Khi Trần Lâm về đến nhà, Tống Đình Phàm còn chưa trở về. Trần Lâm có chút khó hiểu, bây giờ đã sắp 9 giờ, tăng ca không phải là phong cách làm việc của Tống Đình Phàm. Không lẽ hắn đi xã giao?
Mặc kệ bởi vì lí do gì, lúc này Tống Đình Phàm chưa về cũng làm Trần Lâm cảm thấy thoải mái không ít. Hôm nay vừa đến giữa trưa đã gặp lão nhân, suốt buổi chiều giao phong đến vài lần, cậu cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu bây giờ đối mặt Tống Đình Phàm, Trần Lâm không thể cam đoan những lo lắng của mình sẽ không hiện ra ngoài
Bởi đối phương là cha của Tống Đình Phàm, cậu không ít thì nhiều cũng có chút câu nệ khẩn trương, sau đó còn cẩn thận ứng đối từng câu, từng ánh mắt với lão nhân. Cũng không phải Trần Lâm yếu thế, mà là đối diện một lão nhân khôn khéo lão luyện, căn bản cậu cũng không thể xuất ra cường thế. Cuối cùng có thể tranh thủ được một chút quyền lợi về mình, hẳn đó đã là nhượng bộ lớn nhất của lão nhân
Mà chính mình thực sự sẽ suy nghĩ về việc chia tay Tống Đình Phàm sao? Ý niệm này vừa manh nha nổi dậy, đáy lòng Trần Lâm đã rất căng thẳng, hô hấp có chút khó khăn, nhè nhẹ nhói đau
Kì thật, nghĩ thêm một chút, tình thế đã đến nước này không phải do Trần Lâm không nhượng bộ. Cậu không ngốc, thái độ lão nhân, ngôn ngữ lão nhân, phong thái thư thả lão nhân, đều là vì ông thỏa hiệp. Mà mình làm sao có thể không lùi từng bước? Trần Lâm tin, nếu đối phương không phải mình, lão nhân khi còn trong quân đội hay trên chính trường, chắc chắn không hòa ái như vậy
Ánh mắt của một người là điều chân thật, trong mắt lão nhân thường hiện lên tinh quang sắc bén, thật đúng là đã làm Trần Lâm như ngồi trên lửa. Cho dù bề ngoài thong dong lạnh nhạt, nhưng ý chí khẩn trương cũng tự lên tiếng
Tống Đình Phàm về đến nhà thấy Trần Lâm chỉ mở một ngọn đèn nhỏ trong phòng khách, cậu ngồi trên sô pha, sắc mặt trầm tĩnh như nước, cả người tự do thoải mái
Nhíu nhíu mày, Tống Đình Phàm cũng không mở thêm đèn phòng khách, bỏ vật gì đó trong tay xuống, cởi giày đi về phía Trần Lâm
Một loạt động tác của hắn phát ra tiếng động, Trần Lâm không thể không nghe thấy. Tinh thần cậu tức khắc đã phục hồi, chính là có thể đã ngồi quá lâu làm chân tê rần, vừa mới động đậy, cả người lại ngã vào sô pha
Bất đắc dĩ, Tống Đình Phàm phải mở thêm đèn
Ánh sáng đột ngột rọi vào làm Trần Lâm nâng tay lên che mặt, một bên xoa xoa chân nói, “Anh về rồi”
Tống Đình Phàm nhìn cậu, vừa rồi chính là sợ ánh sáng đột ngột làm cậu giật mình mới không bật đèn, ngược lại còn làm cậu té ngã. Đến bên cạnh Trần Lâm, Tống Đình Phàm xoa xoa chân cho cậu, “Ngồi lâu nên tê chân?”
– “Ân. Sao hôm nay anh về muộn vậy? Ăn gì chưa?”
Lúc đi ăn cơm chiều với cha Tống Đình Phàm, Trần Lâm vào toilet gọi điện cho hắn, nói là vừa gặp lại bạn cũ thời đại học, đi ăn cùng các bạn, đêm nay sẽ không ăn ở nhà. Tống Đình Phàm tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ gật đầu như đã biết
Sau đó Mục Kiệt Lưu Dụ biết đêm nay Trần Lâm bận việc, kiên quyết giữ Tống Đình Phàm lại bàn một vài dự án hợp tác, không dễ dàng gì mà Tống Đình Phàm ở lại sau giờ làm. Chậm trễ chậm trễ, hắn mới trở về muộn như hôm nay
– “Bàn chuyện cùng Lưu Dụ Mục Kiệt, anh đã ăn rồi”
Lúc nói chuyện, chân Trần Lâm đã khôi phục cảm giác, đứng lên, quay đầu, liền mở miệng, “Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tắm rửa, hôm nay có chút mệt mỏi”
Tống Đình Phàm ngồi trên sô pha nhìn Trần Lâm vội vã rời đi, trong mắt hiện lên một mạt suy nghĩ. Hắn tuy không biết cậu đã gặp chuyện gì, nhưng cũng rõ ràng biết được, đêm nay cậu rất không bình thường. Thế nhưng có thể ngồi ngây ngẩn đến chân tê rần, cũng không biết cậu đã ngồi bao lâu. Cậu đang nghĩ gì?
