DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ
Chương 17: Chúng ta kết hôn đi!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai trăm năm Trung Hoa Dân Quốc[1], việc tạo ra t*ng trùng và trứng từ xương được hợp thức hóa, viện lập pháp cuối cùng cũng thông qua dự luật cho phép đồng tính luyến ái kết hôn, cùng năm, gần cả nghìn người được thị trưởng công chứng, hoàn thành đại sự cả đời với bạn đời đồng tính, trong đó không thiếu những người đã cao tuổi, tình yêu của họ cuối cùng cũng được Pháp luật chứng nhận, xã hội tán thành, ngày đó dưới lá cờ cầu vồng bảy sắc[2], thị trưởng nói ông nhìn thấy chân tình.

Bởi vì dự luật này, cái nhìn của xã hội đối với đồng tính luyến ái cũng dần cởi mở hơn, cũng có nhiều nghề nghiệp liên quan đến hơn, như là văn phòng môi giới hôn nhân đồng tính.

Vốn văn phòng này khai trương năm Trung Hoa Dân Quốc hai trăm lẻ ba tuổi, đến nay đã làm trung gian cho hơn trăm cặp, ban đầu văn phòng này là chi nhánh đầu tiên ở thành phố hình chữ “thiên” (天) này, khi mới thành lập thì số công nhân viên chưa đến mười người, ông chủ còn phải tự kiêm ba chức và môi giới hôn nhân, bây giờ văn phòng đã là công ty lớn; ở tất cả các quận huyện, thành phố đều có chi nhánh.

Tôi là nhân viên môi giới hôn nhân từ thời kì sáng lập công ty đến tận bây giờ, tiền lương mới bắt đầu tuy không cao nhưng nối liền nhân duyên cho người khác luôn là việc thiện, hơn nữa có thể gặp được đủ loại người khác nhau coi như cũng thú vị, thấm thoát đây là đầu năm thứ bảy làm ở chỗ này.

“Đàn anh, Ô Long Lục ít đường, không lạnh anh muốn đây, còn nữa, thiệp hồng của anh đây.” Tiểu Lương nhân viên vừa làm vừa học đưa thiệp hồng và thức uống đặt ở trước bàn tôi.

“Cảm ơn, tờ này cầm đi, không cần thối lại.” Đối với nhân viên vừa làm vừa học, tôi rất hào phóng.

“Ha ha, chỉ biết đàn anh là tốt nhất, người tốt như vậy đến bây giờ còn chưa kết hôn, em thật không tin được.” Tiểu Lương vừa nhận tiền lại, vừa ngon ngọt, động tác tay rất khoa trương.

“Không có cách nào khác a, không ai muốn ông già này thì hôm nào chú giới thiệu vài người đẹp trai cho tôi đi.” Nói đùa như vậy vì biết rằng Tiểu Lương cũng là người “cùng thuyền”, thực ra  trong công ty này bất luận là nam hay nữ hầu như đều là đồng tính luyến ái, đây hình như là một tiêu chí chọn người cố định của ông chủ.

“Em mới được đàn anh giới thiệu mà! Người nhận được thiệp hồng trong công ty nhiều nhất là anh, tất cả mọi người đều nói ‘muốn kết hôn thì tìm nhân viên môi giới hôn nhân số một, dù bạn có tiền hay không có tiền, trước cuối năm đều sẽ có nhân duyên tốt’.”

Tôi phì cười không ngừng, “Bài vè này là ai dạy chú vậy? Không xuôi tai gì cả.”

“Tự biên thôi! Ha ha, được rồi, em đi làm việc.” Tiểu Lương cao gầy nhanh như chớp chay mất.

Tôi cầm Ô Long Lục lên, vừa uống uống vừa nghĩ, tuy là không cố ý không kết hôn, cũng từng qua lại với vài đối tượng nhưng cuối cùng cảm thấy không phải là người đó, bạn chí cốt vẫn luôn cười tôi, mắt nhìn người khác hợp hay không của tôi rất tinh, khi muốn chọn cho mình thì lại giống như bị cận thị mấy nghìn độ, thấy không rõ, chạm không tới, vậy mà nói nhìn tinh thì sẽ có ích cho chính mình gì gì a! Tôi cũng chỉ có thể cười trừ.

