DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 37: Bị dọa sợ

Văn Diệu không nghĩ tới, phản ứng của nam nhân lại biến hoá lớn như vậy.

Đột nhiên hắn cảm thấy, nam nhân so với trước kia biểu hiện thú vị hơn nhiều. Lực chú ý của Văn Diệu cũng liền từ cảnh tượng ở trước mặt mà chuyển về dừng ở trên thân nam nhân.

Có lẽ là bị hù dọa đến, nên trên thân nam nhân khi nãy vẫn còn khô nóng, bây giờ đã bị lạnh lẽo thay thế, Văn Diệu có thể cảm nhận được tâm tình của y, bị kinh sợ…

Thanh niên câu lên khóe miệng, hắn đem nam nhân kéo vào lòng mình càng nhanh, hắn không phải sợ y từ trên cây mà ngã xuống đất cũng không phải là do muốn trấn an y, hắn chỉ đơn giản là muốn càng ngày càng gần sát y mà thôi…

Hai người họ hoàn toàn là dán cùng nhau ở tại một chỗ. Trên thân nam nhân mùi mồ hôi tự nhiên hãn vị truyền vào bên mũi của Văn Diệu. Hương vị đơn thuần nam tính, không hề nặng mùi, lại có thể khiến cho Văn Diệu có cảm xúc gì đó…

Hắn nhịn không được lại tiến sát vào thêm một chút, đem chiếc mũi của mình hoàn toàn chôn ở hõn vai của nam nhân. Hắn lười biếng mà dựa vào, chầm chậm mà hít vào hương vị đó. Bộ dáng giống như vừa đang hưởng thụ, cũng giống như vừa đang thưởng thức…

Toàn bộ lực chú ý của Ly Hận Thiên đều đặt trên cảnh tượng hình ảnh bọn quỷ đang về hướng chỗ hai người họ đang trốn mà bay tới. Hình ảnh của chúng nó trong mắt y dần dần phóng lớn ra. Lúc này Ly Hận Thiên mới đột ngột phát hiện, y lo sợ không muốn nhìn tiếp, nhưng lại kìm lòng được mà vẫn muốn mở mắt tiếp tục nhìn.  Kỳ thật gương mặt quỷ ảnh không có tồn tại, mặc kệ là ai khác nhìn từ bất cứ phương hướng nào khác mà nhìn theo chúng nó, chỉ đều có nhìn thấy được một mái tóc ướt sũng nước. Cái loại cảm giác này so với nhìn thấy một khuôn mặt đặc biệt dữ tợn ghê tởm còn muốn đáng sợ hơn…

Nhưng trong lòng vẫn không kìm được mà luôn dẫn theo, không thể bỏ xuống được, cũng không thể kêu lên. Thần kinh y bị căng thẳng buộc chặt đến cứng còng thân thể lại, lại không có cách nào hoàn toàn giải phóng ra để thoải mái được. Đôi mắt chỉ có thể trừng to mà chờ đợi. Có lẽ giây tiếp theo, những lọn tóc ướt sũng mạnh mẽ tản ra, lộ ra một khuôn mặt kinh dị đến mức mà Ly Hận Thiên không thể tưởng tượng ra…

Cũng có thể, khi tầng tầng sợi tóc ướt nhẹp kia tản ra, không để lộ khuôn mặt nào cả mà vẫn như trước đều là tóc. Vén mãi cũng không hết, có buộc lên cũng không hết nổi, rõ ràng không thể đến cuối…

Tóm lại, đây là một loại tâm trạng trông chờ cực kỳ khủng bố.

Đồng thời, Văn Diệu nắm cả bàn tay của Ly Hận Thiên, cũng bắt đầu hạnh kiểm xấu mà làm loạn nhiều hơn. Hắn bắt đầu chỉ là cách lớp quần áo của y, xoa nắn eo của nam nhân. Nhưng hắn chỉ xoa nhẹ trong chốc lát, không thấy nam nhân có biểu hiện bất mãn gì, động tác của hắn liền càng lớn mật mà đi lên…