Nóng lòng rời đi như thế, không phải vì sợ mình hỏi chuyện sao? Hảo, vậy mình sẽ không hỏi!
Trần Lâm đang trốn trong phòng tắm cũng hiểu Tống Đình Phàm đã biết mình không bình thường, bất quá cũng không biết hắn đã nhìn ra được bao nhiêu. Đúng vậy, Trần Lâm không nghĩ sẽ nói chuyện hôm nay gặp Tống lão đầu nhi với Tống Đình Phàm. Ý tứ của lão nhân thật rõ ràng, nếu ông muốn Tống Đình Phàm biết chuyện, như vậy nghĩ thôi cũng đã thấy rất đơn giản. Kì thật, cũng không phải chỉ bởi vì lão nhân, với bản thân Trần Lâm mà nói, một khi đã đồng ý với lão nhân sẽ suy nghĩ thêm, như vậy cậu cũng không có cách nào mở miệng nói với Tống Đình Phàm chuyện này
Khi hai người nằm trên giường, Trần Lâm không ngại ngần mà cọ cọ lên người Tống Đình Phàm. Không chỉ bởi vì thời tiết đã vào đông nên cậu cảm thấy lạnh, mà là trong lòng cậu tự nhiên nghĩ hai người gần nhau, gần nhau…..
Dù hệ thống sưởi đã bật hết công suất, nhưng Tống Đình Phàm vẫn thiết thực cảm thấy thân thể Trần Lâm lạnh như băng. Nhất là khuôn mặt đang chôn trên hõm vai mình và bàn chân kia, lạnh như băng, thật có thể nói là ‘đầu chân’ phối hợp ăn ý khắng khít!
– “Người em cũng không lạnh như băng? Cũng như anh thôi, phải không?”. Âm thanh có chút giọng mũi truyền đến từ vai Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm lắc đầu, trầm mặc nửa ngày
– “Hôm nay gặp bạn cũ, bọn họ có nói gì với em không?”. Tống Đình Phàm cân nhắc rất kĩ, vẫn quyết định hỏi Trần Lâm một chút sẽ tốt hơn. Hắn thực sự không thích Trần Lâm một mình đối mặt với bất kì điều gì, hai lần trước, Trần Lâm đều tự mình đối mặt, nhưng đó là trong phạm vi mình cho phép. Nhưng đêm nay, Trần Lâm một mình suy nghĩ rất nhiều thứ làm hắn đau lòng. Nhất là hắn không biết ‘điều gì’ kia cụ thể là việc gì. Suy nghĩ một lượt, Tống Đình Phàm chỉ nghĩ có thể các bạn cũ hôm nay đã nói gì với Trần Lâm, mà nội dung rất có thể là quan hệ của hai người bọn họ. Suy đi tính lại, Tống Đình Phàm mới quyết định mở miệng
Trần Lâm nghe xong, thân thể liền cứng ngắt một chút nhưng khôi phục bình thường rất nhanh. Xem ra tâm tình đêm nay của mình ít nhiều đã ảnh hưởng đến Tống Đình Phàm, đúng là hắn vẫn nhạy cảm như vậy. Đồng thời trong lòng cũng lo lắng, có thể được người ta quan tâm như thế, nhưng sao lại buồn phiền?
