DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bí Mật - Huỳnh Dạ
Quyển 2 - Chương 2

EDITOR: SU

BETA: BI

Trong lúc ý loạn tình mê, Thẩm Duệ chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn nho nhỏ của Hoắc Thanh Châu bên tai: “Giúp, giúp tôi……” Rồi sau đó tay mình bị đối phương nắm lấy kéo đến đụng vào đũng quần kia, đụng chạm đến nơi bộ vị đang vô cùng cứng rắn kia.

Tay Hoắc Thanh Châu cứ tại nơi giữa hai chân kia mà chơi đùa vuốt ve, làm cho khoái cảm của Thẩm Duệ một ngày càng tăng thêm; Thẩm Duệ trước rên một tiếng sau lại hừ hừ một tiếng, theo bản năng cũng dùng tay vuốt ve thứ cứng rắn của đối phương, xa lạ cảm nhận thứ nóng rực kia trong tay.

Hoắc Thanh Châu cúi đầu rên rỉ thành tiếng, Thẩm Duệ vẫn chậm rãi vuốt nắn, lâu lâu lại xoay tròn, niết một cái khiến nam nhân kia tự chủ không được cứ rên rỉ không thôi. Thẩm Duệ cũng say đắm trong dục vọng, nửa thân dưới dựa sát vào đối phương, không ngừng cọ xát, gắt gao không buông.

Thẩm Duệ cảm nhận hơi thở của nam nhân kia qua nụ hôn cháy bỏng, đầu lưỡi không ngừng tìm kiếm mọi thứ trong khoang miệng đối phương, day dưa mãi không muốn rút ra.

Không biết đã qua bao lâu, nụ hôn vẫn tiếp diễn không ngừng, Thẩm Duệ nghe thấy Hoắc Thanh Châu thở gấp gáp, cả người run rẩy, cũng không dừng lại, liên tục xoa nắn chỗ kia qua lớp vải mỏng, động tác ngày một nhanh hơn, mạnh bạo hơn. Nghe Hoắc Thanh Châu thở hắt một cái mới ngưng lại.

Chờ Hoắc Thanh Châu phục hồi tinh thần lại, hô hấp đã dần ổn định lại mới phát hiện Thẩm Duệ vẫn chưa phát tiết, liền không do dự quỳ gối, kéo quần lót của Thẩm Duệ xuống, lấy thứ đang nóng hổi kia ra cầm trên tay xoa nắn.

Thẩm Duệ ý thức được đối phương muốn làm gì, giọng khàn khàn nói: “Thanh Châu, không…….cần mà ————“

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Thẩm Duệ cũng kinh hô một tiếng vì dục vọng kia đang được ngự trị trong khoang miệng ấm áp đầy ẩm ướt của Hoắc Thanh Châu.

Thẩm Duệ rên rỉ cảm nhận sự ấm áp đang bao trùm toàn bộ dục vọng kia, cảm nhận đầu lưỡi của ai đó đang không ngừng liếm mút, khiêu khích chạm đến nơi đỉnh đầu mẫn cảm kia; Hoắc Thanh Châu bên ngoài cứ liên tục xoa nắn, bên trong liên tục luật động khiến dục vọng kia ngày càng to, ngày càng không chịu được, run rẩy không thôi.

Thẩm Duệ từ trên nhìn xuống, thấy một cảnh tượng khiến cho người khác phải đỏ mặt; phía dưới mình là một nam nhân cao to, anh tuấn với đôi lông mày dày đậm, một đôi mắt ướt át đen láy, một đôi môi mềm mại, một khoang miệng ấm áp và một cái lưỡi đầy giảo hoạt. Nam nhân với vẻ anh tuấn đang không ngừng phun ra nuốt vào dục vọng của mình, khiến cho Thẩm Duệ nhìn mà thở một cách gấp gáp.

