Ly Hận Thiên nghĩ rằng, khăn hỉ trên đầu vừa bị nhấc lên, thì bên ngoài sẽ xuất hiện một gương mặt đặc biệt quen thuộc. Y thậm chí còn nghĩ đến, có phải nhi tử của y đang giả dạng mà mặc nữ trang vào, đến để chơi trò Vô Gian đạo. Nhưng là, kẻ mà khi y nhìn thấy, thật sự là một nữ nhân.
Hoàn toàn xa lạ, y căn bản không biết nữ nhân này.
Nếu con y muốn giả dạng làm thành một bộ dáng khác đến như thế này, trừ phi chỉ có dùng công phu rút xương trong cơ thể lại, còn phải có kĩ thuật dịch dung cao siêu nữa chứ.
Ly Hận Thiên rất muốn hỏi nàng, ngươi nhìn ta như thế này, liền lập tức khẳng định ta sẽ không muốn gả đi sao? Vì sao một đám các ngươi đều chuẩn bị an bài để ta trốn đi đâu vậy a?
Hay, đây trò diễn của Thiết Lặc bố trí ra ở đây để thử y?
Là hắn không cảm thấy, y không có thành ý như vậy sao a…
Là y khiến cho hắn không yên lòng như vậy sao?
– Việc này…
Một câu nói vừa mới mở đầu, lại khiến trong đầu Ly Hận Thiên xuất hiện ra nhiều loại suy đoán khác nhau. Bất quá y cũng không có biểu hiện gì ra ngoài mặt, Ly Hận Thiên đối với nữ nhân ôn nhu cười cười. Y cũng không có đáp lại lời của nàng, mà là nói,
– Hai ta hình như vốn là không biết nhau a.
Vốn là chưa từng quen biết nhau, y vì sao lại có thể đi cùng với nàng a. Hơn nữa, y hoàn toàn không muốn cũng không có ý định đào hôn.
– Chủ tử của ta, là đại thiếu gia.
Cũng chính là Ly Lạc.
Trên mặt của nữ nhân, biểu tình không có bao nhiêu dư thừa, rất có nề nếp, giống như người máy cứng nhắc mà nói xong, đến ngữ khí cũng đều không có trầm bổng phập phồng. Nàng mở miệng nói vài câu, nhưng toàn bộ cơ thịt trên mặt đều không có thay đổi gì cả, chỉ có chiếc miệng đóng mở vài cái…
Nàng vừa nói như vậy, Ly Hận Thiên thật đúng là ngay lập tức mà cảm thấy, gương mặt này của nữ nhân như thế này, thật sự là có vài phần tương tự như khuôn mặt của Ly Lạc…
Không phải nói là về diện mạo, mà là một bộ dáng lạnh như băng, giống như là ai ở xung quanh cũng đều thiếu hắn tám trăm quan tiền vậy.
Vì sao lại có cái kiểu có tính cách của chủ tử như thế nào, thì liền sẽ có thủ hạ giống hệt như vậy sao? Chẳng lẽ lúc khi Ly Lạc chọn người, chỉ là dựa vào khuôn mặt than để quyết định hay sao đây a?
Nhất định phải giống như hắn, toàn bộ thần kinh ở trên mặt đều bị hoại tử đi, vĩnh viễn cũng đều chỉ có mỗi một biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ ái ố…
– Ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài, chủ tử đã an bài chu toàn cả rồi.
Ý của nữ nhân bảo Ly Hận Thiên cởi bỏ hỉ bào, cùng nàng rời đi, nhưng Ly Hận Thiên cũng không có theo lời nàng nói mà làm,
– Ngươi nói là Ly Lạc, thì sẽ đúng chính là Ly Lạc sao. Vì sao ta lại phải tin lời ngươi nói a?
Y cũng không ngu ngốc, một chút ý thức phòng bị vẫn phải có.
Bất quá nữ nhân kia hiển nhiên đã nghĩ tới Ly Hận Thiên sẽ hỏi ra lời như vậy. Nàng cũng không có xuất ra vật để chứng minh thân phận gì đó. Nàng chỉ là đối với Ly Hận Thiên nói một câu. Một câu mà Ly Lạc muốn nàng chuyển lời lại, mà mở miệng nói…
– Đại thiếu gia nói, mời ngươi đi ra ngoài ăn cháo.
