DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 56

Trần Lâm nhìn ánh mắt Mục Kiệt ngăn cản không cho Lưu Dụ nói chuyện tùy tiện, trong lòng cảm giác rất buồn cười, Mục Kiệt này có phải hay không là nghĩ cậu không biết gì? Cũng quá mức khẩn trương rồi? Quay mặt lại nhìn Lưu Dụ, Mục Kiệt này vẫn không biết vị huynh đệ này vẫn cho rằng cậu rất mẫn cảm sao? Lưu Dụ tuy rằng như vô tình nói những lời kia, chính là một câu hỏi không rõ mục đích thực chất được nói ra, Trần Lâm cậu không phải không hiểu

Trần Lâm cười với Mục Kiệt, tỏ vẻ không có gì

Không biết vì sao, lúc đó ba người lại yên lặng ngắn ngủi. Trần Lâm cúi đầu uống canh, trong lòng lại buồn cười, hai người kia a, cậu thật đúng là không quen nhìn bọn họ im lặng như vậy

– “Các anh….”. Trần Lâm ngẩng đầu nhìn bọn họ, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu

Hai người liền nghênh thị Trần Lâm, đợi cậu nói tiếp

– “Haha, các anh kì thật cũng không cần nghiêm túc như vậy. Thật ra….., tôi đều hiểu được”. Nửa câu sau rõ ràng giọng rất thấp

– “Hiểu được cái gì?”. Lưu Dụ kiềm chế không được mà hỏi ra

Khi Lưu Dụ sắp đợi không được, Trần Lâm mới chậm rãi mở miệng, “….., trước kia đã nghe các anh nói qua, chuyện công ty quay về Bắc Kinh sau Tết âm lịch phải hoàn thành, trên cơ bản các anh cũng có thể đã hoàn thành, hiện tại Tết âm lịch đã qua không ít ngày…….”

Mục Kiệt Lưu Dụ nghe Trần Lâm nói vậy liền hốt hoảng, trời ạ, Trần Lâm này đang nghĩ gì? Không phải cậu ấy nghĩ Tống Đình Phàm rời đi là vì tránh né cậu đó chứ?

Không chỉ có Lưu Dụ luống cuống, Mục Kiệt cũng luống cuống, đều muốn mở miệng giải thích một chút, chính là bị Trần Lâm đánh gảy

– “Công ty các anh nơi đó có lẽ quả thật tồn tại một ít chuyện chưa giải quyết xong, chính là cũng không nghiêm trọng như vậy, không phải sao?”. Ngụ ý của Trần Lâm là, không nghiêm trọng đến mức người kia ở lâu như vậy đi? Ánh mắt đảo qua hai người, Trần Lâm lại tiếp tục hỏi, “Bằng không, hai người các anh cũng không rảnh rỗi đến mức luôn đi ăn cơm với tôi,…. Tôi nghĩ…. công ty các anh cũng đi vào quỹ đạo rồi. Về phần anh ấy, haha”

Tiếng cười này của Trần Lâm quỷ dị muốn chết. Bất quá, Mục Kiệt Lưu Dụ cũng không rảnh để ý quái dị thế nào

– “Cũng không hẳn như vậy đâu! Trần Lâm, kì thật cậu ấy, hôm nay….”. Lưu Dụ lại như nghĩ đến chuyện gì, dừng lại. Hắn sợ Trần Lâm biết Tống Đình Phàm hôm nay quay về nhưng không gặp được, này, lại là chuyện không thể giải thích….. Vì hắn cũng không biết nguyên nhân a…. Nói không đúng lại làm Trần Lâm suy nghĩ nhiều

Trần Lâm lẳng lặng nhìn Lưu Dụ muốn nói rất nhiều, ánh mắt như nói ‘tôi đang chờ nghe’. Chính là Lưu Dụ không nói tiếp, Trần Lâm cúi xuống uống nước, khi ngẩng đầu lên ánh mắt lại quay về bình tĩnh như đã hiểu rõ điều gì

Lưu Dụ Mục Kiệt nghe Trần Lâm phỏng đoán, không thể không thừa nhận đúng hơn một nửa, công ty bọn họ quả thật đã đi vào quỹ đạo, mà hai người bọn họ quả thật cũng không rảnh rỗi nhiều, những chủ doanh nghiệp đều không phải người bình thường