Thẩm Duệ trước đây cũng chỉ là nhìn sơ qua Hoắc Thanh Châu, chưa bao giờ nhìn kĩ dung mạo anh tuấn, khiến bao nhiêu người chết mê chết mệt kia; mà đi kèm lại là một tình cảm chân thành, một tấm lòng chung thủy. Y không thể không thừa nhận, được người nam nhân này yêu thương khiến y có một cảm giác vô cùng sung sướng khó có thể diễn tả bằng lời nói.

“Như vậy………..Thích không……………?” Âm thanh mơ hồ khàn khàn hỏi han.

Thẩm Duệ nhìn đối phương, rồi lại nghĩ mình đang trong tình cảnh gì, thật sự khó có thể như trước mà bình tĩnh trả lởi vấn đề; số lần bọn họ hôn môi không tính là nhiều nhưng cũng không phải là ít, có điều Thẩm Duệ rất rõ ràng, ở bên nam nhân này làm cho y cảm thấy rất ấm áp.

Thời gian cùng nhau gắn bó khiến y thường xuyên cho rằng chuyện này thật quá huyễn hoặc: đối phương chính xác là một nam nhân đã ba mươi tuổi, cớ gì đôi môi kia lại vô cùng mềm mại, làm cho y cảm thấy rất thoải mái khi hôn. Điều này làm y cứ hoài nghi, nhưng chính cái hoài nghi đó là làm y cảm thấy ngày càng bị mê hoặc, bất luận là đôi môi kia, sự anh tuấn kia, hay là cả cái mềm mại ấm áp mà nam nhân kia mang lại.

Nhìn nam nhân vẫn đang cẩn thận liếm liếm nơi bộ vị kia làm y không khỏi đỏ mặt, thế nhưng lại không biết tại sao đáy lòng lại sinh ra một cảm giác quẫn bách, khó chịu.

——– như vậy có thể buông tay sao? Thật sự có thể sao? Thẩm Duệ trong lòng đưa ra biết bao nghi vấn, cũng những nghi vấn đó lại làm y hoang mang, hoài nghi chính bản thân mình. Y biết cho dù như thế nào thì đối với Hoắc Thanh Châu cũng không công bằng; đối phương bao nhiêu lần giải bày tâm tình với y, thế nhưng đến giờ này y vẫn cứ do dự.

Không phải là gì cả mà là chính y cũng không thể hiểu rõ bản thân mình muốn gì, đó mới chính là điều mà y làm y do dự, sợ hãi.

Lúc trước có Hàn Tân Đình bên cạnh, tình cảm đôi bên có tiến triển tốt hơn, hai người gắn bó nhiều hơn nhưng cái cần nói đó là bọn họ là hai vợ chồng danh chính ngôn thuận, trên giấy tờ là chính xác như thế, ngoài đời cũng vậy, thế nên không phải sợ hãi gì cả. Đối với Hoắc Thanh Châu thì không thể như vậy; căn bản mà nói hai người nam nhân có thể cùng làm nhau là bạn tốt, thế nhưng cùng nhau ở chung, cùng nhau có tình cảm trai gái, đó chính là không hợp lẽ thường, không hợp đạo lý.

Thẩm Duệ ngày thường cũng không có bận tâm lắm mấy chuyện thị phi này, nhưng thời điểm này làm y cứ cảm thấy mơ hồ. Tuy rằng phương thức có hơi khác một chút nhưng chính là y cùng Hoắc Thanh Châu dù sao cũng chỉ đang an ủi cho nhau.

Thẩm Duệ một bên thở gấp khi nhìn thấy Hoắc Thanh Châu nuốt lấy tinh dịch của bản thân mình, cả người nhất thời nóng lên, không thể nói lời nào.

Hoắc Thanh Châu liếm liếm môi, nhưng không đứng dậy, cũng không nói chuyện; Thẩm Duệ vẫn cứ ngây ngốc ngồi đó nhìn nam nhân chậm rãi di chuyển lên trên, động tác nhẹ nhàng, mềm mại hôn bụng của y.

Thẩm Duệ có thói quen vận động, cũng thường đi tập thể thao nên thân hình có chút cân đối, vùng bụng lại tương đối hoàn mỹ, rắn chắc; cảm nhận từng nụ hôn mềm mại phủ lên bụng, đôi khi lơ đễnh lại chạm vào bộ vị kia, khiến cho Thẩm Duệ cảm thấy tâm mình run nhè nhẹ.