Một lời đơn giản liền sáng tỏ. Sắc mặt của Ly Hận Thiên nhất thời trở nên có chút xấu hổ…
Y biết lời nói này của Ly Lạc là mang ý tứ muốn chỉ cái gì. Chuyện kia ngoại trừ hai người họ ra, không có người thứ ba biết được, cho nên khi nữ nhân này nói ra lời này, chắc hẳn nàng đúng là do Ly Lạc phái tới…
Ly Hận Thiên không nghĩ tới, Ly Lạc cũng sẽ lén lút mà tham gia vào việc làm không đúng đắn này. Y vốn vẫn nghĩ rằng, hôn sự này của y đối với Ly Lạc vốn là tuyệt không để ý tới…
Đối với y cũng là hoàn toàn không thèm để ý.
Không thể phủ nhận, ngay khi nữ nhân vừa nói là Ly Lạc lệnh nàng đến đưa y đi, Ly Hận Thiên thật sự là có một chút kích động. Bất quá kích động kia liền rất nhanh mà lướt qua, nhanh đến mức ngay cả chính y cũng không thể hoàn toàn xác định được tính chân thật của suy nghĩ vừa rồi là gì.
Ly Lạc khác với Mộc Nhai. Hắn vốn ổn trọng hơn so với Mộc Nhai rất nhiều. Nhưng hắn lại làm ra loại chuyện như thế này, Ly Hận Thiên đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đào hôn sao?
Còn vì y mà an bài người.
Nam nhân không rõ lắm, cho nên nhất thời trầm ngâm một lát, y đối với nữ nhân nói,
– Ta sẽ không đi. Ngươi quay về đi. Ly Lạc cũng sẽ không trách cứ ngươi. Bởi vì do ta không muốn đi. Thuận tiện, ngươi giúp ta chuyển lời một tiếng. Hắn không cần lại lãng phí thời gian. Ta đã quyết định. Vô luận có là ai khuyên đi nữa, ta cũng sẽ không thay đổi lần nào nữa. Nếu hắn thật sự nhàm chán, vậy cứ để cho hắn tiện thể thay ta để chuyển lời lại một chút với những kẻ còn lại là, không cần phải tự ép buộc bản thân mình tìm phiền phức mà đi gây hoạ nữa. Mấy tên bọn hắn nên đi làm chút chuyện đúng đắn đi. Ta đây không cần bọn hắn phải lo lắng.
Tiếp theo, Ly Hận Thiên một chút cơ hội cũng không cho nữ nhân kia. Y trực tiếp liền đẩy cửa phòng mở ra, hạ lệnh trục khách. Cũng cùng lúc đó, y chỉ thị nha hoàn đang canh giữ ở trước cửa đi tìm vài cái thị vệ đến đây càng nhiều càng tốt. Y còn dặn dò kĩ, cửa phòng này sẽ không cho bất cứ kẻ nào khác tiến vào nữa. Y thuận tiện còn rất tốt bụng mà nhắc nhở một câu. Nếu không tăng mạnh phòng thủ chuẩn bị trước, lỡ như có việc gì bất ngờ xảy ra, lại có kẻ thừa dịp lỗ hỏng không này mà lén đi vào. Không chỉ là ném đi mất thể diện của Nam Triều, mà còn đắc tội với Bắc Chiêu đến chạy cũng không còn kịp nữa.
Cuối cùng nữ nhân kia bị chính Ly Hận Thiên nửa bắt buộc lôi kéo mà tống cổ ra khỏi cửa, đến thời gian để nàng định mở miệng chưa kịp nói ra thêm một chữ nào nữa, liền nhìn thấy cánh cửa trước mắt lập tức ‘ầm’ một tiếng đã bị đóng lại…
Sau cánh cửa đã đóng kín, Ly Hận Thiên liền tựa vào trên ván gỗ của cánh cửa, liền thở ra một khẩu khí thật dài a.
Bây giờ, trong phòng này đã không còn có một người nào khác nữa, chỉ còn lại duy nhất một mình y.
Mỏi mệt rất nhanh tìm tới y.
Y cảm thấy, thật là mệt chết đi được, vô cùng mệt chết đi được.
