Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Tâm tình Thư Văn gần đây không vui lắm. Sắp đến cuối năm, chuyện trong công ty bề bộn, nên dù rất muốn đi xem Ngả Lâm đau ốm ra sao, nhưng không thể tới được, chỉ có thể gọi điện cho cậu mà ân cần hỏi han. Tất nhiên Ngả Lâm không nói mình vẫn tiếp tục đi quán bar tiếp khách, Thư Văn chỉ biết chờ tới khi hoàn thành đống công việc mới có thể qua xem. Nhưng hết lần này tới lần khác Lý Khả quấn quýt mè nheo bảo muốn có tiền xây dựng sự nghiệp riêng. Y nói bây giờ khó tìm đối tác, không bằng tự mình lập công ty kiếm tiền. Thư Văn thật sự không muốn nghe y nói tới việc này. Hắn thấy y thực kỳ lạ, chưa bao giờ đi làm ở công ty nào, mà đã muốn thành giám đốc rồi. Tuy nhiên cứ bị y ôm chặt nì nèo mãi, không có cách nào khác, đành phải miễn cưỡng đồng ý sẽ giúp đỡ y.
Lý Khả tìm được một người muốn góp sức với y nữa, có thể thành lập chung. Chỉ cần Thư Văn cho y vay một nghìn vạn là có đủ vốn thành lập công ty, đến khi hoạt động ổn định có thể nhanh chóng hoàn trả tiền. Một nghìn vạn không phải là con số nhỏ, tuy Thư Văn không phải không có, nhưng muốn lấy khỏi ngân hàng không thể nhanh chóng đơn giản mà được. Hắn nói với Lý Khả, đối tác kia còn chưa thấy mặt, không biết có đáng tin hay không? Sau này hoạt động thì làm ăn kiểu gì? Mỗi lần như vậy Lý Khả đều thế thốt rằng đã thỏa thuận với người ta cả rồi, hiện tại đều chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn thiếu tiền nữa thôi. Thư Văn yêu cầu y nói tỉ mỉ kế hoạch hoạt động của công ty, hắn thực sự không an tâm chút nào. Lý Khả muốn mở công ty môi giới việc làm. Bây giờ sinh viên ra trường rất khó tìm việc nên y muốn làm đối tượng bắc cầu giúp họ dễ tìm việc ưng ý hơn. Thư Văn nghĩ ý định này rất hay, nhưng tỉ mỉ là như thế nào?
Lý Khả trình bày rằng sinh viên mới tốt nghiệp thì sẽ cho đăng kí trước, sau đó bảo bọn họ ra ngoài lôi kéo bạn bè tới công ty của mình đăng kí thêm, đến khi đủ số người thì đưa tới các công ty khác để bọn họ chọn lựa. Thư Văn nhíu mày, thế số người đó còn lại chưa có việc làm sẽ tính sao?
Lý Khả đáp y vẫn sẽ để cho bọn họ đi giới thiệu công ty với sinh viên mới tốt nghiệp, nếu giới thiệu được nhiều sẽ trả tiền cho họ, coi như cấp tạm một công việc tại công ty mình đi, hơn nữa khi tìm được được vị trí tốt, y sẽ ưu tiên cho họ.
Thư Văn vặn hỏi sao y không tìm tới nơi cần người trước, để đủ số lượng đăng kí mới tìm công ty chẳng phải là lừa đảo ngươi ta sao? Sẽ sinh ra rất nhiều rắc rối đó.
Lý Khả chê Thư Văn ngốc nghếch, hiện tại thị trường việc làm thiếu thốn, khi mình có người thì họ ắt sẽ tự tìm tới.
Thư Văn vẫn cảm thấy không yên tâm, nên càng gặng hỏi chi tiết. Lý Khả làm loạn lên không muốn nói nhiều ra. Thư Văn cũng không muốn nói nữa, chỉ bảo với y hắn muốn gặp mặt đối tác đó để tìm hiểu kĩ hơn.
Lý Khả nói đối tác của y rất giỏi nghiệp vụ, còn có rất nhiều kinh nghiệm. Thế là y sắp xếp một cuộc hẹn ở quán rượu cho Thư Văn gặp mặt.
Nhưng tại buổi gặp gỡ hôm đó, Thư Văn thực sự tức giận.
Người hợp tác với Lý Khả có nói chuyện kinh doanh lần này của bọn hắn tuyệt đối không thể bị lỗ. Nhưng đã là kinh doanh thì sao có thể tránh khỏi thua lỗ lúc đầu.
Phía đối tác đó còn nói khi có người tới công ty môi giới này cần việc, thì phải nộp một khoản phí dịch vụ, nếu trả tiền công giới thiệu cho họ thì cũng là trích từ đó mà ra, như vậy căn bản công ty sẽ không bị thua thiệt một đồng nào.