“Tôi thích bụng của anh……….đường cong…………rất đẹp…………..” Hoắc Thanh Châu vừa hôn vừa lẩm bẩm nói.

Thẩm Duệ có chút căng thẳng, giọng nói khàn khàn: “Thích đến muốn hôn tới vậy sao?”

Hoắc Thanh Châu tựa hồ buồn cười, cười thanh tiếng sau đó mới lại mở miệng: “Tôi không chỉ muốn hôn, mà còn muốn thân thể này, ngay cả cái thứ đang yêu kia đều phải có hơi thở của tôi…….”

Chợt nghe những lời tán tỉnh kia, làm cho Thẩm Duệ hô hấp nhanh hơn.

Y vẫn luôn biết, Hoắc Thanh Châu muốn được đến ngày có thể chiếm trọn y, từ trong ra ngoài; cứ việc đối phương tha thứ cho y khi biết trong lòng mình vẫn còn tồn tại người vợ đã chết kia, chính là không bắt buộc y phải làm như thế nào, lúc nào cũng nương theo y, kiềm chế dục vọng của chính bản thân.

“Lại một lần nữa có được không?” Trong lời nói của Hoắc Thanh Châu có chút dò hỏi nhưng vẫn rất ôn nhu.

Thẩm Duệ cũng biết đối phương sẽ hỏi như vậy, bởi vì bọn họ đều là nam nhân, nên đều biết nam nhân bọn họ muốn gì, nhưng mà lời nói tiếp theo của Hoắc Thanh Châu làm cho Thẩm Duệ ngẩn ra.

“……………Đi vào phòng chứ?” Hoắc Thanh Châu nhìn như tùy ý hỏi han, rồi lại khẽ hôn thắt lưng của y.

Thẩm Duệ không trả lời ngay. Đối phương chỉ muốn hỏi có nên đổi chỗ hay không, thế nhưng Thẩm Duệ lại nhạy cảm nghĩ rằng đối phương có ý mờ ám, muốn ám chỉ tiến tới thêm một bước.

Nếu chính là an ủi lẫn nhau, thậm chí là hôn môi thì nơi nào cũng có thể; nhưng mà Thẩm Duệ lại nghĩ khác đi lời nói của Hoắc Thanh Châu, có phải Hoắc Thanh Châu muốn tiến thêm muốn bước, muốn đẩy nhanh kế hoạch; mặt khác Hoắc Thanh Châu chỉ muốn hỏi ý kiến đối phương, sợ đối phương mệt mỏi hay cảm thấy lạnh khi ở ngoài phòng khách như thế này.

Hai nam nhân cùng nhau làm tình đều có rất nhiều loại phương thức thực hiện, khẩu giao hay dùng tay thì Thẩm Duệ đều đã biết, thế nhưng có phải Hoắc Thanh Châu muốn đề cập đến phương thức “cao siêu” kia?

———– nên đồng ý không? Cự tuyệt thì sao? Hoặc là vẫn nên giả ngu cho rồi? Trong lúc Thẩm Duệ đang do dự thì Hoắc Thanh Châu cũng đã thay y quyết định. Nam nhân lại một lần nữa ngậm lấy tinh khí kia, lộng đùa làm một lần nữa đứng lên. Thẩm Duệ bất ngờ hừ nhẹ một tiếng, toàn thân lại nóng lên.

Phát hiện đối phương do dự, hắn vẫn nên là cấp tốc hành động cho rồi, bỏ qua câu hỏi tốn kém thời gian kia; Hoắc Thanh Châu kỳ thực rất tốt, lại ôn nhu, biết rằng đối phương do dự khi bị hỏi câu đó, biết rằng chắc chắn sẽ bị cự tuyệt, thế mà vẫn không có một chút tức giận gì cả.

Phải là yêu sâu đậm lắm mới khiến người ta hỉ nộ đều giấu hết trong lòng, bỏ qua tự tôn mà ôn nhu chăm sóc đối phương.