Tuy rằng bản thân làm công việc này nhưng thực ra tôi vẫn vô cùng tin vào duyên phận, trước khi có một vị khách đặc tính rất xấu, có tuổi, không có khiếu hài hước, không biết cách nói chuyện, gần như là một người có tất cả những khiếm khuyết gây khó kết hôn, được đại gia trong văn phòng mở một cuộc đánh cược một ăn ba trăm, đánh cuộc hắn tìm không được đối tượng, sau đó từ tài liệu trong một tập giấy rơi xuống, tôi làm thần xe duyên giúp bọn họ, kết quả bây giờ đã có gia đình ba đứa con, chẳng những mời tôi làm người chủ trì hôn lễ còn thường gọi tôi qua ăn cơm.

Tôi cảm thấy dù đồng tính hay dị tính, môn đăng hộ đối không quan trọng mà tính cách nhất định phải hợp, thế giới quan cũng không nên quá khác biệt, như thế cưới nhau mới có thể dài lâu.

Khi Ô Long Lục còn một nửa, đường dây nội bộ có điện gọi đến, tôi nhấn nút nhận điện.

“Anh Tương có rảnh không? Bên này có một khách hàng…” A Ngâm quầy tiếp tân nói.

“Tôi rảnh, phiền cô dẫn hắn đến phòng tiếp khách trước được không?”

“OK!”

Khi tôi gặp hắn lần đầu tiên ở phòng khách có mở điều hòa nhiệt độ, hắn không ngừng lau mồ hôi, cho cảm giác hắn rất lo lắng, bất quá ai đến trung tâm môi giới hôn nhân đều do khó có thể tìm được nửa còn lại, tôi cũng sớm quen rồi.

“Chào anh, tôi họ Tương, không cần căng thẳng như vậy, cứ thoải mái.” Tôi mỉm cười đối mặt hắn.

Hắn có vẻ không biết nên đứng hay nên ngồi, cuối cùng đầu gối còn đụng vào bàn, “Đau…”

“Không sao chứ? Mời ngài ngồi…” Tôi ngồi trước mặt hắn, cầm lấy tài liệu xem qua rất nhanh.

Họ tên viết phía trên là Phương Trình Quân, nghề nghiệp là viên chức, hắn mang mắt kính to thực sự có gương mặt người làm viên chức, kiểu tóc vuốt keo chải hết ra phía sau, ăn vận cũng không có cá tính, bất quá nhìn kỹ thì hai tròng mắt sau thấu kính rất đẹp, lông mày lưỡi mác phối với ánh mắt sáng ngời, nếu tháo kính hắn ra thì tốt rồi… Hay là đổi lại một khung kính mảnh, sẽ khiến cho người ta cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

“A… Là là… Ngại quá, tôi lần đầu tới văn phòng môi giới hôn nhân, rất hồi hộp…” Hắn vẫn tiếp tục lau mồ hôi, tôi phát hiện hắn không chỉ có mồ hôi trên mặt, trên tay cũng toàn là mồ hôi.

“Anh Phương, xin thả lỏng, tôi không ‘ăn’ anh đâu.”

Nghe câu này hắn xấu hổ mỉm cười. Ừ, cười rất nhẹ nhàng, dáng vẻ cũng mực thước, hẳn là không khó tìm được đối tượng, có lẽ vấn đề là do không biết làm thế nào để tiến bước đầu tiên, tỉ lệ đánh cược là một ăn năm!

Hắn chính là một trong muời khách hàng của tôi, vốn tôi cho rằng rất nhanh có thể nhận thiệp hồng của hắn rồi nhưng vẫn chẳng có tiến triển.

Tên bạn bên đoàn thể hình như cũng chưa tìm được người yêu, tôi sắp xếp xem mắt một đối một cũng không có kết quả, nghĩ thầm có thể tính cách của hắn quá bẽn lẽn, quá hướng nội, vì vậy tôi bảo hắn thường tới cho tôi tư vấn.