Về phần nói bên kia công ty có chuyện gì chưa giải quyết xong, kì thật, chính là trước khi quay về Bắc Kinh, một mối quan hệ giữa công ty và cán bộ cao cấp trong chính phủ bị gián đoạn, vì cán bộ kia đã từ chức. Cho nên thủ tục cuối cùng để công ty quay về Bắc Kinh chỉ có thể tạm thời kéo dài một thời gian, tốt nhất là không cần quay về Bắc Kinh quá nhanh. Vì thế Tống Đình Phàm mới phải đích thân đi giải quyết

Bất quá cũng nói rõ, ba người bọn họ không nghĩ đây là vấn đề gì lớn lao, thật ra không cần Tống Đình Phàm phải đến tận nơi giải quyết, dựa vào quan hệ của ba người cũng đủ giải quyết mọi chuyện. Chính là, Tống Đình Phàm lại đưa ra quyết định khác

Hai người tuy rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng không biết có nên nói cho Trần Lâm hay không, nếu không nói, Trần Lâm tựa hồ như đang hiểu lầm chuyện gì, này không phải gián tiếp bán đứng huynh đệ của mình sao? Quên đi, cuối cùng hai người nhìn nhau, quyết định không nói, muốn nói thì đợi đương sự tự nói!

Vì thế Mục Kiệt uyển chuyển hỏi, “Trần Lâm, cậu… hiểu lầm cái gì rồi phải không?”

Tay cầm li nước, Trần Lâm khó hiểu hỏi lại, “Tôi có thể hiểu lầm cái gì?”. Còn không đợi hai người kia phản ứng, Trần Lâm hãy còn nói tiếp

– “Các anh là muốn nói cho tôi biết, anh ấy lần này rời đi vì muốn cho tôi có đủ thời gian làm chuyện của mình sao?”. Trần Lâm nói ra những lời này như tổng kết câu nói của Mục Kiệt khi đoán ra được ý tứ của Tống Đình Phàm tối hôm đó

Lưu Dụ chấn động, “Cậu đều biết rồi?”

Trần Lâm không nói gì, nheo mắt nhìn Lưu Dụ, “Tôi đương nhiên biết!”

– “Kia…. vậy cậu vừa nói…. nói vậy là ý tứ gì?”. Lưu Dụ cảm giác chính mình bị Trần Lâm làm cho hồ đồ

Trần Lâm nhìn Mục Kiệt, như là đang hỏi, “Anh nghĩ là gì?”

Mục Kiệt cẩn thận quan sát thái độ của Trần Lâm, cảm giác cậu tựa hồ nhìn xuống bọn họ. Nếu như vậy, Trần Lâm hẳn sẽ không thực sự trách cứ Tống Đình Phàm, nghĩ thông suốt điều này, Mục Kiệt lại bất ngờ. Không đáng trả lời, đợi Trần Lâm tự mình giải thích. Xem ra, Trần Lâm còn có suy nghĩ khác

– “Các anh chỉ cần nói cho tôi biết, là anh ấy chính mình muốn đi sao?”

Hai người không nói gì, đồng lòng gật gật đầu. Trần Lâm một bộ biểu tình ‘tôi đã biết’! Lưu Dụ bị thái độ của Trần Lâm làm cho khó hiểu, trong lòng thật nhiều nghi vấn, chính là lại không biết nên hỏi như thế nào. Mà Mục Kiệt như là đã thông suốt, không hề bối rối như vừa rồi. Kì thật hai người sở dĩ hoảng sợ, mấu chốt vì lo Trần Lâm hiểu lầm chuyện gì, nếu như vậy, Tống Đình Phàm sẽ làm cho bọn họ không sống nổi! Hơn nữa, bọn họ cũng không nguyện ý để Trần Lâm hiểu lầm huynh đệ của mình!

– “Hôm nay anh ấy…. trở về?”

Lưu Dụ lại cả kinh, trong lòng tự trách mình lỡ lời. Cái này, Trần Lâm cũng biết, phải giải thích thế nào?! Ai!

Mục Kiệt tủm tỉm cười nhìn Trần Lâm, “Cậu không phải đều đã đoán được sao?”

