũng có thể mang cất thành rượu, nhưng mà lượng rượu cho ra rất thấp, chi phí bỏ ra quá cao, việc buôn bán lỗ vốn như vậy sẽ không có ai làm.

“Rất thơm.” – Trần Tĩnh lại hít sâu thêm một hơi nói. Đây thực sự là mùi rượu, hơn nữa lại rất nồng đậm, thật không ngờ thứ quả chua kia lại nhưỡng ra được loại rượu tốt như vậy. Lần này thật là ngoài dự liệu của Trần Tĩnh. Từ trước đến giờ y vẫn không nghĩ rằng phu quân có thể nhưỡng ra được rượu, hơn nữa lại còn là loại thượng hạng như thế này. Nếu như tất cả số bình gốm ở trong nhà kia đều là rượu thì năm nay trong nhà chắc chắn là không thiếu tiền, đến mùa thu y cũng không cần phải vào sâu trong núi đi săn nữa.

Dương Dật sau khi được cho một cái khẳng định, rút cuộc cũng có thể tin rằng bản thân mình không phải tưởng tượng, thoáng một phát đã đem toàn bộ đất sét còn dính trên miệng bình cạy ra. Kỳ thực, đất dính trên đó đều đã bị hắn đập ra gần hết rồi, nhưng mà lại không xác định lắm, sợ rằng mình do quá mong chờ nên ngửi sai. Có điều, hắn có thể khẳng định rằng bên trong không phát ra mùi chua, cũng không phải là mùi thối. Thứ Dương Dật ngửi được chỉ là một cỗ mùi cồn nhàn nhạt. Trong lòng hắn cũng đã cảm thấy mình thành công rồi, đưa cho Trần Tĩnh xác nhận một cái cũng là để chia sẻ niềm vui của mình với y mà thôi.

Dương Dật đem đất sét dính trên miệng bình gỡ hết ra, đặt nó ở trên mặt bàn rồi đem dây buộc giấy dầu bịt miệng bình mở ra. Nhóc Béo nhìn thấy hai người lớn trong nhà bộ dáng thần thần bí bí cũng chen lên phía trước a mỗ mình leo lên trên ghế, ghé sát vào mép bàn, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cái bình gốm. Nhưng mà, dù vậy nó cũng không dám lại quá gần, rõ ràng là chưa quên được bài học lần trước.

“Đến đây ngửi xem, thực sự rất thơm.” – Dương Dật kéo giấy dầu mở ra, mùi rượu nho nồng đậm lập tràn đầy mũi ba người. Hắn biết, hắn thực sự thành công rồi, hơn nữa lại còn là rất thành công. Thật không ngờ dùng nho chua dại lại nhưỡng ra được rượu tốt như vậy, mệt hắn kiếp trước đi mua loại nho quá ngon, cuối cùng vẫn là nhưỡng ra thứ rượu không tốt. Có điều, khi đó có lẽ do không có kinh nghiệm bằng lần này cho nên mới vậy cũng không chừng, Dương Dật nghĩ nghĩ.

“Phu quân, đây đúng là rượu ngon. Lúc nào thuận tiện chúng ta đưa cho Tần đại ca nếm thử sau đó bán cho hắn tốt lắm.” – Trần Tĩnh nói.

“Ừ. Cái này còn phải chờ xem mấy bình kia nữa. Chúng ta cũng phải đặt thêm mấy cái bình sứ trắng nhỏ bằng nắm đấm, ta nhớ là lần trước thấy người ta có bán, sau đó chúng ta đổ rượu vào trong, lại dùng gỗ hương đẽo thành cái nút bọc vải đỏ nhét vào. Hình thức như vậy giá cả cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Thứ gì càng ít thấy thì lại càng quý, tới lúc đó chúng ta tìm một cái giá tốt đem bán ra. Bởi vì hiện tại rượu nho không nhiều cho nên nói với Tần đại ca là chúng ta chỉ có thể lấy ra một ít, mỗi tháng cũng chỉ có mấy bình thôi.” – Dương Dật nói. Đóng vào chai, rượu lại không kém, giá tiền có cao một chút thì tất nhiên là sẽ không ai phản đối rồi.