Thư Văn nghe ngữ khí nói chuyện không đàng hoàng của tên đó lập tức nộ khí xung thiên, liền quát rằng làm như thế chẳng khác nào bọn bán hàng đa cấp chỉ biết lừa đảo! Đây là việc trái pháp luật!
Lý Khả thấy Thư Văn nổi cơn thịnh nộ, vội vàng xin lỗi với người ta, rồi kéo Thư Văn vào toa lét.
Thư Văn nổi xung với Lý Khả. Hắn không hề biết y lại muốn đi làm loại việc như bán hàng đa cấp! Hắn nói nhất định sẽ không cho y một đồng nào!
Lý Khả vội vàng giải thích, thanh minh rằng đây không hề giống bán hàng đa cấp, khi công ty hoạt động ổn định đi vào quỹ đạo thì có thể quang minh chính đại rồi.
Thư Văn chỉ mắng y không biết suy nghĩ, làm như vậy lừa đảo, hắn quyết không đầu tư.
Lý Khả còn muốn khuyên, nhưng Thư Văn đã muốn bỏ đi. Bất chợt hắn trừng mắt nhìn vào một ngăn toa lét họ đang đứng. Một nam nhân trông mặt rất thỏa mãn đi ra từ trong đó, bước tới bồn rửa tay, nhưng, thu hút ánh mắt của Thư Văn, không phải là cái người kia, mà là Ngả Lâm đang ngồi bên trong. Cậu ngồi xổm, không ngừng nôn mửa, y phục lôi thôi, quần còn chưa kịp kéo lên, chỉ hơi có ý che trên người. Vẻ mặt của cậu có vẻ rất thống khổ, hai tay gắt gao bám lấy thành bệ, nôn ác liệt, như thể muốn đem hết ruột gan tống ra ngoài. Cậu cũng chưa kịp lau sạch tinh dịch của nam nhân còn vương trên người, cứ như vậy hiện rõ trước mắt mọi người.
Máu trong người Thư Văn lập tức đông lạnh lại rồi tuôn trào, hắn quay lại hung hăng đánh tên nam nhân kia. Người đó không có chút đề phòng, bị hắn đánh cho ngã lăn quay. Thư Văn không ngừng chửi bới: “Mày là cái tên khốn nạn nào hả? Mày đã làm gì với cậu ấy?! Nói mau! Mày đã làm gì cậu ta? Tao đánh chết mày! Xem mày còn dám khi dễ cậu ấy nữa không?”
Tên kia bị tấn công bất ngờ nên không thể đánh lại được, chỉ có thể nằm trên sàn nhà kêu ú ớ, không rõ nói gì. Ngả Lâm vừa bị khách nhân dằn vặt, thân thể còn đang suy yếu, người chỉ run lên từng đợt, chút khí lực cũng không có. Nhưng khi thấy nam nhân kia bị Thư Văn đánh đến điên cuống, cậu gom hết sức mình, đừng dậy nói: “Đừng đánh nữa!”
Thư Văn nghe được thanh âm của Ngả Lâm, chợt dừng tay lại. Nam nhân đang nằm trên mặt đất lúc này mới hoàn hồn, lập tức đứng dậy kêu to: “Mày là ai hả? Tao đến đây tiêu khiển lại cần mày xen vào sao?”
Thư Văn nghe vậy, buông tay ra. Hắn hướng mắt nhìn Ngả Lâm, như chờ cậu giải thích. Nam nhân kia liền chớp lấy cơ hội, chạy như bay khỏi đó. Ngả Lâm thấy hắn ta chạy mất, vội vàng gọi với theo, nhưng thốt ra khỏi miệng lại thành tiếng nói yêu ớt: “Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền!”
Thư Văn lúc này mới biết sự thật, Ngả Lâm vẫn tiếp tục đi bán thân. Hắn khổ tâm thương nhớ trông ngóng cậu mấy ngày nay, vậy mà kết quả lại là như vậy đây. Cậu vẫn muốn đi bán thân lấy tiền. Mấy ngày trước cậu nhu thuận đáp ứng với hắn sẽ bỏ nghề, thế mà cuối cùng, chính hắn lại bị cậu lừa. Một người cũng lắm chỉ bị lừa có một lần, chẳng lẽ mình lại bị lừa tới lần hai lần ba thế này sao?
Đến lúc này, Thư Văn không còn tỉnh táo được nữa, lửa giận chiếm giữ trong lòng bùng lên khiến hắn gần như điên cuồng.
Hắn tiến đến túm lấy cổ áo Ngả Lâm, lôi cậu ra khỏi ngăn toa lét ấy, không thèm để ý cậu đang lảo đảo suy yếu. Đẩy cậu lên bồn rửa tay, gào vào mặt cậu: “Không phải ngươi đã đồng ý với ta rồi sao? Tại sao vẫn còn muốn đi bán thân hả? Không bị nam nhân thượng sẽ chết sao?”