Trần Lâm trong lòng nói thầm, tôi không phải đoán được a, là vừa mới ở trước cửa tiệm tựa hồ nhìn thấy bóng dáng anh ấy, nhưng lại cười thầm mình có phải hay không rất nhớ anh ấy nên mới xuất hiện ảo giác, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Sau lại cũng hai người đi ăn cơm, nhìn thái độ cổ quái của Lưu Dụ, thậm chí…. Mục Kiệt tao nhã nhưng hiện rõ vẻ vội vàng, Trần Lâm mới tin mình vừa rồi không nhìn nhầm

Chính là, người nọ, tại sao không gặp mình?

Nghĩ như vậy, trong lòng mới thượng hỏa, động khí. Người trong thời gian này nghĩ rất thông suốt mọi chuyện lại tức giận lên. Kì thật, sau khi Tống Đình Phàm rời đi không lâu, Trần Lâm thường ăn cơm hàng ngày với Lưu Dụ Mục Kiệt, nhìn thái độ không chút lo lắng cho công việc của bọn họ, mới biết chuyện làm Tống Đình Phàm phải đi là không quan trọng cỡ nào. Trần Lâm vốn tưởng rằng nếu Tống Đình Phàm ra ngựa, sự tình chắc chắn có chút khó giải quyết, vì thế trong lòng lo lắng đã lâu. Chính là tựa hồ cậu nghĩ sai rồi, bởi vì thái độ hai người ở Bắc Kinh là việc đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, quan tâm cặn kẽ, mỗi ngày đúng giờ đi ăn cơm cùng cậu, cùng nhau hỗ trợ chuyện cửa tiệm, cơ hồ ngày nào cũng sẽ chạm mặt nhau. Như thế, làm sao Trần Lâm không đoán được lí do Tống Đình Phàm đi công tác?

Trần Lâm trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng vẫn bực mình, bởi vì Tống Đình Phàm rất có kĩ xảo, người ta có thể nói trắng ra với cậu, quả thật không phải chuyện gì quan trọng, chính là chỉ im lặng nhìn chằm chằm. Như thế mà nói, đợi khi hắn quay lại, Trần Lâm có chất vấn cũng không hỏi được! Huống chi người ta còn làm cậu lo lắng không thôi, bảo cậu làm sao không bực?

Việc Tống Đình Phàm đi xa không phải nguyên nhân làm Trần Lâm tức giận, mấy chốt vấn đề là ở ‘động cơ’ thực hiện. Trần Lâm lại lần nữa ý thức rõ ràng, Tống Đình Phàm lần này vẫn là cố ý! Hắn vẫn cố ý để mình một mình, vẫn cố ý làm mình suy nghĩ chuyện giao hảo, tỷ như cuộc sống của hai người về sau, tỷ như định vị chính xác mối quan hệ của hai người về sau, nói trực tiếp chính là– tương lai

Kì thật việc này, Trần Lâm không cần suy nghĩ, nếu nghĩ không thông, Trần Lâm cậu sẽ để mình bị vây trong vị trí như bây giờ sao? Sẽ làm sự tình phát triển đến nông nỗi này sao? Sẽ để Tống Đình Phàm bá đạo kia muốn làm thế nào thì làm sao?! Quả thực cậu đã nghĩ xong!

Lưu Dụ nhìn Trần Lâm hiển nhiên đã biết mọi chuyện, bắt đầu ấp úng, “Cái kia, Trần Lâm, Đình Phàm cậu ấy, ách, bên kia lại đột nhiên có chuyện gì, cậu ấy, kia cái gì….”. Trần Lâm xem Lưu Dụ vất vả giải thích như vậy, hảo tâm nói thay hắn

– “Quên đi, Lưu Dụ, anh cũng không cần giải thích thay anh ấy, anh ấy làm việc gì cũng có lí do a!”

Lưu Dụ trố mắt nhìn Trần Lâm, đúng vậy, Tống Đình Phàm phúc hắc kia thế nào khi làm việc gì cũng phải trả lời lí do cho người khác! Nghĩ thông suốt xong, Lưu Dụ tinh tế đánh giá sắc mặt Trần Lâm, chỉ biết chính mình có thể nói thoải mái!

