Khi nhìn thấy đám tay chân Mạc gia đứng trước mặt mình, Mạc Ngữ Luân cảm thấy lạ lẫm, lại nói, bọn chúng thật sự đã rất lâu không xuất hiện trước mặt Mạc Ngữ Luân.
“Mấy người… định làm gì?” Mạc Ngữ Luân hỏi.
“Như thế nào? A, tiểu tạp chủng, không phải là mày không biết tụi tao đó chứ.”
“Hừ, mới có mấy ngày cư nhiên quên chúng tao, chết tiệt!”
Mạc Ngữ Luân nhẩm tính trong đầu, thời gian cậu và Trầm Sở Thiên kết hôn cũng chưa lâu, nhưng giống như đã rất lâu rồi, nụ cười dạt dào hạnh phúc luôn nở trên miệng cậu, điều này làm tộc nhân của cậu cảm thấy rất bực mình.
“Tiểu tạp chủng, chết tiệt!”
La xong, đám bọn chúng liền nhào đến tóm lấy Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Luân vùng vẫy phản kháng, “Buông ra, buông ra! Tôi không còn là người trong nhà với mấy người nữa! Các ngươi buông ra! Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi!”
Một cái tát nổ đom đóm giáng lên mặt Mạc Ngữ Luân, khóe miệng bị rách, nửa bên mặt lập tức sưng vù lên, Mạc Ngữ Luân bị đánh, ngước mắt lên nhìn đám tộc nhân đánh cậu.
“Tiểu tạp chủng, nói cho mày biết, hồ ly thì mãi là hồ ly, đừng tưởng đăng ký nhập hộ khẩu với con người thì mày sẽ không còn là hồ ly nữa! Tao đánh mày, là tại mày!” Nói xong, những nắm đấm tiếp tục trút xuống, sau đó bọn chúng trói Mạc Ngữ Luân lại tha đi, hoàn toàn không để ý vẻ mặt kinh ngạc của đám người đang đứng bu xung quanh nhìn.
Sau khi xe chở Mạc Ngữ Luân đi, những người chứng kiến lập tức báo cảnh sát.
Từ trên xe bị kéo xuống hầm, Mạc Ngữ Luân không biết lần này cậu sẽ bị gì tiếp theo, cậu căng thẳng, trong lòng cố gắng kêu cứu Trầm Sở Thiên.
Mấy người đi đến, lần này không phải là mấy người trước đây thường tìm Mạc Ngữ Luân gây chuyện, mà là những gương mặt xa lạ, Mạc Ngữ Luân cảnh giác nhìn bọn chúng, giãy dụa lui về sau.
Một nam nhân bước đến, túm chặt Mạc Ngữ Luân, không nói không rằng ba ba tát Mạc Ngữ Luân mấy cái, sau đó xé quần áo cậu, lại thò tay vào trong quần Mạc Ngữ Luân.
“Dừng lại! Không được! Buông ra! Dừng tay!” Mạc Ngữ Luân sợ hãi vì bị xâm phạm, cậu la lớn.
Nam nhân đấm vào bụng Mạc Ngữ Luân một cái, đau đớn làm Mạc Ngữ Luân nhắm mặt lại, há miệng nhưng không phát ra thanh âm nào.
“Tiểu tạp chủng. Thứ như mày, mà cũng có người chịu thượng, đồ chó! Mày là cái gì, chỉ là thứ tạp chủng, thân hình này thì có gì hấp dẫn, bất quá chỉ mê hoặc được Trầm Sở Thiên, thế mà mày dám nghĩ ai cũng mê mày! Đừng nằm mơ!” Nam nhân gào thét, sau đó rút roi da, không nói thêm lời nào đánh túi bụi vào đầu Mạc Ngữ Luân.
Mạc Ngữ Luân đau đớn kêu la, lăn lộn trên mặt đất trong tiếng roi da quật vun vút.
“Tao đánh mày! Đánh chết mày! Chết tiệt! Hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày!”
Roi vun vút trong không trung, tiếng roi da quật vào người vang vọng xung quanh, Mạc Ngữ Luân cảm thấy thân thể đau đớn một chút lại một chút, ngay cả trái tim cũng run rẩy.
Cũng không biết đánh nhiều ít, nam nhân tựa hồ đánh cũng mệt mỏi, gã quăng roi cho người khác, phân công: “Tiếp tục đánh, đánh thật mạnh, hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn tiểu tạp chủng này!”
