*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái phù hiệu trường đỏ sậm xấu xấu ở ống tay áo cứ coi nó là nhãn hàng Armani đi, cái áo đồng phục xấu xấu như hàng vỉa hè cũng phải ăn mặc sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi cho giống phong cách người mẫu quốc tế mới ưng.
Khuôn mặt tươi cười chuẩn như thủ tướng chính phủ... Ây, không tồi không tồi, cho dù toàn thân là hàng fake, cũng không che giấu nổi khí chất hoàng tử cao quý của mình.
Bạn học Hứa Chính Tư Cơ còn đứng trước gương ngắm nghía vuốt keo, ra đến trước cửa phòng rồi còn phủi phủi nếp nhăn ở ống quần, cuối cùng vẫn thất bại vì chất vải làm đồng phục.
Sau khi nổi tiếng từ vụ nghi thức kéo cờ, tất cả mọi người đều có hiệp định bí mật —— phải bảo trì hình tượng tuyệt đối hoàn mỹ mới có thể ra ngoài gặp người khác.
Ở trên địa cầu đã gần 3 năm, do không có hộ khẩu tại thành phố S nên cũng coi như chưa là công dân ở đây, lịch sử đen quá nhiều, cuộc sống cũng không giàu có, nhưng Hứa Chính cho là mình rất vui, cũng tự do.
Ở địa cầu cậu không phải đeo danh hoàng tử, không phải cư xử mẫu mực trước công chúng. Cậu chỉ là một người trong chúng sinh mà thôi, thực nhỏ bé, cuộc sống cũng rất phong phú.
Ngày hôm nay cậu và Tào Chí Vĩ phụ trách chấm điểm tự học đầu giờ, nói là kiểm tra, chẳng bằng nói là nấp khe cửa lớp người khác rình...
Cũng không biết vì sao, chấm điểm kiểu này cũng không được chú ý lắm, từng lớp không chịu ngay ngắn tiếp thu, cửa lớp còn chột dạ bị đóng kín mít.
Lão thấp nói, kiểm tra cũng không nên quá mức.
Rình khe cửa hẳn là đủ.
Kiểm tra xong một vòng, tinh thần Hứa Chính lên mây trở lại phòng học.
Tuy rằng thích lão thấp, nhưng được các bạn nữ đỏ mặt bắt chuyện chào hỏi làm quen tâm tình cũng khoan khoái.
Không có biện pháp, vóc người soái ca, khí chất cao quý.
Trước kia, họ đều như người trong suốt lẩn khuất trong sân trường.
Hiện tại, người khác thấy người lớp họ hận không thể cụp đuôi mà đi...
Tự thấy hổ thẹn chẳng hạn, ha ha.
Lão thấp, thầy biết không? Thầy đã giúp lớp mình lột xác rồi.
Không hổ là người mình thích thầm a.
Hứa Chính cười híp mắt trở lại phòng học, tâm tình tốt đẹp dừng lại khi nhìn thấy cái đống Tào Chí Vĩ cầm trong tay.
Sắc mặt biến đen, Hứa Chính không cam lòng lấy ra cái gương nhỏ, soi đi soi lại, cuối cùng không khỏi gầm lên giận dữ: "Làm sao cậu nhận được nhiều thư tình như vậy! Không có khả năng!"
Bổn vương tử sao một phong cũng không có!
Tào Chí Vĩ lại giống như cầm một đống khoai lang phỏng tay, thấy cậu ta cảm thấy hứng thú, dứt khoát nhét toàn bộ vào trong lòng ngực của cậu ta: "Cậu đã thích, cho mượn xem nè."
"Cậu mới thích cái đuôi ấy!" Hứa Chính mặt càng thêm đen.
Tào Chí Vĩ không thèm để ý lay lay lết lết đuôi cá, như quất vào tấm lòng nhạy – cảm – của – thiếu – nam.
Người này quá ghê tởm, làm màu cũng nên có một cái hạn độ a!
Tào Chí Vĩ nhịn không được liếc mắt, bệnh hoàng tử của kẻ này lại tái phát.
Lắc lư đuôi cá, Tào Chí Vĩ nhảy tùm một phát vào bồn cá, thanh âm không không linh linh truyền đến: "Hai ngày này tôi phải thay vảy mới, tôi đi làm đẹp đây, không tới giờ lão thấp vào lớp thì đừng gọi."