– “Này, tôi nói Trần Lâm, cậu đừng xem cậu ấy đã về, người nào na, đã trở lại cũng không gặp cậu! Cũng không biết cậu ấy nghĩ gì! Nhạ, tôi nói cậu a, Trần Lâm, lần sau cậu ấy trở về, cậu cũng đừng gặp, để tôi xem cậu ấy xoay sở thế nào!”. Lưu Dụ liên miên cằn nhằn cùng Trần Lâm

Trần Lâm giương mắt nhìn thái độ trước sau hoàn toàn không giống nhau của Lưu Dụ, trong lòng cười không được mà bực cũng không nổi! Vừa rồi hoảng như vậy, khẩn trương giải thích cho Tống Đình Phàm, hiện tại lại đứng về phía mình. Thực sự là quái!

Bất quá Trần Lâm cũng hiểu được, Lưu Dụ vừa rồi là lo sợ mình giận Tống Đình Phàm đi! Rốt cuộc vẫn là huynh đệ! Haha

Phớt lờ ánh mắt của Mục Kiệt, Trần Lâm nhìn hắn cười. Mục Kiệt trong lòng đã hoàn toàn lấy lại tinh thần trước khi đến đây. Trần Lâm mới rồi không phải lừa bọn hắn mà muốn xác định Tống Đình Phàm có trở về hay không đi. Bất quá, Trần Lâm tự hồ thực sự biết

Nhưng nói đến Trần Lâm vẫn còn chút giận trong lòng, có chút mẫn cảm mới có thể biểu lộ như vậy, bằng không, tính cách của Trần Lâm làm sao có thể hỏi như vậy? Ai! Mục Kiệt cảm thán một trận trong lòng, nói chuyện tình cảm, ai có thể hiểu được đâu? Ở trong chăn mới biết chăn có rận a!

Về sự mẫn cảm của Trần Lâm, Mục Kiệt nghĩ, vẫn là đợi đương sự về giải quyết đi. Hắn mừng rỡ chuẩn bị xem kịch vui!

Buổi tối Trần Lâm về đến nhà, vừa mới tẩy rửa xong thì Tống Đình Phàm gọi điện. Tống Đình Phàm hỏi chuyện cửa tiệm tiến triển như thế nào, khi nào hoàn công, Trần Lâm trả lời từng vấn đề, việc khác cũng không nhiều lời. Cuối cùng Tống Đình Phàm hỏi, cảm mạo đã đỡ chưa? Trần Lâm liền khẽ dạ. Tống Đình Phàm cuối cùng còn dặn đi dặn lại, phải chú ý sức khỏe, đừng để quá mệt, Trần Lâm gật đầu đáp ứng. Mọi câu trả lời đều đơn giản sáng tỏ

Tống Đình Phàm chau mày ở đầu dây bên kia, cảm giác có gì đó không đúng. Trần Lâm có chuyện gì xảy ra, thái độ hôm nay không khỏi quá… vô tình. Trước kia, bình thường hai người cũng không biểu lộ tình cảm quá mãnh liệt, nhưng cũng được coi như tri kỉ thân mật, hôm nay, đúng là….

Tống Đình Phàm muốn mở miệng hỏi một chút, chính là không biết bắt đầu từ đâu. Trần Lâm ngồi bên điện thoại âm thầm đắc ý cực kì, anh hỏi lại a, anh nói đi a, anh hỏi cái gì em trả lời cái đó, anh nói gì em cũng đáp lại! Hừ! Muốn biết?! Nếu muốn biết sao khi quay về không ra mặt hỏi, bây giờ còn gọi điện làm gì?

Cuối cùng, Tống Đình Phàm cúp máy, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình thắng lợi của Trần Lâm đêm nay

Mang theo tâm tình tốt đẹp, Trần Lâm nhanh nhẹn tiến vào mộng

Tống Đình Phàm vẫn thấy kì quái, nhưng không nghĩ ra Trần Lâm đã biết hắn trở lại. Hơn nữa Mục Kiệt Lưu Dụ sau khi biết tâm tư của Trần Lâm cũng không mật báo cho hắn. Bọn họ đang mừng rỡ đợi Tống Đình Phàm trở về, xem kịch rất vui!

Hai tuần sau, sáng sớm Trần Lâm còn đang ngủ say, Tống Đình Phàm phong trần mệt mỏi đã trở về

Đọc truyện chữ Full