“Phu quân nói đúng. Ngày mai ta sẽ tới nhà lão bá làm gốm trong thôn đặt bình sứ. Chắc cũng phải vài ngày mới xong, đến lúc đó trận mưa này cũng chấm dứt rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Nếu có thể dùng phương thức như thế này để kiếm tiền, y cũng không cần phải rời nhà mấy ngày mấy đêm đi săn. Để Tiểu Bảo và phu quân ở nhà y cực kỳ lo lắng, nhất là năm nay a mỗ đã mất, hài từ ở trong bụng lại muốn sinh vào mùa thu. Phu quân có thể trông nom Tiểu Bảo, nhưng mà không chắc là có thể ôm được đứa trẻ nhỏ xíu, yếu ớt. Hồi Tiểu Bảo mới sinh, phu quân cũng không dám đụng vào một cái, mãi đến khoảng bốn năm tháng sau, nó cứng cáp một chút mới dám lẳng lặng sờ sờ. Quả chua ở phía sau núi cũng không ít, qua mùa thu mới ngưng kết quả. Tính toán thời gian một chút thì vẫn còn có thể nhưỡng được không ít rượu. Năm nay nhà bọn họ sẽ sống tốt lắm, mà y cũng không cần phải đi săn nữa.

Dương Dật cầm muôi gỗ múc một muôi, nhìn lại thì thấy hóa ra màu rượu lại là trong suốt, hắn còn nghĩ sẽ là màu hồng, ngay cả màu đỏ đậm cũng đã nghĩ tới luôn, chỉ duy nhất không nghĩ nó sẽ trong suốt thế này. Rõ ràng trước kia nhưỡng được đều là màu hồng, sao lần này lại thành màu trắng nhỉ.

“Phu quân, rượu trong suốt thế này nhìn có chút giống rượu cao cấp cất từ tinh mễ. Loại này rất hiếm thấy, bình này bán ít nhất cũng được năm sáu lượng bạc.” – Trần Tĩnh nghĩ tới thời điểm lễ mừng năm mới Tần đại ca sẽ đưa đến nhà bọn họ một ít rượu, cùng với loại rượu bên trong bình này cũng không sai biệt lắm.

“Hi vọng rượu của chúng ta có thể bán được giá tốt. Hôm nay đúng là khiến cho tiểu tâm can của ta cứ lên lên xuống xuống liên tục, thật là mệt. Trần Tĩnh, bữa tối nay nấu thêm chút gì đó để chúc mừng. Bên ngoài trời có còn mưa không?” – Dương Dật cảm thấy nếu có thể tìm được một ít tôm cá đến thì tốt quá.

“Cha, a mỗ, chúng ta đi bắt cá được không? Tiểu Bảo muốn ăn cá.” – Tiểu Bảo đứng tại cửa ra vào hô lớn.

“Được, cha mang ngươi đi bắt tôm.” – Dương Dật cũng rất cao hứng, đã hai ngày nay hắn không có ra khỏi phòng, sắp mọc mốc đến nơi rồi.

Trần Tĩnh ở một chỗ tương đối hẹp trong dòng suối nhỏ đặt cái sọt bẫy cá, Dương Dật cùng với Tiểu Bảo cầm thùng gỗ và chậu gỗ để ở bên cạnh, chờ cá rơi vào bẫy.

Nhân lúc này Trần Tĩnh đem toàn bộ số quần áo bẩn ra ngoài giặt, những ngày này mưa dầm không ngớt, giặt quần áo rất bất tiện, giặt xong rồi cũng phải dùng lửa hong khô.

“Trần Tĩnh ngươi có mệt không? Để đó ta giặt cho, ngươi đi trông Nhóc Béo đi, có cá thì bắt lại, có tôm cũng bắt luôn.” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh ngồi xổm trên phiến đã giặt quần áo, rõ ràng là một nam nhân cao lớn, vậy mà ngồi giặt quần áo cũng có thể giặt đến hài hòa như vậy. Đột nhiên Dương Dật nhớ ra Trần Tĩnh trong bụng vẫn còn có đứa nhỏ, hắn nghĩ, y ngồi xổm như vậy hẳn là rất khó chịu, đứa nhỏ trong bụng cũng có thể không thoải mái.

“Không sao đâu, ngươi cứ trông hài tử là được rồi.” – Trần Tĩnh cười nói, phu quân của hắn chỉ cần có một phần tâm ý như vậy đã là đủ rồi.

