DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Đa (Sủng Cha)
Chương 77: Thức ăn gia đình

Ở phía sau cỗ kiệu, mã phu đang dẫn ngựa đi tới, mà Thiết Lặc lại từ bên trong kiệu đi ra, lại nhìn thấy trên tay của Ly Hận Thiên mang theo dấu vết màu hồng. Ly Lạc cũng vẫn không có biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn đã có phỏng đoán đại khái.

Thấy tầm mắt của Ly Lạc luôn luôn đặt trên tay của y, Ly Hận Thiên giống như có tật giật mình liền lập tức liền nắm tay mà buông xuống. Khi tay áo thật dài liền che khuất đi dẫu vết hồng hồng kia đi, thì tầm mắt của Ly Lạc lúc này cũng đã dời đi. Bất quá hắn cũng không rời đi, mà vẫn đứng trước ở cỗ kiệu.

Tính tình của Ly Lạc có chút lạnh lùng, bất quá lễ nghi nên có hắn vẫn đều là tuân thủ tốt. Hắn lên tiếng tiếp đón Thiết Lặc. Thiết Lặc cũng có đáp lại. Bất quá khi Thiết Lặc chuẩn bị tiến tới dìu Ly Hận Thiên bước đi, thì Ly Lạc lại thản nhiên liếc mắt nhìn hạ nhân một cái…

Hạ nhân của Ly phủ đều là kẻ rất khôn khéo, đặc biệt là thủ hạ của Ly Lạc, nhìn thấy sắc mặt của chủ nhân, người nọ lập tức tiến về phía trước một bước, cúi người cung kính vươn cánh tay phải nâng qua đỉnh đầu mình..

Ly Hận Thiên cảm thấy, làm như vậy hình như có chút khoa trương. Y không thương không bệnh, hoàn toàn có thể tự mình đi được. Bất quá y cũng không có cự tuyệt, Ly Hận Thiên vươn bàn tay đặt lên tay của kẻ nọ, vững chãi mà bước ra cỗ kiệu.

Tiếp theo, kẻ nọ vẫn lên bên cạnh mà hầu hạ y, dẫn y tiến vào bên trong phủ.

Thiết Lặc vốn định ôm Ly Hận Thiên vào phủ. Nhưng lại bị hạ nhân làm thay, hắn cái gì cũng chưa kịp tới làm…

Hắn chỉ vừa chạm vào quần áo của Ly Hận Thiên, còn chưa kịp bắt lấy, nam nhân kia liền từ trên đầu ngón tay hắn mà trốn đi…

Thiết Lặc vừa muốn lệnh cho tên hạ nhân đui mù kia lui ra. Ly Lạc liền tiến lên tiếp đón, bày ra một tư thế chủ nhân, kêu hạ nhân đem cỗ kiệu đưa vào trong phủ, cũng đối với Thiết Lặc làm ra một động tác tay, mời hắn tiến vào…

Ý định của Thiết Lặc cứ như vậy mà bị Ly Lạc vô ý tự nhiên cứng rắn mà đánh gãy. Bàn tay của Thiết Lặc vẫn còn dừng lại ở giữa không trung. Hắn chậm rãi mà thu hồi lại, nắm hờ lại thành quyền, mà đặt ở bên miệng. Hắn có chút đăm chiêu mà liếc mắt một cái nhìn thấy bộ dáng của Ly Lạc vẫn như thường không có khác thường gì đang thong thả bước đi vào phủ. Thiết Lặc cũng chậm rãi đi theo Ly Lạc, cũng liền tiến vào phủ.

Hành động của mấy tên nhi tử của Ly gia này đều rất có ý tứ.

Trong nháy mắt ngay khi vừa bước vào phủ, khóe miệng đang câu lên của Thiết Lặc liền buông xuống.

Hôm nay là ngày Ly Hận Thiên trở về thăm cha mẹ. Con của y hoàn toàn đều đã có mặt ở trong phủ. Khi ba người họ đến nơi, bọn hạ nhân đang ở trong khí thế ngất trời mà chuẩn bị yến hội. Lần gia yến này, hay phải nói là mở tiệc để chiêu đãi con rể, cho nên chỉ có người trong nhà tham dự mà thôi.

