DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Thấp Của Tôi
Chương 71: Lão thấp ngốc lão thấp

Cuộc họp phụ huynh này rất được coi trọng, không chỉ yêu cầu các vị phụ huynh cố gắng tham dự đầy đủ, ngay cả các học sinh cũng bị gọi lưu lại trong phòng học, nghe hiệu trưởng nói chuyện trên loa.

Nội dung cũng chỉ có 3 mục cũ mèm, tình hình học tập, cuộc sống ở trường học, vấn đề học lên bậc tiếp theo.

"Thanh âm này hình như nghe quen quen." Lý Long Thập Nhị ngồi ở bên cạnh Vương Kim Vũ, bình tĩnh thò đuôi xuống.

Long lão đại than nhẹ: "Em trai, trí nhớ của em vẫn kém y như năm xưa."

Lại nói tiếp, một nhà Lý Long XX cũng có quan hệ sâu xa với thổ địa công công.

Trước khi nhóm giáo viên chủ nhiệm khác đến dự giờ, mở màn họp phụ huynh tạm thời do thầy chủ nhiệm Khúc Thương Mang trấn thủ.

Khúc Thương Mang thật đúng là có bài bản chuẩn bị bài nói đâu ra đấy, có điều đối mặt với những khuôn mặt phi nhân loại phía dưới...thực sự quá bắt mắt, lão thấp thật sự không thể thốt nên lời.

Có đôi khi năng lực tằng tằng tăng tiến, lực nhìn xuyên thấu rất mạnh cũng không phải là chuyện tốt.

Ánh vào trong Thiên Nhãn của Khúc Thương Mang, đầu tiên chính là 15 Chân Long chiếm đại bộ phận địa bàn lớp mình, đuôi rồng ngoe nguẩy phát quang bốn phía, quá chói mắt...

Trong phòng học tổng cộng có bao nhiêu người chứ?

Tiếp theo là đám yêu ma quỷ quái trong lớp, bản thể thái tử gia là một gốc cây kỳ lạ thẳng đuột, chỉ nở duy nhất một đóa hoa.

Toàn thân Kỳ Kỳ là các loại vũ khí cao cấp, hoàn toàn không nhìn tới mặt, Nguyên Âm không có bản thể, chỉ có một cái bóng mờ nhợt nhạt, mà bản thể Ngô Hy Thụy lại càng kỳ lạ đến kinh ngạc, cái đầu người bình thường vẫn hay ngơ ngác đội một quầng sáng thiên sứ thánh khiết, phía sau lại mọc một bộ cánh chim ác ma đen tuyền.

Khúc Thương Mang thu liễm ánh mắt, nặn ra nụ cười mỉm: "Hoan nghênh mọi người dù bận rộn vẫn tới tham dự cuộc họp phụ huynh của lớp 11 ban 3 ngày hôm nay."

Anh bắt đầu lo nghĩ có nên tạm dừng ăn vài ngày, trì hoãn tu vi.

"Bộp bộp bộp bộp..." Ở dưới sự dẫn dắt của Lão Long, mười ba Long Thái tử nhất tề vỗ tay, sấm sét vang dội.

Chỉ có Thập Tứ che mặt, không đành lòng nhìn thẳng bọn anh trai hưng phấn quá độ.

Nhất là vị được làm "phụ huynh" khách mời của Nhiên, lão Tam cắn ngón tay, cười đến ngu ngốc.

Đến nỗi vậy sao... Chỉ là họp phụ huynh cho lão tổ tông thôi mà.

Lý Long Vọng bất đắc dĩ thở dài, năm đó hắn rõ ràng là bỏ bê giáo dục con cái, cho nên đến bây giờ mới vậy thôi, ngoại trừ lão Đại cùng tiểu Thập Tứ hơi bình thường hơn một chút, lối suy nghĩ của các con còn lại có vẻ hơi thoát tuyến.

"Lão thấp, tiếp tục được rồi, lát nữa sẽ có giáo vụ chủ nhiệm đến nói chuyện!"

Khúc Thương Mang ngưng trọng gật đầu: "Em nói không sai."

Long lão đại mộ danh lão thấp đã lâu, giọng điệu có chút khách khí: "Lão thấp, cảm ơn thầy vẫn luôn quan tâm phụ vương và tiểu Thập Tứ."