Ngoài dự liệu của tôi, hắn mỗi lần cũng nghe đề nghị của tôi, đổi kiểu tóc, đổi mắt kính, thay quần áo, cả người sáng bừng lên, kỹ năng giao tiếp cũng tiến bộ rất nhiều, bây giờ trò chuyện với người không quen hơn mười lăm phút đồng hồ cũng không sao, tính cách cũng trở nên hướng ngoại rất nhiều, đây rõ ràng là phần khó biến đổi nhất, hắn cũng làm được rồi…

“Ôi… Vì sao cậu vẫn tìm không được đối tượng thích hợp? Rõ ràng đã trở nên đàn ông như vậy.” Tôi vừa xoay viết vừa nhìn hắn nói.

“Sơ Vĩ, anh cũng vậy? Tôi vẫn luôn rất ngạc nhiên, anh vì sao vẫn chưa kết hôn…” Trình Quân ngồi bên cạnh tôi nói.

Là bắt đầu từ khi nào, chỗ ngồi của hắn thay đổi từ đối diện đến bên cạnh tôi rồi?

“Này, này, là ai tới văn phòng môi giới hôn nhân a… Như thế nào giống như vị trí đổi ngược rồi.” Tôi cầm bút đánh nhẹ đầu hắn.

“Đau! Sơ Vĩ!” Hắn nhíu mày nhìn tôi.

Là bắt đầu từ khi nào, hắn gọi tên của tôi chứ không phải là “anh Tương”?

“Bằng không cho cậu đánh lại.” Tôi đưa bút cho hắn.

Hắn nhận bút xong không đánh tôi, trái lại vắt ở sau tai, “Tôi hôm nay đến có chuyện quan trọng nói với anh…” Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Chuyện gì? Cậu và ngài Hà đã thổ lộ rồi?”

“Làm ơn… Tên đó không phải là ‘khẩu vị’ của tôi!”

Trình Quân bây giờ ngay cả loại ngữ thịnh hành này cũng biết một chút, khiếu hài hước tăng lên không ít, hy vọng đây là công lao của tôi…

“Không thì là có chuyện gì?”

“Tôi có đối tượng tôi thích rồi, tôi muốn thổ lộ với hắn.” Sau kính mắt màu bạc, khung mảnh có một đôi mắt xinh đẹp, ở trong mắt hắn, tôi nhìn thấy chính mình.

Tôi đột nhiên hơi luống cuống, bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn, “Vậy, vậy tốt đó, là tên nào may mắn thế… Khi kết hôn nhất định mời tôi đó… Các người muốn sinh mấy đứa con… Nếu không phải ngài Hà thì là ngài Trương tuần trước nữa sao…”

“Sơ Vĩ, anh chỉ cần căng thẳng lên sẽ bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm…”

“Tôi…”

Trình Quân chợt giơ cao tay phải, sau đó ngón cái ma xát ngón trỏ, búng tay một cái, cửa phòng họp được mở rộng, người vào là đồng nghiệp công ty tôi, không biết vì sao Tiểu Lương mang vào một bó hoa to, đó là hoa hướng dương tôi thích nhất, tôi ngạc nhiên nói không nên lời.

“Sơ Vĩ, xin ngài lấy kết hôn làm tiền đề cùng tôi kết giao!” Trình Quân nắm hai tay tôi thành khẩn nói.

“… Thật là, còn biết làm trò lãng mạn và ngạc nhiên này.” Tôi cười rất vui.

“Còn không phải anh dạy tôi.”

Trình Quân thừa cơ hôn trộm tôi một cái, người ở bên một hồi reo hò.

Chúng tôi kết giao không bao lâu liền quyết định kết hôn, nhưng không cử hành hôn lễ, thứ nhất là tuổi tác cũng lớn, thứ hai là muốn dể dành tiền mua một căn nhà, cho nên tiết tục tiết kiệm tiền.