Bọn họ liền ngồi ở trên chính sảnh. Thiết Lặc nói chuyện phiếm cùng Ly Tiêu Sơn, Ly Hận Thiên ở một bên tiếp khách. Y không tham dự vào, đến nội dung họ nói gì, y cũng không quan tâm. Y chỉ là đang ngồi chán chết mà chống đỡ một bên gò má nhìn ra bên ngoài. Trong chính sảnh này chỉ có ba người họ, mấy tên bạch nhãn lang kia thì không thấy đâu.

Y suy nghĩ, bọn hắn bây giờ đang làm gì đây.

Vào buổi trưa, hạ nhân mời ba người họ đi Thanh Mai các dùng bữa. Thiết Lặc cùng với Ly Tiêu Sơn đi ở phía trước. Lần này đã thay thành một hạ nhân khác, bất quá kẻ nọ vẫn còn ở phía sau mà đi theo giúp đỡ Ly Hận Thiên. Ly Hận Thiên có chút kỳ quái, từ khi nào thì hạ nhân của Ly phủ lại có thêm cái tật xấu này a. Bất quá y chỉ là bị gả đi cho người khác mà thôi, thì cũng không cần đi mỗi một bước đường đều luôn nâng tay y dìu đi chứ a?

Còn là, kẻ duy nhất trong ba người ở đây được dìu nữa a?

Vì sao y lại cảm thấy, bản thân có chút giống như lão Phật gia đi?

Đến Thanh Mai các, đám con của y đã có mặt đầy đủ mà ngồi ở nơi đó mà đợi sẵn. Bọn hắn lại còn biểu hiện giống như thân thiết mà chào hỏi, gọi Ly Hận Thiên là cha, còn xưng Thiết Lặc là quốc quân. Một bầu không khí hòa bình rõ rệt không có gì khác biệt, nhưng lại khiến Ly Hận Thiên tổng có cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp…

Nhưng suy nghĩ một chút, lại không tìm ra nổi là cái gì không ổn.

Ngay khi nói chuyện xong, liền bắt đầu dùng bữa, bọn hắn bàn luận chuyện này nọ. Ly Hận Thiên vẫn không có tham gia mà. Y liền ăn đồ ăn này nọ của mình, đên đầu cũng không ngẩng lên. Trong lúc đó, chỉ có Văn Diệu là nhìn y vài lần. Những người khác cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, căn bản không giống như ngày đại hôn ấy của y, kích động như vậy. Giống như là bọn hắn đã tiếp nhận rồi, thậm chí đã quen dần.

Chịu chấp nhận hôn sự của y rồi sao? Vì sao mà Ly Hận Thiên có chút không dám quá tin tưởng đâu a?

Không qua bao lâu sau, hạ nhân lại liền mang lên đến một dĩa đồ ăn. Tâm Ly Hận Thiên nói, không phải mới vừa kêu đồ ăn bày lên chỉnh tề, bây giờ vẫn đang ăn đây sao, làm sao lại mang lên thêm đồ ăn nữa vậy a.

Tuy rằng y không có tới nơi này mà cùng với bọn họ dùng bữa qua được mấy lần. Nhưng y cũng biết quy củ ở Ly phủ, đồ ăn phải được mang lên bày ra chỉnh tề mới có thể động đũa mà thực sự bắt đầu dùng bữa. Ngay khi Ly Hận Thiên còn đang hồ nghi, thì đã nghe Ly Lạc chỉ thị cho hạ nhân, đem dĩa đồ ăn đặt xuống ở trước mặt y…

Ly Hận Thiên có chút mộng. Y kinh ngạc liếc mắt nhìn Ly Lạc đang ngồi ở bên cạnh một cái. Lúc này hạ nhân đã đem dĩa đồ ăn dọn xong liền nhấc lên chiếc nắp đang đậy kín ở bên trên dĩa. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, y sẽ nhìn thấy cái món kỳ quái gì đó, lại Lại nhớ đến thủ đoạn đã được bày sẵn mà lần trước Ly Lạc muốn y đào hôn. Tâm y nói, chắc ở bên trong đồ ăn này sẽ không nhét vào một phong thơ nhỏ xíu hay là ám hiệu linh tinh gì đó đi.