"Không có gì." Lão thấp cười nhạt.

Tươi mát lịch sự tao nhã, hờ hững như gió, người ban 3 cũng đã quen sắc đẹp lão thấp ngẫu nhiên tập kích rồi.

Bọn họ đều hiểu rõ, lão thấp không phải tuyệt mỹ, nhưng khí chất chẳng kém ai.

Nhưng hôm nay rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy lão thấp trong truyền thuyết thống lĩnh lớp phi nhân loại ngưu bức, nhất là mẫu hậu Hứa Chính, xoắn cái khăn tay nhỏ bé kích động không kềm chế được.

Hoàn toàn không thể hiểu được con dâu tốt như vậy, Hứa Chính thằng nhóc hư đốn này vì sao không sớm xuống tay!

Mười mấy đứa trẻ nhà họ Lý hàng năm nằm vùng tại các cục khí tượng, bất hạnh mải miết công tác, ai cũng không có thời gian yêu đương, đối với loại khí chất ngẫu nhiên phát ra này của lão thấp không hề có lực chống đỡ.

Phương diện này, bình thường nhất là Ngô Hy Ngôn.

Anh vốn là nhân loại, chẳng qua là bị Thần vương cùng Ma vương trúng ý thành nhân loại khổ bức, vừa đấm vừa xoa cưỡng chế đúc thành nhân loại đặc biệt.

Không già không chết, lại không hề có năng lực đặc biệt khác, xem như bình thường nhất ở đây.

Hiện giờ cái lớp có phụ huynh cùng học sinh như vậy, vẫn chăm chú nghe lời lão thấp dặn dò.

Vì ngày mai tốt đẹp, vì bảo vệ môi trường Địa Cầu, vì kỷ niệm chúng ta từng mất đi * thanh xuân, làm lớp chúng ta có thể thuận lợi thăng chức khỏi cấp ba, ổn thoả tham gia thi vào trường Đại học —— chúng ta, nhất định không thể không giả bộ!

(dấu * của tác giả = = mình cũng không hiểu là gì...)

Nửa giờ sau, lão thấp tổng kết cũng không sai biệt lắm, hơi hơi yên lòng, đem bục giảng tặng cho giáo vụ chủ nhiệm tươi cười nhẹ nhàng, cùng học sinh xếp chỗ ngồi cho những người lãnh đạo.

Có điều theo từng người lãnh đạo bước vào ban 3 bé nhỏ, Khúc Thương Mang mới vừa yên lòng tim lại vọt lên cổ họng.

Mấy người xòe đuôi rồng ra kìa... Thu liễm chút đê!

"Cảm tạ các vị phụ huynh đã đến ngôi trường này, rất vinh hạnh cho chúng tôi..." Chủ nhiệm cứ theo khuôn bài cũ bắt đầu, đầu tiên nói vài lời hay, sau đó tiếp tục tâng bốc, đem ban 3 thổi phồng như thần tượng!

Thông thường loại tình huống này chỉ có thể nói rõ một điều —— mau giao học phí!

Dưới bục giảng, Khúc Thương Mang đứng ở một bên, bên cạnh có hai ba người lãnh đạo, thường thường sẽ nói thầm hai câu với anh: "Tiểu Khúc, công tác làm rất được, lãnh đạo hết sức xem trọng cậu."

"Tiểu Khúc, nhất định phải làm cho các phụ huynh yên tâm đem đứa nhỏ giao vào trong tay chúng ta."

"Dạ." Khúc Thương Mang đều nhất nhất đáp ứng.

Rốt cục, ứng phó hoàn một đoạn này xong liền OK, có điều trên bục giảng chủ nhiệm nói quá hứng khởi dài dòng, đối mặt với ngôi sao đang lên này, tựa hồ cũng không cam lòng cứ rời đi như vậy.

Chủ yếu là nên cho các gia trưởng lưu lại ấn tượng khắc sâu mới tốt, vì thế hắn cười híp mắt ra vẻ hòa ái hỏi: "Xin hỏi các vị phụ huynh có vấn đề gì thắc mắc không? Ngô tổng, cuộc thi vừa rồi quý công tử có tiến bộ rất lớn, tiền đồ vô lượng a!"