"Ê ——" Hứa Chính cả giận nói: "Cậu đi ngủ thì cũng đừng ném đồ lung tung cho tôi thế này chứ!"
Vứt cho bản điện hạ đống này là muốn âm mưu gì hả!
Tào Chí Vĩ vui vẻ bơi hai vòng lượn lên lượn xuống cái bồn cá đặc biệt lão thấp mới tặng mình, nhô lên cái đầu nhỏ ướt sũng: "Tùy tiện xử lý đi, ngáp... vãn an *."
(cách nói chúc ngủ ngon kiểu khách sáo trong lễ nghi cung đình:v troll bệnh hoàng tử)
Ngủ ở trên cái đệm cỏ nước Khúc Thương Mang làm cho mình, cá vàng hạnh phúc phun bọt nước, hộc, phun bọt khí.
Quá hạnh phúc! Ngáp...
Hứa Chính tức khí, trực tiếp triệu hồi người máy đi xử lý cái đống của nợ làm bực mình kia.
Tôi mới không băn khoăn đếm số lượng thư đâu nhá! Tôi căn bản không biết có sáu mươi lăm phong! Còn có cái móc chìa khóa trái tim hường phấn!
Lúc này, mắt của người máy cao cấp chuyên xử lý việc vặt cho cậu bỗng nhiên lóe hồng quang, Hứa Chính ngẩn người, tùy tay ấn nút.
Hóa ra là thư điện tử liên danh các đại thần từ tinh cầu của mình gửi tới.
Hứa Chính đọc xong toàn bộ nội dung, vốn đã có oán niệm mặt càng thêm xám tro.
Binh biến thất bại...
Trên tinh cầu Coleman tướng quân Cáp Thụy cùng quân đội của hắn binh biến thất bại. Quốc vương thống lĩnh đại cục, tuyên bố chính pháp tự do hoàn toàn mới, quán triệt tư tưởng ai ai cũng bình đẳng, chế độ nô lệ trên tinh cầu hoàn toàn bị huỷ bỏ.
Đây đều là chuyện tốt.
"Chuyện tốt nhân huynh hậm hực làm gì?" Lý Long Vọng đi tới từ phía sau, làm bộ anh em tốt bá vai Hứa Chính.
Mặt Hứa Chính không chút thay đổi: " Tàn đảng tướng quân Cáp Thụy đến địa cầu."
Bất luận mục đích là cái gì, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
"Không phải chứ, binh biến thất bại đổ bộ lên Địa Cầu gây sức ép? Đồ vô sỉ!" Tiểu Quang đầu tức giận bất bình gặm cánh gà, đột nhiên khóe miệng cứng đờ: "Chờ chút... Bọn hắn thất bại còn đến Địa Cầu làm cái gì? Không phải là... Vì..."
Toàn bộ người đang nghe cũng nhịn không được đem ánh mắt tập trung lên vẻ mặt ngưng trọng của Hứa Chính, không phải là muốn bắt con hàng này làm con tin, uy hiếp quốc vương chứ?
Thông thường nhân vật phản diện trong phim cũng chỉ biết giở mấy trò mèo này ha?
Thực đáng tiếc, vô luận là điện ảnh vẫn là sự thật trong cuộc sống, nhân vật phản diện tựa hồ cũng thích cái kiểu mô típ kinh điển của kẻ xấu này.
Hứa Chính gật gật đầu, không phủ nhận.
Nhân gian không phải có thành ngữ là gì nhỉ? Đúng rồi, vùng vẫy giãy chết.
Hứa Chính cũng không ngoài ý muốn việc đám người này đem mình trở thành mục tiêu, chuẩn xác mà nói, ngoại trừ cuộc sống mấy ngày này ở trên địa cầu còn tương đối bình tĩnh, từ nhỏ đến lớn Hứa Chính cũng không ít lần bị bắt cóc ám sát đủ kiểu.
Ngón cái Hứa Chính từng bị chặt đến hơn ba lượt, đã sớm nhận thức sự đau đớn chết lặng dưới đáy lòng.
Phụ hoàng cho phép người thừa kế như cậu đến địa cầu, không có nói rõ ngày trở về cụ thể, rất nhiều người tinh cầu Coleman đều cho rằng cậu là hoàng tử thất sủng, bị lưu đày ra ngoài hành tinh không còn ngày ngẩng đầu lên.
