DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Công Biến Miêu Ký
Chương 5: Bình luận Weibo

Văn Thanh gọi một chiếc taxi chạy thẳng đến tòa soạn giao bài, sau đó lại ngồi xe bus đến siêu thị mua đồ.

Văn Thanh là họa sĩ nghiệp dư, chuyên môn vẽ hình minh họa trên tạp chí, thỉnh thoảng cậu cũng nhận thiết kế bảng hiệu cho các cửa hàng, lúc không có việc cả ngày đều nhàn nhã vô cùng, lúc việc đến thì loay hoay thiên hôn địa ám, ưu điểm lớn nhất của loại công việc này đó là không cần đến công ty hằng ngày, ở nhà cũng có thể tác nghiệp.

Bởi vì như vậy cho nên quan hệ xã hội của Văn Thanh tương đối hẹp, đồng nghiệp ở tòa soạn cũng rất ít tiếp xúc, thậm chí dù cậu sống trong thành phố này đã lâu nhưng một người bạn tốt cũng không có, những người có thể trò chuyện đều là đám bạn trên mạng.

Ngồi trên xe bus có chút nhàm chán, Văn Thanh liền lấy di động ra lên Weibo, không nghĩ tới vừa đăng nhập xong, hệ thống lập tức gửi đến hàng trăm thông báo. Văn Thanh sửng sốt một chút, sau đó vội vàng mở xem nội dung.

Tràn ngập màn hình đều là tên cậu và Bạc Tình, tay Văn Thanh run lên, nghiêm túc đọc qua một lượt, thì ra Bạc Tình đã bình luận về tấm ảnh chụp Tiểu Tra.

CV Bạc Tình: Tiểu Tra không thích miêu lương, cậu cứ cho nó ăn cơm là được, cậu nấu ăn tốt thế, Tiểu Tra nhất định sẽ thích. Tôi không ở trong nước, Tiểu Tra liền phiền cậu chăm sóc, tôi sẽ mau chóng trở về.

Mặt Văn Thanh phút chốc đỏ lên, Bạc Tình, Bạc Tình rõ ràng đáp lại ……

Mấy trăm bình luận phía dưới tất cả đều là sự kích động của các hủ nữ.

Lầu một: Thanh Ảnh sama chắc chắn là nhân thê thụ, một tay hảo trù nghệ buộc lại tra công tâm!

Lầu hai: Bạc Tình tra công đây là đang cùng ái thê báo cáo tình hình sao? Ai nha, tra công biến trung khuyển là đáng yêu nhất đó ~[≧▽≦]/

Lầu ba: [Trí tượng tượng vô địch] “Anh muốn đi thì đi đi, đừng đến tìm tôi!” Nhân thê thụ cắn môi, mắt rưng rưng xoay người nhưng ngay lập tức vòng eo đã bị xiết chặt, sau đó bị áp ngã lên giường. Đôi mắt đen kịt của tra công tràn đầy ôn nhu: “Tin tưởng tôi, tôi sẽ mau chóng trở về, lúc tôi không có ở đây, em phải chăm sóc con của chúng ta thật tốt, chờ tôi trở lại sẽ hảo hảo yêu thương em……”

Lầu bốn: Lầu trên quá đỉnh!

Lầu năm: Trí tưởng tượng vạn tuế! Trí tưởng tượng vô địch!

Lầu sáu: ……

Khuôn mặt trắng nõn của Văn Thanh dần dần ửng đỏ, ngay cả vành tai đều là màu phấn hồng nhàn nhạt, mấy cô nàng này rốt cục đang nghĩ cái gì thế……

Ngoại trừ những bình luận yy của chúng hủ nữ, còn có tin nhắn mật từ cô nàng trong tổ kế hoạch, hỏi rằng cậu và Bạc Vị Nam có phải đã tu thành chính quả rồi không?