Nam nhân vốn mặc rất ít, bên trong chỉ có một bộ nội sam bằng lụa mỏng, bên ngoài lại chỉ khoác một áo bào bằng vải mỏng. Kiểu dáng quần áo của y cũng rất đơn giản. Hai vạt áo để lên nhau cùng một chỗ, buộc lại một cái đai lưng tùy ý. Đằng trước bởi vì thời tiết nóng nực, nam nhân đã đem quần áo cởi ra bớt một nửa. Cho nên lúc này, vạt áo y chỉ là buộc cùng một chỗ để tượng trưng mà thôi. Văn Diệu chỉ cần nhẹ nhàng đẩy lớp vải trên vạt áo ra. Đường nét thân thể của nam nhân từ cổ đến bụng, hắn đều nhìn thấy không sót một cái gì…

Văn Diệu cũng không có quấy rầy nam nhân mà chỉ yên lặng thưởng thức cảnh sắc tươi đẹp đường cong quyến rũ trước mắt. Mũi hắn vừa hít hà hương vị của nam nhân. Bàn tay lại vô cùng tự nhiên mà vói vào bên trong lớp quần áo có mặc cũng xem như không mặc. Tuy nam nhân không có bất cứ năng lực nào, nhưng thân thể y lại rất đẹp. Nếu y là nữ nhân càng khiến người vừa nhìn thấy thân thể này liền bị câu dẫn đi mất. Nhưng nét đẹp này dù đặt ở trên thân nam nhân tuyệt cũng không có gì là xấu xí hay kì dị cả, chỉ là có thêm cơ bắp cùng đường cong kết hợp càng khiến người ta nảy sinh dục vọng.

Văn Diệu cùng với Mộc Nhai là hai nam tử khác nhau. Bên người Văn Diệu chưa từng bao giờ có ở cùng đủ loại nữ nhân bừa bãi. Hắn cũng không chơi đùa hay mua vui cùng các nàng làm bậy. So với Mộc Nhai mà nói, thì Văn Diệu thực sạch sẽ, vô luận là tình cảm hay là thân thể của hắn đều thực sạch sẽ.

Cho nên, hắn không có kinh nghiệm nào cả. Hắn làm điều này, chỉ là nhìn thấy nam nhân như vậy liền làm theo bản năng mà thôi.

Thân là gia chủ của Văn gia, đôi khi Văn Diệu cũng cần phải đi ra ngoài xã giao, hắn cũng có rất nhiều bằng hữu. Trong lúc nói chuyện cũng sẽ nhắc đến chuyện giường chiếu này nọ, cũng là đề tài bàn luận yêu tích của đám nam nhân. Tuy rằng, Văn Diệu thật sự không có kinh nghiệm gì để chia sẻ, vẫn nghe là phần nhiều hơn, cũng sẽ lưu ý ghi nhớ lại.

Hơn nữa, bằng hữu của hắn thường xuyên ‘dạy’ hắn, cũng chỉ cho hắn biết rất nhiều cách khác nhau. Văn Diệu chưa thử qua, trong lòng hắn chỉ luôn vẫn có một đối tượng để cùng làm thử mà thôi. Hắn vô cùng chờ mong đến một ngày nào đó, có thể cùng người kia cùng nhau thử tất cả các cách đó xem như thế nào.

Văn Diệu biết, phần lớn chỉ là lắng nghe mà thôi. Hắn thật sự không có kinh nghiệm thực chiến nào cả, nhưng càng là người như vậy, càng có thể mang đến cho kẻ khác cảm giác không giống như vậy.

Thường thường có một loại người rõ ràng không kinh nghiệm gì cả lại là lần đầu mới làm, nhưng lại khiến cho người được thể nghiệm cùng hắn có cảm giác muốn sống cũng không được…

Đương nhiên, chỉ là lúc ở trên – giường.

Lúc này, quỷ ảnh cách hai người họ đã rất gần. Chúng nó đã đi tới dưới tàng cây. Sợ hãi trong lòng của Ly Hận Thiên liền tăng vọt lên mức cao nhất, y đến thở cũng quên mất…

Bàn tay Văn Diệu buông miệng y ra. Y liền tự mình nâng bàn tay lên mà bịt kín miệng cùng mũi của bản thân. Hắn nhớ rõ tại ở trước mặt quỷ là không thể thở. Bằng không sẽ bị phát hiện, nếu không bị mang đi, thì sẽ bị nó tấn công…