Chiếc roi lại tiếp tục múa, Mạc Ngữ Luân quỳ rạp trên đất, từ lưng đến đùi chằng chịt vết thương, máu chảy ra đỏ cả mặt đất.
Trầm Sở Thiên ngồi trong văn phòng đột nhiên cảm thấy một trận hoảng sợ, lo lắng bất an đi đi lại lại, trong lòng anh bắt đầu nghi ngờ, muốn uống một ngụm nước để bình tâm, vừa vươn tay cầm đến cái ly, Trầm Sở Thiên phát hiện tay anh không thể kìm chế được run rẩy không ngừng.
Sao lại thế này… Là Tiểu Mạc sao? Trầm Sở Thiên nhăn mặt.
“Trầm ca!” Một tiếng kêu vang lên, một đồng sự vọt vào văn phòng, thở phì phì kêu Trầm Sở Thiên: “Nhận được tin báo của dân, có người bị bắt cóc, theo miêu tả thì rất giống tiểu hồ ly nhà anh…”
Trong lòng Trầm Sở Thiên thầm kêu một tiếng ‘Không ổn rồi’, lập tức lấy điện thoại ra tìm vị trí của Mạc Ngữ Luân, quả nhiên, anh phát hiện cậu không ở nhà, cũng không ở lớp học đêm hoặc những nơi quen thuộc khác.
“Trầm ca, làm gì bây giờ?”
Trầm Sở Thiên phất tay, “Theo tôi, tôi biết cậu ta ở đâu.”
Một chiếc xe cảnh sát chạy đến ngoài cửa một hộp đêm, Trầm Sở Thiên nhảy xuống xe chạy về phía cửa, liền bị cản lại. Trầm Sở Thiên đưa thẻ nghành ra: “Cảnh sát!”
“Xin hỏi cảnh sát Trầm đến có chuyện gì? Điều tra? Có lệnh khám không? Không có lệnh thật thì không thể cho anh vào.” Tên hồ ly gác cửa từ từ hỏi thăm.
Trầm Sở Thiên đẩy y ra, hét: “Lục soát!”
Chạy vào trong hộp đêm rồi, Trầm Sở Thiên vội vàng tìm từng phòng từng phòng một, bất quá lúc này là buổi chiều, hộp đêm vẫn chưa bắt đầu kinh doanh, chỉ có một vài nhân viên tạp vụ, nhìn thất Trầm Sở Thiên mang cảnh viên tiến vào, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trầm Sở Thiên cố tình không để ý đến chuyện đó, anh nôn nóng muốn tìm thấy Mạc Ngữ Luân, anh cảm thấy tim mình đập mạnh bất thường, từ trong tiềm thức cảm nhận được lúc này Mạc Ngữ Luân nhất định bị thương rất dữ dội.
Một nam nhân xuất hiện trước mặt Trầm Sở Thiên, giang hai tay cản anh, “Cảnh sát Trầm, anh đang làm gì vậy, đang làm chuyện không đúng quy định của nhân viên nhà nước đi.”
Trầm Sở Thiên nhìn người mới đến, quát hỏi: “Tiểu Mạc đâu? Cậu ta ở đâu?”
“Cảnh sát Trầm, những hồ ly yêu thú ở đây đều họ Mạc, anh muốn hỏi ai?”
Trầm Sở Thiên kéo áo người nọ, “Đừng giả bộ, tôi biết Tiểu Mạc ở đây, các người bắt cậu ta làm gì? Giao cậu ta ra đây!”
“Cậu ta không ở chỗ chúng tôi.” Người kia vùng vẫy, phủ nhận.
Trầm Sở Thiên bỏ y ra, lại chạy vào sâu trong hộp đêm, anh có thể cảm nhận một cách mãnh liệt được Mạc Ngữ Luân đang ở nơi này.
Mấy nam nhân lao đến, vây xung quanh Trầm Sở Thiên, không cho anh chạy tiếp vào trong.
“Tránh ra!” Trầm Sở Thiên trầm giọng.
“Cảnh sát Trầm, nếu anh không có lệnh khám thì không thể tùy tiện xông vào làm loạn trong này.”