Văn Thanh tranh thủ thời gian trả lời, đem chuyện ngày hôm qua kể cho cô nàng nghe, vừa biết việc Bạc Vị Nam căn bản không cùng Văn Thanh mừng sinh nhật, cô nàng liền tức giận mắng to ba tiếng tra công.

Văn Thanh nhìn cô nàng nổi giận, nhanh chóng thay Bạc Vị Nam giải thích vài câu, xuất ngoại đột ngột như vậy khẳng định là có việc gấp, thái độ của cậu lập tức bị cô nàng khinh bỉ vài câu, nói cái gì mà chưa gả đi đã vội vã thay ông xã giải vây.

Văn Thanh triệt để câm nín……

Nói thật khi đọc bình luận của Bạc Vị Nam, cậu cảm thấy rất kinh hỉ, hắn nói hắn sẽ mau chóng trở về, như vậy có phải ý hắn là khi trở về sẽ đến tìm cậu không?

Trước kia cậu và Bạc Tình hợp tác lâu như vậy, hai người bình luận Weibo của nhau cũng không phải ít, thậm chí lời nói còn ái muội hơn thế nhiếu, chính là lối nói chuyện như bàn luận việc nhà thế này, hôm nay là lần đầu tiên xảy ra.

Cậu có cảm giác, Bạc Vị Nam không phải đang nói giỡn, cũng không phải cố ý bán hủ, mà là rất nghiêm túc. Cậu không biết tại sao mình lại có loại suy nghĩ đó, nhưng cậu nguyện ý tin tưởng.

Văn Thanh ghé siêu thị mua đồ xong liền một mạch chạy về nhà, bỏ Tiểu Tra một mình cậu thật sự không an tâm, nếu nó ăn bậy cái gì rồi tiêu chảy, lúc ấy thì phiền phức to.

Tất cả lo lắng của Văn Thanh hoàn toàn biến mất ngay khi bước vào cửa, Tiểu Tra đại khái nghe được tiếng bước chân, sớm đã ngửa đầu ngồi ở cạnh cửa chờ cậu, bộ dáng ngoan ngoãn làm cho Văn Thanh vô cùng kinh hỉ.

Cậu đặt đồ vừa mua xuống sàn, quyết đoán vươn tay ôm lấy Tiểu Tra hôn một cái: “Tiểu Tra thật ngoan!”

Văn Thanh sống một mình lâu ngày, đã thật lâu không cảm nhận được loại cảm giác được ai đó trông ngóng, mặc dù Tiểu Tra chỉ là một con mèo, nhưng cậu vẫn thấy sự ấm áp len lỏi trong tim.

Văn Thanh đem thịt cá rau dưa mới mua bỏ vào tủ lạnh, Tiểu Tra đứng một bên quan sát, chứng kiến Văn Thanh không mua miêu lương, lập tức tâm hoa nộ phóng, hắn thừa dịp Văn Thanh không ở nhà, dùng thân phận Bạc Vị Nam bình luận một câu, Văn Thanh quả nhiên đọc được, hơn nữa không mua miêu lương, xem ra lời nói của Bạc Vị Nam chân chính, Văn Thấy vẫn rất để ý, biết được vấn đề này, Bạc Vị Nam càng thêm cao hứng.

Văn Thanh sắp xếp lại phòng bếp một chút, quan sát thấy không có dấu vết phá phách nào của Tiểu Tra trong phòng, cậu càng cảm thấy chú mèo nhà mình vô cùng ngoan ngoãn. Cô nhóc ở cửa hàng có nói Tiểu Tra vừa mới đến đây, có thể sẽ không nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, bất quá chiếu theo tình hình này mà xem, cậu và Tiểu Tra nhất định sẽ chung sống với nhau rất tốt.

Văn Thanh ôm Tiểu Tra đi về hướng phòng ngủ, khởi động máy tính, lại thuận tiện đăng nhập QQ, không chút phát hiện việc máy tính mình trước đó đã bị người khác sử dụng.