“Cái gì mà không sao với có sao, ngươi không thoải mái thì đứa nhỏ trong bụng cũng không thoải mái, từ giờ trở đi quần áo cứ để đó ta giặt là được rồi.” – Dương Dật kéo Trần Tĩnh đứng lên làm ra bộ dáng nếu ngươi không đồng ý ta sẽ không để yên.

Trần Tĩnh bị Dương Dật lôi kéo đến mức không thể giặt quần áo, y từ trước đến giờ đối với phu quân luôn luôn nhường nhịn, không có cách nào đối phó, cuối cùng vẫn là nghe theo lời hắn đứng lên.

“Từ từ hãy giặt, để ta đi vào trong lấy cho ngươi cái ghế ngồi đã.” – Trần Tĩnh nói xong chạy vào trong nhà lấy ra một cái ghế thấp.

“Cha, có cá, nhanh lên nếu không nó chạy mất.” – Ngay lúc này Nhóc Béo lớn tiếng kêu lên.

Dương Dật đem con cá màu đen suýt chút nữa nhảy ra khỏi sọt đổ vào trong thùng gỗ, con cá này so với con lần trước bắt được còn lớn hơn nhiều, chắc hẳn là theo sông lớn bơi đến nơi này.

“Nhóc Béo không được đụng vào con cá này đấy, nó nhìn vậy nhưng rất dữ, sẽ cắn người.” – Dương Dật lại một lần nữa đem giỏ trúc bỏ vào dòng suối nói.

Ghế được mang ra, Dương Dật ngồi ở trên đó dùng chày gỗ đập đập quần áo, trước đó Trần Tĩnh đã sớm ngâm xà phòng rồi, hắn bây giờ chỉ cần đập đập mấy cái rồi giũ cho sạch là được.

“Ngươi vậy mà lại ra đây giặt quần áo, xem ra Dương Dật ngươi thực sự đã đổi tính, bắt đầu biết đau lòng ca nhi nhà mình rồi.A, Trần Tĩnh. Ta có chuyện muốn nói cùng hai người các ngươi, nhưng mà nhìn các ngươi bây giờ cảm tình tốt như vậy thành ra chẳng muốn nói nữa. Biết vậy thì chẳng cần nhân lúc ca nhi nhà ta không để ý mà trốn ra rồi.” – Trần Nghĩa một hơi nói ra, hắn vừa rồi nhìn thấy Dương Dật vậy mà lại ngồi giặt quần áo, còn tưởng là mình hoa mắt nhìn lầm nữa ấy chứ.

Trần Tĩnh có chút ngoài dự đoán nhìn Trần Nghĩa, cái người này ngay thời điểm Dương Dật cảm thấy thống khổ nhất thì đến khai thông cho Dương Dật, khi tất cả mọi người đều cười nhạo Dương Dật thì hắn lại tìm đến nói chuyện. Trần Tĩnh đối với người có ân với mình vẫn luôn luôn nhớ rõ, chỉ có điều hai năm trước Trần Nghĩa đã rời thôn, gần đây mới trở về.

“Có chuyện gì sao?” – Trần Tĩnh vẫy vẫy Nhóc Béo đến cạnh, quay sang hỏi.

“Có phải là gần đây ngươi bắt đầu bắt nạt Dương Dật rồi phải không Trần Tĩnh? Ta đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi bắt nạt hắn, lại còn bắt hắn phải giặt quần áo này nọ ta sẽ đánh ngươi. Hắn bây giờ không còn thân nhân, ta chính là ca ca của hắn.” – Trần Nghĩa đột nhiên hướng Trần Tĩnh nói.

Trần Tĩnh nhìn Trần Nghĩa, người này đối với phu quân y thực sự rất tốt.

Dương Dật nhìn một lúc cuối cùng mới nhớ tới cái ngày Tần Huy đến, hắn đi ra ruộng tìm Trần Tĩnh thì gặp hán tử này dưới ruộng tinh mễ.

“Không phải Trần Tĩnh bắt ta giặt, ca nhi nhà ta đang mang thai, ta thấy y làm việc có chút cố sức nên không cho y làm nữa thôi. Đúng rồi, ngươi đến đây có chuyện gì thế?” – Cái tên này dạo trước nói sẽ qua nhà hắn chơi, vậy mà đã lâu như vậy bây giờ mới tới, hại hắn quên luôn cả mặt.