Nhưng trong lòng Hứa Chính rất rõ, hành động năm ấy của phụ hoàng không chỉ là để bảo vệ mình, càng là vì để cho mình học tập đầy đủ tri thức, biết cách làm người trên Địa cầu. Tương lai thuận lợi kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, khai sáng thời đại dân chủ hoàn toàn mới mọi người ngang hàng bình đẳng.
Nhưng hiện tại, chiến tranh vẫn lan đến tận Địa Cầu.
Đúng vậy, sớm biết trốn cũng không thoát.
Vài người trong lớp đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, không tiếng động an ủi, có người xoa đầu Hứa Chính, giống như xoa đầu bọn trẻ con 3 tuổi, vò rối kiểu tóc Hứa Chính tỉ mỉ chải vuốt.
"Tốt lắm tốt lắm, không phải còn có chúng ta sao, trời tối cậu trốn vào bồn cá của Tào Chí Vĩ đi! Tôi cũng không tin tên tướng quân kia có thể tìm ra cậu!"
Cả lớp = 口=: "......"
Long Vương ngài thật sáng tạo!
Hứa Chính lại còn thật sự suy tư, ý nghĩ hoàn toàn bị Long Vương lôi đi tận đẩu tận đâu:" Bồn cá sao, có thể thử xem."
Long Vương = 口=: "......"
Tôi tùy tiện nói chơi thôi mà.
Hứa Chính = 口=:"......"
Giờ toàn trường tập trung tập thể dục giữa giờ, ngoại trừ Tào Chí Vĩ ngủ khò khò, cả lớp đều xuất động đi kiểm tra tình huống các lớp.
Chẳng sợ không lôi được ra lỗi mà trừ. Cái quỷ gì mà bao che nhau lười xuống sân, phòng vệ sinh, phòng học, hành lang nhất định tra hết, tuyệt đối không thể buông tha bất kỳ một người nào!
Nếu như là cờ đỏ lớp khác, nhìn thấy người quen hoặc có quan hệ tốt với lớp nào thì chép miệng tha người đi muộn, cho chuồn vào sau.
Nhưng ban 3 tuyệt đối không có khả năng, ban 3 cũng không có quan hệ tốt với lớp nào hết!
Bạn muốn đi cửa sau? Có kĩ năng chân bạn dài thì leo cửa sổ vào nhé!
Mới ngày đầu tiên làm cờ đỏ, người vào sổ đen đã mau chóng vượt ngưỡng 10 người!
Vì thế, cả lớp đều thoải mái, ngay cả Hứa Chính tâm tư có chút trầm trọng đều thoải mái theo!
Ghi tên cảm giác sướng không thể tả, đám nhóc hỗn hào kia nhìn thấy chúng ta như chuột chạy qua đường lén lút chuồn hết không dám ho he!
Đồng thời, Nhiên không tham dự "hoạt động tập thể" bị Khúc Thương Mang gọi vào trong văn phòng hỏi han.
Văn phòng khối lớp 11 cách phòng lớp 11 ban 3 không xa, hiện tại là thời gian cả trường tập rung, ngoại trừ Khúc Thương Mang là thầy chủ nhiệm cờ đỏ tuần này, các lão sư khác đều giám sát lớp mình tập thể dục theo đài.
Cho nên cô nam quả nam, chung một phòng.
Khúc Thương Mang giả vờ lơ đãng hỏi tình huống người này người kia trong lớp, sau đó lại vòng vo nói rất nhiều người qua đường khác.
Nhiên lẳng lặng nghe, cũng đợi anh vào chủ đề.
Khúc Thương Mang nói một tràng vô dụng, thấy không khí cũng thoải mái hơn, lúc này mới cắt vào chủ đề, nói: "Nhiên, hộp cơm đó là em làm?"
Rốt cục cũng đến điểm chính.
"Ừm." Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
Quả nhiên, tròng mắt Khúc Thương Mang đột nhiên tỏa sáng như trăng, đặc biệt câu dẫn con nhà người ta: "Làm như thế nào vậy?"
Nhiên trầm mặc nhìn anh, bất tri bất giác đã đến gần ngay trước người Khúc Thương Mang: "Lão thấp, thầy thật sự muốn biết sao?"