Sau khi mọi việc trôi qua, Thẩm Duệ tự mình vào phòng tắm, trên người còn lưu lại hương vị tình dục vừa rồi cùng nhiệt độ của đối phương; giờ phút này đáng lẽ phải cùng tình nhân ôm nhau, hôn môi một chút, đợi cao trào đi qua thì cùng nhau vào phòng tắm; nhưng mà y thì không làm như  vậy.

Y thậm chí còn không dám nhìn Hoắc Thanh Châu nữa là, vừa xong liền thẳng tắp đi vào phòng tắm. Trừ bỏ cảm nhận áy náy của đối phương bên ngoài, trong lòng còn ẩn ẩn dấy lên một loại cảm xúc không biết là gì, làm cho y chột dạ.

Quen biết đối phương đã lâu, Thẩm Duệ ít nhiều cũng biết, Hoắc Thanh Châu thật ra cũng không phải thuần là đồng tính luyến ái, chỉ cần có điều kiện cũng có thể cùng nữ nhân phát sinh quan hệ.

Nếu chính là hôn môi, Thẩm Duệ cũng không kháng cự; thật ra thì ngay từ đầu hôn môi, y giật mình phát giác, hôn Hoắc Thanh Châu cũng không khác gì hôn nữ nhân mà lại còn có tư vị hơn nhiều. Cho dù trên thực tế là hôn nam nhân cũng không có sinh ra mâu thuẫn gì, tuy rằng không khỏi sợ hãi nhưng y cũng chưa từng cự tuyệt đối phương.

Biết rằng đây chỉ là an ủi cho nhau, Thẩm Duệ cũng đã thản nhiên tiếp nhận rồi. Đối y mà nói, loại chuyện này không phải là chưa từng trải qua; từ hồi học đại học, cả ký túc xá đều là nam nhân, mỗi khi dục vọng bừng phát thì cũng cùng nhau an ủi, có chút hôn môi tỷ như để lấy kinh nghiệm hôn sau này.

Mà Hoắc Thanh Châu có khát vọng “chuyện này” dù sao cũng chỉ là tình dục đơn thuần, nhưng mà một khi đã bước vào thì không thể quay lại; có lẽ Hoắc Thanh Châu là song tính luyến cho nên không cảm thấy được như thế nào, tự mình đều có thể thích nghi cả hai giới, nhưng Thẩm Duệ thì không thể như vậy.

Nhớ lại trước đây không lâu khi Thẩm Duệ ngậm lấy tính khí kia của Hoắc Thanh Châu, còn vô tình nuốt lấy tinh dịch của đối phương, liền không nhịn được mà nôn mửa. Đó chính là từ đáy lòng đã bài xích, cảm thấy không thế tiếp nhận, y biết cả đời mình không thể yêu một người nam nhân, nhưng mà Hoắc Thanh Châu căn bản không có buông tha y.

Thẩm Duệ bị cảm tình của đối phương hấp dẫn; giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa vậy, đối phương lại ôn nhu chăm sóc y. Chưa bao giờ có người nào quên cả bản thân mình, bất chấp như thế nào mà yêu y.

Chính là ngoài tình yêu đó, y vẫn chưa thể thích nghi mà tiếp nhận thứ khác. Thẩm Duệ tưởng tượng chính mình tiến vào thân thể một nam nhân……….hoặc là mở rộng chân chờ đợi nam nhân khác tiến vào; chỉ là tưởng tượng nhưng cũng đủ làm y phải tâm phiến ý loạn. Y biết rõ Hoắc Thanh Châu muốn gì, chính là hiện tại, y không thể tiếp nhận nổi điều đó.

Thẩm duệ thở dài, mở vòi sen, điều chỉnh độ ấm, tùy ý để nước ấm từ phía trên đổ xuống bao phủ lấy thân thể còn lưu lại hương vị tình dục vừa rồi. Y không gấp gáp tẩy rửa thân thể, mà chỉ trầm mặc cảm nhận làn nước ấm kia, y hiện tại chỉ muốn cần một lý do tạm thời rời xa Hoắc Thanh Châu.