Dịch người trong ổ chăn, gối đầu lên gối của Tống Đình Phàm. Trần Lâm mới chậm rãi mở miệng, “Ân, nói vài chuyện linh tinh”. Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tống Đình Phàm, rõ ràng cảm nhận không khí quanh thân người kia thấp xuống vài độ. Như cố ý trêu đùa hắn, Trần Lâm lại nói thêm một cậu, “Bất quá, không phải nói về chuyện chúng ta”
Nhìn Tống Đình Phàm trừng mình, Trần Lâm vô tội rụt rụt cổ, hai má nhét vào hõm vai Tống Đình Phàm, nhỏ giọng thì thầm, “Em chỉ nói sự thật thôi!”. Vừa nói xong, liền thấy cánh tay hắn rục rịch bên hông mình, Trần Lâm lập tức thành thật
– “Ách, thật ra, cũng không có gì, chính là nghe bạn cũ nói một ít tình hình của các bạn khác, mà có người đã…. qua đời. Em nghe xong có chút cảm xúc thôi, không có gì đâu”. Trần Lâm không nói thật, nhưng cũng không tính là nói dối. Vài ngày trước cậu quả thực có gặp lại bạn cũ, nghe người kia nói một ít tình hình của bạn bè, trong đó có người bất hạnh đã qua đời. Chẳng qua lúc nghe xong, Trần Lâm cũng không buồn quá nhiều
Tuy xúc động nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, thế sự vô thường, dù Trần Lâm không phải lĩnh ngộ hết tất cả mọi cảm xúc của đời sống, nhưng ít nhiều cũng tự điều chỉnh được. Hơn nữa sau đó lại nghe chuyện của Ngiêm Tử Vĩ, có thể cậu có chút không đành lòng nhưng vẫn không sao. Bằng không, Tống Đình Phàm cũng nhận ra được sầu não của cậu trong mấy ngày trước
Đêm nay, việc gặp cha của Tống Đình Phàm mới là đòn quyết định, nếu không cậu cũng không bao giờ để lộ ra ngoài
Nghe Trần Lâm nói vậy, Tống Đình Phàm cũng tin, dù sao cũng là chuyện sinh tử thôi! Có bao nhiêu người nhìn thấy cái chết mà không ảnh hưởng gì? Lại có bao nhiêu nghe được chuyện sinh tử mà không hiện lên chút cảm xúc nào? Cho nên, Tống Đình Phàm nghĩ đêm nay cậu đã xúc động nhiều, hắn không hỏi thêm nữa
****** ******
Trần Lâm nếu đã đồng ý với cha Tống Đình Phàm sẽ suy nghĩ về quan hệ của hai người, tất nhiên, cậu sẽ làm như vậy. Cho nên hiện tại dù vẫn sống chung với Tống Đình Phàm, nhưng trong lòng cậu không khắc nào không lo lắng về tương lai của hai người
Ý nghĩ rời đi hay ở lại đấu tranh dữ dội, cơ hồ làm Trần Lâm không chống đỡ được. Không chỉ thế, Tống lão đầu nhi vẫn đến tiệm của cậu như thường lệ. Trần Lâm thật bất đắc dĩ, hai người đã thẳng thắn mọi vấn đề, như vậy thái độ tất nhiên cũng sẽ không giống như trước. Nên thân thiện hay lạnh nhạt, việc này cũng làm Trần Lâm suy nghĩ một phen. Cũng may lão nhân không có yêu cậu gì quá đáng, khi đã hiểu rõ ý của Trần Lâm, thái độ ông tựa như trước kia, ông vẫn đến tiệm sách của cậu, khung cảnh nơi này của Trần Lâm thật không tồi, buổi chiều ngồi đây rất thư thái
Lão nhân nếu đã nói vậy, Trần Lâm cũng lo lắng trong lòng nhưng chỉ có thể làm theo. Đương nhiên, cậu cũng tự biết, việc này cũng như một áp lực vô hình
Ngày sinh Khổng Tử, tết Tây vừa qua, thì sẽ đến ngày lễ lớn nhất của cả nước- tết Âm lịch
Tết âm lịch năm nay, Trần Lâm hẳn là muốn về nhà? Về nhà sẽ gặp cha mẹ, gặp cha mẹ thì Trần Lâm liền nghĩ có nên nói cho họ biết quan hệ hiện tại của hai người không, vấn đề này làm cậu lo lắng
Cậu ấy, hẳn là vì thế mới phiền não đi?
Nghĩ vậy, Tống Đình Phàm tìm cơ hội để nói với Trần Lâm. Nhưng dịp tết Tây lại đúng vào đầu tháng, hơn nữa lại sắp đến Tết âm lịch, việc đổi sách mới, buôn bán sách cũng làm cậu bận đến chân không chạm đất. Tình huống như vậy, Tống Đình Phàm tất nhiên chưa muốn nói. Bất quá trong lòng hắn nghĩ, ở một góc độ nào đó, bận rộn sẽ làm cậu thoải mái một ít, không nhàn rỗi lại cả nghĩ
Cho nên, Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm bận rộn, cũng không ngăn cậu lại. Chính là vẫn lo lắng cho sức khỏe của cậu, vô luận là ăn uống hay nghỉ ngơi, hoặc là những khi hai người cùng nhau, Tống Đình Phàm vẫn chăm sóc cậu rất kĩ lưỡng
Bình thường một tuần hai người sẽ cùng nhau hai, ba lần. Nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của Trần Lâm, thời gian này Tống Đình Phàm cật lực tiết chế, cơ hồ không chạm vào cậu
Chính là, hôm nay, Trần Lâm đã hết bận rộn, hơn nữa hai người cũng có chuyện cần nói với nhau
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 67
Chương 67