“Căn nhà này gần trạm điện ngầm, phía sau là trường tiểu học công lập, cho dù cân nhắc giao thông hay là giáo dục cho con cũng rất thuận tiện!” Nữ nhân viên nhà  đất nói năng văn vẻ.

“Cậu cảm thấy sao? Trình Quân? Trình Quân?” Tôi hỏi hắn đang đứng ngoài ban công.

“Ừ, không tệ, hơn nữa có bốn lầu! Vừa tiền lại lớn.”

“Đúng vậy, đúng vậy, năm nay chúng tôi bán được không ít căn rồi!” Cô gái tiếp tục chào hàng.

“Đừng… Đầu tư khoản này cũng gần năm trăm vạn…”

Trình Quân đến gần tôi, “Của tôi và của anh nhất định đủ mà.”

Sau khi về nhà, chỉ suy nghĩ một ngày chúng tôi lập tức đặt cọc, cảm giác có thể có một căn nhà thật tốt.

“Ngày mai tôi đi nộp tiền kỳ hạn đầu nhé? Tôi vừa khéo lịch trống.” Trình Quân nói.

“Ừ, được, tôi đưa chi phiếu cho cậu, nhân tiện nộp cái này luôn đi!” Tôi nháy mắt mấy cái.

“Đây là…” Trình Quân nhìn tờ giấy tôi giao cho hắn, “À, là giấy đăng kí kết hôn…”

“Đúng rồi, tháng trước đã nói định cầm đến văn phòng đăng kí hộ khẩu nhưng cứ quên mất, ngày mai đừng quên nữa nhé!”

“Được rồi, ông xã.” Trình Quân nhẹ ôm lấy tôi nói.

Tôi thực sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngày sau hắn tựa như bọt biển biến mất, không nhìn thấy nữa.

Phương Trình Quân, người ngày tựa như tài liệu trong máy tính bị loại bỏ, biến mất sạch sẽ, ngay cả một sợi tóc cũng không lưu lại.

Khu nhà ở của hắn không có bóng người, ngay cả tên người thuê cũng không phải là Phương Trình Quân, nơi thu thuế cũng nói chưa từng nghe qua người nào tên là Phương Trình Quân, yêu đến mù quáng, tôi thậm chí tên của bạn hắn cũng không biết, phương thức liên lạc càng không có.

Nhưng mãi sau khi tôi nhìn tài khoản mới hiểu được việc gì đang xảy ra.

“Ngài Tương, chúng tôi không có nhận chi phiếu…”

“Nhưng tiền của tôi, chủ sổ tiết kiệm đã bị rút ra rồi mà!”

Sau khi cúp điện thoại, trong đầu của tôi hiện  lên bốn chữ “lừa “hôn nhân lừa đảo”, ngã trên sàn đất, tôi thật nhịn không được bật cười.

Sau đó một năm, tôi vẫn ở văn phòng môi giới hôn nhân làm việc, vốn tôi không chịu được ánh mắt thương hại và châm chọc của người khác, tôi muốn rời đi rồi nhưng ông chủ khẩn thiết yêu cầu tôi ở lại, bây giờ nghĩ lại, may mà ông giữ tôi lại, bằng không tôi rời nơi này đi rồi có thể không tìm được công việc nào khác.

Một năm sau gặp lại hắn, là ở trên truyền hình.

“… Cảnh sát hôm trước bắt được một tên chuyên kết giao với người đồng tính, lấy danh nghĩa kết hôn lừa gạt tiền đàn ông, Lạc Trình Quân, ba mươi bốn tuổi, người bị hại ước chừng hơn mười người, cảnh sát hi vọng người bị hại có thể đến xác nhận hắn…”

Hóa ra chỉ khác cái họ, đó là suy nghĩ duy nhất của tôi.

Biết loại tội ác này khó có thể định án, tôi cũng không đi làm chứng, thực ra mặt khác tôi rất sợ gặp hắn, sợ không biết gặp hắn rồi tôi sẽ làm cái gì.

Biết được hắn bị định án ngồi tù, là một năm sau trên báo.