Ngả Lâm vẫn còn mơ hồ, lúc bị Thư Văn ném lên bồn rửa, thắt lưng đụng vào cạnh bàn đá, rất đau đớn. Nhưng cậu không muốn quan tâm nữa. Cậu đã mất bao lâu để hầu hạ chiều lòng khách, đột nhiên bây giờ xảy ra sự tình khách chạy mất, tiền công còn chưa cầm trong tay. Cậu chán nản lắm rồi, trừng mắt nhìn Thư Văn, nói to: “Ta chỉ là muốn nỗ lực để sống sót, thế thì có gì sai chứ?”
Thư Văn thấy cậu nói như vậy, tựa như có chết cũng không hối cải, hắn tóm chặt lấy cánh tay Ngả Lâm, giận dữ nói: “Nếu ngươi đã muốn dựa vào cái tài này để sống sót, được lắm, vậy bán cho ta đi, ta mua không phải xong sao? Chẳng phải chỉ cần trả tiền cho ngươi là có thể thượng ngươi sao? Ta cũng sẽ như đám khách nhân đó trả thù lao cho ngươi! Muốn bao nhiêu ta trả bấy nhiêu! Ngươi cần tiền còn để làm cái quái gì nữa? Muốn hít thuốc phiện, được, cứ hít tới chết đi ta không thèm quản nữa!”
Ngả Lâm nghe xong, nản lòng chẳng muốn đôi co nữa. Cậu nhàn nhạt đáp: “Một lần ba trăm, không kì kèo.”
Thư Văn nổi giận. Hắn buông Ngả Lâm ra, móc ví ném một xấp tiền vào mặt Ngả Lâm, khinh bỉ nói: “Số tiền này không biết thừa bao nhiêu! Nếu còn thấy thiếu thì ta cho thêm!”
Liếc mắt nhìn những đồng tiền đỏ rực rơi tung tóe trên mặt đất, Ngả Lâm không nói câu nào nữa, im lặng tự cởi từng nút áo của mình. Mỗi cái cúc mở ra, dần dần lộ ra thân thể đầy vết thương mới cũ. Ngả Lâm cúi đầu, bàn tay đi chậm xuống dưới cởi quần ra. Nhìn động tác uể oải chậm chạp của cậu, giống như đang hung hăng đả kích Thư Văn. Hắn cảm thấy nếu tiếp tục nhìn nữa thì mình sẽ càng đau lòng hơn. Ngay trước khi Ngả Lâm kịp cởi quần, Thư Văn chạy ào ra khỏi cửa.
Lý Khả vẫn lạnh lùng đứng ở một bên trông thấy tất cả. Thư Văn đã nhanh chóng lao như bay rời khỏi, lúc này Ngả Lâm mới buông thõng hai vai, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt khi nãy đã vỡ nát, trông cậu rất đau thương. Lý Khả bước tới, nhặt đống tiền rơi vãi trên sàn nhà đưa cho Ngả Lâm rồi nói: “Đừng có không biết xấu hổ như thế! Buông tha cho Thư Văn đi! Anh ấy rõ ràng không thích ngươi!”
Ngả Lâm chậm rãi vươn tay, nhận tiền từ tay y: “Thế giới thật nhỏ bé a. Xem ra chúng ta có duyên phận với nhau, tới chỗ nào cũng có thể gặp các ngươi được. Phiền ngươi nhắn lại cho hắn, chuyện của ta không cần hắn phải quản, làm sao để hắn buông tha cho ta đi, ta chỉ muốn yên lặng mà tồn tại thôi. Hắn đánh khách nhân của ta, tiền này là bồi thường cho số tiền công mà ta không nhận được lúc nãy.” Nói xong, cậu vịn tay vào tường, chậm rãi rời khỏi, dù vẫn đi lại tập tễnh, nhưng cậu vẫn gắng giữ khí thế kiên định cho mình.
Thư Văn sau khi lao ra ngoài, không hề để ý tới Lý Khả đang gọi, vội vã lái xe rời đi. Trong đầu xoay mòng mòng những cảnh Ngả Lâm ở bên nam nhân khác, làm hắn thấy thật sự tuyệt vọng. Ảo não, phẫn hận, vì sao mình tới tình trạng này còn có thể thương xót cho hắn cơ chứ? Hắn vô cùng thống khổ, mà mọi thống khổ đó lại từ một tay cái người đang bán thân kia tạo thành, hắn còn tưởng mình có thể giúp cậu trở về với con đường cũ, làm một người bình thường, hắn thương cảm cho người kia, hắn luôn muốn giúp Ngả Lâm có điều kiện học tập tốt mà!
Được lắm! Không phải ngươi thích sống như vậy sao? Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Ngươi cố ý phụ lòng tốt của ta! Ta đây sẽ theo ý ngươi, cho ngươi cuộc sống đúng theo ý ngươi! Ta sẽ cho ngươi kiếm tiền, cho ngươi làm trai bao, cho ngươi làm tất cả những gì ngươi thích!
Ngả Lâm, hãy chờ đấy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thác Vị
Chương 24
Chương 24