……
Khâm Mặc nhìn tân khách đi tới lui, hắn chậm rãi lật lễ trướng. Hắn cũng không nghĩ tới, Ly Hận Thiên lại có thể làm ra một quyết định cực đoan như vậy, đó là đồng ý với hôn sự của Thiết Lặc.
Hắn cũng thấy được Mộc Nhai của mấy ngày nay đều càng ngày càng thêm tính tình hung bạo táo tợn. Hắn tin rằng, sự thay đổi này của Mộc Nhai đều có liên quan đến hôn sự của Ly Hận Thiên đang diễn ra đây. Đừng nói là Mộc Nhai không chịu nổi sự thật này, quyết định này của Ly Hận Thiên, ngay cả hắn cũng không thể nào chấp nhận được nữa là.
Không chỉ là việc ngoài ý muốn, còn có cảm giác thực không thoải mái.
Cho nên, hôm nay hắn cũng đã dẫn theo rất nhiều người.
Kế hoạch của Mộc Nhai, hắn vẫn là biết được một ít trong đó. Vì lo ngại đắc tội với Hoàng Thượng, mà Mộc Nhai cùng Ly phủ cái gì cũng không thể làm được. Hắn muốn gặp Ly Hận Thiên, nhưng tới nơi thì đến cửa liền bị chặn lại vẫn là chạm không tới. Cơ hội duy nhất của hắn để gặp được y, chỉ có ngày hôm nay.
Quyết định của Ly Hận Thiên khiến cho bọn hắn trở tay không kịp. Nhưng tại hôn lễ vẫn tìm cách trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Văn Diệu ra, bọn hắn đều đã có cơ hội hảo hảo suy xét, chậm rãi tính toán chuẩn bị…
Có Mộc Nhai ở đây, đem Ly Hận Thiên mang ra khỏi nơi này, quả thực là việc dễ dàng. Khâm Mặc lại hiểu rất rõ, hắn tham gia vào thì đã lường trước mọi việc diễn ra hoàn toàn ngược lại…
Cho nên, hắn cũng không có an bài cho Ly Hận Thiên trốn đi.
Đôi mắt bình tĩnh của Khâm Mặc từ trên hỉ trướng mà chuyển hướng nhìn về Thiết Lặc đang bị kẻ khác kính rượu. Đêm nay, Thiết Lặc nhất định sẽ không thể trở về phòng ngủ được nữa, bởi vì hắn không có thời gian để đi được, đã bị Khâm Mặc giữ chặt lại.
Khâm Mặc cũng đã nắm chắc đủ phần thắng. Hắn sẽ quấn lấy Thiết Lặc, giúp Mộc Nhai tranh thủ thời gian, chờ đến khi Thiết Lặc phát hiện ra, thì nam nhân đã sớm rời khỏi nơi này mất rồi.
Ý định lần này của bọn hắn là cùng nhau mà tiến hành, đều thực dũng cảm, xác xuất thành công thậm chí còn đạt đến hơn trăm phần trăm. Nhưng mà bọn hắn vẫn còn có một chút xem nhẹ, một vài thứ rất trọng yếu…
Ly Hận Thiên không muốn cùng đi với bọn hắn, thì nên làm sao bây giờ…
……
Ly Hận Thiên tựa vào bên giường. Y vẫn luôn duy trì tư thế ngồi này thật lâu. Y không muốn cử động. Y đã muốn mệt chết đi được, thì ra cái quá trình kết hôn này thật sự lại phiền toái như vậy a…
Đặc biệt còn có kẻ cùng nhau kéo theo một đám lén lút ở phía sau lưng, theo sát y để xúi y làm loạn.
Hành động hôm nay của bọn hắn đã khiến cho y đại khai nhãn giới cộng thêm mở rộng tầm mắt. Mấy cái tên tiểu tử này, thật sự đúng là vô pháp vô thiên mà. Đến hôn sự đại diện cho liên minh quốc tế của hai nước lớn, lại dám chen vào giữa mà gây khó dễ…
Còn có cái gi, mà bọn hắn lại không dám làm nữa đây a?