Tôi với hắn cuối cùng gặp nhau ở phòng tiếp khách, nhưng phòng tiếp khách lần này không phải là phòng khách xa hoa của công ty, bốn phía toàn là tường xi-măng không được trang trí, ở giữa cũng có bàn và ghế, còn có một lớp thủy tinh lớn ngăn cách hai bên, đôi bên chỉ có thể nói chuyện bằng điện thoại.

Hắn được cai tù mang vào, gầy yếu đi rất nhiều, hai gò má hõm xuống, khuôn mặt không còn ấn tượng năm đó, cho dù ở niên đại này, ngay cả đàn ông thanh tú không đồng tính cũng bị đối xử tệ, nói chi đồng tính luyến ái ở tù.

Nhìn thấy nháy mắt của tôi, hắn rất kinh ngạc nhưng lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt thảm thương.

Sau khi hai chúng tôi ngồi xuống, tôi cầm lấy ống nói trước, hắn thấy thế mới chậm rãi cầm lên.

“Lâu không gặp… Trình Quân.”

“Anh tới làm gì? Tôi cũng chẳng có tiền trả cho anh đâu, anh xem đi, tôi bây giờ chỉ có có mạng thối nát này…”

Tôi khẽ thở dài, “Tôi không phải đến đòi tiền, tôi chỉ đến thăm cậu một chút…”

Hắn trầm mặc nhìn tôi, có lẽ cũng ba phút đồng hồ sau mới lại mở miệng, “… Xin lỗi, tôi lừa anh.”

“Đấy là có lí do, tôi biết.”

“Anh biết?”

“Cậu là vì giúp em trai cậu trả nợ, bất đắc dĩ mới dùng hạ sách này.” Tôi sau đó vẫn là không nhịn được đi điều tra hắn, tôi muốn biết hắn vì sao phải làm như vậy.

“Tôi… Thật có lỗi…” Trình Quân lặp đi lặp lại câu nói này.

“Trình Quân, cậu biết không? Tuy rằng cậu nói dối tôi mọi việc nhưng có một câu là cậu thật tâm nói với tôi, cậu cũng chỉ nói một lần đó, tôi luôn suy nghĩ tại sao tôi lại bị cậu lừa, làm môi giới hôn nhân nhiều năm như vậy, nhiều ít cũng nhìn ra cái gì là yêu thật, cái gì là yêu giả, sau cùng tôi rốt cuộc tìm được câu trả lời rồi, bởi vì cậu dùng chân tình lừa gạt tôi.”

Trình Quân ngồi ở trước mặt tôi, hai tròng mắt xinh đẹp năm đó bây giờ trũng sâu, ứ máu xanh xanh tím tím, nước mắt lại nhẹ nhàng từ giữa khóe mắt chảy xuống, hắn mở miệng nhưng nói không ra tiếng, môi lặp đi lặp lại câu nói kia.

Người đàn ông trước mắt này thật tâm yêu tôi, tôi biết rõ.

“Đợi cậu ra tù rồi, chúng ta kết hôn đi!”




[1] Trung Hoa Dân Quốc thành lập năm 1912, thay thế nhà Thanh, triều đại cuối cùng của Trung Quốc, kết thúc thời kì phong kiến. Nói cách khác, Trung Hoa Dân Quốc được hai trăm tuổi truyện nói đến có nghĩa là vào năm 2112.

[2] Cờ cầu vồng là một là cờ nhiều màu sắc, gồm nhiều sọc màu bảy sắc cầu vồng. Màu thực sự của cờ có thể được thể hiện khác nhau nhưng rất nhiều bản thiết kế được dựa trên các màu truyền thống đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.

Có vài cách dùng cờ cầu vồng ngày nay. Một trong những cách được biết đến rộng rãi có lẽ là dùng như là “cờ danh dự”, biểu trưng cho “niềm tự hào đồng tính”.

Cờ Cầu Vồng Bảy Sắc

Cờ Cầu Vồng Bảy Sắc

Đọc truyện chữ Full