Hải dương phải xanh thẳm, phải thâm thúy, nó có thể im lặng yên tĩnh, cũng có thể rộng lớn mạnh mẽ.
Cảnh sắc dưới biển sâu càng thêm mê người, đa dạng, cho bạn dũng khí đưa chân vào cảm giác mộng ảo như truyện cổ tích, cung điện xanh vàng rực rỡ, chỗ nào cũng có thể thấy ngọc trai xinh đẹp, chúng tản ra vẻ mị hoặc sáng bóng, mê hoặc. Giống như đang cố gây chú ý với nhóm mỹ nhân ngư nhẹ nhàng lướt qua.
Được người cá nhặt đi, làm trang sức, là vinh hạnh của chúng, cũng tượng trưng cho sự hoàn mỹ của chúng.
Bọt khí nhẹ nhàng lóc bóc lóc bóc vụn vỡ, nhóm mỹ nhân ngư xinh đẹp lại cao quý thích kết bè kết bạn bơi lội dưới đáy biển.
Chỉ là hiện giờ tạo hình tinh xảo trên mặt các nàng, sớm mất đi vẻ sáng lạn tươi cười không gì sánh kịp của ngày xưa.
"Nơi này cũng sẽ nhanh chóng bị ô nhiễm sao? Tớ có cảm giác hít thở không thông."
"Chị Cissy... chạng vạng ngày hôm qua bị bắt giết..."
"Trời ạ, nơi này cũng không còn an toàn nữa sao?!"
"Chúng mình lại phải chuyển nhà sao?"
"Còn có hải vực nào là hoàn toàn trong suốt nữa chứ?"
"Mình thực thương các tộc nhân..."
Làm như thế nào mới có thể tránh được nguyền rủa tàn khốc hóa thành bọt biển như truyện ngụ ngôn? Làm như thế nào mới có thể giống như con người, có cuộc sống tự do tự tại?
Chẳng sợ mỗi ngày bị bắt học tập thi cử, hoặc là vì kiếm tiền mà không thể không kiếm việc làm... Nhưng ít nhất không cần lo lắng mình lúc nào cũng có thể chết đi, bị tộc khác chiếm đoạt, vô tình giết hại.
"Trừ khắc khổ tu luyện, sẽ không có biện pháp khác! Tiểu Chí, chủng tộc chúng ta sẽ tiếp tục kéo dài truyền thừa, bởi vì trong tộc sẽ có một số lượng lớn đứa nhỏ giống Tiểu Chí, đứa nhỏ quý báu trời cao ban cho."
Khi đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tào Chí Vĩ, chưa bao giờ nghiêm túc như thế: "Con biết, mẫu thân!"
Huyết mạch của chúng ta, vĩnh viễn kéo dài.
***
"Tào Chí Vĩ, tỉnh chưa?" Khúc Thương Mang kéo tấm mành màu lam nhạt ra, thăm dò hỏi.
"Ưm, lão thấp em không sao." Tào Chí Vĩ ngồi dậy trên cái giường bệnh nhỏ hẹp, có chút kỳ quái vì sao cúc trên áo của mình mở toang, trước ngực còn có vài dấu đỏ au, đặc biệt rõ ràng.
Có lẽ là ăn phải cái gì dị ứng, gần đây không biết sao lại thế này, rong biển mua ở trong chợ thuỷ sản cũng không quá tươi.
Lúc đầu rời Hải Vực, đến nhân gian thì Tào Chí Vĩ hoàn toàn không chấp nhận được các loại thủy hải sản bán chồng chất trên thị trường, cậu nhìn thấy mọi người chào hàng hải sản, liền không thể khống chế được mà liên tưởng đến các tộc nhân bị giết chết.
Chỉ là sau này, dần dần liền phai nhạt.
Hiện giờ hải vực ô nhiễm nghiêm trọng, thậm chí có quốc gia còn gây ra sự kiện rò rỉ phóng xạ, còn có mấy người dám vào bắt cá biển tôm biển kiếm tiền lời? Đây không phải là há mồm chờ bồi thường mà ngay cả quần lót cũng không giữ được sao.
Đại đa số hải sản đều phải nhìn thái độ làm người, công nuôi dưỡng, tôm cá tươi... Hơn nữa cậu chỉ có tới nơi này mua rong biển mới tương đối tươi ngon làm thức ăn, không còn chỗ khác.