Ly Hận Thiên cũng hoàn toàn tin tưởng. Ở trên hỉ đường vừa rồi, nếu y vẫn không chịu mở miệng trả lời, tên Mộc Nhai kia rất có thể liền bắt đầu cùng Thiết Lặc động tay động chân mất rồi. Nghe giọng điệu kia của Thiết Lặc, cùng với vài tên bạch nhãn lang còn lại đã có mặt ở xung quanh đó. Nếu thật sự mà bắt đầu động tay động chân, chỉ sợ, kết quả cuối cùng sẽ không chỉ đơn giản là oanh động Nam Triều, mà nhất định trở thành tin tức kinh động lan truyền khắp tất cả các quốc gia…
Y làm sao lại có một đám nhi tử luôn coi ai không ra gì như thế này vậy a…
Khác với không khí náo nhiệt của bên ngoài, trong tân phòng lại im lặng đến kì quái. Giữa một gian phòng trải đầy một màu hồng vui vẻ lại làm cho sắc mặt nam nhân liền nổi bật lên lại phá lệ hồng nhuận. Ngay khi nến đỏ đang cháy đến một nửa, nam nhân bỗng nhiên mở mắt ra…
Y cảm thấy thật lạnh lẽo.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, y đã ở trong này ngồi rất lâu rồi. Y cảm thấy, nhiệt độ ở trong phòng đột nhiên hạ xuống, lạnh lẽo tựa như từ ở ngoài trời theo cánh cửa đang mở ra mà gió tuyết đang cuồn cuộn thổi vào, hoặc nói cách khác, như là có hơn mười bộ điều hòa đang cùng mở mà thổi từng đợt gió lạnh vào đây…
Loại cảm giác này, rất là quen thuộc.
Ly Hận Thiên từ chỗ ngồi chậm chạp đứng lên. Y cuống quít chạy ra gian tiếp khách, từng bức rèm đang che chắn xung quanh phòng đều bị y gấp gáp vội vàng vén ra mà hỗn loạn, tiếng bước chân ‘bình bịch’ vang lên…
Y chạy trốn thực gấp.
Y còn không có trạm định, liền nhìn thấy cánh cửa của gian tiếp khách đang chậm rãi mà mở ra, như là có ai đó từ từ đẩy nó ra vậy…
Sương khói màu trắng liền theo khe hở của cửa sổ mở ra mà chui vào, Ly Hận Thiên thuận thế vươn người ra phía ngoài mà nhìn thoáng qua. Lúc này bầu trời cũng đã hoàn toàn bị bóng tối che phủ, y cư nhiên liền vẫn cứ ngồi ngẩn người như vậy ở trên giường mà đã qua vài canh giờ rồi sao…
Ly Hận Thiên nhớ tới trên truyền hình cũng đã nhìn thấy tình tiết này, khói mê cũng giống như hình ảnh lúc này vậy, là bị thổi từ khe hở bên ngoài vào trong này. Tiếp theo, y vốn không có tri giác, là do kẻ khác gây nên…
Tâm của Ly Hận Thiên nói, bọn hắn không phải không mang y đi được, lại muốn dùng ba mấy cái loại thủ đoạn tạp nham này đi…
Bất quá Ly Hận Thiên rất nhanh liền phát hiện ra có điều không phải, bởi vì khi sương khói này yên lặng mà trầm trầm lan tràn vào, cũng không có hề tan biến ở trong không khí mà là càng ngày càng tràn ngập…
Cảm giác này, sương khói trước mắt, giống như đã từng quen biết.
Y vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, y đã nghĩ tới…
Một hơi lạnh lẽo bắt đầu từ lòng bàn chân chạy một đường lủi thẳng lên lan tràn khắp toàn thân y, một hơi lạnh nối tiếp một hơi lại. Ly Hận Thiên liên tiếp nhảy mũi đánh ra vài cái hắt xì. Y cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, y nhất định sẽ bị cảm mạo mất…
Trong phòng bắt đầu thổi lên từng trận gió lạnh âm trầm. Vạt áo hỉ bào của nam nhân mất tự nhiên mà bị thổi lên. Lúc này ở trong phòng, cửa sổ chỉ mở một cái khe hở, là không có thể lại có loại hiệu quả này được…
Ánh nến liều mạng mà dao động cố duy trì để cháy, tựa hồ như tùy thời đều có thể bị tắt đi. Trong phòng lúc sáng lúc tối, một màu đỏ đang tượng trưng cho không khí vui mừng, mà bây giờ lại giống như là khung cảnh này bị phủ đầy máu tươi, một màu đỏ vô cùng quỷ dị…
Không khí vui mừng cũng đã bị sương khói âm trầm thay thế hoàn toàn, cái loại âm lãnh này, là không thể bắt chước được, dù là cố ý củnglàm không giống…
Bởi vì, đây là âm khí chân chính, vô cùng quỷ mị.