Trầm Sở Thiên căn bản không để ý đến mấy kẻ chặn đường anh, anh nhướng mày, lạnh lùng đánh giá đối phương một chút, “Nếu tôi không tìm được người tôi muốn tìm ở trong này, các người có thể đến cảnh cục khiếu nại tôi, cho dù đến phòng liêm chính cũng có thể, Trầm Sở Thiên tôi nhất định chịu trách nhiệm những gì đã gây ra, đến lúc đó mấy người muốn ‘chỉnh’ tôi thế nào cũng được. Nhưng nếu, tôi tìm được người ở đây, vậy đám các người… có thể biết được chết là như thế nào…”
Lời nói lạnh băng ngoan độc của Trầm Sở Thiên làm đám người chặn anh ngây ngẩn, tiếp theo Trầm Sở Thiên nghiêng người, len qua đám người chặn đường, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Theo sự dẫn dắt từ tiềm thức, Trầm Sở Thiên chạy xuống hầm, liền thấy những gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, những tên hồ ly vẫn luôn gây phiền phức cho Mạc Ngữ Luân.
Bọn kia nhìn thấy Trầm Sở Thiên, trên mặt đều lộ ra thần sắc sợ hãi, tên cầm đầu khẽ nói: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi chỉ bắt cậu ta về, tôi không đánh cậu ta…”
Trầm Sở Thiên nghe được, mắt khẽ nheo lại, nghiến chặt răng, sau đó anh đẩy bọn chúng ra, tiếp tục đi vào trong.
Đã tìm thấy Mạc Ngữ Luân! Nhìn Mạc Ngữ Luân trần trụi quỳ rạp trên đất, tấm lưng trần cơ hồ không còn nguyên vẹn, từng vết roi quật xuống ngang dọc chi chít rỉ máu, Trầm Sở Thiên cảm thấy tất cả trong trong người dồn lên trên mặt, sao độc ác như vậy, sao có thể thương tộc Tiểu Mạc vô tội như vậy được!
Sai cảnh viên theo phía sau gọi xe cứu thương, sau đó Trầm Sở Thiên quay đầu nhìn đám người trong gian phòng, anh biết bọn chúng đều là hồ ly của Mạc gia, xiết xiết nắm tay, Trầm Sở Thiên hỏi: “Tại sao? Tại sao lại đối xử với cậu ta như vậy? Rốt cục cậu ta đã làm gì? Nói cho tao biết!”
“Nó… nó…”
Trầm Sở Thiên một tay túm lấy kẻ gần anh nhất, ánh mắt lợi hại như muốn xuyên thủng đối phương, người kia sợ run người, “Mấy năm nay tao không dám ra tay, tụi bây có biết vì sao không?”
Đối phương lắc đầu không biết.
“Là vì tao biết mình ra tay rất nặng!” Trầm Sở Thiên nói xong, đấm một cái, đánh đối phương phun ra một bụm máu, gào théo lăn lộn trên đất, mấy người thấy vậy liền muốn chạy trốn, bị một tiếng quát ra lệnh “Đứng lại! Dám động đậy liền bị gấp bội!” làm cho không dám nhúc nhích.
“Lúc trước đuổi cậu ta đi, hoàn toàn không để ý cậu ta nhỏ tuổi như thế nào, sau có thể nhìn cậu ta khi trưởng thành thì khả ái, phiêu lượng lại bắt cậu ta trở về, tại sao? Tại sao không thể buông tha cậu ta?”
“Nó… là mẹ nó đuổi đi, cũng không phải tụi tôi…”
“Đều như nhau!” Tiếp theo là một cú đá hung hăng vào sườn, thân thể hồ ly bị đá trúng bay ra ngoài, đập vào tường bất tỉnh.
Thấy từng thủ hạ bị đánh, tên chủ mưu bắt Mạc Ngữ Luân từ từ lui về sau, nói: “Mày… Mày không được làm bậy, tao có thể kiện mày!”
“Kiện đi, kiện đi, tao sẽ chịu trách nhiệm những gì tao đã làm, trước khi ra tay tao đã biết hậu quả rồi! Bất quá, trước khi mày kiện, tao sẽ đánh cho nhừ xương!” Trầm Sở Thiên nói xong liền bước tới.
Người kia sợ tới mức la lên, “Nó… nó đáng bị như vậy, ai biểu nó là con của Monica!”
“Chỉ tại như vậy thôi hả?”
“Nó là tạp chủng! Nó không phải hồ ly!”