“Trần Tĩnh, ngươi cũng biết đó, nhà của ta rất gần Trương gia. Trương Tú Nhi kia vậy mà đã trở về rồi. Nghe nói hình như là ở nhà chồng làm cái gì đó quá đáng nên bị hưu. Ta tới đây là để nói với Dương Dật ngươi một chút, nhất định không thể tiếp tục thích cái loại lẳng lơ đó nữa. Tĩnh ca nhi tuy rằng dung mạo không phải là nhất tuyệt, nhưng mà y là người đối tốt với ngươi nhất, ngươi nhất định phải quý trọng. Mặc dù Trương Tú Nhi kia dung mạo như hoa, nhưng mà không phải là một ca nhi tốt. Ta đang nói cái gì ngươi có nghe không vậy Dương Dật?” – Trần Nghĩa một hơi nói ra.

“Ngươi đang nói cái gì vậy chứ? Ngươi bảo Trương Tú Nhi vẻ ngoài xinh đẹp cho nên ta thích hắn. Rút cuộc là năm đó có chuyện gì xảy ra? Nói ta nghe thử chút.” – Dương Dật đem bộ quần áo cuối cùng vắt khô hỏi.

Dương Dật đeo giỏ trúc, Trần Nghĩa ôm cái thùng gỗ chứa mấy con cá, bốn người cùng nhau trở về nhà.

Đem quần áo phơi dưới mái hiên xong thì Trần Tĩnh cũng đã chuyển bàn nhỏ cùng với mấy cái ghế ra ngoài, đang ở đó rót trà.

“Dương Dật ngươi thấy đó, Tĩnh ca nhi thực sự thu xếp công việc trong nhà rất tốt, nhà của ngươi bây giờ so với trong thôn cũng không thua kém là bao. Nhớ ngày trước, khi mà Tĩnh ca nhi còn chưa tới nhà ngươi, ngươi cùng với a mỗ ngươi đã phải sống rất vất vả a.” – Trần Nghĩa nói xong, lại uống một ngụm trà.

“Ngươi tốt nhất nói nhanh một chút đi.” – Dương Dật thúc giục. Trong lòng của hắn bây giờ đã sốt ruột muốn chết, vậy mà Trần Nghĩa lại còn bày ra cái bộ dạng lão nhân nhàn nhã ngồi ôn truyện cũ.

“Mới đầu ta đúng là không tin ngươi đã mất trí nhớ, nhưng mà hiện tại xem ra đúng là thật rồi. Từ lúc ngươi còn nhỏ, cha ngươi đã ở trong thôn tìm cho ngươi một ca nhi. Ca nhi kia gia cảnh thực sự rất kém. Lúc cha hắn sinh bệnh, cha ngươi mang tiền đến giúp, nhà hắn mới có thể qua được cửa ải khó khăn đó.” – Trần Nghĩa nói đến điểm mấu chốt thì ngừng lại.

“Về sau thế nào? Ngươi đừng có nói một nửa thì dừng lại chứ, một hơi nói hết không được à?” – Thật sự là khiến Dương Dật tò mò muốn chết, dù sao đây cũng là chuyện cũ của chủ nhân thân thể này, bây giờ thân thể này là của mình thì đây cũng coi như là chuyện của mình rồi.

“Ngươi đừng có vội, để từ từ ta nói, chuyện này Trần Tĩnh cũng không biết rõ đâu. Đáng tiếc, không được vài năm thì cha ngươi mất. Về sau nhà các ngươi càng ngày càng sa sút, đến thời điểm ngươi cần lập gia đình, nhà bọn họ chê ngươi thân thể không tốt, gia cảnh cũng không khá giả nên đã gả Trương Tú Nhi cho một nhà giàu ở trên thị trấn làm trắc quân (aka vợ lẽ). Ngươi nghĩ thử mà xem, làm trắc quân của nhà giàu thì làm gì có gì tốt đẹp. Bởi vậy cho nên đã qua nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ ngay cả một cái trứng cũng chưa sinh ra. Ngày đó vẫn là a mỗ ngươi lợi hại, quyết định ngay lập tức cho ngươi và Tĩnh ca nhi thành thành thân. Bây giờ nhà các ngươi càng ngày càng tốt lên. Ta cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rồi.” – Trần Nghĩa nói xong lại uống một ngụm lớn nước trà nữa.