"Muốn."
"Đồ ăn ăn thật ngon?"
"Ăn ngon!"
"Vậy hãy đáp ứng đi."
"Đáp ứng... Khụ, đáp ứng cái gì?" Vừa dứt lời, Khúc Thương Mang đột nhiên cảm thấy môi nóng lên, cánh môi mọng bị người nhiệt tình liếm mút chơi đùa, mặt đỏ như táo chín.
"Đừng hôn trộm tôi! Nơi này là văn phòng." Khúc Thương Mang nghiêng đầu tránh đi Nhiên, hai tay dùng sức đẩy lên lồng ngực của cậu.
Nhiên không chút sứt mẻ cảm thụ hai bàn tay khẽ đẩy như bé mèo nghịch ngợm dậm dậm lên ngực mình, khóe miệng hơi hơi mỉm cười. Ngũ quan vốn bình thường không có gì đặc sắc lại như bừng lên sức sống, trở nên chói mắt vô cùng, con ngươi xanh biếc càng lộ vẻ đẹp thần bí mê hoặc, nháy mắt tuấn mỹ đến rối tinh rối mù.
"Không sao, đã khóa cửa." Hai cây nhánh cây cuốn nhẹ hai bàn tay trắng nõn của Khúc Thương Mang đưa đến trước mặt Nhiên.
Nhiên cúi đầu xuống hôn tiếp vài ngụm, thành công in hai dấu hồng hồng ám muội: "Lão thấp, đừng lo lắng, tôi thầm mến lão thấp đã lâu rồi, cũng không phải gần đây mới bắt đầu."
Khúc Thương Mang giãy nhanh khỏi sự kiềm chế của cậu, thực đà điểu mà cọ xát mu bàn tay, giống như làm như vậy có thể hủy thi diệt tích chuyện vừa phát sinh: "Nơi này là trường học, trường học của chúng ta nghiêm cấm học sinh yêu sớm! Nhiên, em... Ưm..."
Lời nói kế tiếp của Khúc Thương Mang đều bị Nhiên nuốt hết vào miệng rồi.
Đầu lưỡi linh hoạt khuấy động, nhấc lên tầng tầng cuộn sóng, từng trận gợn sóng, nhưng khi mà Khúc Thương Mang sắp đứng không vững, suýt nữa tước vũ khí đầu hàng mà thẹn quá thành giận, thức thời thối lui.
Ánh mắt Nhiên xanh biếc tươi tắn, lại khó nén sự thất vọng cùng uể oải.
Cậu cũng không có bức bách Khúc Thương Mang nhận rõ cái gì, cũng không có cưỡng chế anh nhớ tới từng việc đã qua, hết thảy kiếp trước, trước khi rời ra nhẹ nhàng mà buông lỏng nhánh cây vờn quanh ở bên người lão thấp.
Sau một lúc lâu, thanh âm của Nhiên mới truyền đến: "Muốn ăn cái gì, có thể tới tìm em."
Khúc Thương Mang: "......"
Gian trá!
Khúc Thương Mang bĩu môi, anh cầm chén nước trên bàn muốn súc miệng, lại bởi vì hương vị ngọt ngào trong miệng mà lồng ngực rung động mãnh liệt.
Ma xui quỷ khiến, anh lấy ra hạt hạnh nhân ăn vặt Vương lão sư cho mình, yên lặng nhai.
QAQ lại nếm được mùi hạnh nhân thơm thơm.
Lão thấp rất muốn lệ rơi đầy mặt.
Đến tận đây Khúc Thương Mang mới lý giải hàm ý chân chính của câu nói Nhiên lưu lại trước khi đi kia.
Muốn ăn cái gì, có thể tới tìm em —— nửa câu sau là —— chỉ cần hôn môi, ăn cái gì cũng có thể có hương vị?
Là thế này phải không? Xì!
Có đôi khi mấy người thiên chân vô tà cũng không phải làm chuyện tốt.
→_→ Mình →_→ là →_→ →_→ phân →_→ cách →_→ tuyến →_→ bán →_→ manh →_→
Từ khi rõ chân tướng xong cả người Khúc Thương Mang không được tự nhiên, khi đi học bắt buộc ánh mắt của mình không phiêu xuống hàng cuối cùng, cái kẻ mà trông chững chạc nhất an tĩnh nhất, kì thực là kẻ vô sỉ nhất!