Quả nhiên, không qua bao lâu sau, ở trong đám sương trắng hình như xuất hiện vài cái bóng người mơ hồ, mờ ảo không ngừng, như ẩn như hiện…
Bất quá rất nhanh, hình ảnh của kẻ nọ liền có hình có dạng đàng hoàng, cũng dần dần được thực thể hóa. Tất cả gồm có bốn cả người đang quỳ gối ở chính giữa phòng. Làn da của bọn họ đều có màu xanh tím mà chỉ có người chết mới có được, móng tay màu đen ở trong sương trắng phá lệ rõ ràng. Bốn kẻ này đều không có tóc, đỉnh đầu đều bị trọc. Mặc dù chỉ có ánh nến chiếu vào trên bề mặt, cũng không phản chiếu lại một chút ánh sáng nào cả, không khí thật trầm lặng …
Tứ chi của họ đều cứng ngắc, xương cốt không hề được thả lỏng, làn da vẫn buộc chặt bởi đầu óc, sau khi thân thể đã được hoàn toàn thành hình, họ đột ngột cử động…
Ly Hận Thiên hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng, bốn kẻ nọ vẫn đang cúi đầu, y cảm thấy, những kẻ nọ đột ngột đứng dậy mà đi lên…
Nam nhân đã chuẩn bị tốt tâm lí của mình, để nhìn thấy mấy gương mặt dữ tợn.
Nhưng lại khác với dự kiến của y là, mấy kẻ nọ dùng tứ chi cứng ngắc chống đỡ lấy thân thể đứng lên, cũng không có đột ngột mà công kích y, mà là hướng bốn góc phòng tứ giác mà di chuyển, tuy chỉ có ngắn ngủn vài bước đường, nhưng mà mấy kẻ nọ lại thiếu chút nữa dùng hết thời gian một chén trà nhỏ mà đi tới đó. Tiếp theo Ly Hận Thiên nhìn thấy bọn nó giống như mắc chứng tự bế trầm cảm, cản người ngồi xuống, tay ôm lấy đầu gối, lui vào góc tường mà co ro, rút người lại thành một đoàn…
Ly Hận Thiên cảm thấy, lúc này giữa không gian phòng như được người khác từ bên ngoài đẩy cửa ra mà đột ngột tiến vào, lúc nãy vừa nhìn thấy chỉ là một góc hẻo lánh nào đó, không bị dọa hồn phi phách tán cũng sẽ ngay tại đây mà ngất đi mất a…
Y cũng biết sợ hãi chứ. Bất quá, ở trường hợp này lại xảy ra vào ngày hôm nay, y cư nhiên lại cảm thấy không sợ…
Từ đầu tới cuối, y chỉ đứng đó và nhìn, đến run rẩy cũng chưa run một chút nào cả.
Nhưng khóe miệng của y lại tại run rẩy, không phải là do bị dọa sợ, mà là có chút bất đắc dĩ.
Y có thể đoán được nguyên nhân mà trong phòng này xuất hiện hiện tượng kỳ quái này. Y cũng biết, vì sao lại có loại chuyện này phát sinh…
Suy đoán của Ly Hận Thiên, một lần nữa lại được chứng thực. Giọng nói không linh quỷ dị, nhận không ra nam nữ, đột ngột vang lên…
– Nương tử, đã lâu không thấy.
Ly Hận Thiên đột nhiên quay đầu. Tuy rằng âm thanh vang vọng như là từ ở khắp nơi đang cùng lúc phát ra, nhưng y có thể cảm giác được, người nọ lúc này đang ở phía sau lưng y…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 72: Đều làm sao vậy
Chương 72: Đều làm sao vậy