DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tra Công Biến Miêu Ký
Chương 43



Tiểu Tra nằm trong ổ mèo được đặt tạm trong phòng khách, Văn Thanh ngồi xổm cạnh bé chơi một lát, đến khi nghe thấy tiếng vang trong phòng tắm mới đứng dậy quay về phòng ngủ.

Cả người Bạc Vị Nam ẩm ướt bước ra, Văn Thanh bảo anh ngồi lên giường để cậu đi lấy máy sấy tóc.

Vòng eo mềm mại lắc lư trước mắt, Bạc Vị Nam liếm liếm khóe môi, không thể nhịn được mò tay vào vạt áo sờ soạng eo cậu.

Văn Thanh sợ nhột cố gắng né đi: “Đừng phá, em đang sấy tóc cho anh mà!”

Bạc Vị Nam cong cong khóe miệng, buông tay xuống.

Văn Thanh xoay người trải ra giường, cậu ngủ bên trong, Bạc Vị Nam ngủ bên ngoài.

Vì là giường đôi nên hai người nằm cùng nhau Văn Thanh cũng không thấy chật.

Bạc Vị Nam quay đầu qua, nhẹ nhàng hỏi Văn Thanh một câu: “Bảo bối, em có lạnh không?”

Văn Thanh vừa tắm nước nóng xong nên không lạnh chút nào: “Bình thường, không lạnh.”

Bạc Vị Nam im lặng, Văn Thanh ồ lên một tiếng, quay đầu hỏi anh: “Anh lạnh à?”

Bạc Vị Nam liên tục gật đầu: “Ừm, lái xe ngoài đường cả đêm, hơi lạnh.”

Văn Thanh mềm lòng xốc chăn của mình lên: “Vậy anh lại đây ngủ đi, chỗ em ấm này.”

Bạc Vị Nam cong miệng cười, loạt soạt chui vào chăn cậu.

Da thịt hai người dính sát vào nhau, Văn Thanh nhỏ giọng lầu bầu: “Rõ ràng người anh còn nóng hơn cả em mà.”

Bạc Vị Nam cười khẽ, anh ôm eo cậu: “Tôi muốn ngủ với em.”

Văn Thanh không nói gì, có điều khóe miệng cậu đã cong lên một nụ cười.

Văn Thanh nhắm mắt lại nói: “Được rồi, ngủ thôi, anh thức cả đêm, chắc là mệt muốn chết rồi.”

Bạc Vị Nam không nhắm mắt, ánh mắt dịu dàng vẫn dừng trên mặt cậu.

Cánh tay vòng trên hông Văn Thanh bắt đầu không ngoan, cứ lưu luyến vuốt ve eo cậu mãi không rời.

Văn Thanh mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lửa nóng kia cậu lập tức hiểu ra ý anh, mặt thoắt cái đỏ lên: “Không phải anh mệt lắm à, vẫn còn sức nghĩ đến mấy chuyện này?”

Bạc Vị Nam áp môi vào gáy Văn Thanh, hơi thở nóng rực phả lên da thịt non mềm tạo cảm giác mờ ám: “Bảo bối, mấy ngày nay, không chỉ mình tôi nhớ em, thằng em phía dưới kia, cũng nhớ em……”

Những lời nói mập mờ của anh làm da thịt cậu đỏ hồng: “Không, không được, đang ở nhà, ba mẹ ngay ở kế bên….. A, ưm……”

Điểm nhạy cảm trước ngực bị đầu ngón tay lướt qua, Văn Thanh không kiềm chế được tiếng rên trong cổ họng, cậu vội vàng lấy tay che miệng, ánh mắt lúng túng sợ hai không ngừng đảo quanh.

Bạc Vị Nam cười hôn lên khóe môi cậu, đặt người ta dưới thân: “Bảo bối yên tâm, tôi nhất định sẽ nhỏ tiếng, không để mọi người phát hiện.”

Văn Thanh liều mạng lắc đầu: “Không, không được…… Không được……”

Bạc Vị Nam dứt khoát cúi người chặn miệng cậu, hai tay không ngừng sờ soạn, lột sạch cơ thể mê người kia.

Văn Thanh bị anh hôn đến ngạt thở, hai tay chẳng còn chút sức đặt trước ngực anh.

Nụ hôn nóng bỏng của Bạc Vị Nam dời xuống, từ xương quai xanh đến đầu nhũ, xuống đến lỗ rốn đáng yêu, từng chút từng chút hôn khắp người cậu.

Anh hôn tỉ mỉ như thế, vừa dịu dàng lại tràn ngập khiêu khích, cứ như đang thưởng thức một món ngon mỹ vị, ăn Văn Thanh một lượt từ đầu đến chân.

Cơ thể trắng nõn không ngừng run rẩy, nhịp tim dồn dập, có thể thấy lửa nóng trong người Văn Thanh đã được đốt lên, nhưng vì sợ những âm thanh có thể làm người ta mặt đỏ đỏ tim đập bị nghe thấy nên cậu cứ cố nén không để mình phát ra chút âm thanh nào.

“Vị Nam…… Đừng……”

Trong cảm giác sảng khoái xen lẫn chút sợ hãi bị mọi người phát hiện làm cho cơ thể không chịu nổi sự khiêu khích từ anh nhạy cảm ơn bao giờ hết.

Bên cạnh không có thứ gì thích hợp để bôi trơn, giờ phút này Bạc Vị Nam hoàn toàn không thể kiềm nén được nữa, nhưng cũng không nỡ làm Văn Thanh bị thương, anh đưa tay tách mở hai chân cậu, để dục vọng cứng rắn kia lộ ra hoàn toàn.