Tốc độ truyền bá tin đồn nhảm quả nhiên là rất mạnh.

Ngô Hy Ngôn lập tức trở thành tiêu điểm gây chú ý, anh vốn đã quen cảm giác là trung tâm này, tuy nhiên không hề thích người khác lôi thân phận của mình ra để cân nhắc con mình.

"Tôi không có vấn đề gì, Khúc lão sư dạy dỗ Tiểu Thụy rất khá."

"Đúng đúng, Khúc lão sư là một trong những giáo viên có năng lực nhất của trường chúng tôi."

Khúc Thương Mang: "..."

Ngày hôm qua hình như còn bị chủ nhiệm mắng người mới không hiểu quy củ, chẳng chịu tham gia các buổi tụ họp của mọi người.

Bất kể như thế nào, ban 3 hiện giờ ở trong trường học tăng giá rối tinh rối mù, mà Khúc Thương Mang là thầy chủ nhiệm tự nhiên đã trở thành giáo viên hot nhất trường, làm rất nhiều người đỏ mắt đến nghiến răng.

Vấn đề kế tiếp đều bị mẹ của Hứa Chính mang một ít khẩu âm Đông Bắc hỏi han, hữu kinh vô hiểm, tạm thời vượt qua cửa ải này.

Nhưng mà một ý niệm thay đổi trong nháy mắt.

Ngay khi giáo vụ chủ nhiệm chuẩn bị mang đàn em rời đi, có một vị mặc vest trắng, đầu đội mũ dạ, như hùm như sói, đẩy cửa đi vào.

Khúc Thương Mang hoàn toàn không biết người này, những người lãnh đạo càng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt người đàn ông này hoàn toàn không dừng trên người bọn học, trực tiếp tập trung vào mặt Khúc Thương Mang, cung kính nhưng xen lẫn ngạo khí: "Vị này chính là Khúc lão thấp phải không, lần đầu gặp mặt, xin chào."

"Xin chào." Khúc Thương Mang phản ứng rất nhanh trả lời.

Người này có khí tràng rất mạnh, toàn thân là đồ xa xỉ, mấy vị lãnh đạo giương mắt nhìn đăm đăm, nhưng người mở miệng vẫn là giáo vụ chủ nhiệm, bởi vì nơi này chức hắn lớn nhất.

"Vị phụ huynh này, tôi là giáo vụ chủ nhiệm của trường, nếu ngài có vấn đề gì cần trao đổi với trường về tương lai của các em, hoan nghênh ngài lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi, đây là danh thiếp của tôi."

Ánh mắt của người đàn ông xẹt qua gương mặt tươi cười nịnh nọt của hắn, gật gật đầu, đem danh thiếp đút vào túi quần, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng chà xát liền biến thành tro tàn.

"Tôi tới tìm Khúc lão thấp, sẽ không phiền toái chủ nhiệm."

Nói xong ý là tiễn khách, những người này mới bắt đầu đi ra ngoài!

Cái trường này cũng cố gắng đến thần kỳ.

Bởi vì biết người này khẳng định có quen biết với các học sinh trong lớp, Khúc Thương Mang cũng không vội hỏi cái gì, tiễn lãnh đạo xong, lúc này mới đóng kín cửa ra vào.

Có điều phía dưới đã có người ngồi không yên, biết người đó là ai, có thân phận gì, trong lòng nổi trống.

Thái tử gia trong nháy mắt thấy người đó xuất hiện, thuấn di đến trước người Thi Lương Sâm, bảo vệ người phía sau.

"Ông tới làm cái gì?" Sắc mặt Du Khải Luân không tốt, đen mặt.

Ông hừ lạnh một tiếng: "Đây là thái độ của con đối với người bề trên? Du Khải Luân, lễ nghi cung đình con học vứt vào xó nào rồi?"

Nguyên bản Long gia lão thập ngồi ở bên cạnh Du Khải Luân đã sớm bị dọa trắng mặt: "Hỏng rồi hỏng rồi, sao mình lại ngồi ở đây chớ! Não tàn rồi mới làm phụ huynh cho thái tử gia á á á!"

Phụ vương, cứu con!

Lý Long Vọng vô tội nhìn trời, tự cầu nhiều phúc đi, vị này ta cũng không thể trêu vào.

