DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vụ Cốc
Chương 67: Món ăn mặn thứ hai mươi – Hài tử [nhất]

Editor: Sakura Trang

lâm vụ cốc, dùng võ nổi tiếng, trong giang hồ mọi người đều biết, nhưng thậm chí ít có người biết được vị trí. Nó không phải là chính không phải là tà, vừa làm người ta hướng tới lại để cho người sợ hãi. Mà ngày nay, vụ cốc bốn mùa như xuân rút lui đi trận pháp sương mù dày đặc, lộ ra cảnh sắc mùa đông, trước núi y cốc lại là giăng đèn kết hoa, dáng vẻ vui mừng ngất trời.

Sinh bách thảo y thế nhân, y cốc cứ điểm bên ngoài của Vụ cốc, cũng chính là địa điểm cử hành thịnh hội với bên ngoài của Vụ cốc. Thân phận hôm nay của y là cốc chủ “Dung Tình” Từ Trinh mới vừa qua loa một phen mời khách, được một lát, dưới nụ cười thành thạo kia nhưng mơ hồ mang theo vài tia lo lắng.

“A nha nha, đây là cố ý sao? Bộ dáng như vậy nếu như bị các cô nương cảm mến ngươi nhìn thấy, nhưng mà thành chuyện lớn đó!” Thanh âm có chút nói năng tùy tiện vang lên bên tai, Từ Trinh hơi sững sờ, cũng không nghiêng người tránh. Nam tử một thân bạch y cười khẽ vỗ vai hắn một cái, ở hắn phía sau không xa, thì đi theo một ảnh tử phục sức ám sắc. Người bị bỏ qua một bên đứng ở nơi bóng mờ ám văn tinh xảo không nhìn rõ, người nọ nhìn như thị vệ tùy thân, nhưng ai cũng biết người thân phận bực này không vào được cửa lớn.

Tới chính là bằng hữu mà sau khi Từ Trinh sống lại lần đầu tiên bước vào giang hồ quen biết, lâu chủ Tình lâu Mộ Thiểu Liên, mà người đứng phía sau hắn liền là ái nhân bán cá mà vị lâu chủ này tâm tâm niệm niệm.

Nói đến chỗ này, Từ Trinh cũng có chút nổi giận, nếu không phải tên bởi vì cái tên ngu si vì ái tình đánh mất chỉ số thông minh, hắn và Chung Nghị cũng không cần nghìn dặm xa xôi vội vàng về trong cốc… Một cái ngày cưới của đứa muội muội cố chấp cũng có thể không phúc hậu đáp một chân.

“Nga, chịu mang ra ngoài?” Từ Trinh nhàn nhạt quét người nọ một cái, tầm mắt ở trên cần cổ ở đối phương hơi dừng lại. Có lẽ là bị người nhìn chăm chú vào vị trí có thể chết người, bóng người kia giống như chấn động mạnh một cái, tay phải bản năng nâng lên nhưng nhanh cứng đờ thả xuống. Những động tác nhỏ xíu này Từ Trinh dĩ nhiên nhìn ở mắt trong, hắn nhấc cằm nhìn về phía nam tử đang bám trên vai mình, có nhiều hứng thú trêu chọc lại, “Nga? Bán cá? Tùy tiện một người bán cá cũng có thể nhanh trí như vậy, Vụ cốc của ta không phải đến lúc bị ngươi diệt cái sạch sẽ?”

“Đây còn không phải là nhờ người nào đó ban tặng.” Nam tử che miệng, thật giống như nhớ tới cái gì chỉ chỉ một xó xỉnh khác của yến hội, “Nhạ, cái đó.” Phương hướng tay hắn chỉ đứng một thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ y phục hoa lệ, “Thấy cái người lóe sáng như sao kia không?”

Từ Trinh ngẩn người, không ngờ tới đối phương lại đột nhiên nhắc tới cái này, “Lưu Vân Sơn trang?”

“A a, Thiếu trang chủ Lưu Vân Sơn trang.” Thật giống như bị làm cho mù mắt vậy, nam tử làm ra bộ dáng đỡ đầu, “Mặc dù có chút mất mặt, thế nhưng cái tao bao này cũng giống chúng ta vậy... Tóm lại coi như đồng hương sau này vẫn là có thể trợ giúp lẫn nhau một cái.”

“Tiểu đội chuyển kiếp sao?” Từ Trinh cười nhạo một tiếng, “Mộ Thiểu Liên, ngươi ngược lại thật sẽ nhân cơ hội lập quan hệ.”

“Tính chất công việc quyết định tính cách của một người.” Nam tử tên là Mộ Thiểu Liên vuốt tay.

“Không, là tính cách của một người quyết định tính chất công việc.” Từ Trinh hất ra tay nam tử, gọi người hầu dặn nhỏ mấy câu, người hầu rất nhanh rời đi lại trở về, trên tay nhận mấy thứ đồ. “Vết sẹo quanh năm hiệu quả không tính là rõ ràng, nhưng tóm lại dùng có ít chỗ tốt.”

“Ta cũng không ngại những vết thương để lại sẹo kia, lâu lâu còn có thể tăng chút gợi cảm.” Mộ Thiểu Liên cuối cùng cũng nâng lên cánh tay cầm bầu rượu, hắn lay động một cái trước mặt Từ Trinh, mới thay người từ từ rót đầy, “Nhưng hắn thật giống như rất để ý, liền cũng chỉ có thể theo hắn.”

Nghe vậy, Từ Trinh giống như nhớ tới cái gì tựa như nhìn bầu rượu từ từ lên cao, như có điều suy nghĩ, “Ngươi dám nói ngươi liền một chút cũng không đau lòng?”

“Đau lòng, những chuyện đã qua ta cũng không cứu về được cái gì, đau lòng nữa cũng là huân chương nam tử hán của hắn. Càng đáng nói là, chưa từng có những thứ kia, thì làm sao ta được như bây giờ?” Mộ Thiểu Liên đi chạm vào ly rượu trong tay Từ Trinh, Mộ Thiểu Liên cười đùa trừng mắt nhìn, “Đừng mãi suy nghĩ người của ngươi, cách ngày dự sinh không phải còn có đã mấy ngày sao! Muội muội gả cả đời nhưng chỉ có một lần...” Nói đến đây lại đột nhiên chuyển một cái, “Đương nhiên rồi, thực đang lo lắng liền đem toàn bộ giao cho cái vị phụ thân tiện nghi kia của ngươi, tự mình chạy trở về đi ~ “

“Ngươi cứ ầm ĩ đi.” Từ Trinh dở khóc dở cười cụng một cái ly của Mộ Thiểu Liên, rượu còn chưa chạm vào môi, lại đột nhiên biểu tình biến đổi, trầm giọng nói: “Chuyện gì.”

Trả lời hiển nhiên là dùng thuật truyền âm, Mộ Thiểu Liên mặc dù không nghe được, chỉ thấy trên tay Từ Trinh run một cái rượu trong ly gần như vẩy hết ra, sau đó cũng không nói lời nào lắc mình rời đi, cũng đoán ra một hai.

“Xem ra chúng ta nên đến quấy nhiễu tiền cốc chủ một chút rồi.” Đem bầu rượu và thuốc men đặt ở trong tay nam nhân đi theo mình, Mộ Thiểu Liên than thở nói, “Tình thế cấp bách của bằng hữu đang khẩn cấp, liền chỉ đành phải ngươi ta làm dùm.”

Đọc truyện chữ Full