Bất quá Ly Hận Thiên tuyệt đối là đã nghĩ quá nhiều. Trên dĩa này cũng chỉ là một món gà mà thôi.

Gà này được trang trí trình bày rất đẹp mắt, không đầu không chân, trên bề mặt của sắc thịt trắng nõn còn được rắc đầy những hạt tiêu đen cay nồng tương xứng cùng với rau thơm xanh biếc tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Khiến cho ai thoạt nhìn cũng rất muốn thèm ăn. Chỉ là mới nhìn thêm một chút thôi, cũng khiến cho ngón trỏ của kẻ khác liền muốn động ngay…

Món ăn này, hẳn là ăn rất ngon a.

Tay của Ly Hận Thiên vừa định vươn đũa tới gắp một miếng, thì tay Ly Lạc đã đưa ra trước một bước mà gắp một khối thịt gà đặt ở trong bát của hắn. Động tác của Ly Lạc rất nhanh, cũng rất tao nhã, lớp nước sốt tiêu cay được phủ ở trên khối thịt gà đó, một giọt cũng không có rơi xuống mặt bàn…

Hành động này của Ly Lạc đương nhiên sẽ khiến cho những người khác chú ý tới. Một bên này liền dừng uống rượu. Một bên kia lại nhìn động tác của hai người họ. Văn Diệu vẫn còn nhìn thậm chí là chằm chằm nhìn vào biểu tình của Ly Hận Thiên. Về phần của Khâm Mặc, hắn nhìn một dĩa gà đang bày ra kia, biểu tình trên mặt lại có chút đăm chiêu…

Ly Lạc lại gắp cho y một ít rau đặt lên trên thịt gà trong bát. Hành động này của hắn làm cho y cảm thấy, đây tuyệt đối là so với tháng sáu có tuyết rơi, việc này còn khiến cho người kinh sợ hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên thiếu chút nữa đen đôi đũa đang cầm mà ném đi mất. Bất quá y không muốn khiến cho người khác chú ý đến, lại càng không muốn trở thành tiêu điểm. Y vẫn cố nặn ra vẻ trấn định, nói một tiếng “cám ơn” liền gắp lấy khối kê liền nhét vào miệng…

Y vừa ăn, tinh thần y vẫn còn ảnh hưởng bởi hành động kinh người này của Ly Lạc ở bên cạnh mà vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần…

Quả thực, rất đáng sợ, rất dọa người.

Lớp nước sốt hạt tiêu cay nồng được phủ trên thịt gà, vừa ăn vào, cảm giác hẳn là thực cay. Bất quá khi nhai vào miệng lại lành lạnh, sau một lúc lâu sau đầu lưỡi mới hết cảm giác ma sát cay nóng. Thịt gà này, cũng không có Ly Hận Thiên nghĩ như vậy mà cay đến mức như vậy. Bất quá y thực ngoài ý muốn, thịt gà này cư nhiên không phải rất nóng, mà vì là rau trộn…

Có vị lạnh lẽo, tương xứng với lớp nước sốt dầu vừng thật cay kia. Cảm giác rất là không tệ. Mặc dù như vậy có chút không quá hợp nhau, nhưng Ly Hận Thiên tổng cảm thấy,  so với những món đồ ăn mà y từng nếm qua thì thật ngon a, đương nhiên không phải là ở trong thế giới, mà là khi y còn là Ngũ Tử Bình a…

– Thích ăn, liền ăn nhiều một ít. Ta biết. Cha, ngươi từng nói với ta, ngươi thích nhất là ăn món này mà.

Ly Lạc tiếp tục giúp y gắp thêm đồ ăn, đương nhiên hắn chỉ gắp mỗi một gà trước mặt mà thôi.