Thái độ của Ly Hận Thiên đối phó với quỷ khá là nghiêm túc. Nhưng  mà y hình như đã quên, chủ yếu là cách ngừng thở để đối phó này, không phải là dùng với quỷ, mà là với cương thi mới đúng, vừa thấy y làm như thế này chính là bản thân y rất ít xem Điện Thị Chủ*…

Ngay bây giờ ở khoảng cách gần như vậy, Ly Hận Thiên càng xem càng thêm rõ ràng. Nữ nhân kia thực chất là bay nổi lên giữa hai con quỷ đó. Lúc này đầu của nàng đầu cách rất gần hai con quỷ này khoảng hai nắm tay. Vị trí của nàng cao hơn so chúng nó một chút. Điều này làm cho Ly Hận Thiên có loại cảm giác, nữ nhân kia là bị quỷ nâng đi …

Dưới bóng của tàng cây đang trải dài. Mọi việc đang diễn ra trong nháy mắt, khuôn mặt của nữ nhân được vao trong mắt Ly Hận Thiên rất rõ ràng. Nhan sắc của nàng rất được, chỉ là khuôn mặt kia có chút trắng bệch người bị nguyền. Môi nàng có tô son, nhưng loại hoàn cảnh này, Ly Hận Thiên không cảm giác có một chút mỹ cảm nào cả, mà y chỉ cảm thấy âm trầm…

Khuôn mặt ngay trước mắt kia rất nhanh liền bị che khuất, nhưng đời này Ly Hận Thiên, cũng không quên được.

Y sợ nữ nhân kia đột ngột mở to mắt…

Ly Hận Thiên đột ngột bắt lấy tay của Văn Diệu. Văn Diệu nghĩ rằng nam nhân đã phát hiện hành động làm loạn của hắn trên người y. Nhưng khi hắn ngước mắt, nhìn thấy biểu tình của nam nhân trở nên càng ngày càng thú vị …

Hắn hôn xuống đầu vai của nam nhân đầu vai một cái. Tiếp theo hắn còn nói ra với âm lượng rất nhỏ để trấn an nam nhân. Hắn nói cho y biết, y không cần sợ.

Không biết có phải là do âm thanh của hắn quá nhỏ, hay là do nam nhân quá khẩn trương, hình như y không có nghe thấy lời hắn nói. Tóm lại là Ly Hận Thiên vẫn không có bất kì phản ứng nào để đáp lại. Y vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay của Văn Diệu, bất quá cái y đang ôm chặt là cánh tay của hắn,  việc này cũng không ảnh hưởng đến động tác Văn Diệu đang sờ soạng y.

Văn Diệu liền chính đáng oanh liệt như được động tác của Ly Hận Thiên cổ vũ mà hai bàn tay càng cùng nhau sờ soạng càng táo bạo…

Quỷ ảnh rất nhanh tiêu thất, sương mù quỷ dị ở hai bên đường cũng rất nhanh liền tiêu tán. Từ lúc chúng nó xuất hiện đến khi biến mất trong thời gian cũng không quá nửa nén hương, lại khiến cho Ly Hận Thiên lại cảm thấy thời gian nhìn qua cảnh tượng này thật dài, giống như y vừa mới trải qua một thế kỷ…

Ngã tư đường lại khôi phục như bình thường. Bầu không khí khiến người ta hít thở không thông kia cũng đã tiêu thất, không còn sót lại một chút gì, tuy vậy vẫn khiến cho Ly Hận Thiên đã qua một hồi rất lâu cũng chưa có lấy lại tinh thần…

Lúc mới bắt đầu, Văn Diệu chỉ là xem biểu cảm thú vị của nam nhân, liền muốn quấy phá sờ soạng y một chút, cũng không nghĩ là sẽ thành như vậy, bàn tay kia vừa đụng vào nam nhân một cái, liền không muốn tách ra …

Muốn, cũng không là muốn đụng chạm đơn giản như vậy.

– Văn Diệu… Vừa mới khi này, đó là cái gì…

Khu vực cấm của nam nhân sẽ lập tức bị thất thủ mà y vẫn còn hồn nhiên không biết. Y căng thẳng nhìn chằm chằm phương hướng quỷ ảnh vừa mới biến mất, kinh hoảng chưa qua hết, hỏi.

