DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vu Sắc Mỹ Túy
Chương 240: Phiên ngoại 3: Cố hương xa xôi

"Ai? Là ai đến đây?" Những người không rõ tình hình chỉ nhìn thấy hai bóng người phóng nhanh qua, phía sau có người vừa hô to vừa đuổi theo.

"Là Leo! Leo đến Trung Quốc!"

"Mau mau đi xem! Người kia có phải là Wirth, Vu Duy Thiển hay không?"

"Là Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển! Nghe nói bọn họ đã kết hôn?"


Ở đâu cũng có fan hâm mộ, có người ảo não vì hiện tại mới phát hiện, vội vàng đuổi theo, cho dù xin được

một chữ ký cũng tốt.

Một chút rối loạn đã hình thành, phía sau lưng bọn họ không ngừng vang lên những tiếng kêu ngạc nhiên và xì xầm khe khẽ, sợ giới truyền thông biết tin sẽ lập tức hành động, hai người không hề quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài đại sảnh sân bay, chờ đến khi xác định không còn ai đuổi theo thì mới dừng lại.

Tiếng người ồn ào ở bên ngoài, hai người kéo hành lý rồi nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy có một chút buồn cười, khi ở Mỹ cho dù giới truyền thông có điên cuồng như thế nào thì bọn họ cũng không cần phải lén lút đến mức này, nếu muốn nói có gì khác biệt thì có lẽ hiện tại bọn họ cũng không muốn bị người khác quấy rầy.

"Thật sự là phiền phức." Lê Khải Liệt khẽ mắng, hắn chỉ muốn được cùng Vu Duy Thiển yên tĩnh đi thăm

quan thành phố này.

Hàng lông mày cau chặt làm cho ánh mắt càng thêm âm trầm, nếu để người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn thì không biết sẽ viết thành tin tức gì nữa, Vu Duy Thiển đem khăn choàng cột lại trên cổ của Lê Khải Liệt, thuận tiện che khuất nửa khuôn mặt của hắn, "Ở bên cạnh ngươi thì luôn luôn gặp chuyện bất ngờ, không quen cũng không được."

Lê Khải Liệt nghe ra ý tứ chế nhạo trong lời nói của Vu Duy Thiển, hắn thở ra một làn khói trắng, "Duy yêu, đừng nói như thể mình không liên quan, bọn họ cũng nhận ra ngươi, ngươi cũng chẳng may mắn hơn ta được bao nhiêu."

"Ngươi nghĩ xem vì sao ta và ngươi bị nhận ra?" Hai người bước đi, Vu Duy Thiển quay đầu nhìn Lê Khải Liệt một cái, trong mắt rõ ràng chỉ có một ý tứ, Lê Khải Liệt lại vờ như không nghe thấy, "Thời tiết nơi này không tệ a." Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời màu xám, giống như được che phủ bởi một lớp sương mù mong manh, không khí mùa đông rất lạnh mà cũng khô hanh, sau khi Lê Khải Liệt nói đùa câu này thì cảm thấy có một chút hối hận, bởi vì Vu Duy Thiển cũng nhìn lên bầu trời giống hắn, ánh mắt thất thần làm cho hắn biết Vu Duy Thiển đang nghĩ đến quá khứ.

Nhưng không đợi hắn mở miệng thì Vu Duy Thiển liền nhanh chóng khôi phục tinh thần, "Đi thôi." Đeo vào đôi bao tay bằng da dê, Vu Duy Thiển bước lên phía trước, Lê Khải Liệt nhìn thấy một loại cảm xúc thản nhiên nào đó từ trên người của Vu Duy Thiển, không phải bi ai cũng không phải hoài niệm, có lẽ chính hắn cũng không thể phân biệt đó là cái gì.

Đây là ngày đầu tiên bọn họ đến Bắc Kinh, nơi này có một chút cảm giác tang thương, trong không khí

phiêu diêu vài hạt bụi của thành thị.