Ly Lạc chưa từng đối với y quá ân cần như vậy. Ly Hận Thiên đều sửng sốt đến không thể tự hỏi được nữa rồi. Y chỉ ngây ngốc mà lặp lại động tác ăn món gà kia. Bất tri bất giác đã ăn được vài khối, y ăn cay đến mức trên chóp mũi ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trong miệng rõ ràn thực lạnh, nhưng lại cũng giống lửa nóng…

Y đã ăn không nổi nữa, vừa rồi rõ ràng không cay như thế, nhưng bây giờ, lại càng ăn càng cay.

Hơn nữa, vì sao y lại không nhớ rõ, ở khi nào thì y nói thích ăn món này a. Y hình như chưa từng nếm qua món này lần nào mà.

Ngay khi Ly Lạc lại nhanh chóng gắp cho y thêm một khối thịt gà nữa, Ly Hận Thiên rốt cục nhịn không được nhỏ giọng hỏi Ly Lạc một câu:

– Ngươi xác định là ta đã từng thích ăn này món ăn này sao?

Ly Lạc đối với y không phải là sẽ không nhìn đến, không quan tâm tới tội nữa sao. Hắn thật sự sẽ  lưu ý y thích ăn món ăn này nọ sao?

Y ngoại trừ kỳ quái, thì không còn có cảm giác nào khác nữa.

Tay của Ly Lạc đang gắp rau trộn ở trên dĩa nhất thời hơi dừng lại, lập tức đem đôi đũa vẫn còn dính nước sốt hạt tiêu cay nóng, đặt xuống trên chỗ gác đũa tịch. Hắn vẫn dùng khuôn mặt vĩnh viễn không có biểu tình gì mà nhìn Ly Hận Thiên, bất quá rất tự nhiên mà nói một câu:

– Món tiên kê này, hẳn là món gì đó mà ngươi thích ăn nhất mà. Cha, ngươi xem ta nói, có đúng không?

Khi nghe Ly Lạc nhắc tới, Ly Hận Thiên mới kinh ngạc mà bừng tỉnh đại ngộ. Y rốt cục nhớ ra món ăn này đã ở đâu nếm qua rồi. Bất quá nam nhân lại rất nhanh liền cương cứng thân thể lại. Y lại nhìn đến dĩa thịt gà trước mặt mình, lại nhìn Ly Lạc. Miếng thịt gà vẫn còn ở trong miệng y, thiếu chút nữa bị y trực tiếp nuốt luôn không kịp nhai mà đi vào cổ họng…

Cái món này gọi là cái gì?!

Tiên* kê…

Nước miếng…

Ly Lạc…

Y lập tức hiểu ra lời của Ly Lạc vừa rồi nói, vì sao mà nói y từng thừa nhận rằng rất thích ăn cái món này a…

Trong nhất thời, khối thịt trong miệng muốn nuốt lại nuốt xuống không trôi mà định phun ra cũng phun không được. Biểu tình của Ly Hận Thiên nhất thời trở nên rất là cổ quái, khiến cho cái cơ thịt trên khuôn mặt đều căng ra hết cỡ. Bởi vì khi nãy y đã ăn đến rất cay rồi, cho nên mặt y đã đỏ bừng bừng. Hai biểu hiện này gộp lại ở trên mặt y bây giờ biến thành một biểu tình giống như là táo bón vậy…

Rất khó nhìn, cũng rất kỳ quái…

Ly Lạc giống như không thấy được phản ứng kì quái của Ly Hận Thiên. Hắn lại gắp cho y thêm một khối thịt. Trong nháy mắt khi thịt gà kia được đưa vào trong bát của nam nhân. Ly Lạc dùng âm thanh chỉ có thể để cho hai người họ nghe được mà nói:

– Món này là, do ta tự tay làm …

– Phốc — khụ khụ… Khụ khụ…

Miếng thịt mà Ly Hận Thiên đang ngậm trong miệng, thiếu chút nữa liền phun lên trên gương mặt đáng chết kia của Ly Lạc, cái khuôn mặt than đơ mà toàn bộ dây thần kinh trên đó đều đã bị hoại tử rồi đó a. Y vỗ về lồng ngực đang kịch liệt ho khan của mình. Y thật sự bị sặc ra. Mặc kệ y có nhiều kiên cường đến đâu, thì sau những lời nói này của Ly Lạc nói xong, y cũng chưa có cách nào lại trấn định tiếp được nữa. Một dĩa gà đẹp mắt như vậy, bây giờ ở trong mắt y, lập tức đã thay hình đổi dáng…

Không biết vì sao, trên bề mặt dĩa thịt gà còn phân nửa đó liền lập tức hiện lên khuôn mặt của Ly Lạc. Có lẽ là do y ăn quá cay, cay nóng này lan tràn từ yết hầu đến xuống bụng, một đường này xông thẳng xuống phía dưới  thân thể, đều là cay nóng bừng, giống như là cả người bên trong đều đang bị châm lửa vậy…

Ly Lạc thuận tay đem tách trà của mình mà đưa cho Ly Hận Thiên. Y nhìn cũng không nhìn lấy một cái, liền uống đi xuống. Y uống xuống ừng ực. Một tách trà vừa uống mấy ngụm liền đã thấy đáy. Biểu tình của Ly Hận Thiên rốt cục cũng có chút dịu đi.

Bất quá sau khi y uống xong, mới phát hiện ra đây vốn là cái tách của Ly Lạc…

Y biết Ly Lạc rất chán ghét kẻ khác đụng vào đồ vật này nọ của hắn, đặc biệt là ăn chung hoặc là ở gần kẻ nào đó dơ bẩn, y cảm thấy Ly Lạc có tính khiết phích…

Bây giờ y lại vừa dùng chung tách trà của Ly Lạc, nếu làm không tốt hắn sẽ đang ở ngay đây mà trở mặt…

Ly Hận Thiên vừa định giải thích, nói hắn đã lấy sai tách cho y rồi. Ly Lạc liền đem cái tách trong tay y lấy đi, cũng thực tự nhiên mà đem bố khăn đưa cho y, muốn y lau khô vết trà còn dính một chút ở bên miệng…

Ly Hận Thiên chỉ ngây ngốc như cũ mà tiếp nhận lấy, Ly Lạc cư nhiên không phát hỏa…

Hôm nay, rốt cuộc là hắn phải dọa y mấy lần nữa mới đủ đây a?

Chờ đến sau khi nam nhân một lần nữa lấy lại tinh thần, y cũng đã dựa theo ý tứ của Ly Lạc muốn, mà đem miệng đã lau khô ráo cả rồi…

– Cha, một dĩa tiên kê này, là Ly Lạc cố ý vì ngươi mà chuẩn bị, ngươi cũng không nên, cô phụ hảo ý của Ly Lạc.

Một câu nói thật vân đạm phong khinh. Khi nghe vào trong tai của kẻ khác, cũng không có hàm nghĩa gì đặc biệt. Nhưng chỉ có một câu nói ra như vậy, lại khiến Ly Hận Thiên nhất thời lại mạnh mẽ cương cứng người lần nữa, tiếp theo là tay y run run rẩy rẩy vươn đôi đũa ra, ngoan ngoãn đi gắp lấy thịt gà trên dĩa kia…

Phản ứng của Ly Hận Thiên, rất là thú vị. Y hai chóp gò má đều đã hồng nhuận, bộ dáng chậm rãi nhấm nuốt thịt gà. Còn có bộ dáng khi y đang liều mạng nuốt xuống, hầu kết bắt đầu khởi động nhấp nhô lên xuống. Hình ảnh này đều được in vào trong mắt mỗi người  ở đây, cũng khiến cho bọn hắn đều đối với cái dĩa tiên kê rất bình thường đều nảy ra hứng thú nồng hậu…

Đều muốn ăn một miếng thử xem.

Muốn xem coi dĩa đồ ăn kia, làm sao lại liền có hấp dẫn lớn đến như vậy, khiến Ly Hận Thiên bị ăn cay đến như vậy, cũng không nỡ buông xuống..