Trầm Sở Thiên không nói nữa, đem toàn bộ sức lực dồn vào nấm đấm, đánh một cái thật mạnh! Thực sảng khoái!
Sau khi đánh bọn kia xong, Trầm Sở Thiên ngồi xuống bên cạnh Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Luân đã hôn mê bất tỉnh, Trầm Sở Thiên nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, lau đôi môi bê bết máu, nhìn gương mặt bầm dập cùng khóe miệng bị rách, Trầm Sở Thiên khẽ lẩm bẩm: “Là anh không tốt, thực không nên để em ra khỏi nhà…”
Xe cứu thương đến, Mạc Ngữ Luân được đưa lên cáng khiêng ra ngoài, Trầm Sở Thiên theo sát phía sau, sau đó anh nói với những cảnh viên: “Gọi tiểu đội đến, mang theo lệnh khám, tôi phải kiểm tra xem ở đây có hàng cấm hay không, còn có…” Anh hất cằm về phía mấy thằng bị đánh, “Mang mấy người này về cục, kiện bọn chúng tội giam giữ bất hợp pháp, nga, thêm một tội, đánh lén cảnh sát.”
“Dạ.”
Trầm Sở Thiên lại đi ra ngoài, khi xuyên qua hành lang lầu một, anh nghe tiếng bước chân, tiếng đăng đăng của giày cao gót vang lên trong không gian im ắng nghe dồn dập và bất an khác thường, Trầm Sở Thiên liền bước chậm lại.
Một nữ nhân dáng người cao gầy xuất hiện trong tầm mắt Trầm Sở Thiên, khi nàng nhìn thấy Trầm Sở Thiên, cũng dừng chân lại.
Đó là một nữ nhân xinh đẹp, dung mạo mỹ lệ, mái tóc búi cao, mặc một chiếc váy dự tiệc chít eo màu trần bì, trên cổ, cổ tay đeo trang sức hoa lệ, tuy rằng trang phục của nàng không phải màu đỏ, nhưng làm người ta cảm nhận được tính cách tràn đầy sôi động toát ra từ người nàng. Nàng chạy rất nhanh, sau khi dừng lại vẫn không ngừng thở dốc, một bàn tay đặt lên ngực, tay kia nâng váy lên.
Trầm Sở Thiên cảm thấy nữ nhân không có ác ý, anh bình tĩnh lại, muốn đi tiếp, lại để ý thấy nữ nhân vẫn luôn chăm chú nhìn anh, đôi mắt long lanh lóe lên tia nhìn phức tạp. Trầm Sở Thiên bắt đầu nghi hoặc.
Nữ nhân kìm hơi thở lại, khẽ liếm môi, nhẹ giọng hỏi: “Nó…”
Một chữ đơn giản kia, lại xẹt lên như tia lửa điện, Trầm Sở Thiên biết nữ nhân này là ai – Monica.
Nghĩ nghĩ, Trầm Sở Thiên nói: “Bị thương.”
Khuôn mặt nữ nhân vẫn bình tĩnh, trong mắt lại xe qua tia hối hận cùng đau đớn, tuy rằng chỉ trong tích tắc, nhưng Trầm Sở Thiên nhìn thấy rất rõ. Là vì không chạy đến kịp thời sao? Trầm Sở Thiên không biết, nhưng anh có thể khẳng định, Monica vội vàng chạy đến nhất định là vì Mạc Ngữ Luân.
“Cậu ta sẽ không sao.”
Sau khi chỉ thốt ra một chữ Monica vẫn luôn im lặng, biểu tình trở nên hờ hững, khi đôi mắt nàng chuyển sang lãnh đạm, nàng xoay người, sau khi bước được vài bước lại ngừng lại.
“Cậu có thể đáp ứng tôi một việc được không?” Monica xoay lưng về phía Trầm Sở Thiên hỏi.
“Xin cứ nói.”
“Tôi bắt cậu phải đáp ứng – suốt đời này cậu phải đối xử tốt với nó.” Monica nói xong, hai vai khẽ run, bóng dáng đứng ở đó thoạt nhìn thật cô độc, kiên cường nhưng lại buồn bã.
Trầm Sở Thiên cười, “Trầm Sở Thiên tôi suốt đời này sẽ đối xử tốt với Mạc Ngữ Luân, tôi yêu cậu ấy suốt đời.”
“Lời nói của con người… sao ta có thể tin được?” Monica nhẹ giọng nói.