Đến khách sạn, thả hành lý xuống, lúc này sắc trời đã sụp tối rất nhanh, khi Vu Duy Thiển tắm rửa xong rồi đi ra thì Lê Khải Liệt đang ngồi uống bia trên giường và xem tivi, "Có muốn uống một chút hay không?" Hắn đưa cái chai cho Vu Duy Thiển.

Trong chai còn lại một nửa, Vu Duy Thiển quơ quơ cái chai rồi ngồi vào mép giường, rèm che được mở ra, có thể nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, cũng là những cao ốc mọc san sát nhau, nhưng quang cảnh nơi đây lại hoàn toàn khác với Manhattan.

Trong phòng của bọn họ bài trí một bộ bàn ghế bằng gỗ lim và chiếc giường lớn, có trang trí bằng những món đồ sứ đậm phong cách Trung Quốc, nhắc nhở bọn họ đang ở một quốc gia khác, đối với Vu Duy Thiển mà nói thì đây là một nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

"Cảm thấy thế nào? Cố hương của ngươi?" Nhập gia tùy tục, Lê Khải Liệt phát âm tiếng Trung rất rõ ràng, so với nói tiếng Anh lại có một loại cảm giác khác biệt, Vu Duy Thiển uống một ngụm bia có mùi vị kỳ lạ, đem cái chai trả lại cho Lê Khải Liệt, "Nhiều năm không trở về, hầu như nhận không ra."

"Thay đổi rất nhiều?" Lúc trước Lê Khải Liệt từng đến Trung Quốc nhưng lịch trình bị xếp kín mít, ngoại trừ hoạt động ở hội trường và khách sạn thì dường như chưa từng ghé thăm nơi nào, hắn đi đến phía trước cửa sổ rồi mở rộng rèm che.

Đèn nê-ông vẫn như trước, giống như tất cả các đô thị hiện đại hóa, đến ban đêm sẽ lấp lánh ánh đèn, tóc của Vu Duy Thiển nhiễu nước, cũng bước đến trước cửa sổ, "Nó là cố hương của ta nhưng đã sớm không phải là cố hương của ta."

Cửa kính phản chiếu ánh đèn nê-ông, Vu Duy Thiển dùng loại ánh mắt của người ngoài cuộc để nhìn chăm chú những tòa cao ốc phía bên dưới, Lê Khải Liệt có thể tìm ra sự lạnh lùng từ trong mắt của hắn.

"Duy, ngươi thật là vô tình, vậy mà cũng có thể nói ra những lời này đối với nơi chôn nhau cắt rốn của mình." Nhướng một bên lông mày, Lê Khải Liệt giống như đang lên án sự lãnh khốc của hắn, Vu Duy Thiển mỉm cười, tiếp tục nhìn chăm chú dưới chân, "Cảnh còn người mất, không có hoàng tộc, cũng không có Vu tộc, nơi ta sinh ra đã sớm bị dấu vết của lịch sử bao phủ, không có chính là không có, ta hoài niệm cũng vô dụng, đây là nguyên nhân vì sao ta không quay về."

Dòng xe cộ ngược xuôi bên dưới, đó là cảnh tượng hoàn toàn khác với trong ký ức, hắn nói ra lý do làm cho Lê Khải Liệt cảm thấy bất ngờ, "Ta còn nghĩ là...."

"Nghĩ là ta không dám đối mặt với quá khứ?" Vu Duy Thiển nhếch môi, độ cong bên khóe môi mỏng thật dễ dàng làm cho người ta cảm thấy chính mình là một kẻ ngốc, Lê Khải Liệt dựa vào cửa sổ, đột nhiên tiến đến gần hắn, "Ta sai rồi, Duy của ta là người rất giàu tình cảm...."


"Ngươi không trở lại không phải không dám đối mặt mà là tìm không thấy quá khứ sẽ khiến ngươi cảm thấy rất thất vọng, cho dù lúc trước có bỏ trốn khỏi nơi này nhưng ngươi vẫn không quên mảnh đất cố hương của mình." Bởi vì không muốn thất vọng cho nên chỉ giữ lại ký ức cuối cùng, không đặt chân trở lại nơi này, "Ta nói có đúng hay không?"