Lại cố sức lang thôn hổ yết mà ăn tiếp.

– Ăn ngon lắm sao?

Thấy Ly Hận Thiên ăn đến tập trung như vậy, Thiết Lặc ngồi ở bên cạnh Ly Tiêu Sơn phía đối diện y, thiết lặc nhìn dĩa tiên kê kia, đối với Ly Hận Thiên nói,

– Cho ta một miếng, ta cũng nếm thử.

Y lại thiếu chút nữa sặc ra. Bất quá lực đánh bất ngờ của lần này lại không mạnh bằng vừa rồi, Ly Hận Thiên cũng sẽ không lại phản ứng khoa trương như vậy. Miệng y chỉ là khô khan đến mức chỉ có thể mở miệng phát ra “A” hai tiếng. Bởi trong miệng y vẫn còn nhai một miếng thịt gà chưa kịp nuốt xuống. Y dùng tầm mắt mà nơi đáy mắt của y đã bị hạt tiêu cay đến mức đã đỏ lên lại nhìn Thiết Lặc. Ly Lạc của bên người y, vẫn khí định thần nhàn mà tiếp tục thưởng thức đồ ăn, giống như đối với việc Thiết Lặc ăn được hay không ăn thịt gà cũng không có bất cứ phản ứng gì…

Bất quá rất nhanh, Ly Hận Thiên liền đã làm ra phản ứng. Y giống như mèo bị kẻ khác đạp phải đuôi vậy, trực tiếp vươn tay liền kéo một dĩa thịt gà đó đến ở sát trước mặt mình, tiếp theo còn xòe bàn tay ra phủ hờ lên bên trên dĩa mà che chở, đừng nói là muốn ăn, đến chạm vào một chút cũng không thể để Thiết Lạc đụng tới…

– Đây là do con ta làm cho ta ăn.

Y mang một đầu mồ hôi, không biết là do cay nóng, hay là bởi khẩn trương,

– Ngươi muốn ăn, vậy đợi đến khi hồi phủ lệnh đầu bếp mà làm cho ngươi ăn. Bất quá món này thực cay, vốn không hợp cho ngươi ăn đâu.

Nực cười, món này là Ly Lạc tự mình làm, làm sao mà y lại có thể để Thiết Lặc ăn…

Cũng không phải là y sợ cô phụ tâm ý của Ly Lạc, y chỉ là vì muốn tốt cho Thiết Lặc a. Nếu Thiết Lặc biết được món tiên kê này vốn ở đằng sau nó là chuyện gì xảy ra, hắn sẽ liền không giống như bây giờ mà muốn ăn nữa đâu…

Một bữa cơm này, một bàn bày ra, rất nhiều đồ ăn, Ly Hận Thiên lại chỉ ôm một cái dĩa kia, mà ăn suốt hết một con gà trên dĩa. Cứ như là Ly Lạc đã muốn cố ý nương tay lắm rồi, không cho gia vị gì cay hơn này nữa. Nhưng Ly Hận Thiên vẫn phải uống ba bình trà lớn mới đỡ cay.  Y ăn thực sạch sẽ. Nếu không phải rất cay, nam nhân thật muốn đem toàn bộ nước sốt còn sót lại ở trên mặt dĩa mà uống xuống…

Ngược lại là trừ lần đó ra, Ly Lạc lại không cùng Ly Hận Thiên xuất hiện thêm giao tiếp gì nữa. Hắn ăn hắn cơm, chỉ là đang vào thời điểm cuối cùng kết thúc bữa trưa này. Hắn vẫn do dự là có nên nói cho Ly Hận Thiên biết hay không đây.

Thật ra là dĩa tiên kê này, hắn chỉ là tự mình chỉ ngón tay mà giúp chọn gà mà thôi, còn trình tự làm sạch nấu nướng gì đó, cũng đều là do hạ nhân làm cả, hắn không có tham gia vào…

Bất quá Ly Lạc vẫn là quyết định không nói cho y biết.

-CHÚ THÍCH:

*Tiên: là nước miếng.

Đọc truyện chữ Full