Văn Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt Bạc Vị Nam.

“A!” Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng chỗ nhạy cảm nhất được bao bởi một nơi mềm mại ẩm ướt như thế, cuối cùng Văn Thanh cũng phải hét lên.

Người cậu căng cứng, những ngón chân co quắp vì khoái cảm, cậu đưa tay lên miệng cắn thật chặt, hơi thở ngàng càng dồn dập.

Nụ hôn ngọt ngào kéo dài trước đó đã làm cậu không thể chịu nổi, bây giờ lại chịu đựng một kích thích lớn như thế, chẳng kiên trì được bao lâu Văn Thanh đã phóng ra trong miệng Bạc Vị Nam.

Chưa kịp chuẩn bị mà đã đột ngột bắn mất, nhìn dịch dịch trắng vẫn còn dính trên miệng anh, cậu bắt đầu tự trách: “Xin lỗi, xin lỗi anh……”

Bạc Vị Nam phun dịch trắng trong miệng ra, cười nói với Văn Thanh: “Ngốc quá, đây là những thứ của em, tôi không khó chịu chút nào.”

Văn Thanh lấy khăn tay lau miệng cho Bạc Vị Nam, thậm chí còn chủ động nghiêng người tới hôn anh.

Bạc Vị Nam cầm tay cậu, đặt lên vật nam tính đã giương cung bạt kiếm, giọng nói trầm thấp tràn đầy mê hoặc: “Bảo bối……”

Văn Thanh ngượng ngùng mở mắt đẩy Bạc Vị Nam vào đầu giường, còn mình thì quỳ sấp xuống trên đùi anh.

Đây là lần đầu tiên Văn Thanh nhìn thấy vật đó với khoảng cách gần như vậy, vật nam tính đã dựng đứng vừa thô vừa dài, kích thước này làm Văn Thanh hoài nghi không biết bản thân đã nhận lấy nó thế nào.

Bạc Vị Nam không thúc giục, anh chỉ lẳng lặng nhìn, mặt cậu đang dán vào chân anh, dù vẫn chưa làm gì nhưng mỗi hình ảnh này thôi cũng đủ để máu trong người anh sôi sục.

Văn Thanh vươn đầu lưỡi run rẩy liếm nhẹ vật cứng trong tay, vội vàng rụt trở về, dù chỉ có vậy, cậu vẫn nghe thấy tiếng anh hít vào thật mạnh.

Văn Thanh lúng túng ngẩng đầu lên, phát hiện Bạc Vị Nam không hề khó chịu thì mới yên tâm, vươn đầu lưỡi tiếp tục liếm.

Đến khi toàn bộ vật cứng đã ẩm ướt cậu mới há miệng, chậm chạp ngậm lấy nó.

Bạc Vị Nam thoải mái thở gấp, chất giọng trầm thấp vì dục vọng mà trở nên gợi cảm, mê người hơn.

Vật cứng thật sự quá to, Văn Thanh chỉ mới ngậm được hơn nửa đã không thể cố thêm, cảm giác căng phồng trong miệng cảm cậu cực kì khó chịu, trong mắt cũng không nén được hơi nước ẩm ướt.

Cậu thử chậm rãi di chuyển, cố gắng không để răng mình chạm vào vật kia, ngây ngô cái hiểu cái không hiểu, nhưng cũng chính sự ngây ngô đó làm Bạc Vị Nam xém chút đã buông hết vũ khí đầu hàng.

“A……. Bảo bối……”

Biết Bạc Vị Nam đang thoải mái, cậu lại càng cố gắng phun ra nuốt vào. Văn Thanh không có kinh nghiệm khẩu giao, đây là lần đầu tiên, nhưng vì cậu là bảo bối trong lòng anh, cảm giác thỏa mãn mãnh liệt đó khiến anh gần như mất hồn.

Bạc Vị Nam không muốn để Văn Thanh chịu khổ, anh không nỡ, cố gắng bắt mình mau chóng bắn ra.

Bạc Vị Nam canh thời gian, cảm thấy đến lúc, anh đưa tay giữ lấy hàm dưới cho cậu phun dục vọng của mình ra, Văn Thanh không kịp phản ứng, kinh ngạc dựa đầu vào đùi anh.

Bạc Vị Nam cầm lấy dục vọng nâng lên hạ xuống vài cái, dịch trắng đậm đặc phun ra ngoài, Văn Thanh ở khá gần nên cũng dính ít nhiều. Trên mặt người mình yêu dính dịch thể của bản thân, như một lời tuyên bố quyền sở hữu, tâm trạng Bạc Vị Nam hơi xúc động.

“Bảo bối……” Bạc Vị Nam bế Văn Thanh lên đặt ngồi trên bụng mình, lấy khăn lau mặt cho cậu, nhìn đôi mắt cậu đỏ hồng vì cổ họng khó chịu mà đau lòng.

Văn Thanh nằm trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Có phải tại em làm không tốt nên anh không thoải mái……”

Bạc Vị Nam bật cười: “Làm gì có chuyện đó, nếu sức chịu đựng của tôi không tốt, lúc bảo bối vừa ngậm vào tôi đã bắn ra mất rồi……”

Văn Thanh nhẹ nhàng thở phào, dán hai má nóng bỏng của mình lên ngực anh: “Nếu anh thích…… Lần sau em lại giúp anh……”

Bạc Vị Nam rùng mình, hình như nó lại sắp ngẩng đầu lên, anh không nhịn được cười khổ: “Bảo bối…… Em đúng là ác ma trong lòng tôi……”

Đọc truyện chữ Full