Đôi mắt sáng quắc như lửa, Lê Khải Liệt dựa vào rất gần, Vu Duy Thiển thậm chí có thể cảm giác được độ ấm trên người và trên môi của Lê Khải Liệt, mùi rượu thản nhiên cùng hơi thở xâm lược đang lan tỏa, mỗi lần hiểu rõ Vu Duy Thiển hơn một chút, đoán được tâm ý của hắn hơn một chút thì Lê Khải Liệt liền cảm thấy giữ được hắn nhiều hơn một chút.

"Ngươi muốn ta nói cái gì? Chúc mừng ngươi đã đáp đúng?" Cho dù bị nhìn thấu cũng không sao, bởi vì người này là Lê Khải Liệt.

"Đáp đúng chẳng lẽ không được thưởng hay sao? Duy, phần thưởng của ta đâu?" Vừa hỏi vừa bắt đầu tự động tìm kiếm mục tiêu, đôi môi phả ra hơi thở nóng rực ngay bên cổ của Vu Duy Thiển, hít vào hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái sau khi người này tắm rửa, "Ta còn muốn nói thêm một điều, là một người đàn ông thì ngươi hình như hơi quá sạch sẽ, hương thơm trên người của ngươi quả thật...."

Một cái khăn lông ướt bị ném lên mặt của hắn, "Cút đi tắm đi."

Ánh mắt hèn mọn, vẻ mặt kiêu căng nhưng lại mang theo ý cười, đó là một loại ý cười như thế nào....Lê Khải Liệt đột nhiên bị châm ngòi, "Ta đi đây, nhưng mà ngươi cũng phải đi với ta."

Giọng nói khàn khàn giống như dã thú gầm gừ, Lê Khải Liệt đột nhiên tiếp cận, Vu Duy Thiển nhanh chóng lui về phía sau, chạm vào chiếc bàn khiến bình hoa lung lay sắp đổ, ngay lúc hắn đỡ được bình hoa thì bất ngờ trên thắt lưng cũng bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt, dây lưng của áo choàng tắm bị rút ra, ánh mắt của Lê Khải Liệt dò xét vào bên trong, dần dần trở nên âm u.

Bị ánh mắt của hắn châm ngòi, Vu Duy Thiển cũng có phản ứng, bình hoa được đặt lại chỗ cũ, hắn tằng hắng cổ họng, đẩy ra Lê Khải Liệt rồi đi về hướng phòng tắm, "Không phải muốn làm hay sao?" Hắn nâng cằm ra hiệu cho đối phương, "Lại đây."

Hắn đứng ở nơi đó, mái tóc ẩm ướt dán trước trán làm cho hắn thoạt nhìn trẻ lại không ít, đôi mắt đen thâm thúy trong suốt tựa như dòng nước suối phản chiếu dục vọng của cả hai người, Lê Khải Liệt không thể tin một người đàn ông sống qua mấy trăm năm, một người đàn ông ngạo nghễ lạnh lùng như vậy lại có thể có nhiều diện mạo như thế.

Cửa phòng tắm bị đóng sầm, cho dù là nửa giây cũng không thể chờ đợi, Lê Khải Liệt giống một con mãnh thú tấn công con mồi của mình, có đôi khi sẽ bị đòi lại nhưng hắn không ngại, muốn người như Vu Duy


Thiển vĩnh viễn khuất phục nằm bên dưới là chuyện tuyệt đối không có khả năng, kể từ ngày đầu tiên thì hắn đã biết điều này.

Phòng tắm không giống những nơi khác ở chỗ bất cứ một âm thanh nào ở đây đều có thể được phóng đại, cho dù là tiếng rên rỉ được đè nén xuống cổ họng thì vẫn có thể bị nghe thấy, cho nên Lê Khải Liệt lúc nào cũng thích nơi này, hắn thích nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ và toàn thân buộc chặt của Vu Duy Thiển.

Loại xâm chiếm như vậy không chỉ là chiếm hữu cả thân thể mà còn có thỏa mãn về tư tưởng và mang đến cảm giác tràn ngập khoái cảm, tỷ như Vu Duy Thiển cũng rất thích nhìn Lê Khải Liệt gầm nhẹ khi chấp nhận bị hắn chiếm đoạt, cái loại vẻ mặt lúc đó của Lê Khải Liệt rất khó miêu tả.