Dưới bục giảng mọi người cũng không rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy lão thấp hôm nay luôn luôn tức giận, thật giống như mèo con bị dẫm phải đuôi, cả người xù lông, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Rốt cuộc ai gây sự với lão thấp?
Cả lớp kinh hồn táng đảm, ngay cả thụy thần Tư Ngư cũng không dám ngủ gật, cố chấp lên tinh thần ghi ghi chép chép cùng mọi người.
"Lão thấp rốt cuộc làm sao vậy."
"Không biết... Thật đáng sợ... Lão thấp trừng tôi, hiu hiu..." Nhân thần ma Ngô Hy Thụy đồng học mạo hiểm hóng hớt, chủng tộc của cậu cũng rất phức tạp.
Đầu tiên cha là phàm nhân, nhưng còn có hai ba ba, một là Thần vương, một là Ma vương đều của phương Tây.
Đúng vậy, cậu là đứa nhỏ không có mẹ nhưng có những ba người bố, tình cảm giữa họ cũng rất tốt.
Phần thuộc về nhân loại nhát gan sợ phiền phức, phần thuộc về thần lại thích giả dạng thần côn, phần thuộc về ma lại là một tên cuồng phá hư không hơn không kém, tùy hứng là sẽ đập nát cái bàn chẳng hạn.
Như vậy cũng tốt hơn, giống như thuật phân thân của Naruto vậy, nhưng Ngô Hy Thụy lại phân ra 3 cái đầu.
Nhân Thụy: "Bài tập chưa viết xong o(>﹏<)o không cần a!"
Thần Thụy: "Loại đề toán học cấp thấp này không phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của bổn thần (#–)."
Ma Thụy: "Để bài tập đều đi tìm chết đi tìm chết đi (#‵′) 凸 "
"Bụp bụp bụp", ba mẩu phấn, chuẩn xác đánh vào ba cái đầu bất tri bất giác thò hết ra.
Ma thụy tính tình rất kém cỏi chuẩn bị đập nát vụn cái bàn, chạm đến tầm mắt lão thấp hung ác phiếm hàn quang thì yên lặng thu hồi móng vuốt rục rịch.
Được rồi, không làm bài tập là không đúng.
Lão thấp là người tốt, cho nên cần nể tình, không thể tiếp tục phá hoại của công.
Khúc Thương Mang nhìn không nổi nữa: "Đề toán học dễ như thế mà em mới làm được bốn trên mười câu? Mau thu hồi đầu đi, không làm xong thì chép phạt"
Nhân thần ma ba đầu đồng thời rưng rưng: "Lão thấp... Chúng em sai rồi!"
"Phải chú ý dùng từ, em là một người, nói "Em sai rồi", mà không phải "Chúng em sai rồi"."
"Vâng ạ QAQ."
Có vật hi sinh Ngô Hy Thụy xung phong, cả lớp rốt cục cũng biết —— hôm nay tâm tình lão thấp cực kỳ kém! Cho nên giữa trưa giữ lão thấp ở trong phòng học cùng ăn cơm hộp với chúng mình thôi!
Ăn mỹ thực tâm tình nhất định sẽ tốt ~(≧▽≦) ~
Khúc Thương Mang: Tâm tình càng kém = =!
Editor:
=.= Bạn Hứa Chính này thụ vợi, chải với chuốt... make color kinh...Tôi bắt đầu thích truyện này vì cơ bản là bà tác giả hình như cũng cuồng Naruto giống mình:v. Rất nhiều chương đều đá một tẹo mấy câu trong truyện í vào:3
Sặc-Na là cúp bồ tôi thích đó, ahihi, một thời điên đảo nổi loạn vì các bạn í:3 thích Kakashi nhất ^^
Nhớ nhất là thuật phân thân của thằng Nar láo toét bựa nhân:v, hồi trẻ trâu mình còn thuộc làu động tác tay của thằng bé, giờ quên hết rồi...
Bonus hình cái thuật thốn nhất truyện Sexy no jutsu bản sexy boy nhé:v
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Thấp Của Tôi
Chương 41: Lão thấp bệnh lão thấp
Chương 41: Lão thấp bệnh lão thấp