– Ân?

Văn Diệu chuyên tâm mà cảm thụ hết tất cả thân thể của nam nhân. Phản ứng của hắn có chút chậm tiêu. Cách vài giây hắn mới trả lời vấn đề nam nhân vừa hỏi. Hắn đáp rất chậm, thực bình tĩnh,

– Dạo gần đây nhất, ngươi cũng chưa từng ra khỏi cửa, tất nhiên là ngươi không biết. Trong thành đế đô này đang có vụ án mất tích nam nữ liên hoàn, không phải do bị yêu phong* cuốn đi mất, mà chính là bị trung tướng của Quỷ Vương bắt đi, gả cho quỷ nha.

Văn Diệu thuật lại câu chuyện, khiến Ly Hận Thiên nghĩ đang muốn tự lừa mình dối người cũng làm không được. Thân thể y giống như bị đông cứng, dùng một loại cách thức cử động thật cứng ngắc mà máy móc, quay đầu lại nhìn Văn Diệu. Sắc mặt của y, so với gương mặt của nữ nhân vừa rồi còn muốn trắng.

Hô hấp của Văn Diệu nóng rực hô hấp phả ra trên người y. Nam nhân lại không cảm giác được chút nào ấm áp. Y chỉ cảm thấy hơi lạnh từ dưới lòng bàn chân bắt đầu lan tràn ra quanh thân.

– Ngươi không thấy, trên đường đi có thị vệ so với ngày thường tuần tra tới lui, nhiều hơn rất nhiều sao? Mộc Nhai đã tăng số người phòng thủ lên, còn là không có cách nào để ngăn chặn được số người bị mất tích vẫn đang tăng lên, sau đó, lại có dân chúng chạy đến quan phủ nói là đã nhìn thấy quỷ đem người bắt đi, quan phủ cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, liền đem người đuổi đi, càng không nghĩ đến, càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy loại cảnh tượng này. Mấy ngày gần đây, trong đế đô liền đồn đãi truyền miệng một loại tin tức, Quỷ Vương kén vợ trong dương gian chọn ra nam nữ có tướng mạo xinh đẹp, phái quỷ soa đến đem người đó mang đi. Ngươi xem vừa rồi thấy chúng nó bay qua đây còn có mang cầu lửa, đó là lửa đến từ địa phủ U Minh, lửa kia có thể chiếu sáng lên con đường xuống Hoàng Tuyền, chỉ dẫn sứ giả của Quỷ Vương trở lại địa phủ, chúng nó cũng không phải là thực thể có thể hiện hữu hay tồn tại gì cả, Mộc Nhai có phái ra thêm bao nhiêu thị vệ, thì cũng không điều tra ra nguyên nhân, làm nên chuyện gì đâu.

Văn Diệu vừa nói như vậy, Ly Hận Thiên mới chú ý tới. Lúc vừa rồi khi hai người họ đi qua ngõ nhỏ, thật đúng là y đã nhìn thấy được rất có nhiều binh lính. Buổi tối y chưa từng ra khỏi cửa, y cũng không biết rõ, buổi tối ở đế đô rốt cuộc có bao nhiêu thị vệ tuần tra trên phố, chắc cũng không muốn sống nếu sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, là có chút vượt quá…

Nhưng đối thủ là quỷ, Mộc Nhai nên làm sao đây…

– Nữ nhân vừa rồi bị mang đi, là thiên kim của Lễ thị gia, nữ nhân kia được xưng là đệ nhất đế đô mỹ nữ, bất quá xem ra, đây lời đồn đãi thất thiệt, nhưng từ giờ trở đi thì lời đồn này cũng thật sự chỉ biết là đã biến thành một truyền thuyết …

Văn Diệu vừa nói, nắm tay một bên liền vói vào trong quần nam nhân. Hắn cũng không có cởi bỏ đai lưng, chỉ là đưa tay vào lần mò từ trên bụng y mà trực tiếp thuận theo trượt vào bên trong quần của y…

Một bên hắn cùng nam nhân nói chuyện, một bên bàn tay hắn xoa xoa phía trước của y…