Trong siêu thị bóp méo ngày sản xuất, khó ăn nuốt không trôi, trong cửa hàng bán lại giả dối quá nghiêm trọng...
Như đã nói, cậu muốn sinh tồn, chỉ có thể nhận.
Mà trên vai cậu, còn gánh vác sứ mệnh chủng tộc.
Cậu vẫn chưa thể chết!
Có điều trước khi chính thức hoàn thành sứ mệnh, đầu tiên cậu muốn tốt nghiệp trung học, sau đó thi vào một trường đại học tầm trung.
Khúc Thương Mang cẩn thận đánh giá Tào Chí Vĩ, phát hiện ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, trạng thái tinh thần coi như bình thường, lập tức yên lòng: "Nếu không có việc gì, hết tiết này trở về phòng học đi."
Tào Chí Vĩ gật gật đầu: "Dạ."
Đồng thời đối với tình huống nằm mơ chuyện trước kia ở sâu trong nội tâm, có hơi hơi kinh ngạc.
Bao lâu không nhớ tới chuyện tình đáy biển... Tựa hồ... Thật sự đã từ rất lâu rồi...
Khúc Thương Mang phải thừa dịp thời gian tan học chạy tới phòng y tế thăm học trò, Lý Long Vọng cũng đã giải quyết vấn đề WC về tới trong phòng học, Khúc Thương Mang cũng không biết Tào Chí Vĩ đến tột cùng như thế nào, cảm giác có chút lo lắng...
Muốn nói cụ thể, kỳ thật là không yên tâm con mèo kia.
Đúng rồi —— mèo!
Khúc Thương Mang nhìn trái nhìn phải, không thấy một góc thân ảnh mèo đen: "Mèo đâu?"
Tào Chí Vĩ: "!!!"
Một giây trước Tào Chí Vĩ còn có chút đắm chìm ở cảnh tượng giấc mộng bong bóng, ngay sau đó ra một thân mồ hôi lạnh.
Đúng rồi!
Cậu vì sao lại ngủ ở phòng cứu thương? Làm sao tới đây? Người khởi xướng lại chạy đi đâu? Làm sao lại không thể một đuôi chụp chết nó đâu!
Khúc Thương Mang đặt câu hỏi, kết quả không đợi đến khi có đáp án, đã bị Tào Chí Vĩ cầm lấy cánh tay hỏi: "Lão, lão thấp... Hắc Miêu kia đâu!"
Tào Chí Vĩ còn ác độc dưới đáy lòng bổ sung: Hắc Miêu đồ trâu bò!
Đánh không lại, còn không cho phép mắng thầm một câu sao!
Sắc mặt Khúc Thương Mang cứng đờ, nghĩ thầm nếu tôi biết, còn hỏi em làm gì hả!
Không biết có phải là lỗi giác của anh hay không, cảm giác người học sinh này mỗi lần nhắc tới Miêu Hựu, đều bị kích động rất không bình thường.
Yêu mèo thành si sao?
Xem ra lần sau đến trường tuyệt đối không thể đem nhóc mèo kia đến, tốt nhất đi Phong Đô mua cái vòng cổ, bắt nó ở trong tầng hầm ngầm.
Khúc Thương Mang thấy vẻ mặt cậu mơ hồ thật không giống bộ dáng giả ngu, vì thế chuyển đề tài: "Còn có năm phút đồng hồ vào học, nếu không có việc gì em liền trở về phòng học chuẩn bị đi, tiết sau học ngữ văn, tôi muốn kiểm tra thí điểm đề khóa sau."
"Vâng ——" lời còn chưa dứt, Tào Chí Vĩ đã "vèo" một cái liền chạy thoát ra phòng y tế.
Lão thấp không đề cập tới tiết ngữ văn cậu còn nghĩ không ra đâu, nghỉ giữa tiết đến phiên cậu lau bảng đen!
Kết quả cậu một đường chạy vội trở về phòng học, lại phát hiện bảng đen sạch sẽ, một vệt phấn viết đều không có, ngay cả khối lau bảng đều có người giúp mình giặt sạch.
Tiếp tục cẩn thận nhìn lên, vị huynh đài đang ngồi trên bàn giáo viên kia nhìn quen quen.
Miêu Hựu trừng đôi mắt vàng, không ngừng cất bước về phía trước: "Em đã gặp Khúc Thương Mang sao?"