Hoắc Thanh Châu chắc bây giờ cũng đang ở trong phòng tắm, hay có lẽ cũng chỉ là đang nằm trên giường, bất kể như thế nào, Thẩm Duệ không muốn giờ phút này đối mặt với Hoắc Thanh Châu. Trong đầu y hiện giờ vẫn còn đang chiếu lại tình cảnh vừa rồi, đối phương mặt đỏ tai hồng, thở dốc không thôi; từ trước y cảm thấy nam nhân kia như thế rất đáng yêu nhưng giờ này y không dám nhìn thẳng vào tình cảnh giàn giụa ái dục kia.

Y cảm thấy áy náy. Cho đến nay đối phương lúc nào cũng ôn nhu, cho y sự ấm áp, nhưng y cái gì cũng chưa cho Hoắc Thanh Châu; nếu nói đến tình cảm, y như trước vẫn chưa quên được Hàn Tân Đình; nếu nói thân thể, y chưa thể dâng hiến toàn bộ cho Hoắc Thanh Châu.

Dù sao, y vẫn chưa cho đối phương bất cứ cái gì. Hoắc Thanh Châu chưa từng bắt buộc y phải làm gì, cũng không ép y phải cho hắn cái gì, vẫn dùng tâm ý của mình mà đối đãi y, thủy chung dâng trọn trái tim mình cho y, thế mà Thẩm Duệ y vẫn ích kỷ cái gì cũng chưa từng xuất ra cho Hoắc Thanh Châu.

Có lẽ ngay từ ban đầu, y không nghĩ sẽ cùng đối phương bắt đầu một cuộc sống mới.

Vừa mở cửa phòng bước ra, Thẩm Duệ liền bắt gặp Hoắc Thanh Châu cũng đang mở cửa.

Nam nhân vẻ mặt ung dung, tiến đến hôn hai cái lên má Thẩm Duệ; Thẩm Duệ mặt nóng ran, có chút bất ngờ.

“Buổi tối muốn ăn gì?”

Hoắc Thanh Châu đáp: “Ăn cái gì cũng được, tôi không có kén ăn.”

Hai người trong lúc ăn cơm tối có thảo luận đôi chút nhưng trong lòng Thẩm Duệ vẫn cứ suy nghĩ, nhẹ nhàng thở dài, mặc kệ Hoắc Thanh Châu có cảm nhận thấy y đang suy tư gì, y chung quy không định nói suy nghĩ mình ra cho đối phương biết.

“…………….Đúng rồi, anh ngày mai có rảnh không?” Hoắc Thanh Châu đột nhiên hỏi.

“Tôi ngày mai có việc. Làm sao vậy?”

Đối phương trưng ra bộ mặt có chút tiếc nuối, sau đó vẫn tươi cười: “Vốn muốn cùng anh đi thử xe. Ngày hôm qua ở hãng xe mới gọi điện qua, chiếc xe thể thao tôi muốn mua đã có hàng rồi.”

Thẩm Duệ cũng cười: “Để cuối tuần đi, sẵn tiện đi hóng gió luôn thể.”

Cái thú vui lớn nhất của Hoắc Thanh Châu là chơi xe thể thao, điểm ấy cùng Hàn Tân Đình rất giống nhau. Thẩm Duệ đối với xe thể thao không có nghiên cứu nhiều, nhưng mà biết hai người bọn họ có cùng sở thích là chiếc Ferrari. Hàn Tân Đình trước kia có ba chiếc, nay vẫn còn nằm trong gara, trong đó có chiếc Ferrari Califonia màu lam là quà Thẩm Duệ tặng trong sinh nhật Hàn Tân Đình nửa năm trước khi mất.

Lúc ấy, Hàn Tân Đình có đầu tư làm ăn một chút nên có dư dả tiền bạc, sớm quyết định mua cho mình chiếc Ferrari California, lại ở cửa hàng xe do dự có nên mua chiếc có màu sơn Azzurro California vì giá có vẻ hơi cao, quay qua quay lại một hồi thì đành ngậm ngùi chọn chiếc màu khác. Thẩm Duệ sau khi biết chuyện này, liền âm thầm đợi đến sinh nhật hai tháng sau của Hàn Tân Đình trao tận tay chiếc chìa khóa xe Ferrari California màu lam mà cô thích cho cô, lần đó giành được không ít tình cảm của vợ mình.