Vừa vào QQ lập tức thu được thật nhiều tin nhắn, Văn Thanh di chuyển chuột mở ra xem thử.

Cô nàng kế hoạch có lẽ vẫn luôn ngồi trước màn hình máy tính, Văn Thanh vừa login liền nhận được tin nhắn gọi mình đến kênh YY mật của tổ kịch.

Người trong kênh không nhiều, hầu hết đều là nhân viên trong tổ kế hoạch và biên kịch mà Văn Thanh đã vô cùng quen thuộc, vừa thấy cậu đến, cả đám liền bắt đầu thất chủy bát thiệt, giành nhau nói. Văn Thanh lại không có tai nghe, tiếng trò chuyện líu ríu từ trong máy tính truyền ra, khiến Bạc Vị Nam đang chơi xấu nhàn nhã nằm trên đùi cậu hoảng sợ một phen.

Cô nàng kế hoạch A: “Tiểu Thanh Nhi cậu cuối cùng cũng login rồi, hại các chị đợi thật lâu đó!”

Cô nàng kế hoạch B:“Thanh Ảnh sama, mau kể JQ xảy ra hai ngày này cho chúng tôi nghe nào!”

Cô nàng kế hoạch C: “Sama, sama quỳ cầu tình tiết!”

Vài cô gái líu ríu nói không ngừng khiến Văn Thanh không tài nào xen vào được.

Cô nàng A nhanh chóng giành quyền dẫn đầu, hỏi vấn đề mà cả bọn cảm thấy hứng thú nhất: “Tiểu Thanh Nhi, Bạc Tình sama sau khi xuất ngoại có liên lạc với cậu không?”

Mọi người nghe vấn đề mấu chốt được khơi mào, lập tức yên tĩnh trở lại đợi Văn Thanh trả lời.

Văn Thanh sửng sốt hơn mười giây, sau đó mới mở miệng: “Không có.”

Ba vị cô nương vừa nghe Văn Thanh trả lời, tất cả đều im lặng, không ai nói câu nào.

Cô nàng A khẽ hừ một tiếng: “Bạc Tình thật sự là khiến người ta tức giận, nói câu xuất ngoại xong liền một chút tin tức cũng không có.”

Cô nàng B vội vàng tiếp lời: “Đúng đó, đã hai ngày chứ ít gì, dù cho anh ta có đi Nam cực hẳn là cũng đến lâu rồi, vậy mà một cú điện thoại cũng không có thời gian gọi là sao?”

Bạc Vị Nam ở bên nghe được trong nội tâm âm thầm kêu khổ, vội vàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Văn Thanh.

Văn Thanh chỉ cúi đầu biểu tình nhàn nhạt, phân không rõ vui hay giận: “Không có gì đâu, dù sao anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ trở lại.”

Bạc Vị Nam đem móng vuốt khoát lên tay Văn Thanh, đôi mắt hình cầu nháy cũng không nháy, chăm chú quan sát cậu.

Cô nàng C cảm thấy không khí có chút cứng ngắc, mau chóng lên tiếng khuấy động: “Thanh Ảnh sama, Tiểu Tra đang ở cạnh cậu sao? Tôi nhìn thấy ảnh chụp của nó trên Weibo, dễ thương chết người, cậu bảo nó kêu một tiếng xem!”

Văn Thanh lúc này mới nở nụ cười, đưa tay sờ sờ cổ Tiểu Tra: “Tiểu Tra mau chào hỏi các chị đi.”

Bạc Vị Nam há to miệng ngáp một cái, hắn mới không thèm lên tiếng đâu.

Văn Thanh gãi gãi bụng Tiểu Tra, không chút thúc giục, chỉ là ôn nhu nhìn nó.

Bạc Vị Nam cực kỳ hưởng thụ ánh mắt như thế, trong nội tâm mềm nhũn, hướng về phía Văn Thanh kêu meo một tiếng.