Không thể nghi ngờ, Lê Khải Liệt là một người đàn ông điên cuồng ngạo mạn, nhưng khi bọn họ làm tình thì hắn sẽ không che giấu cảm xúc của mình, hắn cũng không bao giờ thiếu nhiệt tình.

Cũng bị ảnh hưởng bởi Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển từng nghĩ mình là người có vẻ hời hợt với tình dục, hắn nghĩ là tâm tư của hắn đã sớm già cỗi, dục vọng thân thể phần lớn phù hợp với tuổi tác của hắn, dường như đã sớm ngủ say.

Nhưng từ khi gặp được Lê Khải Liệt tựa như máy móc cũ kỹ lại một lần nữa được bôi trơn, đột nhiên trỗi dậy sức sống mới, dục vọng dần dần sống lại, theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng rõ ràng cảm giác được bản thân mình bắt đầu dung nhập vào thế giới này.

Hắn không còn đứng bên ngoài guồng quay của trái đất, hắn không còn cô độc, mà đang cùng một người

sánh vai nhìn thế giới này.

Nhưng hắn sẽ không nói thẳng rằng Lê Khải Liệt đã gợi lên dục vọng trên thân thể của hắn, hắn thích dùng hành động để chứng minh, lần này nếu đã gọi là tuần trăng mật thì hắn sẽ cho phép bản thân mình hơi phóng túng một chút.

Từ phòng tắm đi ra, thân thể vẫn chưa lau khô lại tiếp tục ngã xuống bên giường làm khăn trải giường trở nên ẩm ướt, Vu Duy Thiển lại một lần nữa đè Lê Khải Liệt, cúi đầu hôn vành tai của đối phương, "Đừng lo, ngày mai nếu xuống giường không nổi thì ta sẽ bế ngươi đi ra ngoài."

"Cưng yêu, ngươi nói đùa thật là hay." Thở hổn hển mà bật cười, đồng tử màu tro lục quỷ bí hơi chuyển động, hiện lên những tia sáng màu vàng kỳ dị, "Với cơ thể hiện tại của chúng ta thì không có khả năng xảy ra chuyện này."

"Ta sẽ cho ngươi biết là có thể hay không thể."


Sáng hôm sau, đáp án được công bố, có thắng cũng có thua, xem như hòa. Chẳng qua bởi vì không ai rời giường cho nên sự thật chứng minh chuyện không có khả năng xảy ra đối với hai cơ thể có năng lực đã vượt xa người thường vẫn có khả năng xảy ra.

Đến hai giờ bọn họ mới ăn trưa, nghĩ đến đã lâu không làm ra chuyện mà chỉ có mấy đứa con nít mới làm khiến hai người đều cảm thấy buồn cười, cả đêm hoang đường đổi lấy cái bụng kêu ọt ọt, gọi điện yêu cầu khách sạn đem một bàn thức ăn lớn lên phòng, nhiều đến mức tận ba giờ hai người mới rời khỏi bàn ăn, ánh mắt của người phục vụ nhìn bọn họ như đang nhìn quái vật.

Hai người tính tiền xong thì đi đến cố cung Bắc Kinh, dọc đường đi phải lén lút giống như đang làm gián điệp, giới truyền thông đã nhận được tin tức từ sân bay, radio và tivi cũng đã đăng tin, xem ra bọn họ không thể lưu lại nơi này quá mấy ngày.

"Đây chính là nơi ta từng ở." Giống du khách bình thường phải mua vé tiến vào, Vu Duy Thiển đứng trước cổng cố cung, ở trước mặt bọn họ là tường thành sừng sững, có vô số du khách tiến vào đây để thăm nơi tràn ngập ký ức xa xưa.

...........

P/S: Hai bạn hưởng tuần trăng mật vui vẻ mà cứ kéo rèm, bà con la oai oái =)), đúng là ích kỷ.

Đọc truyện chữ Full