Trong phòng học mùi thuốc súng nặng đến làm cho không ai có thể bỏ qua, Khúc Thương Mang là người có quyền lên tiếng nhất, bất đắc dĩ bắt đầu điều tiết không khí: "Vị tiên sinh này, nơi này là trường học."

Một câu, khiến áp suất thấp của ông thu liễm không ít.

Nét tươi cười của hắn mang theo một tia khí phách: "Thật có lỗi, là tôi không đúng, để Khúc lão thấp chê cười."

"Không không... Ngài là?" Khúc Thương Mang hơi mơ hồ.

Du Khải Luân tâm không cam lòng không nguyện nói: "Vị này chính là... Khụ... Ba của em."

Khúc Thương Mang: "..."

Cả lớp: "..."

Thiên đế = =, ngài chạy tới xem náo nhiệt làm gì.

Thiên đế: "Ta tới tham gia họp phụ huynh."

Khúc Thương Mang cười nói: "Tự nhiên hoan nghênh ngài đến, đây là phiếu điểm học kỳ này của Du Khải Luân."

"Lão thấp! Đừng nói chuyện với ông ấy!" Thái tử gia ôm tiểu họa bì hận không thể lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ tị nạn, có trời mới biết tính tình cha mình thế kia có đánh bay cả 2 đứa phát nổ chết chùm không!

"Thằng nhóc đáng chết, vì sao lão thấp không thể nói chuyện với ta?" Thiên đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đứa con này rất không nên thân, năm đó mình đã nhìn nhầm nó rồi, cho rằng đứa nhỏ này có... quyết đoán nhất, giống mình nhất!

Nói xong sắc mặt nghiêm lại: "Còn đứng đó làm cái gì? Mau tới đây gặp người quen."

"Gặp ai chứ!" Du Khải Luân không tình nguyện buông vợ mình – tiểu Sâm ra, trong lớp còn ai mình không biết?

Nhóm Long Thái tử cùng Long Vương đã sớm lui sang một bên, không dám tham dự việc nhà Thiên Đình. Đây chính là lãnh đạo của mình, còn lãnh đạo cả con mình!

Tuy rằng thái tử gia không ra vẻ bao giờ, nhưng tính tình Thiên đế quả thật không ngửi nổi.

Ai cũng không muốn vô tội trúng đạn.

Thiên đế quay đầu lại, như có suy nghĩ gì đó liếc Lý Long Vọng một cái, nói với tổng tài đại nhân: "Hi, đã lâu không gặp."

"Xin chào." Ngô Hy Ngôn nho nhã lễ độ.

Đông Phương thần giới cùng Tây phương thần giới tự nhiên có liên hệ, hơn nữa quan hệ còn hết sức tốt đẹp, cho nên quen thuộc lẫn nhau cũng không kỳ quái.

Thiên đế: "Du Khải Luân, thất thần làm gì? Còn không mau gọi thúc thúc?"

Du Khải Luân: "..."

Tử thần Hades lúc này cũng đứng lên: "Xin chào." Lúc hắn vừa mới đến cũng đã hàn huyên cùng Vương Hậu Thần giới kiêm Ma giới.

"A? Ngài cũng tới họp phụ huynh?" Thiên đế hơi hơi kinh ngạc.

"Đúng vậy. Tư Ngư học trường này."

Kết quả một vòng người đột nhiên đều biến thành thân thích là chuyện gì xảy ra?

Khúc Thương Mang 囧 囧, lúc này mới chú ý, lớp mình chủ nhiệm đến tột cùng...

Bất luận thần minh Tây Phương hay là thần tiên Đông Phương, đều hết sức tôn kính lão thấp không hề hoài nghi.

Lão thấp có cách dạy bảo, bao che khuyết điểm lại quan tâm học trò rõ như ban ngày không nói, nam nhân nhà lão thấp, dù Thiên đế nhìn thấy, cũng phải hành lễ vấn an.

"Đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?" Thiên đế cúi đầu tuyệt không hàm hồ.

Nhiên: "Ừ, có lão thấp ở đây chúng ta đều rất tốt."

Khúc Thương Mang: "..."

Làm sao lại đột nhiên xả đến trên người của mình hả?

Đọc truyện chữ Full