Mấy cô nàng đối với loại động vật đáng yêu thế này hoàn toàn không có sức chống cự, vừa nghe tiếng kêu mềm mại như vậy, tâm đều ngứa, mẫu tính lập tức lan tràn.

“Tiếng kêu của mèo nhỏ thật mềm a, dễ thương chết được!”

“Mèo nhỏ quả thực là manh thần, Tiểu Tra Tiểu Tra, kêu thêm chút nào!”

Cô nàng A cười hắc hắc hai tiếng: “Các cậu có cảm thấy tiếng kêu vừa rồi, giống như đang làm nũng không……”

Các nàng nghe xong lại kích động.

Văn Thanh vẫn một mực nhìn Tiểu Tra, bên miệng là nụ cười thản nhiên, mặt mày cũng phiếm hạnh phúc nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu dường như có thể chảy ra nước.

Cô nàng B nói: “Thanh Ảnh sama nếu rảnh rỗi thì chụp ảnh Tiểu Tra up lên Weibo nhiều nhiều nha, chúng tôi đều rất thích xem!”

“Ừm, được.”

Đến giờ ngủ, Bạc Vị Nam liền tự giác nhảy lên giường Văn Thanh, chui vào trong chăn, thoải mái duỗi lưng một cái.

Văn Thanh tắm rửa xong đi ra liền chứng kiến cảnh tượng một chú mèo màu xám bạc mở rộng bốn chân, thoải mái nằm úp sấp trên giường mình, cái đuôi lông xù còn không ngừng phẩy qua phẩy lại.

Văn Thanh tươi cười sủng nịch, xem ra sau này giường của mình phải nhường cho nó một nửa rồi……

Văn Thanh thổi khô tóc xong liền leo lên giường, cầm lấy điện thoại chụp cho Tiểu  Tra một tấm, mèo nhỏ nhà cậu quả nhiên ăn ảnh, chụp góc độ nào cũng thật đáng yêu.

Bạc Vị Nam quay đầu nhìn Văn Thanh, thấy đối phương không có ý ôm mình liền dứt khoát tự động bò lên bụng cậu.

Văn Thanh nằm ngửa một hồi lâu, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa xa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thật lâu sau cậu mới vươn tay vuốt ve đầu Tiểu Tra, sau đó trầm thấp thở dài: “Tiểu Tra, mày nói xem bây giờ anh ấy đang làm gì?”

Bạc Vị Nam mạnh mẽ ngẩng đầu, trong đôi mắt hổ phách hàm chứa loại cảm xúc không rõ.

“May mắn có Tiểu Tra mày bên cạnh, bằng không ngay cả tìm một người nghe tao tâm sự cũng không có.”  Chất giọng Văn Thanh thuộc loại trong trẻo, nghe vào tai hết sức thoải mái, nhưng hôm nay cậu thấp giọng nói một câu tựa oán phi oán như vậy, lại khiến người ta có cảm giác phiền muộn.

Bạc Vị Nam không lên tiếng, yên lặng nằm trên bụng Văn Thanh.

“Ngay từ đầu là thích thanh âm của anh ấy, chính là sau khi tiếp xúc lâu ngày lại càng lún càng sâu, anh ấy và tao hoàn toàn là hai loại người khác nhau, anh ấy rất biết cách xã giao, bạn bè cũng nhiều, cuộc sống bừa bãi như vậy, tao chưa bao giờ trải qua, nếu anh ấy ở cạnh tao nhất định sẽ cảm thấy buồn chán, sao có thế thích tao được?”

Bạc Vị Nam vội vàng lắc đầu, Văn Thanh nhìn bộ dáng hắn như vậy không khỏi cười ra tiếng, nói đùa: “Tiểu Tra mày đang lắc đầu đó hả? Chẳng lẽ mày có thể nghe hiểu tao nói gì sao?”

Bạc Vị Nam meo meo hai tiếng, đem hai móng vuốt của mình đặt lên tay Văn Thanh.

Một người một mèo đều lâm vào trầm tư.

Đọc truyện chữ Full