Trầm Sở Thiên cười, “Tôi tuyệt đối không hứa hẹn với bất kỳ ai một chuyện gì, nhưng một khi tôi đã hứa, tôi sẽ cố gắng làm.”
Monica khẽ run, sau đó thẳng lưng, thái độ tỏ ra quả quyết, nâng váy bước đi.
Trầm Sở Thiên đứng phía sau Monica nói: “Kỳ thật, bà vẫn luôn dõi theo cậu ấy phải không? Bà vẫn luôn bảo hộ cậu ấy, phải không?”
Monica dừng lại một chút, sau đó kiên quyết rời đi, không quay đầu lại.
Nhìn Monica bước đi, Trầm Sở Thiên cảm thấy buồn bã không sao diễn tả được, vì Mạc Ngữ Luân, mà cũng vì Monica. Anh tin rằng Monica yêu thương Mạc Ngữ Luân, nhưng, nàng cũng không dám thể hiện tình yêu thương của nàng.
Tiểu Mạc đáng thương, Trầm Sở Thiên nghĩ, rời hộp đêm chạy đến bệnh viện.
Nhìn Mạc Ngữ Luân nằm trên giường bệnh bị băng bó gần giống cái xác ướp, Trầm Sở Thiên cực kỳ đau lòng, nhớ đến mấy tên khi dễ Tiểu Mạc cũng bị anh đánh một trận, anh mới cảm thấy cảm thoải mái trong lòng hơn một chút.
Mạc Ngữ Luân bị đánh đến nỗi hoảng sợ, khi tỉnh lại như thế nào cũng không chịu ở bệnh viện, một hai kéo Trầm Sở Thiên về nhà, nhìn tiểu hồ ly khóc đến nỗi nước mắt tuôn như mưa, Trầm Sở Thiên hỏi bác sĩ, biết được cậu chỉ bị phần lớn là ngoại thương, có thể tĩnh dưỡng tại nhà, Trầm Sở Thiên liền mang cậu về nhà, để y tá hằng ngày đến khám cho cậu, còn anh xin nghỉ phép, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc tiểu hồ ly.
Mỗi ngày, y tá đến thay băng cho Mạc Ngữ Luân, nhìn thấy cả tấm lưng cậu huyết nhục mơ hồ, Trầm Sở Thiên cảm thấy đau lòng đến mức từng mạch máu trong người cũng run rẩy.
Mạc Ngữ Luân cắn răng chịu đau để thay băng.
Lãnh tinh hồn mang thuốc trị thương ngoài da đến, hiệu quả không tệ, những vết thương nhỏ bắt đầu liền miệng, những vết thương lớn hơn bắt đầu kéo da non.
“Có phải em thực không có tiền đồ?” Hôm nay, khi Trầm Sở Thiên thay băng cho Mạc Ngữ Luân, cậu liền hỏi. Sau khi những vết thương lớn đóng mày, Trầm Sở Thiên liền thay thế công việc của y tá.
“Sao có thể, anh cảm thấy Tiểu Mạc rất kiên cường.”
“Nhưng, em có khóc a.”
“Khóc thì vẫn kiên cường.”
Băng vết thương thật tốt xong, giúp Mạc Ngữ Luân nằm sấp xuống. Mạc Ngữ Luân bị thương hết cả lưng, trong một thời gian dài không dám nằm thẳng. Trầm Sở Thiên khẽ vỗ vỗ vai Mạc Ngữ Luân, hỏi cậu, “Tiểu Mạc, em muốn cái gì, bất kỳ cái gì anh cũng sẽ làm cho em.”
Mạc Ngữ Luân nhướng mắt nhìn Trầm Sở Thiên, vươn tay có chút khó khăn, ngón tay cuốn lấy ngón tay Trầm Sở Thiên, “Em muốn… anh, muốn anh? Anh có thể đáp ứng không? Đừng rời xa em, đừng bỏ em, yêu em, mãi mãi… mãi mãi…”
“Anh sẽ làm được.”
“Mãi mãi yêu em, không gạt em, không rời xa em….” Tiểu hồ ly thì thầm.
“Nhất định!”
Trầm Sở Thiên kết thúc kỳ nghỉ phép, phải trở lại cảnh cục, anh mời Lãnh Tinh Hồn và Ô Mễ đến chăm sóc Mạc Ngữ Luân, có hai người họ chăm sóc, thân thể Mạc Ngữ Luân mỗi ngày khỏe hơn.