Thẩm Duệ bình thường không phải hạng tiêu tiền như nước, chính là lúc ấy công việc làm ăn thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, lúc đó lại phát hiện vợ mình mang thai, chuyện kinh hỉ tới không ngừng nên liền định lấy lòng mỹ nhân, vung tiền chiếm tình cảm.

Hiện tại nhớ đến, chính y không ngờ mới còn vui vẻ đấy mà nửa năm sau mọi thứ liền thay đổi.

“Ngày mai lại muốn tăng ca nữa sao?”

Thẩm Duệ hồi phục tinh thần, vội trả lời: “Không phải, chỉ là đi gặp mặt một người bạn.”

Hoắc Thanh Châu nghe thấy cũng không hỏi lại là ai, chỉ bình thản gật đầu, tỏ ý đã biết.

Thẩm Duệ nhìn nam nhân, trong lòng lại càng thêm áy náy. Hoắc Thanh Châu chưa bao giờ quản quan hệ của y, cũng không bao giờ gặng hỏi chuyện riêng tư gì, có bạn đến chơi thì biết thế thôi, đôi khi Hoắc Thanh Châu còn có ý né tránh, tránh cho người khách hiểu lầm Thẩm Duệ, tránh cho Thẩm Duệ phải trả lời những câu hỏi liên quan đến hai người bọn họ.

Y chưa nghĩ đến trong một thời gian ngắn lại cho mọi người biết chuyện của mình và Hoắc Thanh Châu. Thế nhưng Hoắc Thanh Châu chưa nói qua với y lại chủ động tự mình làm mọi thứ, biết rằng đối phương làm thế là tránh gây rắc rối cho y nhưng Thẩm Duệ tuyệt không muốn Hoắc Thanh Châu làm như vậy.

Nếu mọi người biết thì đã sao, có gì thì hai người bọn họ cùng nhau giải quyết, đằng này Hoắc Thanh Châu cứ ôm khư khư tất cả, dùng cách né tránh để giải quyết.

Đương nhiên không nghi ngờ gì là cách tốt nhất hiện giờ, nhưng Thẩm Duệ không tán thành cách này; có thể bởi vì Hoắc Thanh Châu cảm thấy chính mình là người bắt đầu chuyện này nên cũng phải là người gánh vác, thế nhưng hắn không nghĩ lại làm cho Thẩm Duệ hiểu lầm: chính mình đối với Thẩm Duệ không dám ôm thêm kỳ vọng gì.

———- có lẽ chính mình sớm đã làm nam nhân bên cạnh thất vọng vô số lần cũng không chừng. Thẩm Duệ ngẫu nhiên hoài nghi chính mình.

Nhưng mà, Thẩm Duệ lúc này áy náy lại là có nguyên nhân khác.

Mấy giờ trước, di động Thẩm Duệ nhận được một tin nhắn, nội dung là muốn mời y cùng đi xem triễn lãm mỹ thuật, người gửi tin là Đan Tĩnh Phương.

Thẩm Duệ không có nghĩ nhiều, liền nhắn lại rằng đồng ý nhận lời mời. Trên thực tế, y ý thức rằng mình cùng Đan Tĩnh Phương chỉ là bằng hữu, rồi lại tự suy diễn thêm một chút, dù gì Đan Tĩnh Phương cũng là một nữ nhân tốt, tuy rằng nhỏ hơn y năm tuổi, thế nhưng cũng rất hiểu đời, nhưng tính cách vẫn còn ngây thơ, khờ dại, đối mặt với Thẩm Duệ lúc nào cũng ngượng ngùng.

Nói chung đã có tình nhân, liền phải tránh gây thị phi, thế nhưng Thẩm Duệ lại không nghĩ tới muốn cự tuyện Đan Tĩnh Phương.