"Ai, ai..." Tào Chí Vĩ lui về phía sau theo phản xạ có điều kiện, không rõ vì sao mỗi lần nhìn thấy con mèo này, cái đuôi lại muốn đập sang!
Lưng đã dán sát lên ván cửa, không còn đường lui, trong lòng Tào Chí Vĩ buồn bực a.
Rốt cuộc là người nào thiếu tay, như thế nào mình vừa mới vào liền đóng cửa lại! ( chính cậu mà)
Hắc Miêu lúc này đây tựa hồ rất kiên nhẫn, cúi đầu nặng nề lặp lại từng chữ tên chủ nhân tạm thời nhà mình: "Khúc Thương Mang."
Cũng không có làm ra bất kỳ hành động nguy hiểm nào.
"Khúc Thương Mang?" Khó trách nghe quen tai, hóa ra là tên lão thấp!
Tào Chí Vĩ trang nghiêm quên, loại tai họa này kỳ thật chính là thầy chủ nhiệm lớp bọn họ mang đến.
"Meo meooo..." Con mèo nhỏ nghiêng nghiêng đầu, từ chối cho ý kiến.
Tào Chí Vĩ nghe thấy một tiếng kêu tiêu – hồn, thân thể lại run lên, tiếng mèo kêu mềm nhũn nghe vào lỗ tai cậu lại giống như dính phải bùa đòi mạng!
"Mới vừa, mới vừa nãy,còn tại phòng y tế..."
"Ha ha, kỳ thật em không cần sợ ta, ta sẽ không ăn em." Ít nhất, bây giờ còn chưa ăn.
Con mèo nhỏ đen tuyền ngẩng đầu lên lắc lắc một thân lông mèo xinh đẹp, trong ánh mắt màu vàng hiện lên ý nào đó Tào Chí Vĩ xem mà không hiểu, sau đó nhảy ra ngoài phòng học từ bậu cửa sổ như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, còn run lên hai cái lông màu đen đính trên đầu Tào Chí Vĩ.
Trên thế giới này, Miêu Hựu chỉ có một con, nhưng miêu yêu tu luyện thành tinh thật không ít.
Chừa chút hương vị của mình trên người chú cá nhỏ ngốc nghếch này, làm dấu hiệu chủ quyền.
Mắt thấy con mèo nhỏ rời đi, Tào Chí Vĩ rốt cục có thể nhẹ nhàng thở ra.
Đưa đi vị ôn thần kia, hiện tại phải đi tính sổ!
"Mẹ nó, các cậu là loại bạn học gì thế? Tôi bị thiên địch uy hiếp các người liền trơ mắt xem tôi bị mang đi? Giúp người làm niềm vui chẳng lẽ đều là nói cho người chết nghe sao?"
Có người không yên lòng nói: "Đại khái là như vậy đi."
Tào Chí Vĩ: "......"
Lại có người nói tiếp: "Mang cậu đi là Long Vương đó, có chuyện gì trực tiếp tìm cậu ta."
Tào Chí Vĩ trợn mắt lập tức đổi mục tiêu, hét lớn: "Lý Long Vương ——!"
Lý Long Vọng nhếch miệng cười: "A ha ha, đừng nóng giận a tiểu Tào, cậu xem khi đó tôi không phải vội vàng chuẩn bị đi làm mưa xuống nha, cậu cũng biết bề trên giao nhiệm vụ, chúng ta làm thần tử không thể chối từ."
Lý do Long Vương nói thật dễ nghe, nhưng Lý Hạo nhanh mồm nhanh miệng chịu không nổi: "Tôi nói này lão Long, cậu thật không phúc hậu. Nhiệm vụ rõ ràng là được phát ra sau khi tiểu Tào đi phòng y tế, cậu không phải đang lừa dối con nít sao."
"Vậy sao lúc ấy cậu làm sao lại không ra tay?" Đường đường là Yêu vương, chẳng lẽ sợ hãi Miêu Hựu không nể tình?
Lý Hạo câm nín, nhất thời không bật lại được.
Kỳ thật, người trong lớp ai cũng không muốn quản cũng không kỳ quái, Tào Chí Vĩ tuy rằng bình thường thoạt nhìn rất hay nói, nhưng kỳ thật có chút phương diện cậu làm đặc biệt không hợp đàn.