Lần cuối cùng đến bệnh viện kiểm tra, thấy bác sĩ đã không còn tỏ vẻ lo lắng, dặn chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian thì sẽ khỏe lại như trước, trong lòng Trầm Sở Thiên mới thư thái.
“Em khỏe rồi, không sao hết, anh không cần hứng em như hứng hoa nữa.” Mạc Ngữ Luân nhìn giấy khám bệnh vui vẻ nói.
“Tóm lại là vẫn phải cẩn thận.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra cửa bệnh viện, đột nhiên một thân ảnh màu cam lọt vào trong tầm mắt Trầm Sở Thiên, anh ngẩng đầu nhìn, phát hiện Monica đứng cách đó không xa.
Sao nàng lại đến đây? Trầm Sở Thiên nghi hoặc trong lòng, ngay lập tức liền trở lại bình thường, sau chuyện lần trước, Trầm Sở Thiên hung hăng giáo huấn người Mạc gia, thể hiện rõ thái độ, những kẻ muốn tìm Mạc Ngữ Luân để lợi dụng cậu đả kích Monica đã không suy nghĩ cặn kẽ, hơn nữa Mạc Ngữ Luân cũng đã nhập hộ khẩu vào Trầm gia, cho nên Monica mới dám ra mặt gặp cậu.
“Sao không đi tiếp?” Thấy Trầm Sở Thiên dừng lại, Mạc Ngữ Luân nhìn theo anh, nhìn theo hướng anh đang nhìn, cũng chú ý đến Monica đang đứng gần đó.
Thấy tinh thần Mạc Ngữ Luân tốt, Monica lộ vẻ trấn an, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó thùy hạ mi mắt, quay người bước đi. Thời gian nàng xuất hiện không quá một phút.
Mạc Ngữ Luân nhìn theo hướng Mạc Ngữ Luân biến mất, huyết thống cậu đang mang trong người trong tích tắc báo cho cậu biết nàng là ai, môi cậu giật giật, nhưng không phát ra âm thanh nào. Trầm Sở Thiên khẽ vuốt tóc Mạc Ngữ Luân, để cậu dựa vào vai anh, “Chúng ta đi thôi.”
Ngồi trên xe, Mạc Ngữ Luân nằm trong lòng Trầm Sở Thiên, nhẹ giọng nói: “Anh biết nàng ta là ai.”
“Đương nhiên.”
“Anh đã gặp mặt trước rồi.”
“Bộ dạng của em rất giống nàng.”
“Thật không?”
“Đúng, chính em cũng cảm nhận được, người ngoài nhìn thấy liền biết, em và nàng ta như cùng đúc một khuôn ra.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy nàng… Không ngờ trong hoàn cảnh này…”
“Nàng vẫn luôn lo lắng cho em.” Trầm Sở Thiên thật tình nói, anh không muốn tiểu hồ ly thương tâm khổ sở chỉ liếc mắt nhìn mẫu thân một cái rồi thôi.
“Lúc em còn rất nhỏ, chỉ biết mình bị mẹ vứt bỏ, nàng không cần em, cũng không nhận em. Kỳ thật, em không hận nàng, chúng ta chưa bao giờ sống cùng nhau, nàng với em mà nói giống như người lạ, em muốn hận cũng không hận được.”
“Đừng hận nàng, nàng ta có nỗi khổ.”
“Chẳng lẽ em lại không có? Sống với em là chuyện thống khổ, nhục nhã sao?” Mạc Ngữ Luân ngẩng đầu nhìn Trầm Sở Thiên.
“Tiểu Mạc, đừng như vậy.” Trầm Sở Thiên vuốt tóc Mạc Ngữ Luân an ủi, “Qua lần gặp mặt này, nàng có thể thanh thản hơn một chút. Nhưng, nàng vẫn quan tâm em, bằng không nàng đã không đến.” Trầm Sở Thiên nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên nàng đã bắt anh phải hứa hẹn.
Mạc Ngữ Luân lặng lẽ khóc, Trầm Sở Thiên ôm cậu vào lòng, “Tiểu Mạc, đừng đau khổ, em còn có anh. Chúng ta cùng một chỗ, em muốn gì anh sẽ làm cho em, Tiểu Mạc, đừng khóc.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 9
Quyển 3 - Chương 9