Y tự tin cho rằng chính mình cùng đối phương trừ bỏ hữu tình bên ngoài ra thì cái gì cũng không có, vì thế mới một lần lại một lần phóng túng chính mình, tại nữ nhân dung nhan thanh tú kia tìm kiếm một chút tư vị của quá khứ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Duệ rời giường làm vệ sinh cá nhân xong, cảm nhận hình như Hoắc Thanh Châu không có nhà, đi xuống phòng khách mới thấy tờ giấy nhắn để trên bàn rằng đối phương đã có việc ra ngoài trước. Thẩm Duệ chưa bao giờ lo lắng khi Hoắc Thanh Châu vô tình gặp y cùng Đan Tĩnh Phương ở cùng, dù sao cũng chung một thành phố, nói không có khả năng gặp nhau thì có hơi không đúng, dù sao y cùng Đan Tĩnh Phương là trong sạch, không có gì ám muội nên không có gì phải sợ.

Y áy náy chỉ là bởi vì che giấu việc mình cùng Đan Tĩnh Phương gặp mặt, đồng thời cũng biết Hoắc Thanh Châu sẽ giận khi biết chuyện này. Thẩm Duệ ở bên Hoắc Thanh Châu rất ít khi nhắc đến Hàn Tân Đình, nên y chỉ có thể thừa dịp gặp Đan Tĩnh Phương mà cho mình có chút tư tưởng phóng túng mà thôi.

Vào giữa trưa, Thẩm Duệ đang ở bên đường dừng xe, thì Đan Tĩnh Phương đã ngồi trong nhà hàng được một lúc rồi.

Mới vừa rồi nhân viên phục vụ đã hỏi nàng có muốn dùng trước món gì không, nàng chỉ mỉm cười lắc đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, chậm rãi uống một chút nước chanh bên cạnh. Đan Tĩnh Phương vì cuộc hẹn này mà đã đi trước nửa giờ ngồi đợi, vì biết Thẩm Duệ rất coi trọng thời gian nên lúc nào cô cũng đến trước Thẩm Duệ, không dám đến trễ, tránh làm mất hình tượng của chính mình trong lòng Thẩm Duệ.

Ở trong công ty, có rất nhiều đồng nghiệp nữ lén thảo luận về Thẩm Duệ; này thì nam nhân anh tuấn, rồi lại mang một khí chất trầm úc, người thì ôn hoà, trên mặt cũng thường lộ vẻ tươi cười. Mà nói về phương diện tài lực thì thực đáng ngưỡng mộ, đáng lẽ phải lên tới chức quản lý mới đúng, thế mà Thẩm Duệ vẫn không có chấp nhất về chức vụ.

Ngay từ đầu có người cho rằng năng lực làm việc của Thẩm Duệ không tốt, mà sau này thấy đối phương làm việc vô cùng tốt nên lời đồn cũng đã cho vào lãng quên; về phương diện khách quan lại có người chú ý đến Thẩm Duệ đi xe gì, nhìn là biết hàng châu Âu nhập về, nếu quan sát kĩ thêm một chút sẽ thấy quần áo đi làm hằng ngày mặc dù là tây trang đơn thuần nhưng cũng là hàng hiệu cả, mỗi ngày đều là một kiểu khác nhau.

Đến vấn đề mấu chốt, chuyện Thẩm Duệ không chấp nhất chức vụ chính là: y căn bản không cần.

Vì thế mà ở công ty có nhiều lời đánh giá về y, tỷ như là “Người đàn ông anh tuấn” đến “Chỉ là ăn mặc có hơi hợp thời trang”, có khi “Năng lực làm việc không tồi”, rồi lại “Chỉ là một đại thiếu gia lắm tiền nhiều của”, nói chung là rất nhiều thế nhưng y không thèm quan tâm, nhưng việc này cũng khiến cho y được nhiều đồng nghiệp nữ ưu ái, còn được họ cho là “Người đàn ông độc thân hoàng kim”.

Chính là, y chả thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì.

Đọc truyện chữ Full