–  Thiên kim của Lễ thị gia, vốn qua mấy ngày này nữa là sẽ được đưa vào cung, đây là nữ nhân của Hoàng Thượng. Nhưng trên hết mấu chốt ở đây là, nữ nhân này lại cư nhiên để gả cho quỷ, quý phủ của Lễ thị gần đây nhất lại bị vây quanh bởi căng thẳng lẫn ép buộc, xem bọn hắn làm sao cho Hoàng Thượng cái công đạo đây…

Văn Diệu nói xong, tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn nhất thời dừng lại, nhìn về phương hướng quỷ ảnh đã biến mất mà xem xét, sau đó động tác tay liền tiếp tục mò xuống,

– Đế Đô này vốn là do Mộc Nhai chịu trách nhiệm, hắn sẽ không thoát được liên quan, nhất định cũng sẽ bị liên lụy.

Lời này của Văn Diệu, khiến cho Ly Hận Thiên nhớ tới lần trước Ly Lạc cũng đã từng nhắc nhở qua Mộc Nhai, muốn hắn đem chuyện này giải quyết tốt, lại không nghĩ ra, việc này vẫn là bị ầm ĩ lớn như vậy…

Lúc này cảm xúc của Ly Hận Thiên đã ổn định bình tĩnh lại đôi chút. Y nhíu mày mà suy tư đến việc y vẫn còn nhớ rõ tính tình gì đó của Hoàng Thượng đều thật không tốt. Bình an vô sự liền một tiếng ái khanh đến ái khanh đi nghe thật êm tai đi. Một khi đã chọc tới ngài ấy. Tội nhẹ thì lột bỏ mão quan bãi bỏ chức tước. Tội nặng thì liền liên luỵ cửu tộc. Gần vua như gần cọp, lời này không phải là từ việc này mà nói ra sao. Lần này Mộc Nhai gặp phải phiền toái vô cùng lớn rồi.

Văn Diệu cũng không đề cập đến bối cảnh của hắn. Nhưng Ly Hận Thiên tin rằng, hắn cũng không phải là hạng người hời hợt. Dù thế nào thì Văn Diệu cùng Mộc Nhai cũng là huynh đệ, loại thời điểm này, Văn Diệu nên trợ giúp cho Mộc Nhai …

– Văn Diệu…

Ly Hận Thiên vừa muốn thay Mộc Nhai nói chuyện, đột nhiên y phát hiện ra hình như có cái gì đó không đúng, sau khi cảm xúc căng thẳng biến mất, cảm giác của thân thể, cũng sẽ trở lại …

Nam nhân hung hăng đảo mắt trợn trắng trừng ông trời, sau đó y quay đầu lại, nghiến răng cười nói,

– Ngươi có thể nói cho ta biết được không, hiện tại ngươi là đang làm cái gì,  nghiệt căn ở phía sau ta kia, lại là cái gì vậy…

Cái đó vừa nóng lại cứng rắn như vậy, liền để ở giữa mông y…

Lời này của Ly Hận Thiên, là từ kẽ răng đang nghiến chặt mà rặn ra từng chữ một, loại thời điểm này, Văn Diệu cái người này còn có thể nhàn hạ thoải mái để suy nghĩ bậy bạ cái gì nữa sao…

– Ân?

Mặc dù bị phát hiện, nhưng Văn Diệu lại không có một chút chột dạ nào, hắn “hắc hắc” mà nở nụ cười. Sau đó ở trong tay mình, hắn cũng dùng lực mà niết xuống thứ kia cũng đang có cùng nhiệt độ và độ cứng gì đó giống cái của hắn, mà cười hỏi,

– Cha, vậy ngươi nói xem, trong tay Văn Diệu đang cầm đây, là cái gì đó nha…

Ly Hận Thiên choáng váng, khi nào thì cái của y cũng đã cứng rắn rồi vậy a?

Chính y không biết là vì sao…

– Văn Diệu cũng giống như cha, Văn Diệu muốn làm gì, hiện tại chính là cùng với suy nghĩ của cha a …

Âm thanh của Văn Diệu càng ngày càng thêm trầm thấp, càng thêm, ái muội…

*Chú thích:

Điện Thị Chủ: chắc là tên phim, sách truyện, chương trình gì đó liên quan đến ma quỷ.

*Yêu phong: cơn gió yêu dị, ma quái. (Trong chương 28 có nhắc tới a~)

Đọc truyện chữ Full