Ví dụ như trong thời gian qua, Vương đầu bóng lưỡng cùng Vương Zombie ngay cả mông đối phương cũng gặm nhiều lần còn có thể kiên trì ở cùng một chỗ hơn một năm, kết quả Tào Chí Vĩ như đùa giỡn, đến bây giờ còn không muốn cùng người khác ngụ chung một cái phòng ngủ đâu.
Thời gian trực nhật, Tào Chí Vĩ ít khi bảo bạn học khác, đều là một mình một người yên lặng hoàn thành.
Cuối năm tụ họp, Tào Chí Vĩ cũng chưa bao giờ tham gia!
Lúc thi cử, Tào Chí Vĩ chưa bao giờ gian lận!
Cũng không phải muốn bị cô lập, chỉ là cảm thấy tự mình cố gắng có ý nghĩa mà thôi.
Bình thường vững vàng tuân theo quy củ, ngoại trừ lúc mới vừa tỉnh ngủ ấy có điểm mơ hồ, Tào Chí Vĩ đây tuyệt đối là lần đầu tiên thất thố từ trước tới nay, vẩy cá cả người đều dựng thẳng, thật sự là muốn đáng yêu thế nào liền đáng yêu thế đó.
Tào Chí Vĩ căm giận trừng cả lớp, kết quả đứa nên ngủ thì ngủ, nên ăn cái gì thì nhét vào bụng, động tác nhét đồ ăn tuyệt không hàm hồ.
Còn có người soi gương chải tóc, đánh sáp cho giày da, sao chép bài tập, đọc sách...
Tào Chí Vĩ hoàn toàn bi phẫn, Khúc Thương Mang cũng hoàn toàn bi phẫn.
Ai lại khi giao bài tập, ở giữa 2 quyển sách luyện tập kẹp quần lót ren đen viền hoa? Đây quả thực là muốn chết, cái quần lót kia vừa nhìn liền biết đã bị người mặc qua còn chưa giặt!
Khúc Thương Mang đem quần lót nhỏ cất vào trong một cái túi plastic, do dự nửa ngày, đúng là vẫn không nhẫn tâm ném vào trong thùng rác.
Bình tĩnh mà xem, chất lượng quần lót cũng không tệ lắm.
Vì thế ở trên lớp trước khi bắt đầu tiết học, Khúc Thương Mang sau khi ra vẻ không cố ý, điều chỉnh một chút vẻ mặt của mình, mới mở miệng hỏi: "Thứ này là của ai?"
Có người lập tức nói: "Lão thấp, trong túi nilon là cái gì a?"
"Khụ ——" vẻ mặt Khúc Thương Mang không chút thay đổi, trên da mặt lại từng đợt nóng lên: "Có người biết sao?"
Không thể tránh được các bạn nhỏ đặt câu hỏi.
Tiểu Quang gãi gãi cằm, càng nhìn màu sắc và hoa văn kia càng quen mắt: "Ồ? Đây không phải Tào... A..."
"Bụp"! quyển sách dày nhất rắn chắc nhất bay tới, chính là từ điển tiếng Trung, trực tiếp đập vào trên đầu tiểu Quang, ném ra một phát nốc ao.
Mà chủ nhân từ điển, đúng là Tào Chí Vĩ.
Ngày hôm qua vội vội vàng vàng, kết quả lúc nhảy ra vội vàng mất luôn quần lót, cuối cùng dùng cầu nước kiên trì bao vây chỗ xx.
Hiện tại quần lót làm thế nào tới tay lão thấp?
Tâm tình Tào Chí Vĩ vốn không tốt, hiện tại lại càng kém.
Vương Diệu Quang cậu nói xem, mồm miệng nhanh nhảu như thế làm gì!
Khúc Thương Mang ở trên bục giảng, vẻ mặt mờ mịt, xảy ra chuyện gì?
"Tào Chí Vĩ, sao lại thế này?"
Tào Chí Vĩ phi thường không tình nguyện đứng dậy, giơ tay, mới nói: "Lão thấp, thứ kia khẳng định không phải quần lót tam giác của em."
Khúc Thương Mang: "......"
Mình vì không để cho học trò xấu hổ, còn lưu ý đặc biệt gấp thành hình chữ nhật cho vào túi ni lông, thoạt nhìn giống khăn tay.
Khúc Thương Mang: "Làm sao em biết đây là quần lót tam giác?"
Tào Chí Vĩ: "......"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Thấp Của Tôi
Chương 13: Lão thấp hò dô ta nào lão thấp!
Chương 13: Lão thấp hò dô ta nào lão thấp!