“Thực ra, Trương gia định làm một chuyện hết sức đáng khinh đấy. Nhà bọn hắn có một tiểu ca nhi, so với Trương Tú Nhi nhỏ hơn một tuổi, cũng rất thanh tú, nhưng mà đáng tiếc lại bị ngốc. Bọn họ vậy mà lại định đem ca nhi ngốc kia gả cho ngươi. A mỗ của ngươi bị bọn họ làm cho tức đến sinh bệnh. May mắn là trong nhà ngươi còn có một ca nhi khác là Trần Tĩnh. Trần Tĩnh lúc trước đến đây để tìm người thân, bởi vì gặp thổ phỉ nên không tìm được, ngất xỉu ở cửa nhà ngươi, được a mỗ ngươi thu lưu. A mỗ ngươi thấy Trần Tĩnh là một ca nhi tốt, việc trong nhà, việc ngoài ngõ đều thu xếp gọn gàng.

Cho nên thời điểm Trương ca nhi thành thân, cũng trong ngày hôm đó hai người các ngươi cũng đơn giản chuẩn bị quần áo chung rượu thành thân luôn. Hồi đó người trong thôn rất xem thường Trương gia kia, hiện tại thì tốt rồi, nhà các ngươi càng ngày càng khá, mà Trương gia bên đó lại có kịch vui để xem.” – Trần Nghĩa nhả ra một trận ác khí, người không biết còn tưởng hắn mới thực sự là cái người bị cô phụ sỉ nhục kia.

“Ta nó với ngươi rồi đó. Trương Tú Nhi kia ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa. Cố gắng sống thật tốt với Tĩnh ca nhi.” – Trần Nghĩa lại một lần nữa nói.

“Ngươi sao lại cứ khăng khăng nói ta đừng đi tìm Trương Tú Nhi kia vậy? Ta từ nãy đến giờ có nói thích hắn đâu. Trần Tĩnh nhà ta rất tốt, ta còn đi tìm người khác làm gì nữa.” – Dương Dật nói.

“Đó không phải là vì Trương Tú Nhi đó dung mạo xinh đẹp đó sao.” – Trần Nghĩa nói. Nhớ lại thời điểm Dương Dật vừa mới thành thân với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh còn bị hắn ghét bỏ. Cũng may là y tính tình thật tốt, một mực chịu mệt chịu khổ chăm sóc cho Dương Dật bởi vì hắn thân thể càng ngày càng kém. Mãi cho đến khi Tĩnh ca nhi có hài tử, Dương Dật mới đỡ hơn một chút. Về sau Trần Nghĩa rời thôn, mãi đến đến một thời gian trước mới trở về.

“Đẹp cái lông ấy. Muốn tìm người đẹp thì ta trực tiếp lấy cái gương đồng ngắm bản thân là được rồi, cái tên Trương Tú Nhi kia có thể so với ta đẹp hơn không.” – Dương Dật chỉ vào mặt mình nói.

“Sặc…”. Trần Nghĩa đang uống trà ngay lập tức phun ra. Từ lúc nào mà Dương Dật biết nói ra mấy lời đó vậy trời. Xem ra hắn có thể thực sự yên tâm rồi. Người anh em dung mạo so với ca nhi còn đẹp mắt hơn này của hắn cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.

Trần Tĩnh nguyên bản cau mày, nghe thấy vậy khóe miệng cũng vểnh lên. Nói thực, so ra trong cái thôn này đúng là không có ca nhi nào đẹp hơn phu quân y.

“Cha rất đẹp, ai cũng không so được với cha, đúng không a mỗ.” – Vốn không rõ ràng lắm tình huống, Nhóc Béo nghe đến đó cảm thấy rất vui vẻ, cha của nó là người đẹp nhất mà nó từng thấy đấy.

“Đúng, đúng, cha của ngươi là dễ nhìn nhất.” – Trần Tĩnh tâm tình rất tốt nói.

Lảm nhảm: Nhà cứ mất mạng liên miên, khổ ko sao tả đc. Đúng ra là đã edit xong từ hôm qua rồi mà ko có mạng để post T^T

Những ai trù thanh niên Dật phải thất vọng rồi:)) Dù sao cái đó cũng là cần câu cơm của người ta. Mà… kể ra… mình nghĩ bà tác giả nên cho thanh niên ấy thất bại thêm vài lần =))

Đọc c này xong mới biết, thanh niên Dật đẹp nhất thôn =)) hèn chi ko cần tán Trần Tĩnh đã đồng ý gả:)) Còn Nhóc Béo thì đúng là… sắc lang tương lai.

Đọc truyện chữ Full